TÌM NHANH
TRỞ LẠI LÚC IDOL CHƯA THÀNH DANH
Tác giả: Lộc Linh
View: 813
Chương trước Chương tiếp theo
34. Thâm nhập
Upload by I.Majesty
Upload by I.Majesty
Upload by I.Majesty
Upload by I.Majesty
Upload by I.Majesty
Upload by I.Majesty
Upload by I.Majesty
Upload by I.Majesty
Upload by I.Majesty
Upload by I.Majesty
Upload by I.Majesty
Upload by I.Majesty
Upload by I.Majesty
Upload by I.Majesty

Trong phòng quá tối, Giang Tiêu Nhiên không thấy rõ gì hết, cho nên xúc cảm bị phóng đại vô hạn, không nhịn được đẩy đẩy anh: “Cha mẹ cậu đâu……”

 

“Không ở đây, tớ ở một mình.”

 

“Ở một mình?!” Cô khiếp sợ, “Sao cậu không nói sớm?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

“Nói rồi thì cậu có chịu không?”

 

Cô sững sờ một chút, lại hỏi: “Bắt đầu ở một mình từ khi nào?”

 

“Mấy năm trước.” Giọng anh trở nên buồn.

 

Sau khi nổi tiếng, anh vẫn luôn đem giữ kín về gia đình mình, mặc dù tin đồn về gia đình anh bị bàn tán xôn xao, nhưng vẫn luôn không có ai lấy ra để châm chích, cho nên Giang Tiêu Nhiên chưa bao giờ để ý.

 

Anh ở một mình? Vì sao lại ở một mình chứ? Lúc trước Lý Gia Viên nói, có liên quan đến việc thành tích học tập đi xuống sao?

 

Phía sau có cái cái gì cứng cứng, Giang Tiêu Nhiên đưa tay đi sờ, sờ thấy công tắc, ấn mở đèn.

 

Căn phòng bảy tám mươi mét vuông, phong cách trang trí đơn giản, màu đen trắng là chủ, nhưng đầy đủ mọi thứ, nhìn ra được là xây dựng đã hoàn thiện. Có phòng ngủ và phòng khách, toilet cũng không loạn, trong phòng bếp có một ít rau xanh.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trên sô pha để hai cái áo khoác và một cái chăn bông giống như áo lông vũ, một cái gối đầu, một mền lớn. Trên bàn trà để đồ ăn vặt, nhạc phổ, tài liệu ôn tập và bút.

 

Không rối loạn, cũng không phải rất ngăn nắp.

 

Đầu Cố Dư Lâm vẫn chôn ở cổ cô như cũ, hơi thở ấm áp phả vào làn da trên cổ cô, kích động một luồng nhiệt.

 

Ánh mắt cô bị đồ đạc trong thư phòng hấp dẫn —— thư phòng có anh có vẻ không được coi là thư phòng, mà là một căn phòng nhỏ soạn nhạc. Bên vị trí cửa sổ bày một cây dương cầm, vẻ ngoài tuy có chút cũ, nhưng vẫn rất sạch sẽ và hoàn chỉnh, nhìn ra được chủ nhân rất quý trọng.

 

Giang Tiêu Nhiên sờ tóc của anh, suy nghĩ nửa ngày, không biết nên nói gì. Nửa ngày, thốt một câu: “Tớ có thể vào thư phòng xem không?”

 

Cố Dư Lâm ngồi dậy, cô nhìn vẻ mặt của anh —— thật ra không biểu cảm gì, anh sớm đã thành thói quen.

 

Một người ăn cơm uống nước xem TV, một người soạn nhạc ca hát luyện đàn, một người lâu rồi, thành thói quen.

 

Sau khi cô xuất hiện, ngược lại thật sự náo nhiệt không ít.

 

Anh kéo cô vào trong thư phòng, trong thư phòng có một ngăn tủ, bên trên toàn là sách.

 

Cô chỉ vào cuốn 《 nhân gian thất cách 》 kia hỏi anh: “Cuốn sách này cậu đã đọc chưa?”

 

“Đọc rồi, thỉnh thoảng mất ngủ, đọc vài trang là buồn ngủ.” Anh trêu ghẹo nói.

 

Cô nhịn không được hít một hơi, chỉ vào một cuốn sách nổi tiếng khác nói: “Ôi trời, thế mà cậu lại đọc nhiều danh tác như vậy!”

 

Bầu không khí nặng nề bị đánh vỡ.

 

Anh cười véo eo cô: “Ngoại trừ các danh tác ra, những cái khác không phải tớ chưa từng chưa từng nhìn thấy……”

 

???

