TÌM NHANH
TÌNH ĐẦU CỦA ĐẠI CA
Tác giả: Lâm Miên Miên
View: 872
Chương trước Chương tiếp theo
CHƯƠNG 70
Upload by Creed
Upload by Creed
Upload by Creed
Upload by Creed
Upload by Creed
Upload by Creed
Upload by Creed
Upload by Creed
Upload by Creed
Upload by Creed
Upload by Creed
Upload by Creed
Upload by Creed
Upload by Creed

CHƯƠNG 70:

 

Cuộc sống đại học của Nguyễn Khê không quá nhiều màu sắc so với những cô gái ở cùng ký túc xá. Mặc dù có nhiều người theo đuổi nhưng cô chưa bao giờ mềm lòng trước người khác. Sinh viên đại học không giống học sinh cấp ba, bọn họ đã bước vào xã hội một bước, nếu như đang theo đuổi mà không có hy vọng, chắc chắn người đó sẽ không lãng phí thời gian và tinh thần, rất nhanh sẽ chuyển sự chú ý sang người khác.

 

Học sinh trưởng thành đã bắt đầu phân tích những lợi ích và tác hại.

Ủng hộ nhóm dịch bằng cách đọc ở website chính chủ Luvevaland.com nhé mọi người!

 

Đúng như Hứa Cảnh nói, anh ấy cố gắng không làm phiền cô, thỉnh thoảng mời cô đi ăn tối và xem phim trên WeChat nhưng cô đều từ chối, sau một thời gian dài, số tin nhắn anh ấy gửi cho cô càng ngày càng ít. Xét cho cùng sinh viên năm ba không giống như sinh viên năm nhất và năm thứ hai, đã đến lúc lo lắng cho tương lai.

 

Từ trước tới nay, Nguyễn Khê chưa từng nghỉ học, cũng sẽ không đến muộn hay về sớm, mỗi một môn cô đều nghiêm túc nghe giảng. Đại học Thanh Đại quy tụ tất cả những sinh viên xuất sắc trên khắp cả nước, để tiếp tục duy trì thành tích xuất sắc và thành công giành được học bổng cô phải nỗ lực nhiều hơn so với thời cấp ba. Một số người thường nói rằng học cấp ba là khổ nhất, chờ vào đại học là có thể thở phào nhẹ nhõm, muốn làm gì thì làm.

 

Những lời nói như vậy, Nguyễn Khê đều nghe xem mà thôi.

 

Ngoại trừ các thời gian lên lớp, cô sẽ dành ra một hoặc hai giờ mỗi ngày để dạy con trai của giáo viên Nhâm. Đây là một cậu bé rất nghịch ngợm, lúc đầu rất không hài lòng với Nguyễn Khê, lúc giảng bài thì tìm đủ mọi trò, nhưng đối với Nguyễn Khê, nếu như một đứa trẻ mười bốn hay năm tuổi không trừng trị được vậy thì đã uổng công cô sống hai đời.

 

Sau nhiều lần đối đầu, cậu bé này đã bị Nguyễn Khê làm cho tâm phục khẩu phục.

 

Không phải à, Nguyễn Khê còn chưa đến, Hà Tử Hàng đã ở trong bếp gọt hoa quả và lấy sữa chua trong tủ lạnh, giống như một con ong nhỏ chăm chỉ, làm không ngừng nghỉ.

 

“Anh mua cho gia đình em một thùng.” Nhâm Diễn Xuyên ngồi trên sô pha một lúc, phát hiện em họ không có ý rót nước cho mình chỉ biết thở dài, tự mình làm.

Hà Tử Hàng lắc đầu mà không thèm nghĩ: “Em sẽ không ăn cái đó. Chị Khê nói rằng ăn quá nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe, còn nổi mụn trên mặt. Bây giờ em rất dễ bị mụn trứng cá, vì vậy em nên ăn ít đồ ăn vặt chiên rán.”

Ủng hộ nhóm dịch bằng cách đọc ở website chính chủ Luvevaland.com nhé mọi người!

 

Nhâm Diễn Xuyên đã rất ngạc nhiên khi nghe những lời này từ em họ của mình.

