TÌM NHANH
NHƯ HÌNH VỚI BÓNG
Tác giả: Tô Mã Lệ
View: 14.044
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 5: Ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ đưa em đi được không?
Upload by [L.A]_Gluhwein
Upload by [L.A]_Gluhwein
Upload by [L.A]_Gluhwein
Upload by [L.A]_Gluhwein
Upload by [L.A]_Gluhwein
Upload by [L.A]_Gluhwein
Upload by [L.A]_Gluhwein
Upload by [L.A]_Gluhwein
Upload by [L.A]_Gluhwein
Upload by [L.A]_Gluhwein
Upload by [L.A]_Gluhwein
Upload by [L.A]_Gluhwein
Upload by [L.A]_Gluhwein
Upload by [L.A]_Gluhwein

Khi Lạc Hàn Đông ngồi tù thì quen biết với Tần Chung Hải.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Anh còn trẻ nhưng am hiểu những thứ linh tinh như máy tính, công nghệ cao, khi ngồi tù, máy tính của cảnh sát bị hỏng thì đều tìm anh tới sửa chữa, thường xuyên qua lại, toàn bộ nhà tù đều biết chàng trai kiệm lời không thích nói chuyện là một cao thủ máy tính.

 

Sau khi Tần Chung Hải ra tù, không biết đã tốn bao nhiêu tiền, nhưng cũng đưa Lạc Hàn Đông ra ngoài.

 

Vốn dĩ, anh sẽ phải ngồi tù thêm 5 năm nữa.

 

Nhưng Tần Chung Hải đưa anh ra ngoài, còn vỗ vai anh và nói: “Chàng trai, tôi nhìn trúng cậu rồi, đi theo tôi, tôi bảo đảm cả đời cậu không lo ăn mặc.”

 

Lạc Hàn Đông chướng mắt người như Tần Chung Hải, nhưng anh là người có ơn tất trả, người ta đưa anh ra ngoài, anh phải trả lại phần ân tình này cho người ta.

 

Năm nay là năm thứ hai anh ở nơi này.

 

Lúc ấy anh nói với Tần Chung Hải, anh sẽ làm việc cho ông ta trong ba năm rồi sẽ rời khỏi đây.

 

Không biết có phải Tần Chung Hải đã cố ý dặn dò hay không, tất cả đàn em của ông ta nhìn thấy Lạc Hàn Đông đều gọi một tiếng anh Đông, tư thế kia giống như nhìn thấy Tần Chung Hải vậy, tôn kính và nịnh nọt.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Mỗi một ngày Lạc Hàn Đông ở lại đây, đều cảm thấy vô cùng phản cảm và chán ghét.

 

Càng chán ghét cái mà bọn họ gọi là “Làm việc”.

 

Lừa các cô gái xinh đẹp tới, thay phiên nhau ngủ xong, rồi sẽ vận chuyển đến nơi thâm sơn cùng cốc để bán đi.

 

Mà nội dung công việc của anh chính là giúp Tần Chung Hải rửa tiền.

 

Biến tất cả tiền mặt trở thành vốn lưu động trên mạng, đầu tư và quản lý tài chính cho ông ta.

 

Ngoài việc này ra, anh chưa bao giờ chạm vào một người nào trong số những cô gái kia. 

 

Chỉ có điều, hôm nay, anh phá lệ.

 

“Buông ra đi, tôi sẽ đưa cô ấy đi tắm.” Anh nói với mấy người kia xong, cúi người ôm cô gái đang không ngừng kinh hãi qua một chiếc chăn mỏng vào trong lòng ngực, xoay người đi vào phòng tắm.

 

Phòng tắm cách âm rất kém, sát vách còn có đàn ông đang giữ một cô gái để làm tình, cách một bức tường vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc lóc la hét.

 

Thịnh Hạ run rẩy dữ dội trong lòng ngực của người đàn ông, nức nở phát ra tiếng khóc nghẹn ngào trong cổ họng: “Anh ơi, thả em đi được không? Em cho anh tiền… Anh muốn bao nhiêu, em đều cho anh.”

 

Người đàn ông lập tức ôm cô tới dưới vòi hoa sen, cầm lấy vòi hoa sen rồi vứt vào trong tay cô: “Tự tắm đi.”

 

Thịnh Hạ ngây người nhìn anh ngồi ở một bên, lấy điếu thuốc từ trong túi ra ra, môi mỏng cắn điếu thuốc, khi rũ mắt châm thuốc, nhúm tóc nhỏ hình củ tỏi trên đỉnh đầu kia hướng thẳng về phía Thịnh Hạ.

 

Làn da của anh là kiểu trắng nhợt, có thể nhìn rõ mạch máu cổ, ngón tay thon dài, động tác kẹp điếu thuốc lười biếng nhàn nhã, anh nghiêng đầu nhìn xuống đất, sườn mặt có góc cạnh rõ ràng, cằm sạch sẽ, không có một sợi râu nào.

 

Vẻ ngoài của anh sạch sẽ lại vô hại, rất giống anh trai nhà bên.

 

Tuy nhiên, mỗi người ở đây đều cung kính với anh, vì thế Thịnh Hạ kết luận, anh là một người có chức vị nhỏ ở đây, mặc dù không phải là người đứng đầu nhưng cũng là một người giống như quản lý vậy.

 

Người như vậy, sẽ không buông tha cho cô rời đi.

 

Hoàn toàn không hề vô hại giống như vẻ bề ngoài.

 

Anh hút thuốc xong thì bắt đầu cởi quần áo, Thịnh Hạ nhìn thấy thì vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, khi anh cởi hết quần áo rồi đi vào, lúc này cô mới run giọng hỏi: “Anh muốn làm gì?”

 

Người đàn ông rũ mắt nhìn cô, sau một lúc lâu mới bóp cằm cô nâng lên, giọng hơi khàn khàn vì vừa hút thuốc xong:

 

“Muốn đi ra ngoài không?”

 

Thịnh Hạ run bần bật dưới đầu ngón tay anh, cô rơi nước mắt vì hoảng sợ nhưng bản năng muốn sống lại khiến cô kiềm chế nỗi sợ hãi, khẽ gật đầu: “Muốn.”

 

Đôi mắt đen như mực của người đàn ông nhìn thẳng vào đáy mắt cô, giọng nói khàn khàn kia rơi vào trong không khí, giống như gõ vào ngực Thịnh Hạ, kích thích đến mức cả người cô rùng mình.

 

“Ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ đưa em đi được không?”

 

Anh đồng ý thả cô đi ư?

 

Thịnh Hạ vừa kinh ngạc vừa sợ hãi mà nhìn anh, bởi vì quá mức kinh ngạc, hai đồng tử của cô trừng thật to, đôi mắt bị nước mắt phủ kín ướt dầm dề, giống như con nai con, xinh đẹp ướt át.

 

Cô hít sâu một hơi, giọng nói run rẩy kịch liệt: “Thật ư?”

 

Người đàn ông cầm lấy vòi hoa sen trong tay cô, xối nước lên đỉnh đầu mình, giọng nói bị hơi nước cuốn đi trở nên mơ hồ và gợi cảm.

 

“Tôi không bao giờ lừa con gái.”

 

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

 

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)