TÌM NHANH
BỆNH KIỀU LUÔN TÌM CÁCH GIẾT TÔI MỖI NGÀY
View: 369
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 89
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y

Hồ Anh Tài bất đắc dĩ buông tay: “Muốn đi đến nơi đó, tiểu yêu như chúng ta đều sẽ mất mạng. Đạo sĩ núi Tu Duyên đều lấy khẩu hiệu vì dân trừ yêu, ai quản em là yêu tốt hay yêu xấu.”

 

Người đều có phân biệt người tốt người xấu, nhưng bọn họ độ người, không độ yêu. Lúc trước Lộ Điệp được Hạnh Mính - người thân là đạo sĩ cứu, cô ấy cũng từng ôm tâm tình hoài nghi một khoảng thời gian. Nhưng những chân chính đạo sĩ, tuyệt nhiên không phải người giống như Hạnh Mính, không phải kiểu người lương thiện bỏ qua cho bất kỳ con yêu nào.

 

Hạnh Mính vất vả bò lên núi Tu Duyên, trong đạo quán vẫn là bầu không khí thanh lãnh, người trèo lên nơi này để tế bái cũng không nhiều, phần lớn là người già, bước đi tập tễnh, đi lại thắp hương trong điện. Trong viện, hương khói lượn lờ, ánh nến hừng hực, trang nghiêm túc mục.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Hạnh Mính cố ý tránh tầm mắt của các đạo sĩ khác, đi đến chủ điện ở phía tây. Trên cửa phòng treo đồ đằng bát quái để áp chế nhưng thứ tà ác, nơi này không phải nơi hiến tế, cũng không có du khách vãng lai. Bình thường chỉ có sư phụ ngồi đây đả tọa, nhưng hiện tại lại không một bóng người.

 

Từ khi Hạnh Mính bắt đầu gia nhập đạo giáo, sư huynh đã nhiều lần dặn dò cô, không thể tới gần lồng sắt trong chủ điện, đó chính là nơi giam giữ yêu hồn có tu vi ngàn năm. Nếu như xảy ra chuyện gì, toàn bộ nhân gian đều không được an bình.

 

Là nhờ sư phụ và mọi người đồng lòng thi pháp, mới nhốt được yêu hồn vào đây. Nó là hoá thân của tà niệm, nếu thả nó ra ngoài, nhân loại sẽ như cá trên thớt, mặc nó chém giết. Yêu hồn sẽ dùng hồn phách, xương máu của con người để tế luyện cho yêu pháp của chúng nó.

 

Khi đó, Hạnh Mính vẫn đơn thuần cho rằng, đây là loại yêu quái đáng chết nhất trong vạn vật trên thế gian, vì bảo vệ nhân loại, tuyệt đối không thể tới gần nửa bước, cũng không được để lồng sắt xảy ra bất kỳ sai lầm gì. Mỗi ngày cô đều hy vọng, không biết khi nào thứ trong lồng sắt này mới hoàn toàn biến mất.

 

Hiện giờ, cô đứng trước mặt lồng giam bị vây kín bởi vô số sợi xiềng xích, mỗi một mặt của lồng sắt đều treo một chiếc lục lạc như bị vẩy máu lên. Tổng cộng có tám chiếc lục lạc, trên mỗi một chiếc lục lạc đều điêu khắc một con lệ quỷ dữ tợn, nhằm kinh sợ yêu hồn.

 

Ánh sáng đỏ mỏng manh truyền ra từ các khe hở của sợi xích sắt.

 

Ánh sáng bên trong giống như nhịp đập của trái tim, từng nhịp từng nhịp, nhảy lên, lúc sáng lúc tối, giống như đang cầu cứu người bên ngoài. Nó tản ra một cổ ma tính, lộ ra không khí quỷ dị.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hạnh Mính vươn tay, mỗi khi bàn tay lại gần xích sắt một chút, cô đều có thể cảm nhận hàn khí lạnh băng tràn ra từ bên trong.

 

Ánh sáng đỏ đậm từ bên trong chiếu lên đôi mắt nai, ánh mắt cứ như bị nó hấp dẫn.

