TÌM NHANH
BỆNH KIỀU LUÔN TÌM CÁCH GIẾT TÔI MỖI NGÀY
View: 543
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 80
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y

Chướng yêu chú, mỗi bước tới gần người mang chú, tu vi của yêu sẽ bị mài mòn. Đến tận khi tu vi của yêu cạn sạch, sẽ bị áp lực của người thi chú đè chết.

 

Nguyên Tuấn Sách từng chịu đựng loại chú ngữ này, các đạo quán trên núi Tu Duyên cũng dựa vào loại này chú để đề phòng các loại yêu ma quỷ quái tiến vào. Chỉ là anh không ngờ, đám đạo sĩ kia lại có thể thi chú ngữ lên thân thể của Hạnh Mính. Người không có tu vi, cho dù có được chú ngữ cũng không kiên trì không được bao lâu.

 

“Nguyên Tuấn Sách!”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Anh ngẩng đầu, Hạnh Mính hoảng loạn đi tới, đứng cách anh hai mét thì dừng lại, có vẻ cô duỗi tay chạm vào anh nhưng lại rụt tay không dám, trong lòng run sợ hỏi: “Có phải mình, mình không thể tới gần cậu không?”

 

Anh chạm lên phần ngực đang đau âm ỉ, một nửa yêu hồn ở bên trong đang quấy phá, muốn phá hư thân thể anh, dùng đau đớn cảnh cáo anh.

 

“Không phải.” Nguyên Tuấn Sách đứng dậy, quá trình hai chân đứng lên có chút lảo đảo, bàn tay phải đỡ lấy hàng rào phía sau mới có thể đứng vững: “Không phải vấn đề của Hạnh Mính, là tôi không áp chế yêu hồn cẩn thận, Hạnh Mính có thể tới gần tôi.”

 

Nguyên Tuấn Sách nói chuyện thuề thào, đứt quãng, rõ ràng là sức lực không đủ, Hạnh Mính nhìn bàn tay mình: “Mình nghe Tùng Nhai pháp sư bảo, người kia chỉ truyền cho mình chút nội lực, như vậy thể chất thu hút yêu quái của mình sẽ biến mất. Cho nên, là bởi vì cái này sao?”

 

“Đây là kết quả Hạnh Mính muốn sao?” Ánh mắt Nguyên Tuấn Sách nghiêm túc nhìn cô, tình cảm lưu chuyển trong mắt, khóe miệng xụ xuống, vẻ mặt bi thương cô đơn. Lúc này, anh cực kỳ nhu nhược đáng thương.

 

“Mình” Hạnh Mính vừa mở miệng, lời phản bác đã tới cửa miệng nhưng lại chẳng thể thốt ra, cô trầm mặc một hồi, nhỏ giọng nói: “Mình không biết.”

 

Dù sao, lúc trước cô không hề có năng lực phản kháng, cô sợ Nguyên Tuấn Sách, sợ những thủ đoạn cực đoan của anh, sợ phải cùng anh làm tình, khẩu giao.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nếu Nguyên Tuấn Sách không thể ép cô làm những chuyện đó nữa, vậy… cô cảm thấy, có phần nội lực này cũng là một chuyện khá tốt một, ít nhất sẽ không có con yêu quái nào có thể làm cô bị thương.

 

“Chuyện này không phải lỗi sai của Hạnh Mính.” Anh đi về hướng cô, bước chân vững vàng, mỗi một bước chân dẫm xuống đều dùng sức cực lớn, giống như không hề gặp trở ngại. Hạnh Mính nhìn anh đến gần, có chút sợ hãi sẽ bị anh chất vấn.

 

“Nguyên Tuấn Sách, mình mình, mình sợ đau.”

 

“Hạnh Mính đau thì sẽ khóc nhè, cho nên, bởi vì cái này, cậu mới cam tâm tình nguyện đồng ý để cho bọn họ thi chú lên người sao?”

 

Cô nhắm chặt mắt, bả vai cứng đờ có rúm lại, hồi hộp sợ hãi, chờ đợi cảm giác bị đẩy ra ngoài ngay giây tiếp theo.

 

Đầu ngón tay lạnh băng, xúc cảm quen thuộc chạm vào má cô, một lọn tóc bị gió thổi lên, quấn quýt quanh đầu ngón tay anh. Lòng bàn tay anh rất lạnh, anh dịu dàng nâng mặt cô lên, ngón cái lướt qua mí mắt, nhẹ nhàng vuốt ve.

 

“Tôi không nên làm Hạnh Mính đau, rất xin lỗi.”

 

Lời xin lỗi đến bất ngờ khiến Hạnh Mính kinh ngạc, trở tay không kịp. Cô còn tưởng Nguyên Tuấn Sách sẽ chất vấn cô một trận, sau đó mạnh mẽ ép thứ nội lực trong cơ thể cô ra.

 

Hạnh Mính ngẩng đầu, đôi mắt ngây thơ ướt đẫm mông lưng, lông mi thật dài mấp máy: “Cho nên, cậu thật sự không bị ảnh hưởng sao?”

 

“Sẽ không.”

 

“Mình còn đang nghĩ, nếu mình thật sự không gặp được cậu nữa, mình cũng sẽ thấy có chút mất mát.”

 

“Hạnh Mính thích tôi đụng vào sao?”

 

“Ừm, nhưng mình không thích làm tình, không thích khẩu giao, cũng không thích mấy đốm đỏ cậu hút ra trên người mình.”

 

Nguyên Tuấn Sách rũ mắt, lông mi dài che đi cảm xúc trong đáy mắt anh, anh nhìn đỉnh đầu rối tung của cô, vạt áo bẻ cao, che đi cần cổ, nơi đó có thể nhìn thấy mấy đốm hồng mờ nhạt: “Như vậy sao? Nhưng tôi lại rất thích.”

 

“Những chuyện cậu có thể thích còn rất nhiều! Chúng ta thử những cái khác xem, có được không?”

 

Hạnh Mính cầm lấy bàn tay anh, lông mày Nguyên Tuấn Sách lập tức nhăn lại, đồng tử phóng đại tan rã, một bàn tay khác giấu sau người, dùng sức cuộn chặt lại, các khớp ngón tay trắng bệch, mu bàn tay căng chặt, gân xanh hiện hết cả lên, yêu lực trong bàn tay dần thoát ra ngoài.

 

Tu vi bị mài mòn từng chút một, một vài sợi tóc bạc từ phía sau rơi xuống, còn chưa chạm tới mặt đất đã hoá thành tro tàn, gió thổi liền bay mất.

 

“Hạnh Mính thích cái gì, chúng ta làm cái đó.”

 

Không cho anh đụng vào cô là không có khả năng. Đám đạo sĩ kia cho rằng năng lực của anh chỉ mới có một chút, chờ lúc lấy lại được yêu hồn, Nguyên Tuấn Sách anh nhất định phải cho bọn họ nếm hết đau khổ.

 

Anh không biết tu vi ngàn năm của mình sẽ bị hao tổn đến mức độ nào. Chỉ cần chú ngữ trên người Hạnh Mính một ngày còn không biến mất, yêu lực của anh cũng sẽ càng ngày càng yếu ớt.

 

Nếu cứ tiếp tục như thế này, bản thân Nguyên Tuấn Sách cũng không nắm chắc, năm nay có thể thành công đoạt lại yêu hồn hay không.


 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)