 

“Chị Khê chắc sẽ đến đây sớm thôi.” Hà Tử Hàng vui mừng nói: “Em đã tiến được năm bậc trong kỳ thi. Chị ấy chắc chắn sẽ rất vui!”

 

Công việc của Nhâm Diễn Xuyên thường bận rộn, chỉ nhớ rõ mọi người và một số chuyện mang lợi ích cho anh ấy. Trong đầu anh ấy lúc này không khỏi hiện lên những chuyện mà một tháng trước đàn em Hứa Cảnh nói với anh, dường như cô gia sư của em họ chính là cô gái mà Hứa Cảnh thích.

 

Nguyễn Khê rất ít khi đến muộn, kể cả trời mưa to, cô cũng sẽ biết điều đi sớm, vì vậy  khi làm gia sư cho Hà Tử Hàng cả tháng nay cô chưa bao giờ đến muộn, khi đồng hồ trong phòng khách báo đúng 6 giờ chiều, chuông cửa vang lên.

 

Hạ Tử Hàng lập tức đứng dậy mở cửa, còn đặc biệt hiểu chuyện lấy dép lê cho cô: “Chị Khê, chị đến rồi. Để em nói cho chị biết, kì thi này em đã tiến được năm bậc! Ba em nói sẽ mua cho em một cái máy tính bảng xem như là phần thưởng!”

Nhâm Diễn Xuyên ngồi trên ghế sô pha, quay đầu liền có thể nhìn thấy chỗ cửa.

 

Nguyễn Khê mặc một chiếc áo khoác lông màu trắng tinh, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng vì gió lạnh, mái tóc dài hơi xoăn, rất đoan trang và mềm mại.

 

Khi cô bước vào mang theo một luồng khí lạnh, thay giày và cởi áo khoác xuống vừa lúc cô bắt gặp ánh mắt của Nhâm Diễn Xuyên.

 

Nguyễn Khê do dự gật đầu mỉm cười với anh ấy, xem như là chào hỏi, sau đó nói với Hà Tử Hàng: “Bài thi có phát đề không, chút nữa chúng ta cùng phân tích những lỗi sai được không?”

 

Cửa phòng ngủ không đóng, Nhậm Diễn Xuyên ngồi trên sô pha, lấy máy tính ra đọc email, một bên nghe cô gái nói với mạch suy nghĩ rõ ràng, thỉnh thoảng cô sẽ chân thành khen ngợi Hà Tử Hàng, anh ấy đánh giá cao những cách giải của đề bài mà chính anh ấy cũng không giải thích được kia của cô.

 

Nhâm Diễn Xuyên đột nhiên hiểu tại sao đứa em họ nghịch ngợm của mình lại thích Nguyễn Khê.

 

Cô ấy có khả năng khiến mọi người yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Bởi vì đã lâu, anh ấy chưa thấy một cô gái nào khiến người ta cảm thấy thoải mái như vậy.

 

Bên ngoài trời đột nhiên đổ mưa, khi Nguyễn Khê chuẩn bị rời đi, cô giáo Nhâm đã gọi cô lại và vẻ mặt quan tâm mà nói: “Hiện tại bên ngoài trời đang mưa và thời tiết lạnh, hãy để Diễn Xuyên đưa em về, dù sao cũng không xa.”

 

Nguyễn Khê mỉm cười lắc đầu: “Cảm ơn cô giáo, nhưng không cần đâu ạ, em đã hẹn các bạn cùng lớp đi xem phim gần đây rồi.”

 

Sau khi Nguyễn Khê rời đi, cô giáo Nhâm cảm thấy rất đáng tiếc: “Thật là một cô gái tốt, dì đã hỏi rồi, con bé không có bạn trai, cả ba mẹ con bé đều là công nhân viên chức trong các công ty, Diễn Xuyên, cháu cảm thấy thế nào? Nếu cháu sẵn lòng, dì sẽ làm mối cho hai đứa, dì nói cho cháu biết cháu hoàn toàn khó gặp được một cô gái tốt hơn con bé.”

