TÌM NHANH
NHƯ HÌNH VỚI BÓNG
Tác giả: Tô Mã Lệ
View: 14.428
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 4: Nhìn đủ chưa?
Upload by [L.A]_Gluhwein
Upload by [L.A]_Gluhwein
Upload by [L.A]_Gluhwein
Upload by [L.A]_Gluhwein
Upload by [L.A]_Gluhwein
Upload by [L.A]_Gluhwein
Upload by [L.A]_Gluhwein
Upload by [L.A]_Gluhwein
Upload by [L.A]_Gluhwein
Upload by [L.A]_Gluhwein
Upload by [L.A]_Gluhwein
Upload by [L.A]_Gluhwein
Upload by [L.A]_Gluhwein
Upload by [L.A]_Gluhwein

Sau đó, người đàn ông ném cô đang trần trụi lên trên ghế sofa.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Khi Thịnh Hạ hét lên chống cự và trốn tránh thì một cái chăn mềm mại phủ xuống trước mặt.

 

Là cái chăn màu màu đen kia.

 

Cô kéo chăn xuống, lộ ra đôi mắt khóc đến mờ mịt.

 

Trong tầm mắt.

 

Người đàn ông đang cúi đầu, nhíu mày quan sát hai chân cô.

 

Tay anh cầm con dao Thụy Sĩ, đặt ở lòng bàn tay để ước lượng.

 

Một lát sau, anh dùng dao rạch vào cẳng chân cô, bôi máu vừa chảy ra vào giữa hai chân cô. 

 

Thịnh Hạ có chút ngạc nhiên, cô không biết anh đang làm cái gì.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Nhưng lại mơ hồ nhận ra, dường như anh… cũng không hề có ý định muốn cưỡng hiếp cô.

 

Ngoài cửa có người gõ cửa, là người đàn ông mặc đồ lao động, giọng nói nịnh nọt và bỉ ổi.

 

“Anh Đông, ăn cơm thôi.”

 

Anh Đông đứng dậy đi mở cửa, khoảnh khắc cửa mở ra, người đàn ông mặc đồ lao động nhanh chóng liếc mắt nhìn vào bên trong, chỉ nhìn thấy quần áo nát bươm và quần áo lót bị xé rách vứt đầy trên sàn nhà..

 

Anh ta đảo mắt qua chỗ khác thì nhìn thấy Thịnh Hạ đang trốn trên ghế sofa với một cái chăn mỏng trên người.

 

Cô gái khóc đến mức mặt đầy nước mắt, khi nhìn thấy anh ta, cơ thể còn hơi run lên, sau đó co rụt vào dưới chăn.

 

Nhìn không ra nha, anh Đông thích loại mặt hàng này.

 

Người đàn ông mặc đồ lao động âm thầm nhớ kĩ trong lòng, chỉ chờ lần sau lại gặp loại mặt hàng này, sẽ trực tiếp đưa người đã tắm rửa sạch vào trong phòng anh Đông.

 

“Nhìn đủ chưa?” Anh Đông không kiên nhẫn quét mắt liếc anh ta một cái.

 

Người đàn ông mặc đồ lao động vội vàng dùng tay che mắt: “Đủ rồi đủ rồi, anh Đông, cơm là bưng tới, hay là…?”

 

“Không cần, tôi tự đi ăn.” Anh Đông cất bước đi về phía trước, có bốn năm căn phòng trên hành lang dài, trong mỗi một phòng đều có tiếng la hét thảm thiết, mỗi một cô gái đều đang bị đè trên mặt đất hoặc là trên giường, bị người cắm vào một cách tàn nhẫn, tiếng khóc lóc la hét khản đặc và chói tai.

 

Anh Đông nhíu nhíu mày.

 

Người đàn ông mặc đồ lao động vội vàng nói: “Mấy anh em chơi xong sẽ đưa đi, sẽ không ồn ào quá lâu.”

 

Anh Đông không lên tiếng, lập tức đi tới chỗ ăn cơm.

 

Một người đàn ông trung niên đang cởi trần ngồi ở vị trí chủ vị* của bàn ăn, xăm trổ khắp người.

 

*vị trí chủ vị của bàn ăn(饭桌主位): Việc sắp xếp chỗ ngồi có lẽ là phần quan trọng nhất của nghi thức ăn Trung Quốc, vị trí chủ vị là vị trí ngồi dành cho chủ nhà, là một trong trung tâm đối diện với phía đông hoặc phải đối mặt với cửa ra vào

 

Khi anh Đông đi đến trước mặt, gọi một tiếng: “Chú Tần.”

 

“Ừ.” Tần Chung Hải gật đầu, chờ anh ngồi xuống, mới nói một câu: “Thằng sáu méo miệng nói cháu thu nhận một cô gái à?”

 

Anh Đông vô cảm gật đầu: “Vâng.”

 

“Cháu bận lên là không muốn sống nữa, hiếm khi có thứ yêu thích.” Tần Chung Hải nói xong, lại nói với người đàn ông mặc đồ lao động đang đứng bên cạnh: “Giữ lại cho cậu ấy, không cần đưa đi.”

 

Thằng sáu méo miệng nhanh chóng đáp lời: “Vâng.”

 

Anh Đông ăn miếng cơm, nuốt xong mới nói một câu với Tần Chung Hải: “Cảm ơn chú Tần.”

 

“Hàn Đông, giữa chú cháu ta thì không cần khách sáo như vậy, hơn nữa, có thể đưa thứ gì cho cháu, chú Tần của cháu còn vui mừng hơn cháu ấy.” Tần Chung Hải gắp thức ăn vào trong bát cho Lạc Hàn Đông, đột nhiên nhớ tới việc anh có bệnh sạch sẽ, vội cười nói: “Đổi bát đi.”

 

Lạc Hàn Đông mang theo chút ý cười trên mặt: “Cảm ơn chú Tần.”

 

Lúc quay lại sau khi ăn cơm xong, mới ở cửa đã nghe thấy tiếng khóc lóc la hét chói tai của Thịnh Hạ truyền ra từ trong phòng.

 

Lạc Hàn Đông nhíu mày đi vào, thằng ba què chân và tên bốn mắt đang kéo cái chăn mỏng trên người Thịnh Hạ xuống, quần áo rách nát trên mặt đất đã được hai người thu dọn vứt vào thùng rác.

 

Biết anh có bệnh sạch sẽ, vì thế, mọi người chờ anh đi ăn cơm, thì nhanh chóng tới đây quét dọn phòng cho anh, tiện thể cũng bắt con nhóc bẩn thỉu này đi tắm rửa sạch sẽ.

 

Ai ngờ, con nhóc vừa bị “chơi” xong mà vẫn còn khỏe như vậy, hai người kéo chăn một lúc lâu cũng không thể kéo ra được, đang muốn khiêng người đi ra ngoài, thì nghe thấy tiếng bước chân vang lên ở cửa.

 

“Anh Đông.” Hai người hô lên.

 

Mấy người thấy Lạc Hàn Đông cau mày, vội vàng nói: “Bọn em lập tức đưa nó đi, anh Đông, anh cứ bận việc đi, bọn em sẽ lập tức đưa đi, sẽ không phát ra nửa điểm tiếng động nào.”

 

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)