 

Có thể nói chuyện một cách đứng đắn hay không vậy?

 

Cô lại chỉ chỉ vào một đống lớn nhạc cụ trong một góc: “Những cái này cậu đều biết chơi hay sao?”

 

“Thời gian quá nhiều, học giết thời gian.”

 

……

 

Nghe tới đây, người khác nhất định cảm thấy anh làm việc không đàng hoàng. Nhưng cô cảm thấy, có thể ngần ấy năm, anh vẫn luôn rất cô độc.

 

Giang Tiêu Nhiên: “Từ từ! Nếu cậu luôn ở một mình…… Vậy gia sư của cậu là nam hay nữ??”

 

“……”

 

Anh bình tĩnh trả lời: “Có nam có nữ, chương trình học khác nhau, giáo viên khác nhau.”

 

Dù thế nào cũng đều không phải là câu trả lời chính xác, giáo viên nữ…… Nguy hiểm…… giáo viên nam …… Càng nguy hiểm……

 

Cố Dư Lâm nhìn thấy ánh mắt cô trở nên hoảng hốt, nhíu mày: “Lại nghĩ linh tinh rồi hả? Cậu có đói bụng không, tớ làm đồ cho cậu ăn?”

 

“Cậu nấu sao?”

 

Anh nhướng mày: “Nói như vậy, dịp tết quán cơm không mở, tớ ở nhà chờ đói chết sao?”

 

Ngay cả ăn tết cũng là một mình anh?

 

Giang Tiêu Nhiên muốn mở miệng hỏi, nhưng ngắc ngứ nửa ngày, rốt cuộc vẫn là không nói gì hết.

 

Chờ đến lúc anh sẵn sàng muốn nói, thì sẽ hỏi.

 

Cố Dư Lâm rất nhanh đã nấu xong mì, sau khi hai người ăn xong …… Dựa vào trên sô pha xem TV?

 

Giang Tiêu Nhiên đang ngồi, trong ngực ôm cái gối  ôm, lòng tràn đầy vui mừng tưởng rằng sau khi bọn họ trải qua bước “Xem TV” này, sẽ tiếp đón bước giao lưu ấm áp lãng mạn thành thật với nhau ……

 

Cô cúi đầu, chờ đến khi Cố Dư Lâm mở kênh xong rồi ngồi xuống, cô nghe thấy TV truyền đến âm thanh quen thuộc.

 

“Thiếu nữ tuổi thanh xuân nửa đêm đến thăm nhà bạn học, xảy ra tranh chấp bị hiếp dâm rồi giết và vứt xác đến nơi hoang dã. Rốt cuộc là tranh chấp thế nào mà lại có thể xảy ra một vụ án lớn kinh thiên động địa như vậy? Nghi phạm sợ tội bỏ trốn, ý thức pháp luật yếu kém, đối mặt với thẩm vấn thì thờ ơ. Đằng sau tất cả những việc này, đến tột cùng là sự thiếu giáo dục của trẻ vị thành niên, hay là sự suy đồi đạo đức? Chào mừng các bạn đến với 《 Tiếp cận xx》tối nay, để giải mã cho bạn ‘ ảo tưởng tình yêu ’.”

 

Giang Tiêu Nhiên: “……”

 

Mẹ nó, sơ  ý quá.

 

Cố Dư Lâm hoàn toàn không cảm thấy có cái gì khác thường, còn mở ra một túi bim bim, hỏi cô: “Ăn không?”

 

Cô nói: “Cậu có cảm thấy bầu không khí bây giờ rất quỷ dị?”

 

“?”

 

“Cậu có phải muốn ám chỉ tớ điều gì?”

 

“……”

 

“Trong bim bim đã bỏ thuốc sao?”

 

Cố Dư Lâm cười, nằm cong cong như con tằm, nhìn có vẻ phúc hậu và vô hại: “Tớ còn cần bỏ thuốc sao?”

 

Giang Tiêu Nhiên suy nghĩ lung tung, nghĩ đến buổi biểu diễn cuối năm nào đó, quần áo anh nửa kín nửa hở, một cái quần màu đen bó sát người, nude bán thân ở trước mặt mấy trăm triệu người xem phát sóng trực tiếp play……

 

Lần đó Giang Tiêu Nhiên và cha mẹ cùng nhau xem, xem đến cuối cùng, cô cảm thấy xấu hổ đến mức cả khuôn mặt đều đỏ ửng.

 

Không sai, anh không cần cho thuốc vào, anh chính là tốt nhất □□.

 

Cố Dư Lâm thò qua: “Suy nghĩ gì thế? Mặt đỏ hết lên rồi?”