 

Hạ Tử Hàng bước ra khỏi phòng ngủ với vẻ mặt không hài lòng: “Anh ấy không xứng với chị Khê, mẹ ơi, mẹ chừng nào mới đổi nghề làm bà mối vậy? Thật đáng ghét.”

 

Nhâm Diễn Xuyên bị chọc cười: “Em nói cho anh xem, tại sao anh không xứng với chị ấy?”

“Dù sao thì cũng là không xứng.”

 

Nhâm Diễn Xuyên ở nhà dì mình không lâu, sau khi Nguyễn Khê rời đi, anh cũng lái xe trở về căn hộ, giao thông ở Bắc Kinh luôn rất khiến lòng người cảm động, thấy xe cộ phía trước di chuyển như ốc sên, trong xe lại ngột ngạt, đành mở cửa xe, anh tình cờ nhìn sang bên đường và thấy Nguyễn Khê đang đi một mình, Đại học Thanh Đại cách đó không xa, có vẻ như lời từ chối của cô vừa rồi cũng là một cái cớ khéo léo.

 

Sau khi Nguyễn Khê trở về ký túc xá, cô bật máy tính và tìm kiếm thông tin về Nhâm Diễn Xuyên trên Internet.

 

Ở Bắc Kinh, anh ấy thực ra cũng không phải con nhà giàu, nhưng quả thực rất có tài năng, trước khi tốt nghiệp, anh ấy đã thay mặt Đại học Thanh Đại tham gia cuộc thi, vẻ ngoài nhã nhặn, ưu tú, lúc ấy vẫn còn hừng hực khí thế.

 

Hiện tại đang tiếp quản công ty của ba mẹ mình, chỉ trong hai năm ngắn ngủi đã đưa công ty hoạt động trở lại, bây giờ phát triển càng ngày càng tốt, trở thành một doanh nghiệp lớn trên thương trường là không vấn đề.

 

Nguyễn Khê nhìn ảnh của Nhâm Diễn Xuyên, con chuột dừng lại một lúc, cô liền đóng trang.

Cô nhìn những quả táo đỏ Phú Sĩ trên bàn học tỏa ra hương thơm thoang thoảng.

 

 Mấy ngày trước Giang Dịch Hàn đưa tới đây, anh nói khi mùa đông đến, mỗi ngày ăn một quả táo, bác sĩ tránh xa cô.

 

Bây giờ Giang Dịch Hàn cũng ngày càng bận rộn, anh vô tình thể hiện tài năng của mình và được một đàn anh khéo ăn nói kéo vào đội, và anh hiện đang cống hiến hết mình cho việc tạo ra một trò chơi di động. Học trưởng thuê một nhà kho đổ nát bên ngoài dùng làm studio, hôm nay không có tiết học, Giang Dịch Hàn lại tăng ca cho đến khi chuông đồng hồ reo.

 

Nhìn hộp cơm bún thập cẩm cay, anh thật sự không có hứng thú, tiếp tục nhai kẹo cao su, trong nhà kho có mùi khói nồng nặc, trong đội có năm người, đều là học sinh Bắc Hóa, một lòng theo đuổi giấc mơ. Chiều mai Giang Dịch Hàn có tiết học, vì vậy hôm nay anh dứt khoát ngủ ở đây. Anh giữ vững tinh thần, những ngón tay thon dài trắng nõn gõ lách cách trên bàn phím.

 

Kinh phí của họ có hạn và các nhà kho không cung cấp hệ thống sưởi. Giang Dịch Hàn mặc một chiếc áo khoác lông dày, trên bàn làm việc của anh có một khung ảnh, bức ảnh chụp khi anh đưa Nguyễn Khê, ba Nguyễn và mẹ Nguyễn đến Vạn Lý Trường Thành khi mới nhập học, bốn người đứng cùng nhau và cười rất vui.

Mỗi khi Giang Dịch Hàn cảm thấy sắp tới cực hạn liền nhìn đến Nguyễn Khê trong ảnh, lập tức lại điên cuồng, bốn người còn lại mệt như chó chết, còn anh thì đang cổ vũ chính mình: “Ngôi nhà lớn! Viên ngọc lớn!”

 

Anh có thể đi xe điện nhưng Nguyễn Khê phải có Hermes! Vì vậy, cố lên!

