TÌM NHANH
VẬT HY SINH NỮ PHỤ NUÔI CON HẰNG NGÀY
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 39: Công viên giải trí
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình

Chương 39: Công viên giải trí

Sáng ngày hôm sau, Cảnh Gia Dịch còn chưa mở mắt, cái mũi nhỏ đã giật giật, ngửi được hương vị quen thuộc làm bé an tâm.

Bé trở mình, quả nhiên nhìn thấy mẹ đang nằm nghiêng ngủ ở bên cạnh. Bé nhẹ nhàng di chuyển chân ngắn nhỏ, từ chỗ nằm lăn một vòng đến cạnh mẹ, mắt tròn xoe chớp chớp, bỗng chốc cười cong như trăng rằm.

Thật tốt, mẹ đã về rồi!

Cảnh Gia Dịch lăn một cái vào ngay trong lòng ngực Lạc Kim Vũ, cọ cọ trên người cô giống như một chú cún con.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thật ra, khi Cảnh Gia Dịch sột soạt thức dậy cô đã tỉnh, chỉ muốn nhìn bé đến tột cùng muốn làm cái gì, kết quả thằng nhóc này lăn vào trong lòng ngực cô, nhìn dáng vẻ chắc là còn tính nướng tiếp một giấc

Tính trẻ con chợt nhảy ra, Lạc Kim Vũ vươn tay, trực tiếp ôm bé nhắc lên trên: "Ây da! Xem mẹ bắt được cái gì nè ta, ủa, có phải là cục cưng bé nhỏ nhà chúng ta không vậy?"

Bé giật mình nửa giây, lập tức nhào lên ôm mẹ, nằm bò ' Ha ha ' cười: "Là Dương Dương, là cục cưng bé nhỏ của mẹ!"

Lạc Kim Vũ giơ tay nhéo chóp mũi con trai, cười nói: "Còn tự kêu bản thân là cục cưng bé nhỏ! Xấu hổ xấu hổ quá đi."

Cảnh Gia Dịch vươn tay nhỏ ôm cổ mẹ, chôn mặt vào vai cô không nâng đầu lên, trong miệng mãi lẩm bẩm: "Thực sự là cục cưng bé nhỏ mà, là cục cưng của riêng mẹ thôi à!"

Lạc Kim Vũ bị bé nói đến cảm động, xoa xoa đầu tóc xù xù mượt như tơ của con trai bé nhỏ, nói: "Đúng vậy, Dương Dương chính là cục cưng nhỏ bé của mẹ. Hôm nay cục cưng bé nhỏ có muốn làm gì không? Cả ngày hôm nay mẹ đều thuộc về một mình cục cưng bé nhỏ đó nha!"

Cảnh Gia Dịch từ trong ngực cô ngẩng đầu, hỏi: "Cái gì cũng có thể?"

"Đương nhiên! Ai kêu mẹ của con yêu nhất cục cưng bé nhỏ đáng yêu này đâu!" Lạc Kim Vũ gật đầu, hôn lên trán bé.

"Con muốn cưỡi ngựa nhỏ!"

Cảnh Gia Dịch hai mắt sáng lên, tiếp tục nói: "Giống... Giống như trong TV á, ngựa nhỏ xoay vòng vòng, rất đáng yêu."

Lạc Kim Vũ vui vẻ nghe bé nói, không ngờ con trai của cô còn có lòng thiếu nữ, muốn cưỡi vòng xoay ngựa gỗ nữa chứ.

"Chuyện nhỏ!" Lạc Kim Vũ xoay người ngồi dậy, Cảnh Gia Dịch lập tức tự giác mở ra hai chân bám chặt vào hông cô, giống như bạch tuộc bám vào con mồi.

Lạc Kim Vũ một tay nâng mông bé ước lượng, đứng lên đi vào phòng tắm: "Rời giường thôi nào, rửa mặt xong chúng ta đi cưỡi ngựa nhỏ hen!"

"Ai da! Thiếu gia hôm nay đến sớm quá ta? Muốn ăn sáng luôn không, để tôi xuống bếp làm mấy món?" Má Trương từ phòng bếp đi ra, vừa lúc nhìn thấy Cảnh Tư Hàn đang đứng ở cửa đổi giày.

"Không cần đâu má Trương, con đã ăn rồi!" Cảnh Tư Hàn thay dép lê, cầm lên cái túi to to nằm bên chân, đi vào phòng khách.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Úi cha! Cái này là mua cho Dương Dương sao?" Má Trương nhìn thấy cái túi to, nhìn xuyên qua bên trong thấy mấy hộp đồ chơi, có chút kinh ngạc.