 

Cô khôi phục tinh thần, chỉ vào mảnh rừng rậm trong màn hình TV kia nói: “Suy nghĩ xem tên đó sẽ giấu người bị hại ở đâu.”

 

Anh lúc này mới có phản ứng, đang muốn mở miệng, há miệng thở dốc, vẫn không nói chuyện.

 

Giang Tiêu Nhiên cho rằng anh đang muốn nói chuyện gia đình, hoặc là tức giận vì đang trong lúc vui vẻ cô lại đi xem mấy cái chương trình pháp lý, vì thế truy hỏi: “Làm sao vậy? Nói đi.”

 

Anh tiếp tục lắc đầu: “Thôi không nói thì hơn.”

 

Câu này càng gợi lên lòng hiếu kỳ của cô: “Đừng thôi mà, nói đi nói đi, tớ muốn nghe!”

 

“Vậy tớ nói nha?”

 

“Ừ!”

 

“Thật ra giấu ở đâu cũng đều sẽ bị phát hiện, bởi vì lúc tên đó đi ra cửa trước nhà đã để lại manh mối, hơn nữa lúc đi xe cũng rất khả nghi, rừng cây này nhìn có vẻ rất sâu, thật ra thường thường có người……”

 

Ôi trời anh đang thảo luận chương trình pháp lý với cô?!

 

Giang Tiêu Nhiên mặt không cảm xúc cầm lát khoai nhét vào trong miệng anh: “Đủ rồi, ăn khoai đi.”

 

Anh bị phản ứng của cô chọc cho cười đến không ngừng được, ngoéo cằm cô một cái: “Trêu cậu thôi.”

 

“Thành công rất vui vẻ ha?”

 

Anh không nói lời nào, thuận thế nằm xuống, đầu gối lên cái gối trên đùi cô.

 

Cô gẩy gẩy tóc trên trán anh, lại sờ sờ lông mày anh, lẩm bẩm: “Lẽ ra nên mang dao cạo lông mày đến, cạo cho gọn hai hàng lông mày của cậu……”

 

“Sau này làm cũng được.” Thế mà anh cũng không bài xích.

 

Cô rung rung chân, lúc này mới nhớ tới chuyện cây đàn ghi-ta: “Đúng rồi, không phải cậu bảo tớ dạy cho cậu chơi đàn ghi-ta sao?”

 

Anh giật giật eo, lúc này mới ngồi dậy, ôm cây đàn ghi-ta từ trong thư phòng ra.

 

Giang Tiêu Nhiên nhận lấy cây đàn ghi-ta anh đưa qua, nhợt nhạt cười: “Lần đẩu tiên cậu đàn ghi-ta giao cho tớ rồi.”

 

Anh yêu chiều vỗ vỗ đầu cô.

 

Cô không biết phải bắt đầu từ đâu, suy nghĩ nửa ngày, dạy anh .

 

Hắn ngón tay trường, thực thích hợp đạn đàn ghi-ta, chỉ pháp thay đổi căn bản không có hại.

 

…… Giang Tiêu Nhiên nghĩ đến chính mình này song tay ngắn nhỏ lúc ấy bò ô vuông bất đắc dĩ.

 

Nàng dạy hắn nhất cơ sở âm, làm như có thật mà: “Ấn nhẹ, lại dùng lực một chút.”

 

Hắn tăng thêm lực đạo: “Như vậy đủ dùng lực sao?”

 

…… Vì cái gì mỗi một lần, vô luận nhiều đứng đắn đề tài đều sẽ bị hắn mang oai?!

 

Nàng cười: “Không được, không đủ, muốn tới tay đau mới thôi.”

 

Cuối cùng giáo giáo, không biết như thế nào liền biến thành hắn trên đùi ngồi nàng, nàng trên đùi ngồi đàn ghi-ta.

 

Cánh tay hắn hoàn ở nàng quanh thân, nhẹ quét hợp âm thời điểm, giống như cũng ở vô hình bên trong, trêu chọc Giang Tiêu Nhiên trong lòng huyền.

 

Một chút một chút, hoặc mềm nhẹ, hoặc ngừng ngắt, hoặc trầm trọng.

 

Hắn ở nàng phía sau nhẹ giọng xướng: “Ta nhìn ngươi mặt / nhẹ xoát hợp âm / mối tình đầu là chỉnh biến / viết tay từ trước……”

 

Luyện tập sách thượng từng nét bút giải ra tới đề mục, viết tay chữ viết thấm làm. Như là sở hữu tình tố áp lực ở đề mục, biến thành không thể nói thư tình ——

 

Nếu không phải vì ngươi, ai nguyện ý viết này đó phá đề mục a.