 

Đến lúc này cô mới biết, thì ra thứ bị cầm tù ở bên trong, là một nửa yêu hồn của Nguyên Tuấn Sách, là một nửa trái tim của anh.

 

Anh không phải loại ác ma tội ác tày trời, anh cũng có tình cảm của chính mình, anh sẽ không tùy ý tàn sát nhân loại, sẽ không lấy hồn phách của người sống. Nó là một thứ khác Nguyên Tuấn Sách.

 

Con hồ ly kia nói, Nguyên Tuấn Sách cần nửa viên yêu hồn nay, nghìn năm qua anh đều đang chờ đợi một nửa hồn phách này về trong cơ thể anh một lần nữa. Viên hồn này có thể trị thương cho anh, có thể khiến cơ thể của anh hình hoàn chỉnh.

 

Hạnh Mính nhìn về cuối những sợi dây xích, là bốn cột trụ khắc rồng, xích sắt kiên cố quấn quanh cột trụ. Dây xích thật sự được quấn rất chặt, tuy là pháp khí, nhưng một nhân loại bình thường không hề có tu vi như cô, đụng vào cũng không bị phản phệ.

 

Hạnh Mính ổn định trái tim đang đập cuồng loạn trong lồng ngực, cô không thể do dự thêm nữa. Cô đã từng do dự không biết có nên phản bội sư phụ hay không, nhưng lúc này cô đã ở đây, thì không thể lại do dự có nên cứu Nguyên Tuấn Sách hay không nữa.

 

Ngón tay đụng vào xiềng xích lạnh băng, hồng quang bên trong chợt lóe sáng, một cổ hơi lạnh thấu xương, thiếu chút khiến tay cô bị đông cứng.

 

“Tiểu Hạnh!”

 

Hạnh Mính giật mình quay đầu lại, người vừa tức giận quát to là một đạo sĩ trẻ tuổi, phía sau anh ta là một đám đạo sĩ mặc đạo bào, sắc mặt bọn họ đều vô cùng nghiêm túc.

 

“Năm Tự……” Hạnh Mính sợ hãi lùi về phía sau, rụt tay lại nắm trước ngực, giọng điệu có phần chột dạ.

 

Hạnh Mính bị hai đạo sĩ túm hai bên cánh tay kéo ra khỏi chủ điện, hai chân cô treo lơ lửng trong không trung, đá đá vào không khí: “Năm Tự! Em không định muốn làm gì cả, thả em buông xuống, em tới đây chỉ để tìm sư phụ thôi!”

 

Năm Tự dừng bước chân, quay đầu lại, hung ác trừng mắt với cô: “Em biết rõ bên trong là cái gì mà còn dám đi vào. Tìm sư phụ cái gì, sư phụ đã nói cho chúng ta biết rồi! Gần đây, em nhất định sẽ mang ý xấu quay về đạo quán, chính người nhắc chúng ta đề phòng em!”

 

Hạnh Mính không thể ngờ được, mắt nai trợn to: “Em, không……”

 

Lời nói dối tới bên miệng lại thấy chột dạ, cô đúng là tới đây trộm yêu hồn, không có cách nào biện giải. Các đạo sĩ nhốt cô vào một gian từ đường.

 

Năm Tự giữa chặt cửa phòng, nói: “Tùng Nhai sư huynh đã xuống núi với sư phụ. Trước khi bọn họ trở về, em cứ ngoan ngoãn đợi ở tại đây, đừng giãy giụa vô dụng, chúng ta sẽ không nghe em giải thích.”

 

Dứt lời, anh ta khép cửa phòng lại, Hạnh Mính nghe thấy xiềng xích lạch cạch sau cánh cửa gỗ, ngay sau đó là tiếng các bước chân động loại rời đi.

 

Cô bò dậy, chạy tới bên cánh cửa, dùng sức lôi nó vào trong, quả nhiên nhìn thấy một đoạn dây xích lộ ra qua khe hở, mà khe hở chỉ có tổ bằng một ngón tay út.


 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)