Cảnh Tư Hàn đặt túi đồ chơi lên trên bàn trà, bởi vì quá lớn nên còn cao hơn sô pha: "Thằng bé rất thích chơi xe ô tô!"

Má Trương cười đến nheo mắt: "Đúng vậy, gần đây phu nhân và Lạc tiểu thư lại mua thêm cho bé không ít xe mới!"

Cảnh Tư Hàn gật đầu, nhìn thoáng qua mọi góc trong phòng khách, má Trương thấy, lập tức nói: "Phu nhân lên lầu thay quần áo, nói là hôm nay muốn dẫn Dương Dương đi công viên giải trí chơi."

"Công viên giải trí?"

"Đúng vậy, không phải phía đông thành phố mới mở một công viên giải trí khá lớn sao? Lạc tiểu thư nói nhân dịp được nghỉ, có thời gian rảnh nên muốn dẫn Dương Dương đi chơi, phu nhân cũng đi. Nhìn thời gian chắc cũng sắp…" Má Trương nói chưa xong, thì thang lầu đã vang lên tiếng bước chân.

Cảnh Tư Hàn quay đầu, nhìn thấy một lớn một nhỏ mặc quần áo giống nhau, đang đi từ lầu hai xuống, quần yến jean màu xanh phối với áo thun trắng, túi yến jean trước ngực thêu một con vịt màu vàng.

"Ba!" Cảnh Gia Dịch đi đến nửa đường nhìn thấy Cảnh Tư Hàn, vui vẻ chạy nhanh xuống lầu, biến thành nhảy nhảy như chú cóc nhỏ.

Tuy Lạc Kim Vũ đã nắm chặt tay bé, nhưng Cảnh Tư Hàn nhìn thấy hành động của bé có chút nguy hiểm, cất bước đi lên đứng ở bậc cầu thang, nhắc nhở: "Đi đàng hoàng!"

Cảnh Gia Dịch lại nghe không hiểu mấy từ này có ý gì, cuối cùng còn mấy bậc, bé trực tiếp hai nhập thành một, thẳng tắp nhảy xuống. Lạc Kim Vũ sốt ruột la "Cẩn thận", Cảnh Tư Hàn một tay bế con trai, một tay đỡ mông bé.

"Ba cũng đi công viên giải trí với con nha!" Cảnh Gia Dịch ôm cánh tay ba, nâng đầu nhỏ hỏi.

Cảnh Tư Hàn còn chưa kịp mở miệng từ chối thì Lạc Kim Vũ đứng ở bậc thang đã trả lời thay anh: "Ba rất bận, không có thời gian đâu con! Ngoan, mẹ và bà nội đi với con là được rồi!"

Cảnh Gia Dịch nghe xong không vui, miệng nhỏ chu chu lên. Cảnh Tư Hàn xoa nhẹ đầu con trai, nâng đầu nhìn Lạc Kim Vũ.

Bởi vì đi công viên giải trí nên Lạc Kim Vũ ăn mặc trang điểm biến hóa thành thiếu nữ.

Gương mặt trắng như sứ, hai má không đánh tự nhiên hồng, môi căng mọng đỏ hồng, tóc thắt bím chia đều hai bên, đuôi tóc xả trước ngực, nhìn rất giống học sinh cấp ba.

Cô đứng ở trên cầu thang, tuy có mang dép lê nhưng lại chỉ cao bằng Cảnh Tư Hàn, tầm mắt hai người lập tức va chạm vào nhau.

Tối hôm qua mới mượn rượu ôm người ta khóc lóc thảm thiết, hôm nay Lạc Kim Vũ đã đánh trống lảng, cô chuyển mắt nhìn con trai, vươn tay nói: "Đi thôi, mẹ bế con đến sô pha ngồi chờ bà nội xuống."

"Tư Hàn đã trở lại rồi sao?"

Giọng nói của mẹ Cảnh vang lên: "Vừa lúc, con lái xe đưa Kim Vũ và Dương Dương đi dùm mẹ cái, mới vừa nãy đang thay quần áo không biết sao thấy chóng mặt quá, cũng không biết có phải bị lên huyết áp hay không nữa?"

"Chóng mặt?"

Lạc Kim Vũ quay người lại, bước nhanh lên cầu thang đỡ mẹ Cảnh đi xuống: "Hiện tại mẹ cảm thấy thế nào? Con gọi điện kêu bác sĩ La đến nha, thôi, để con đưa mẹ đi bệnh viện cho chắc!"

