TÌM NHANH
VẬT HY SINH NỮ PHỤ NUÔI CON HẰNG NGÀY
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 34: Thử kính thành công
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình

Chương 34: Thử kính thành công

Tuy nội dung tin nhắn không đề cập đến kịch bản, nhưng Lạc Kim Vũ lại biết nhân vật nữ phụ số 3 trong 《 Năm mới tết đến 》có rất nhiều cảnh diễn.

Lúc còn ở trong đoàn phim 《 Trận động đất ở thành phố Ung 》, thời gian nghỉ ăn cơm trưa có nghe được một cuộc nói chuyện của biên kịch.

"Năm nay thật đúng là kỳ lạ, đạo diễn Trương không biết bị làm sao lại cương quyết thay nhân vật, má nó, còn là một diễn viên hạng 38. Kế bên càng trâu hơn, trực tiếp tuyển cascadeur thay nữ phụ số 3."

"Thiệt là số trời, vận may tới có muốn ngăn cũng ngăn không được."

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

【Góc kiến thức:

Cascadeur: diễn viên chuyên đóng thế những cảnh võ thuật đấm đá có tính chất nguy hiểm đến độ an toàn.】

Dịch Thiên Hữu vẫn luôn cảm thấy con số 'hạng 38' không xứng với Lạc Kim Vũ, nghe được còn an ủi cô: "Chị Kim Vũ, chị đừng để ở trong lòng, chờ 《 Trận động đất ở thành phố Ung 》 công chiếu, xem sau này còn có ai dám nói chị là diễn viên hạng 38!"

Lạc Kim Vũ không để ở trong lòng, cô không khinh thường diễn viên quần chúng, vả lại cô vốn dĩ chính là một diễn viên quần chúng, người khác nói như vậy cũng đúng không sai.

Cô còn nhớ rõ, lúc ấy bản thân tươi cười, lấy đũa làm kiếm, lưu loát hiên ngang múa hai chiêu, nói: "Chị không để ý, chỉ là không nghĩ tới có người còn may mắn hơn so với chị. Võ thuật chị cũng có thể diễn nha, cũng không biết khi nào mới có đạo diễn phát hiện ra tài năng của chị."

Lúc đó cô chỉ nói giỡn nhưng Dịch Thiên Hữu lại cho là thật, còn ghi tạc trong lòng, hơn nữa hiện tại còn cho cô một cơ hội 'phát hiện tài năng'.

Cho nên nói, không ai có thể biết trước được tương lai, cũng không ai có thể biết những người xung quanh mình là ai. Đây cũng là lý do kiếp trước Lạc Kim Vũ vẫn luôn "không khoa trương cụp đuôi làm người, hiền lành ở chung" xử sự theo nguyên tắc.

Tuy rằng không biết nội dung cụ thể của buổi thử kính, nhưng cũng đại khái biết sẽ diễn nhân vật nào, Lạc Kim Vũ ở nhà hoạt động cơ thể, cũng không quá lo lắng. Rốt cuộc võ thuật cũng coi như là một trong những kỹ năng của cô.

Lúc này, cô còn không thể ngờ tới, buổi thử kính ngày mai có bao nhiêu kỳ lạ.

***********************

Ngày hôm sau.

Lạc Kim Vũ đến địa điểm thử kính trước mười phút, nhìn phía trước chỉ có một chiếc xe màu xám đậm, là xe chuyên dụng dành cho diễn viên, có một người đàn ông mặc quần tây đen, áo thun trắng, bên ngoài mặc áo vest đen đeo kính râm màu đen đứng trước cửa xe.

Cô nhìn nội dung tin nhắn rồi nhìn bảng số xe, đi qua.

Nhìn thấy Lạc Kim Vũ đang đi đến, người đàn ông đeo kính râm hơi hơi cúi đầu, giọng nói không cảm tình hỏi: "Tới diễn thử?"