 

Nàng hiểu rõ mà cười: “Ta liền biết ngươi sẽ đạn đàn ghi-ta, cố ý gạt ta có phải hay không?”

 

Hắn đem đàn ghi-ta đặt ở một bên, từ sau lưng đi thân nàng cổ: “Cho nên hiện tại đàn ghi-ta vấn đề giải quyết, chúng ta làm việc khác.”

 

Thân mật nhất cũng chỉ là hôn sâu, cho tới bây giờ, tứ chi thượng thân mật tiếp xúc, vẫn là linh.

 

Trong phòng khách có một cổ nhàn nhạt mùi hoa, Giang Tiêu Nhiên ở suy đoán là nào một loại hoa, làm đầu người vựng hoa mắt, ý loạn tình mê.

 

Tính, không nghĩ.

 

Nàng đã không biết chính mình cánh tay đáp ở nơi nào, cũng không biết giờ này khắc này chính mình thân ở nơi nào, phảng phất trên thế giới chỉ còn lại có bọn họ hai người, trời giá rét, chỉ có thể dựa sát vào nhau sưởi ấm.

 

Hắn gần như đoạt lấy mà hôn nàng, tay hoạt đến nàng bên hông, từ nàng vạt áo phía dưới thăm đi vào.

 

Ngón tay là băng, thân thể là năng, chỉ có càng sâu tiếp xúc có thể thỏa mãn thủ cố định lý. Hắn tay dần dần du tẩu, giống ở dương cầm thượng chúa tể một đầu nhạc phổ.

 

Âm tiết dần dần bay lên……

 

Một cái đột ngột âm hưởng khởi, này đầu khúc bị bắt đánh gãy, đột nhiên im bặt.

 

Hai người bọn họ giống hai cái ngốc rớt tiểu hài nhi, lại không hẹn mà cùng mà đi đọc sách trên bàn kia chi di động —— đến từ mẫu thân đại nhân chuyên chúc tiếng chuông.

 

Hắn lý lý nàng quần áo, trong mắt đè nặng tình cảm, lại hôn hôn cái trán của nàng: “Hảo, ta đưa ngươi về nhà đi.”

 

Thiếu đáng thương nghỉ đông, lấy cái này “Không đầu không đuôi” sự kiện, kéo ra mở màn.

 

Không bao giờ có thể mỗi ngày nương đi học danh nghĩa, quang minh chính đại mà đi gặp Cố Dư Lâm. Giang Tiêu Nhiên ghé vào trên bàn, thất thần mà viết đề mục.

 

Cửa sổ bỗng nhiên truyền đến thanh thúy một vang.

 

Có một cái hòn đá nhỏ đinh đi lên, bị pha lê một chắn, lại run run rẩy rẩy mà đi xuống lạc.

 

Giang Tiêu Nhiên không lý, bất quá bao lâu, lại có hai cục đá gõ đi lên.

 

Nhà ai hùng hài tử?!

 

Nàng ngồi dậy, đem cửa sổ ra bên ngoài đẩy, nổi giận đùng đùng mà đi xuống xem ——

 

Cố Dư Lâm ăn mặc một kiện màu đen áo lông vũ, thoạt nhìn lại một chút cũng không mập mạp. Hắn đem đầu giơ lên tới, khóe mắt đuôi lông mày tất cả đều là đắc ý cười, một bàn tay bắt một đống đá, một cái tay khác lấy tới ném nàng. Hắn rất ít có như vậy cười, như là trộm tanh tiểu miêu, hoặc là trộm được du tiểu lão thử, càng như là mặt dày mày dạn rốt cuộc thảo tới một viên đường con trẻ.

 

Hảo đi, nhà nàng.

 

Nàng cho hắn gọi điện thoại, hắn đằng ra một bàn tay tới đón, hơi cúi đầu, mềm mại sợi tóc ở trong gió qua lại phiêu diêu.

 

“Uy?”

 

Cô cười: “Cậu chạy đây làm gì? Không lạnh sao?”

 

“Muốn gặp cậu,” ống nghe bên kia hắn trường hu một hơi, biến thành bàng bạc tiếng hít thở hướng nàng lỗ tai phác, “Cha mẹ cậu có ở nhà sao?”

 

“Mới ra ngoài mua đồ ăn.”

 

“Vậy tầm…… Bao lâu thì về?”

 

“Một tiếng,” cô kẹp điện thoại ở giữa má và bả vai, nhanh chóng thu dọn giường và bàn, “Cậu lên đi, còn thời gian.”


 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)