Cảnh Tư Hàn nhìn Lạc Kim Vũ chạy lại đỡ mẹ mình, ánh mắt đầy quan tâm, trong lòng hơi cảm động, anh cũng lên tiếng: "Mẹ đi chậm một chút, để con lái xe đưa mẹ đi bệnh viện kiểm tra!"

Mẹ Cảnh nhìn hai người vẫy vẫy tay, cười nói: "Mấy đứa cần gì phải làm rối lên như vậy, chỉ chóng mặt có một chút thôi, mẹ nằm nghỉ một lát là hết."

Cảnh Tư Hàn nhíu mày: "Như vậy sao được, nếu không thoải mái thì phải sớm kiểm tra mới hết bệnh!"

Mẹ Cảnh nhìn thằng con ngu ngốc của mình, bực mình gằng giọng, nói: "Bệnh cũ của mẹ không phải con không biết, mỗi năm đều kiểm tra sức khoẻ định kỳ, con còn muốn kiểm tra ra cái gì nữa hả?"

"Chắc là do ăn uống không tiêu thôi, chút nữa mẹ kêu má Trương liên hệ bác sĩ La lại đây một chuyến là được. Con chỉ cần thay mẹ làm tài xế chở hai mẹ con Kim Vũ đi công viên giải trí chơi là được, lăng nhằng làm cái gì?"

Lạc Kim Vũ nghe xong, rốt cuộc nhớ tới, sức khỏe của ba Cảnh và mẹ Cảnh cũng không được tốt lắm. Cho nên má Trương rất chú ý ẩm thực hằng ngày.

Học thực đơn chế biến mấy món ăn rất là khỏe mạnh, cơ bản không có khả năng xuất hiện tình huống này… Giờ thì cô đã hiểu, hoá ra mẹ Cảnh chỉ muốn tạo cơ hội cho Cảnh Tư Hàn ra ngoài chơi với mẹ con cô.

"Mẹ, một mình con dẫn Dương Dương đi cũng được, mẹ đừng nhọc lòng làm gì." Lạc Kim Vũ lập tức nói.

Mẹ Cảnh lắc đầu: "Hôm nay là cuối tuần, khẳng định sẽ có rất nhiều người, một mình con sao có thể trong thằng bé được? Hai người thay phiên trông coi sẽ tốt hơn."

Lạc Kim Vũ còn muốn nói nữa, vừa mở miệng đã bị mẹ Cảnh cắt ngang: "Con nghĩ kỹ đi, lỡ như con muốn đi toilet, đến lúc đó ai giữ Dương Dương?"

"Con..."

Mẹ Cảnh vỗ vỗ mu bàn tay của cô: "Nghe lời mẹ đi!"

Lạc Kim Vũ ôm một tia hy vọng cuối cùng, nhìn Cảnh Tư Hàn, giả cười hai tiếng: "Ba Dương Dương bận rộn như vậy, làm sao có thời gian rảnh kia chứ. Đúng không? Mẹ cũng đừng làm khó anh ấy."

Cảnh Tư Hàn nghe xong, đáy mắt hiện lên nghi ngờ.

Ngay từ đầu cô ta đã giúp anh tìm lấy cớ, nhìn là biết không muốn anh đi chung.

Cảnh Gia Dịch dựa vào trên đùi ba mình, giọng nói rầu rĩ: "Ba lúc nào cũng bận, vậy khi nào ba mới có thời gian..."

Cảnh Tư Hàn khom lưng bế con trai lên, giọng nam trầm thấp nghe rất quyến rũ: "Hôm nay có, hiện tại xuất phát, như thế nào, con có thích không?"

"Thật sao! Yahoo!" Cảnh Gia Dịch lập tức hoan hô.

Lời nói của anh làm mẹ Cảnh ngẩn người, bà chuẩn bị sẵn sàng kịch bản 'cao ngạo hếch cầm ra lệnh cho con trai', kết quả nó một câu cũng chưa cãi  lại, đã đồng ý rồi!

Lạc Kim Vũ cũng mang một gương mặt không tin, đây là Cảnh biến thái sao?

Chẳng lẽ giống đồng hương, cũng là người xuyên không?

Cảnh Tư Hàn dùng khóe mắt liếc thấy vẻ mặt 'kế hoạch thất bại' của cô, lại cảm thấy vui vẻ yêu đời.

Nhìn xe từ gara chạy ra khỏi cửa dinh thự nhà họ Cảnh, Mai Uyển nhịn không được ca hát vài câu, má Trương đứng ở bên cạnh, nhìn thấy phu nhân vui vẻ, bà cười nói: "Hôm nay tâm trạng của phu nhân thật vui vẻ!"