"Đúng vậy, tôi là Lạc Kim Vũ, được phó đạo diễn Yến Thanh đề cử." Yến Thanh chính là sư huynh của Dịch Thiên Hữu.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nghe được hai chữ, 'Yến Thanh', người đàn ông đeo kính râm ' Ờ ' một tiếng, kéo kính xuống ngang mũi, lộ ra nửa đôi mắt, nhìn cô với biểu tình hơi kỳ lạ:"Thì ra chính là cô sao? Lên xe ngồi chờ một chút đi."

Lạc Kim Vũ liếc anh ta và chiếc xe, trong lòng đề phòng cảnh giác.

Tuy rằng hiện tại là ban ngày, lại ở trước công chúng, nhưng trong tin nhắn ngoại trừ bảng số xe ra thì không còn thông tin nào khác, căn bản không thể nào xác định thân phận của người đàn ông đeo kính đen trước mặt này.

Người đàn ông đeo kính đen hiển nhiên cũng đã nhìn ra được sự nghi ngờ của cô "Xì" một tiếng, không nói gì, chỉ giơ tay nhìn đồng hồ, đẩy kính lên cao, tiếp tục đứng chờ.

Qua năm phút, một chiếc xe chuyên dụng màu đen ngừng lại phía sau, chỉ chốc lát sau, cửa ghế phụ mở ra, một người con gái tóc ngắn, thoạt nhìn rất là khôn khéo hoạt bát, cô ta lập tức đi đến gần người đàn ông đeo kính râm, vươn tay chào hỏi.

"Đạo diễn Yến, Vi Vi của chúng tôi giao cho ngài, còn phải phiền ngài nói mấy câu ở trước mặt đạo diễn Chu giùm."

Lạc Kim Vũ giật mình khi nghe cô ta gọi người đàn ông đeo kính râm là 'đạo diễn Yến', hoá ra người này là Yến Thanh, sư huynh của anh chàng Dịch Thiên Hữu.

Khó trách anh ta nhìn cô như vậy.

"Khách sáo, hôm nay tôi chỉ là giúp đạo diễn Chu đi một chuyến, tình hình cụ thể như thế nào, chọn ai bỏ ai không nằm trong quyền hạn của tôi, cô đừng giao người cho tôi, còn phải xem bản lĩnh của Tống Vi Vi ra sao." Giọng điệu của Yến Thanh vẫn bình thường, cách hành xử việc công xử theo phép công.

Hai người đang nói, thì cửa sau xe được trợ lý kéo ra, một người con gái trẻ tuổi mặc váy ren màu trắng dài, thân hình thướt tha lả lướt đi xuống, tóc dài xõa trên vai.

Tuy rằng gương mặt bị kính râm che khuất hơn phân nửa, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến diện mạo, người xuống chính là Tống Vi Vi, người mà hai người bọn họ vừa nhắc đến.

Lạc Kim Vũ từng xem qua quảng cáo dầu gội của cô ta trên TV, hiện tại nhìn thấy người thật, cũng không có gì khác biệt.

"Đạo diễn Yến, thật vui khi gặp lại ngài." Tống Vi Vi gỡ xuống kính râm, cười xinh đẹp nhìn Yến Thanh nói.

Nhưng Yến Thanh ý chí sắt đá, nhìn thấy người đẹp bắt chuyện làm quen không có hứng thú chút nào, giọng điệu vẫn lạnh lùng: "Tống tiểu thư lên xe đi, ba phút sau đúng giờ xuất phát."

"Xuất phát? Địa điểm thử kính không phải ở nơi này sao?" Tống Vi Vi kinh ngạc.

Yến Thanh: "Ừm, đạo diễn Chu có sắp xếp của riêng mình."

Tống Vi Vi liếc mắt nhìn quản lý, Lý Phượng lập tức mở miệng: "Đạo diễn Yến, vậy nhân viên của chúng tôi thì sao?"

Yến Thanh nhìn một đám trợ lý trong xe: "Mấy người có thể đi theo phía sau, nhưng chỉ có thể đợi đến khi thử kính kết thúc mới tới đón người được."

"Đó là đương nhiên." Lý Phượng một câu đồng ý ngay. Trợ lý bước lên phía trước kéo ra cửa xe, Tống Vi Vi đeo kính râm, dẫn đầu lên xe.

