TÌM NHANH
BỆNH KIỀU LUÔN TÌM CÁCH GIẾT TÔI MỖI NGÀY
View: 449
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 79
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y

Mười năm trước, khi Nguyên Tuấn Sách mới bước chân ra khỏi núi rừng, đặt chân đến thế giới của nhân loại.

 

Khi đó, tuy anh đã hóa thành hình người thật lâu, nhưng vẫn giữ lại tập tính nguyên thủy khi làm yêu, không thể chân chính sinh hoạt như một nhân loại bình thường. Cộng thêm quả đầu tóc màu bạc dài quá đáng kia càng khiến người khác chú ý.

 

Nguyên Tuấn Sách mặc một khối vải bố không hợp kích cỡ, thản nhiên đi trên đường. Đường cái, xe cộ lưu chuyển nườm nượp, chủ xe không ngừng bóp còi cảnh báo anh, nhưng anh căn bản không sợ chết cứ ngang nhiên bước về phía trước. Lúc đó, có một chiếc xe rõ ràng không kịp phanh lại, nhưng ngay tại thời điểm chiếc xe đó sắp đụng vào anh thì đột nhiên dừng lại, bánh xe còn đảo quanh vài vòng, đầu xe như đụng phải một bức tường khí, lõm hẳn xuống.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Anh đi lên đường cái, những người đi ngang qua đường tránh anh còn không kịp, nhìn mái tóc dài của anh, gương mặt âm trầm không biểu cảm, một gương mặt xinh đẹp quyến rũ đến không giống người bình thường. Có người lựa chọn báo công an, có người chạy trối chết.

 

Nguyên Tuấn Sách cũng chẳng để tâm, đến khi cảnh sát tới dò hỏi anh, anh lại không nghe hiểu bọn họ đang nói cái gì. Chỉ đến khi đám người đó muốn bắt anh, những cảnh sát vây quanh anh đều bị bắn ra ngoài, bay đi rất xa, có người kém may mắn vị bắn úp vào lề đường, đập vỡ đầu.

 

Hồ Anh Tài - người mời anh rời núi- rốt cuộc cũng tìm được anh, nhìn cảnh tượng hỗn độn trước mắt, anh ta khuyên anh nên bỏ công học quy tắc của xã hội nhân loại trước.

 

Hồ Anh Tài có thể xoá bỏ kí ức của nhân loại, phải mất khoảng chừng hai ngày mới giải quyết ổn thỏa sự tình ngày hôm đó.

 

Từ lúc đó, Nguyên Tuấn Sách liền nghe anh ta, trốn trong một chỗ không ai có thể nhìn đến anh, học tập tập tính sinh hoạt của nhân loại, quan sát từng hành vi vẻ mặt của bọn họ, bắt chước nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo.

 

Anh thường giống như một thiên thần, chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể đụng vào, dáng vẻ luôn cao ngạo, mặt không biểu cảm, lạnh nhạt chẳng có một chút dục vọng. Mỗi ngày chỉ làm duy nhất một việc là quan sát nhân loại, ghi nhớ cách sống của bọn họ.

 

Với anh mà nói, nhân loại là một quần thể nhỏ bé trong thế giới này, bọn họ giống như động vật quần cư bị nhốt lồng sắt, còn không tự do bằng các loài chim trong núi rừng. Nhưng loài động vật thông minh này có thể tự mình khai phá ra các công cụ thuộc về họ.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Muốn sinh hoạt trong thế giới loài người cầu dùng đến tiền, một thứ giống như giấy để làm giao dịch. Quần áo trên người nhân loại có rất nhiều màu sắc, vào những dịp thời tiết khác nhau sẽ mặc những loại quần áo khác nhau.

 

Lúc ra ngoài đường thì phải bước chân nào ra trước, kho nói chuyện phải nhìn vào mặt người đối diện, giơ tay nhấc chân, mỗi động tác cũng phải có biểu cảm tương ứng trên gương mặt, động tác của mỗi ngón tay lại đại diện cho một hàm nghĩa khác nhau. Anh quan sát rất cẩn thận.

 

Khi đó, Nguyên Tuấn Sách không biết nói chuyện, vẫn đang trong thời gian học tập ngôn ngữ loài người.

 

Anh chọn một cái cây trong công viên rất nhiều người qua lại, ngồi trên đó quan sát. Đang là mùa thu, thời tiết mát mẻ, trời vừa đổ mưa, không khí tươi mát, công viên càng là địa điểm ưa thích của nhiều người, tiếng nói chuyện ríu rít. Nguyên Tuấn Sách có thể nghe rõ bất kể khoảng cách, anh không chê đám người phía dưới phiền, lẳng lặng nghe bọn họ đối thoại, cân nhắc hàm nghĩa.