Mẹ Cảnh vỗ vỗ cánh tay của bà, thở dài nói: "Tư Hàn rốt cuộc cũng giống một người cha rồi."

"Dù sao cũng là cha con ruột, Dương Dương lại ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, sao cậu ấy lại không có chút cảm giác nào được."

Má Trương nói, giơ tay đỡ Mai Uyển: "Để tôi gọi điện kêu bác sĩ La đến..."

Mẹ Cảnh giận liếc bà: "Bà còn không biết tôi bị bệnh thật hay giả nữa sao mà còn hỏi?"

Nói nói, hai người cười ha hả đi vào nhà.

*****************************

Xe vững vàng chạy trên đường.

Cảnh Gia Dịch ngồi vào ghế dành cho trẻ em, vui vẻ đá chân qua lại, đây là lần đầu tiên bé đi ra ngoài chơi cùng với ba và mẹ.

Hơn nữa còn là đi công viên giải trí cưỡi ngựa nhỏ nha! Đây quả thực là chuyện tốt nhất xảy ra với bé, còn tốt hơn so với việc không mặc tã giấy.

Lạc Kim Vũ cầm bình sữa giữ nhiệt của Cảnh Gia Dịch, ngồi ở bên cạnh nghĩ thầm: Thì ra lần trước cô không có nhìn lầm, Cảnh Tư Hàn thật sự gắn ghế dành cho trẻ em.

Cô nhìn bé vui vẻ đến muốn nhảy tưng tưng, ban đầu muốn ngầm thương lượng với Cảnh Tư Hàn, kêu anh bỏ hai mẹ con xuống ngay đầu đường, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm của bé thì cô nói không nên lời.

Cô không có quyền lợi cướp đoạt hạnh phúc ‘được ba yêu thương’ của con trai, cho dù cô là mẹ của bé đi chăng nữa.

Lạc Kim Vũ giương mắt nhìn người đàn ông đẹp trai nam tính đang chú tâm lái xe, thở dài.

Thôi, nếu Cảnh Tư Hàn đã đồng ý, thì cô coi như có thêm tài xế đi theo là được. Dù sao mẹ Cảnh nói không sai, nhiều người sẽ tốt hơn, bằng không lỡ như có chuyện gì xảy ra, hối hận cũng không kịp.

Nghĩ như vậy, cục tức tích tụ trong ngực Lạc Kim Vũ cuối cùng cũng tan biến, trong lòng vui vẻ cũng có tâm trạng chơi đùa cùng bé, hai mẹ con hi hi ha ha, không khí trong xe nháy mắt náo nhiệt hẳn lên.

 

Cảnh Tư Hàn từ kính chiếu hậu nhìn một lớn một nhỏ mặc đồ giống nhau ngồi đùa vui ở băng ghế sau, bỗng dưng cảm thấy trong lòng vô cùng bình tĩnh.

Công viên giải trí là hạng mục mới nhằm nâng cao đời sống và kinh tế mà chính quyền Thành phố Du vừa mới đề ra, không chỉ có nhiều trò chơi kèm theo thiết bị hiện đại, mà còn có thủy cung, viên bảo tàng... Là một nơi vui chơi giải trí dành cho mọi lứa tuổi.

Ước chừng đi khoảng bốn mươi phút, ba người đã tới mục đích tiến quân ngày hôm nay.

Lạc Kim Vũ treo bình sữa giữ nhiệt lên cổ Cảnh Gia Dịch, duỗi tay bế bé xuống xe. Cảnh Gia Dịch đứng yên để mẹ giúp mình chỉnh sửa lại quần áo, đôi mắt đen nhánh không chớp mắt nhìn cửa lớn công viên giải trí được làm theo phong cách cổ tích, hận không thể lập tức bay vào trong.

Lạc Kim Vũ nhét vạt áo vào trong quần, lại vuốt vuốt tóc của bé: "Đẹp trai rồi! Đã quay trở lại thành một cậu bé đáng yêu rồi đó!"

Cảnh Gia Dịch vừa nghe cô nói " Đẹp trai rồi", lập tức nhịn không được cười tươi, nắm lấy tay mẹ chạy lại cổng lớn: "Nhanh lên, mẹ, con muốn cưỡi ngựa nhỏ!"

"Chậm một chút ~ chậm một chút! Cẩn thận té bây giờ!" Lạc Kim Vũ nắm chặt tay bé, cũng chạy theo.