Lạc Kim Vũ theo sát sau đó, ngồi ở phía sau cô ta. Tống Vi Vi kéo kính râm lên trán, quay đầu nhìn Lạc Kim Vũ cười, trong mắt tuy có đánh giá, nhưng vẫn khách sáo hỏi: "Chào cô, tôi là Tống Vi Vi, cô là..."

"Xin chào, tôi là Lạc Kim Vũ."

Trừ bỏ loại người vừa gặp đã kiêu căng ngạo mạn giống như Khúc Phỉ Nhi, từ trước đến nay Lạc Kim Vũ đều đối xử dịu dàng với người khác. Huống chi trước mắt là một người đẹp lễ phép.

"Tôi hình như... Chưa từng gặp qua cô, cô là người mới sao? Ký với công ty nào vậy?"

Lạc Kim Vũ lắc đầu: "Tôi còn chưa có ký với công ty quản lý nào."

"A!"

Tống Vi Vi hô nhỏ một tiếng, ánh mắt nhìn cô có chút khác lạ: "Vậy cô có thể góp mặt trong lần thử kính này cũng thật lợi hại nha."

Đương nhiên là Lạc Kim Vũ nghe ra ẩn ý trong lời nói của cô ta, cũng không nhiều lời, nói: "May mắn thôi."

Tống Vi Vi còn muốn nói gì nữa, lại nghe được âm thanh mở cửa xe, tiếp theo thấy Yến Thanh ngồi trên ghế phụ, ra lệnh cho tài xế xuất phát.

Tống Vi Vi giật mình, cũng không rảnh nói chuyện phiếm với Lạc Kim Vũ, quay đầu hỏi: "Đạo diễn Yến, hình như hôm nay còn có một người khác nữa mà, nghe nói là Dương Văn?"

"Ừ, hiện tại không có." Yến Thanh dựa vào ghế nhắm mắt, không thèm để ý mà trả lời một câu.

Tống Vi Vi thấy thiếu bớt một đối thủ cạnh tranh, trong lòng mừng rỡ. Đối với cô mà nói, thì đây là chuyện tốt. Kỹ thuật diễn của Dương Văn và cô không phân cao thấp, hiện tại người ngồi bên cạnh này ngay cả tên cũng chưa nghe nhắc qua, không đáng sợ.

Theo đồn, xưa nay Chu Thừa Đông đều là lợi ích đi đầu, cô và Lạc Kim Vũ ai càng có giá trị, người sáng suốt liếc mắt là có thể nhìn ra ngay.

Nghĩ như vậy, khóe miệng Tống Vi Vi càng cong, ý cười càng sâu.

Lạc Kim Vũ khẽ nhíu mày, người tên là đạo diễn Yến này tính tình cà lơ phất phơ, làm cho cô có một loại cảm giác người này ngồi trên cao nhìn xuống bọn họ, nhìn cũng không coi trọng diễn viên mấy.

Cô đang nghĩ như vậy, thì giọng nói của Yến Thanh không mặn không nhạt vang lên trong xe: "Hai cô nhìn túi để đồ trước mặt, bên trong có một khối rubik, từ nơi này đến địa điểm thử kính còn 30 phút, trong khoảng thời gian này, hai cô hãy xếp khối rubik màu nào theo màu đó."

Lạc Kim Vũ cong lưng nhìn, quả nhiên thấy ở dưới chân có một cái túi, mò vào thì thấy một khối rubik, cô lấy khối rubik ra, xoay chuyển vài vòng, Tống Vi Vi kìm nén không được, hỏi: "Đạo diễn Yến, xin hỏi việc này có liên quan gì với buổi thử kính không?"

Yến Thanh ngồi ở phía trước hừ cười một tiếng, quay đầu nhìn hai người nói: "Đương nhiên, hiện tại thử kính cũng đã bắt đầu rồi."

Lời này vừa nói ra, Lạc Kim Vũ và Tống Vi Vi như chìm trong sương mù.

Thử kính?

Hiện tại?

Địa điểm là ở trên một chiếc xe, nội dung là xếp khối rubik?