 

Nghe từ sáng sớm đến tối muộn, nghe hết nguyên một ngày, vẫn không có thu hoạch gì. Anh vẫn như cũ, không hiểu những lời nói trong miệng đám người đó có ý gì, chỉ ngẫu nhiên học được hai câu.

 

Ví dụ như những câu được lặp lại nhiều nhất: Được, ha ha, đi mau, không cần.

 

Học những từ đơn giản không có chút khó khăn, nhưng nếu là câu nói dài hơn một chút, anh lại không thể nói hoàn chỉnh.

 

Gần chạng vạng, có người nói phải về nhà ăn cơm, càng ngày càng nhiều người bắt đầu nói như vậy, bọn họ cũng dần dần rời đi, người trong công viên càng ngày càng ít.

 

Nguyên Tuấn Sách vẫn mặc miếng vải rách kia, miếng vải bố dài rũ đến cẳng chân, che chắn thân hình cao lớn của anh, mái tóc bạc mềm mại xoã sau lưng, rũ xuống, chạm đến nhánh cây, biếng nhác trêu đùa các tán cây, gương mặt xinh đẹp đến không thuộc phạm trù con người.

 

Anh ngồi trên nhánh cây, nhìn mặt trời di chuyển về phía Tây, xuống núi. Chân trời đỏ ửng, mây trắng biến thành màu hồng cam, ánh sáng mất dần từng chút, ánh nắng vàng kim nhuộm màu đỉnh núi phía xa xa, rực rỡ một vùng trời.

 

“Một cái! Hai cái! Ba cái!”

 

Nguyên Tuấn Sách cúi đầu nhìn xuống.

 

Một cô bé cột tóc đuôi ngựa, nắm tay một người đàn ông cao hơn cô rất nhiều, nhảy lên vũng nước, đang chăm chú đếm xem mình đã nhảy qua bao nhiêu vũng.

 

Người đàn ông bên cạnh chỉ mải xem di động, căn bản không phát hiện ống quần của mình đã bị ướt sũng bởi đống bùn đất bắn ra từ vũng nước mà cô bé đang nhảy.

 

“Bốn cái! Năm cái!” Giọng bé gái kiên định vang dội, đọc từng chữ một, vô cùng rõ ràng.

 

Nguyên Tuấn Sách nghiêng nghiêng đầu, vừa định há mồm nhắc nhở, thì bé gái kia đã đụng đầu vào thân cây trước mặt.

 

“Hu Hu oa oa!”

 

Người đàn ông nhanh chóng ngồi xổm xuống xem xét đầu cô: “Không khóc, không khóc nha, thật ngoan. Tiểu may mắn ngoan, không đau, sẽ không đau.”

 

Người đó xoa xoa đầu cô, động tác mềm mại dịu dàng, xoa tới xoa lui.

 

Cô bé dần ngừng khóc, tiếng khóc cũng nhỏ lại.

 

Nguyên Tuấn Sách ngơ ngác nhìn, thì ra nhân loại tay không tấc sắt cũng biết niệm chú ngữ sao?

 

Kết quả là, anh mở miệng, vẻ mặt chết lặng lặp lại lời nói vừa rồi trong miệng người đàn ông: “Thật ngoan…… Tiểu may mắn ngoan, không đau, sẽ không đau.”

 

Đây là câu nói dài nhất mà anh học được từ khí bắt đầu quá trình học nói chuyện tới nay.

 

Ngày hôm sau, Nguyên Tuấn Sách vẫn ngồi trên cái cây đó, nhưng hôm đó trời mưa, không có ai ra công viên nữa.

 

Chung quanh anh có kết giới, nước mưa không thể rơi xuống người anh. Dưới tàng cây là đủ các loại ô với đủ màu sắc, không thể nhìn thấy mặt người, tiếng nước mưa tí tách  đánh lên mặt dù khiến anh không thể nghe rõ nhân loại nói chuyện.

 

Trong đám ô đó, một chiếc ô nhỏ màu đỏ trở nên đặc biệt chói mắt. Lúc chiếc ô nhỏ đó xuất hiện trong tầm mắt, Nguyên Tuấn Sách đã nhìn chằm chằm nó thật lâu.

 

“Không thể được đâu Tiểu Hạnh.”

 

Giọng nam quen thuộc vang lên.

 

Nguyên Tuấn Sách nhìn thấy cô bé ngày hôm qua, và cả người đàn ông vẫn luôn bên cạnh cô. Người đó lưng mang cặp sách nhỏ, hai tay cầm hai cái ô, một cái che trên đầu mình, cái dù nhỏ màu đỏ còn lại được che trên đỉnh đầu cô bé.