 

Dư Đống Tước nhai trầu, khịt mũi nói: “Người trẻ tuổi thật làm người khác ghen tị.”

 

Giang Dịch Hàn tính toán, dù sao Ngôn Đình nói rằng hợp đồng mà anh ấy ký với người ta là hợp đồng khai thác phân chia, bất kể trò chơi di động có đưa ra thị trường hay không anh ấy đều có thể nhận được một khoản tiền làm phần thưởng.

 

Trước đây, khi còn là cậu chủ nhà họ Giang, anh cũng đã gặp rất nhiều người, có thể nói như vậy, mặc dù do ấm đầu mới gia nhập đội này nhưng phần lớn nguyên nhân là sức hấp dẫn riêng của Ngôn Đình. Anh luôn cảm thấy rằng Ngôn Đình không phải là người đơn giản, hàng tháng làm những công việc bán thời gian vất vả khác để kiếm mấy nghìn nhân dân tệ còn không bằng việc tận dụng thời gian khi còn đang học đại học thử một lần.

 

Lúc đó Ngôn Đình nói với anh rằng sau này anh ấy không chỉ muốn trở thành một nhà nghiên cứu phát minh mà anh ấy còn muốn trở thành một nhà xuất bản và tự mình thành lập công ty. Hiện tại, anh ấy chỉ đang tích lũy kinh nghiệm và kiếm một số tiền để khởi nghiệp.

 

Lúc này Giang Dịch Hàn cảm thấy đầu óc choáng váng nên mới đứng dậy đi ra ngoài, lúc này nhiệt độ ngoài trời đã xuống dưới 0 độ. Từ lúc anh bỏ thuốc cũng chưa hề hút lại, ngay cả lúc buồn bực nhất cũng không động vào. 

 

Ngôn Đình pha hai tách cà phê hòa tan, đưa cho Giang Dịch Hàn một cốc.

 

“Khi tôi kéo cậu vào đội là tôi muốn đổi mới tình trạng của đội.” Ngôn Đình buồn bã thở dài: “Thật sự tôi không biết tương lai nằm ở đâu. Hiện tại thị trường game di động trong nước sinh lời như vậy, ai cũng muốn được chia phần, tôi không biết có vượt qua tình trạng khó khăn và mở ra một lối thoát hay không, tôi không rõ. Cậu có nhớ cậu đã từng hỏi tôi có thể kiếm được một trăm triệu không? Lúc đó tôi đã nói rằng thành công chắc chắn không chỉ là hơn một trăm triệu, nhưng xác suất không thành công có thể rất cao.”

Ủng hộ nhóm dịch bằng cách đọc ở website chính chủ Luvevaland.com nhé mọi người!

Giang Dịch Hàn nhấp một ngụm cà phê, nhìn bầu trời đêm hoang vắng không một ánh sao: “Không sao, tất cả đều ở đây, cậu không nói giải tán, tôi sẽ không rời đi.”

“Cô gái trong bức ảnh trên bàn của cậu rất đẹp.” Ngôn Đình lại nói.

 

Giang Dịch Hàn lườm anh ấy một cái: “Lần sau không được phép xem, ai cho phép các anh xem.”

 

Ai cho họ can đảm để nhìn Nguyễn Khê. Tất cả tự mù hai mắt.

 

Ngôn Đình bật cười: “Cô ấy có biết rằng cậu vì cô ấy mà dốc sức không?”

 

“Không cần cô ấy biết.” Giang Dịch Hàn thu lại ý cười trên mặt, chỉ lên trời: “Sao không biết người phía dưới đều đang ngẩng đầu nhìn bọn nó.”

 

“Có ý gì?”

 

Hôm nay không có ngôi sao nào trên bầu trời, nhưng ngôi sao sáng nhất đang ở trong trái tim anh.

 

Trước khi leo lên cạnh ngôi sao, không cần phải cho ngôi sao biết rằng có người đang rất cố gắng tiếp cận cô.

Trước khi anh không thể đứng bên cạnh cô hay thậm chí trước mặt cô, mọi nỗ lực, bất kỳ công việc khó khăn nào của anh đều vô nghĩa.


 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)