Cảnh Tư Hàn khóa xe, nhìn hai mẹ con cười ha ha dần dần chạy ra xa, giật mình trong giây lát, thực mau cũng đi nhanh qua.

Trạm thứ nhất đương nhiên là đi thẳng đến nơi cậu bạn nhỏ Dương Dương mong nhớ ngày đêm ~ Vòng xoay ngựa gỗ.

So sánh với những trò khác trong công viên giải trí, thì vòng xoay ngựa gỗ rất ít người lớn, phần đông đều giống Cảnh Gia Dịch, đều là trẻ em lôi kéo theo ba mẹ đến.

Ngẫu nhiên có mấy cô gái mười lăm, mười sáu chạy lại chơi, chủ yếu là tự sướng.

Lạc Kim Vũ nắm tay Cảnh Gia Dịch, đứng đợi không bao lâu sẽ đến lượt hai mẹ con, suy xét về tính an toàn, cô lựa chọn ôm bé ngồi chung một con ngựa gỗ.

Tốc độ vòng xoay ngựa gỗ không nhanh, khi chuyển động sẽ lên xuống cao thấp phập phồng, Cảnh Gia Dịch bám móng vuốt nhỏ ôm cổ ngựa cười "hi ha" không ngừng, trong miệng còn vui vẻ hét lên: "Đi, ngựa nhỏ, đi, đi, đi!"

Cảnh Tư Hàn dựa vào vòng bảo hộ đứng ở bên ngoài chờ, liếc mắt đã nhìn thấy hai mẹ con mặc đồ đôi rất bắt mắt, Cảnh Gia Dịch ngồi ở trên ngựa gỗ, quơ quơ tay nhỏ nhìn anh kêu lên: "Ba ơi!"

Cảnh Tư Hàn bị nụ cười hồn nhiên của con trai lây nhiễm, khóe miệng hiếm khi cong lên, ngay cả đôi mắt đều mỉm cười, anh lên tiếng trở về một câu: "Ngồi cẩn thận!"

Sao mà bé nghe vào được, mẹ còn ôm bé mà. Vì thế rất nhanh, bé đã quên mất lời của ba, Cảnh Tư Hàn bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

"Đi cùng con trai đến chơi sao?" Bên cạnh vang lên một giọng nam nghe không trầm lắm.

Cảnh Tư Hàn quay đầu lại, thấy một người đàn ông có vẻ ngoài hiền lành, hơi nhỏ con hơn so với anh, mơ hồ trả lời: "Ừm."

Người đàn ông kia cũng không ngại sự lạnh nhạt của anh, ngược lại vô cùng tự quen thuộc mà chỉ vào hai mẹ con trên ngựa gỗ, khoe khoang nói: "Đó là vợ và con gái của tôi! Xinh đẹp không? Ha ha ha!"

Cảnh Tư Hàn nhìn theo phương hướng anh ta chỉ, khách quan mà nói, nhan sắc của hai mẹ con kia chỉ có thể xem như bình thường, nhưng có lẽ là do tâm trạng tốt, hiếm khi anh trò chuyện cùng người lạ, gật đầu: "Đẹp."

"Anh em thật tinh mắt nha!" Người đàn ông kia ngửa đầu 'ha ha' cười hai tiếng.

Thực mau, ngựa gỗ của Cảnh Gia Dịch và Lạc Kim Vũ đã di chuyển lại gần anh, cậu bạn nhỏ Dương Dương đã quen dần với tốc độ và độ cao này, lại ỷ vào có mẹ ôm ở phía sau.

Lúc này lớn mật buông lỏng hai tay, nhìn thấy ba mình, giơ cao hai tay, vẫy vẫy nhìn anh cầu khen ngợi: "Ba nhìn con nè!"

Cảnh Tư Hàn đang muốn kêu bé chú ý an toàn, bắp tay đã bị người bên cạnh vỗ vỗ, tiếp theo sau nghe được giọng nói đầy kinh ngạc của anh ta: "Nhìn không ra nha anh em, cậu em bao lớn rồi? Tôi nhìn còn tưởng rằng cậu còn nhỏ tuổi hơn tôi nhiều đó!"

"Con gái lớn nhà anh đang học cấp hai hay cấp ba? Thằng con trai lớn nhà tôi chắc cũng bằng tuổi con gái nhà anh, sắp lên đại học rồi, đang cố sức học tập kìa, hôm nay phải học bù nên không có tới..."

Cảnh Tư Hàn: Nà ní??

Hết chương 39

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)