Yến Thanh khóe miệng cong lên, là nụ cười tươi nhất ngày hôm nay, nhìn qua có chút vui sướng khi người gặp họa: "Đây chỉ là nội dung thử kính đầu tiên của ngày hôm nay, còn tiếp theo... Tôi chân thành nhắc nhở một câu, hai vị tiểu thư hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt."

Nhìn Yến Thanh nói xong lại quay đầu dựa ghế tiếp, Lạc Kim Vũ và Tống Vi Vi bất đắc dĩ liếc nhìn nhau, chỉ đành phải vùi đầu đùa nghịch khối rubik.

Đây là một khối rubik 3x3, một mặt có 5 ô, nhân 5 cạnh là 25 ô vuông, đối với người chưa từng chơi tới nói là vô cùng khó.

Hơn nữa, những lời vừa rồi của Yến Thanh, đối với người nhát gan, có tâm lý không tốt lắm sẽ rất dễ dàng bị dọa sợ, không thể nào bình tĩnh để giải khối rubik này.

Ước chừng qua năm phút đồng hồ, Lạc Kim Vũ nghe được Tống Vi Vi nhỏ giọng oán giận một câu. Sau đó nghe âm thanh khối rubik rớt xuống trên sàn xe phát ra một tiếng giòn vang, tâm trạng cô ta có chút không xong.

Lạc Kim Vũ không ngẩng đầu lên nhìn, vẫn cứ chuyên tâm giải khối rubik trong tay. Tuy rằng không biết nội dung thi đấu là gì, nhưng tóm lại cứ hoàn thành nhiệm vụ được giao trước mắt là được.

Chuyên tâm là một ưu điểm của Lạc Kim Vũ. Tuy cô chưa từng chơi rubik, nhưng xoay qua xoay lại mấy chục phút, cô cũng đã hoàn thành được 2 mặt, còn lại 3 mặt. Cô đang muốn tiếp tục, thì xe lại ngừng vào đúng lúc này.

Yến Thanh từ bên ngoài kéo ra cửa xe, mời hai người đi xuống.

Tống Vi Vi đưa cho anh khối rubik còn lộn xộn chưa xong mặt nào, hơi xấu hổ nói: "Thật xin lỗi, đạo diễn Yến, em thật sự chưa từng chơi rubik, cho nên..."

Lạc Kim Vũ cũng đưa khối rubik của mình cho anh ta, so sánh với Tống Vi Vi mà nói, của cô nhìn qua đỡ hơn nhiều.

Nhưng Yến Thanh lại không có xem, cầm hai khối rubik ném thẳng vào trong xe, vỗ vỗ tay, nói: "Được rồi, hai cô hãy đi theo huấn luyện viên thay quần áo, buổi thử kính sắp bắt đầu rồi."

Tống Vi Vi nhìn thấy cảnh anh ném rubik, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tầm mắt Lạc Kim Vũ nhìn theo hướng rubik bị ném, có loại cảm giác bị lừa gạt. Nhưng cô cũng không hỏi gì, nhìn một vòng xung quanh, phát hiện nơi này giống căn cứ huấn luyện của cascadeur.

Một người đàn ông mặc áo ngắn tay mặt không có biểu tình đứng ở một bên, nói: "Chào hai cô, tôi là Dương Khải, là huấn luyện viên tố chất thần kinh vận động trong buổi sáng hôm nay của hai cô, hai cô có thể gọi tôi huấn luyện Dương, hiện tại hãy đi theo tôi đổi quần áo trước."

Thật đúng là... Lạc Kim Vũ nghe huấn luyện viên nói cong cong vẹo vẹo, càng thêm hết chỗ nói rồi.

Đây thật sự là buổi thử kính sao? Chẳng khác nào huấn luyện quân sự.

"Đạo diễn Yến, anh không phải nói thử kính? Chuyện này là như thế nào..." Làn váy ren của Tống Vi Vi bay bay trong gió.

Yến Thanh gật đầu: "Thời gian không còn nhiều lắm, Tống tiểu thư vẫn là nên đi thay quần áo trước rồi hãy nói sau."