 

Hôm nay cô bé mặc một chiếc vảy màu đỏ ca rô rực rỡ, rất hợp tông với cái ô nhỏ, trong lòng cô bé đang ôm một con chó nhỏ bị nước mưa xối cho ướt đẫm, tay nhỏ xoa đầu nó, sờ tới sờ lui bộ lông của nó. Đầu chó nhỏ vùi vào lòng cô, phát ra tiếng nức nở.

 

“Com muốn nuôi mà. Nhìn nó nho nhỏ rất đáng thương mà ba.”

 

Người đàn ông tên ba kia thở dài: “Nếu con mang nó về, mẹ con sẽ đuổi chúng ta ra khỏi nhà. Đến lúc đó, chúng ta cũng sẽ rất đáng thương.”

 

“Vậy ba lựa lời nói với mẹ đi! Như vậy không phải là được rồi sao.”

 

“Không thể! Phía trước có một cửa hàng thú cưng, nếu con muốn có thể đưa nó vào đó. Nếu Tiểu Hạnh nghe lời, ngày mai chúng ta lại đến thăm nó nhé.”

 

Tiếng hai người nói chuyện xa dần, nước mưa tí tách khiến giọng nói trở nên mơ hồ không rõ, đến tận khi anh không thể nghe thấy gì nữa.

 

Ngày thứ ba, hết mưa rồi, cô bé và người đàn ông kia không tới. Ngày thứ tư không có, ngày thứ năm cũng không.

 

Khi Nguyên Tuấn Sách đi ngang qua cửa hàng thú cưng, nhìn thấy con chó nhỏ cuộn tròn trong lồng kia đã được người khác nhận nuôi.

 

Ngày thứ sáu, Nguyên Tuấn Sách lại gặp lại người đàn ông kia một lần nữa thấy, người đó hoảng loạn, vừa gọi điện thoại, vừa chạy về phía trước.

 

“Tiểu Hạnh con bé thế nào rồi, anh không bắt kịp xe buýt, đang chạy về. Không chữa được thì chuyển viện. Một đứa bé đang phát sốt sao em lại muốn đưa con đến đạo quán xem bệnh? Em nghe không cảm thấy quá vớ vẩn sao!”

 

Nguyên Tuấn Sách nhìn người đó càng chạy càng xa, trên người có mùi của một con yêu quái nào đó không rõ lai lịch, chuyện này khiến anh cảm thấy cực kỳ không thoải mái.

 

Vì thế anh đi theo người kia, đi đến một bệnh viện nào đó, nhìn thấy cô bé nằm trên giường bệnh, bị mấy tên bác sĩ vây quanh, đang chẩn bệnh. Cô bé hôn mê bất tỉnh, nhiệt độ cơ thể rất cao, gương mặt vì phát sốt mà hồng rực, hô hấp dồn dập, khuôn mặt nhỏ sắp bị thiêu đến hòa tan, mồ hôi chảy ròng ròng.

 

Chỉ có Nguyên Tuấn Sách nhìn thấy, trên người cô bé bị bao phủ bởi một đoàn sương khói màu xám. Cô bé không phải bị sốt cao, mà là bị yêu bám vào người.

 

“Không nên xen vào việc của người khác, Yêu Sách.”

 

Hồ Anh Tài không biết từ khi nào đã ngồi bên cạnh anh. Trên ngọn cây, hai con yêu quái đồng thời nhìn về một phòng bệnh trong bệnh viện, nơi có cô bé đang bị yêu khí bao trùm.

 

Anh ta híp đôi mắt hẹp dài, cảnh cáo: “Chuyện này không thuộc phạm trù mà cậu có thể giải quyết. Có người từ khi sinh ra đã mang thể chất hấp dẫn yêu quái, bọn họ sẽ bị yêu chiếm đoạt cơ thể rồi chết, cũng có người may mắn thoát khỏi, nhưng đó đều không chuyện cậu nên quản.”

 

“Tôi biết.”

 

Nguyên Tuấn Sách chỉ muốn liếc nhìn cô bé thêm một cái, anh không nghĩ tới chuyện xen vào, bởi vì khối thân thể nhân loại này của anh cũng là dùng cách chiếm đoạt như thế.

 

Từ lúc đó, Nguyên Tuấn Sách chưa từng quay lại công viên đó, anh chỉ nhớ kỹ chú ngữ an ủi của nhân loại, và một con chó nhỏ đáng thương bị mưa xối cho ướt đẫm. Nhưng lại quên đi diện mạo của một cô bé, và người đàn ông hay đi cùng cô.

 

———————————

Chắc mọi người cũng đoán được cô bé trong phiên ngoại này là ai. Không ngờ Nguyên Tuấn Sách và Hạnh Mính lại có duyên phận như thế.

Mọi người cũng nhớ biệt danh của Hạnh Mính nhé. Cái này đã được nhắc tới từ trước rồi đó.


 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)