TÌM NHANH
BỆNH KIỀU LUÔN TÌM CÁCH GIẾT TÔI MỖI NGÀY
View: 639
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 47
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y

Năm nay mùa hè tới hơi sớm, vừa mới bắt đầu qua tháng sáu, ánh mặt trời chói chang đã chiếu rọi khắp vạn vật, thời tiết nắng nóng đã kéo dài được tầm hai tuần.

 

Nhìn ông mặt trời đang ra sức làm việc trên đầu, thời tiết hôm nay còn chẳng bằng ngày hôm qua, không có một ngọn gió nào. Cây xanh trong trường học như bốc hơi, lá cây thoi thóp dưới ánh mặt trời khắc nghiệt. Nhà trường phải yêu cầu mọi người tưới thêm nhiều nước cho cây, để chúng có thể sống sót qua mùa hè nóng nực này.

 

Thời tiết thế này, ngay cả khi còn người đứng ở chỗ râm mát vẫn có nguy cơ bị cảm nắng, vậy mà Hạnh Mính lại đang chạy như điên dưới ánh nắng chói chang. Bộ đồng phục trên người đã ướt đẫm mồ hôi, tốc độ chạy phải cực nhanh khiến xung quanh như có luồn gió mát, tay áo đồng phục ngắn tay bị gió thổi phồng lên, cảm giác nóng nực mới hơi giảm bớt.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Mắt thấy hồn phách đã nhảy lên ngọn cây, không có gió thổi hỗ trợ, nó căn bản không thể bày nhanh, chỉ có thể chạy tán loạn trong rừng cây.

 

Linh phù theo sát phía sau, rất nhanh đã bám được lên đoàn hồn phách. Sau khi linh phù chui vào, ngọn cây mới yên tĩnh lại, không còn rung lắc.

 

Vừa rồi chạy vội, cánh tay bị các nhánh cây quạt ra mấy vết xước, Hạnh Mính không để ý đến chúng, chỉ lau qua loa chút máu dính trên làn da, không nói hai lời liền bò lên nhánh cây. Nhánh cây liên tục rung lắc, lá cây cũng rơi xuống như mưa. Trải qua mấy ngày liên tục bị ánh mặt trời thiêu đốt, lá cây cuộn lại, khô héo và đầy nếp uốn. Các cây xanh sau núi không được ai tưới nước, nhưng vẫn ngoan cường sống sót.

 

Đẩy đống lá cây dương xỉ ra, Hạnh Mính rốt cuộc cũng tìm được đoàn hồn phách đang bất động do bị linh phù dán sát vào người. Cô cầm chiếc hồ lô, đặt lên trên linh phù, đoàn cầu màu xám bị hút vào, biến mất khỏi tầm nhìn.

 

Linh phù hóa thành một tờ giấy vàng bình thường sạch sẽ, các hoa văn trên bùa cũng bị hút vào.

 

Hạnh Mính thở phào một hơi, lúc này mới phát hiện mình đang khát khô cổ, miệng khô lưỡi khô.  Cả người nóng bức dán sát vào tán cây, lôi kéo cổ áo, cô chỉ hy vọng ngay lúc này sẽ có trận gió thổi qua. Mồ hôi chảy đầy đầu, cô nhìn ông mặt trời chói chang qua các tán lá, thầm cảm khái.

 

Tuy rằng nỗi sợ với cây dương xỉ vẫn còn ám ảnh trong tâm trí cô, nhưng vẫn có những lúc nó có ích.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lúc cô đang muốn trèo xuống dưới, dưới chân đột nhiên đạp vào khoảng không, trái tim Hạnh Mính tức khắc thót một cái, tâm lạnh đi một nửa. Khi cả người như con diều đứt dây ngã xuống, cô quyết đoán thu hồi lời vừa mới nói.

 

Đối với loài cây dương xỉ này, cô vẫn nên kính nhi viễn chi (1), sợ muốn chết!