Phòng thay quần áo, Lạc Kim Vũ vừa cột tóc vừa nghe Tống Vi Vi lảm nhảm.

"Nghe nói đạo diễn Chu tính cách kỳ lạ, trước kia tôi còn không tin, hôm nay xem như chứng kiến tới rồi. Đây là lần đầu tiên tôi thử kính mà không cần phải diễn, trước thử giải rubik sau tới tố chất thần kinh vận động là cái quỷ gì?!"

Lạc Kim Vũ cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng tục ngữ nói rất đúng, người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, cô chỉ là một tế bào nho nhỏ trong giới giải trí này, đương nhiên không có quyền lên tiếng, chỉ nói qua loa: "Có lẽ đạo diễn Chu có tính toán riêng."

Tống Vi Vi nhướng mày nhìn cô, cười nói: "Cô không cần cẩn thận như vậy, chỉ là tâm sự giữa bạn bè với nhau thôi, không lọt ra ngoài đâu mà sợ."

Lạc Kim Vũ nghe chỉ cười cười, nói xấu sau lưng người khác không phải tính cách của cô, mà còn nằm trong tình huống không hiểu biết gì.

Tống Vi Vi thấy cô như thế, cũng cảm thấy không thú vị, hai người không nói chuyện nữa, nhanh chóng mặc đồ cột tóc, sóng vai đi ra ngoài, thấy huấn luyện Dương dưới nách kẹp folder, đứng chờ ở bên ngoài.

Nói là tố chất thần kinh vận động, nhưng thật sự chỉ là huấn luyện chân tay, không có thiết bị diễn tập và nhân viên, ngay cả Yến Thanh cũng không thấy bóng dáng đâu.

Kế tiếp, hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua, Lạc Kim Vũ và Tống Vi Vi dưới sự chỉ dẫn của huấn luyện viên, tiến hành một loạt hành động cường độ cao, thậm chí còn bao gồm cả bắn súng.

Lạc Kim Vũ đã từng quay nhân vật nữ quân nhân, phải cất công đến tận trường bộ đội nửa tháng để thể nghiệm.

Bởi vậy cũng xem như có thể tiếp thu, chỉ là cơ thể của nguyên chủ quá liễu yếu đào tơ, cho nên huấn luyện cường độ cao suốt ba tiếng đồng hồ đã làm cơ thể cô quá sức chịu đựng.

Còn Tống Vi Vi thì ngày thường chưa từng hoạt động với cường độ cao liên tục như vậy. Ngay từ đầu còn có thể lực, đợi thời gian qua từng giây, từng giây, cô đã chịu hết nổi, tự động lựa chọn bỏ cuộc.

Huấn luyện viên cũng không nói thêm gì, quyết định lựa chọn từ bỏ hay tiếp tục là do hai cô. Anh chỉ phụ trách đánh giá mỗi hạng mục mà hai người hoàn thành.

"Được rồi, buổi huấn luyện hôm nay đến đây kết thúc, cảm ơn hai cô đã phối hợp."

Huấn luyện viên một lần nữa kẹp folder dưới nách, nói: "Bên cạnh phòng thay quần áo chính là phòng tắm rửa, xin cứ tự nhiên."

Tống Vi Vi duỗi tay lau mồ hôi ở trên mặt, ghét bỏ nói: "Trời ơi! Mặt của tôi cũng không biết ra sao rồi, rốt cuộc là tới thử kính hay là đi chịu tội?!"

Lạc Kim Vũ nhìn quần áo sạch sẽ không dính một lớp bụi của cô ta, lại cúi đầu nhìn bản thân, vừa dơ vừa nhăn, nghĩ thầm: Nếu cô làm giống như tôi, thì đã mệt đến tay đều nâng không lên, ở đó mà còn lo lắng lớp trang điểm bị trôi mất.

Tắm rửa đơn giản, hai người thay lại quần áo ban đầu của mình, một lần nữa đi ra, nhìn thấy Yến Thanh và dàn trợ lý của Tống Vi Vi đang chờ ở bên ngoài.