 

  1. Kính nhi viễn chi: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó; hoặc thường dùng trong các trường hợp mỉa mai, châm biếm khi mình không muốn tiếp cận với một đối tượng nào đó

 

Một cánh tay vươn ra đỡ ngang eo cô. Hạnh Mính cứ tưởng quả này mình ngã đập mông rồi, không ngờ lại được hưởng thụ một vòng ôm rắn chắc.

 

Chỉ trong nháy mắt, cô đã xuất hiện tại một chỗ khác dưới bóng cây.

 

Nguyên Tuấn Sách thả côtrên mặt đất, trên gương mặt chả còn ý cười xã giao như trước, mà thay vào đó là biểu cảm nghiêm trang, có vẻ sắp nghiêm túc răn dạy cô.

 

Hạnh Mính nuốt một ngụm nước bọt, tuy đã được cứu nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi. Dù sao, lần này cũng may mắn nhờ anh cứu, yết hầu hơi rung lên, giọng nói khàn khàn hỏi: “Cậu vẫn luôn ở đó sao?”

 

Dựa vào trực giác của cô, không thể nào có chuyện trùng hợp như vậy.

 

Mà Nguyên Tuấn Sách lại càng không có vẻ  quẫn bách khi bị vạch trần, thậm chí còn quang minh lỗi lạc nói trắng ra: “Tôi vẫn luôn đứng trên cây nhìn bạn học Hạnh chạy.”

 

Đúng vậy, cô bán sống bán chết chạy như điên dưới ánh mặt trời gay gắt, còn anh thì đứng trên cây nhìn cô chạy.

 

Hạnh Mính nào dám thốt ra mấy câu oán hận với anh, chỉ đành lờ đi, giao chiếc hồ lô vào tay anh: “Hồn phách vừa mới bắt được nè.”

 

Tầm mắt Nguyên Tuấn Sách dừng trên cánh tay ngó sen trắng như tuyết của cô. Trên cánh tay có nhiều vết đỏ ngang dọc đó nhánh cây quạc bị thương, cánh tay vừa nhỏ lại vừa yếu, đã thịt trắng nõn mềm như bông, không có cơ bắp, còn không to bằng một bàn tay của anh, nhìn qua cứ như vừa nhéo đã gãy.

 

Da thịt non mịn, vết đỏ giống như vết roi, dấu vết xinh đẹp xuất hiện trên người cô.

 

Tàn bại, thê lương.

 

Cô có thể tùy ý bị thương, không cần lột da những người khác để chữa trị vết thương của mình. Da thịt trắng nõn tự nhiên xuất hiện vài vết thương, Nguyên Tuấn Sách cảm thấy đây chính là một sự xinh đẹp kì dị.

 

Nhưng loại xinh đẹp này nhất định phải có giới hạn, chỉ có anh được phép làm cô bị thương, những người khác đều không được, cho dù chỉ là nhành cây ngọn cỏ, nếu làm cô bị thương hoặc lưu lại vết sẹo, anh cũng sẽ cảm thấy hít thở không thông, giống như món đồ chơi yêu thích vừa bị người khác làm hỏng.

 

Hạnh Mính cảm thấy ánh mắt của anh lúc này rất đáng sợ, rất dọa người, cô nâng cánh tay lên, giữ nó xa khỏi tầm mắt của anh, tiện thể lau mồ hôi trên trán, lại vén sợi tóc ẩm ướt ra sau lỗ tai.

 

“Bạn học Nguyên, cậu có thể nói cho mình biết, cậu cần những hồn phách này để làm cái gì không?”

 

“Muốn biết sao?”

 

Đôi môi hồng phấn hơi cong lên, mỉm cười, Hạnh Mính đột nhiên có một dự cảm không ổn, nhưng cô vẫn lựa chọn mặc kệ trực giác của mình, gật đầu.

 

“Vậy bạn học Hạnh, phải cố gắng đứng vững nhé.”

 

Hạnh Mính nghi hoặc, hơi nâng đầu rồi nhẹ nhàng hạ xuống.


 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)