Chỉ là sắc mặt quản lý của Tống Vi Vi có hơi khó coi.

"Hôm nay hai cô đã vất vả rồi."

Yến Thanh nhìn hai người hơi gật đầu: "Đạo diễn Chu quyết định chọn Lạc tiểu thư đảm nhiệm nhân vật nữ phụ số 3 'Cao San San'."

Lạc Kim Vũ nghe xong giật mình, đây là quyết định nhanh nhất cô từng biết.

Tống Vi Vi còn tưởng bản thân nghe lầm, cũng bất chấp hình tượng hay không hình tượng, giật kính râm xuống, giọng hơi lớn, hỏi: "Thử kính xong rồi? Diễn cũng không cần diễn, chỉ chạy nhảy như vậy?"

"Tống tiểu thư, vừa lên xe tôi cũng đã nói, giải rubik là nội dung thứ nhất, nội dung thứ hai chính là huấn luyện tố chất thần kinh vận động."

"Nhưng..." Tống Vi Vi vẫn không thể hiểu nổi.

Yến Thanh giơ tay ngăn cô ta đặt câu hỏi tiếp, giải thích: "Nhân vật này yêu cầu phải có thể lực, người diễn viên trước đó vì không có thể lực nên mới bị thương, đã kéo chậm tiến độ của đoàn phim. Đạo diễn Chu không có thời gian lại tiến hành huấn luyện diễn viên mới."

"Đương nhiên là muốn chọn người có kinh nghiệm, có thể lực. Tống tiểu thư và Dương tiểu thư đều đã từng quay phim võ thuật, mà thông qua lần thử kính này, có thể thấy được Lạc tiểu thư có kinh nghiệm hơn."

"Còn Dương tiểu thư thì không có thời gian đến thử kính, cho nên cô ấy là người đầu tiên bị loại trừ."

"Vì có thể quay xong trong thời gian dự tính, cho nên chúng tôi sẽ chạy nhanh tiến độ quay, đạo diễn Chu đều vô cùng coi trọng sự chuyên tâm cùng với sức chịu đựng."

"Rubik là kiểm tra tố chất tâm lý, huấn luyện thể lực là kiểm tra tố chất thần kinh vận động. Tôi nghĩ, hiện tại Tống tiểu thư hẳn là biết tại sao đạo diễn Chu sẽ lựa chọn Lạc tiểu thư đây?" Yến Thanh quơ quơ tờ giấy trong tay, là báo cáo đánh giá hạng mục huấn luyện viên giao cho anh.

Sắc mặt Tống Vi Vi nhanh chóng thay đổi, Lý phượng vội vàng chạy lại, giữ chặt tay cổ tay cô ta, nhìn Yến Thanh cười nói: "Một khi đã như vậy, nếu lần sau có kịch bản hay, còn hy vọng đạo diễn Yến sẽ nhớ đến Vi Vi nhà chúng tôi."

Yến Thanh công thức hoá trở về một nụ cười, Tống Vi Vi xụ mặt bị quản lý lôi đi.

Lạc Kim Vũ nhìn chiếc xe chuyên dụng màu đen bị người đập 'Rầm' một cái khá to từ bên trong, lại nhìn gương mặt Yến Thanh không có biểu tình gì, thấy cũng nên nói gì đó: "Đạo diễn Yến, vậy còn tôi thì... "

"Sáng ngày mai ký hợp đồng, buổi chiều quay, có vấn đề sao?" Yến Thanh khép hờ mắt nhìn cô.

"À, không thành vấn đề." Lạc Kim Vũ lắc đầu.

"Không thành vấn đề là được, đi thôi, đưa cô trở về thành phố." Yến Thanh lấy mắt kinh treo ở trước ngực đeo lên, xoay người vào xe, chỉ là lúc này ngồi ở phía sau.

Lạc Kim Vũ đi theo anh ta, ngồi trở lại vị trí cũ, có hơi mờ mịt.

Cứ như vậy?!

Thử kính thành công?!

Ngày mai quay?!

Chuyện này... Thật là đoàn phim có một không hai mà cô từng gặp.

Hết chương 34

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)