TÌM NHANH
LY HÔN? ĐỪNG MƠ!
Tác giả: Đạm Anh
View: 2.804
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 68
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC

Chương 68:

Trans: [L.A]_Tiên Tửu

 

"Hôm nay anh đã nghe em và ông nội nói chuyện."

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tần Minh Viễn đột nhiên nói.

 

Anh thả ống tay áo xuống, ngón tay thon dài mảnh khảnh lên vuốt vuốt ống tay áo, hơi rũ mắt xuống.

 

Từ góc độ của Tô Miên, chỉ có thể nhìn thấy một nửa gương mặt căng thẳng của anh.

 

Anh nói: "Lúc đầu anh hiểu lầm em, anh cho rằng em và người nhà họ Tô là cùng một loại. Vì muốn gả vào nhà họ Tần mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào, hao hết tâm tư lấy lòng ông nội. Ấn tượng ban đầu của anh về em là một người phụ nữ tâm cơ vì danh lợi mà có thể hy sinh nửa cuộc đời sau này của mình. Em biết điều gì là tốt nhất cho mình. Anh không biết em cũng là bị ép buộc. Trong cuộc hôn nhân này, ngay từ đầu, cả anh và em đều là không cam tâm tình nguyện."

 

Anh lại nói: "Anh đã hiểu lầm em. Anh cho rằng em là đồ nịnh nọt, cho rằng em là đồ phụ họa hùa theo người khác, cho rằng em không có gì tốt. Vì vậy, anh xoi mói em mọi lúc mọi nơi, thái độ cũng rất tồi tệ. Thứ nhất là muốn biết xem em có thể hùa theo người khác đến mức nào. Thứ hai là trút hết những bất mãn trong cuộc hôn nhân này lên người em."

 

Tô Miên mở miệng.

 

Tần Minh Viễn lại lắc đầu, nói: "Trước tiên em đừng nói, để anh nói trước."

 

Anh nói: "Anh có thành kiến ​​với em, cho nên sau này cho dù có ai khen ngợi em trước mặt anh, anh đều cảm thấy em có âm mưu. Bố mẹ anh khen ngợi em, ông nội cũng rất yêu quý em. Ngay cả anh trai nghiêm nghị của anh cũng mở miệng khen em. Chị dâu cũng thân thiết với em. Lúc đó anh thật sự không ở chung với em, thậm chí còn nói em thả bùa mê thuốc lú người nhà họ Tần. Mãi cho đến lúc thời gian anh ở cùng em nhiều hơn, mới dần dần hiểu rõ tại sao mọi người trong nhà đều thích em. Em quan sát tinh tế, thông minh chu đáo, ở chung với em giống như tắm trong gió mùa xuân. Cho dù mệt mỏi ra sao, chỉ cần nói chuyện với em, mệt mỏi đều tan biến. Anh dần dần nhận ra được ưu điểm của em, nhưng vẫn như cũ kháng cự lại những mưu tính của nhà họ Tô. Anh chết vì sĩ diện, kiêu căng ngạo mạn. Chết cũng không chịu thừa nhận sự thật, vẫn luôn xem em là lòng dạ khôn lường. Anh muốn đến gần em, muốn chạm vào em, muốn ôm em vào lòng. Anh ích kỉ lại hèn nhát. Chỉ dám mượn rượu để làm tê liệt trái tim mình, mới dám đến gần em..."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

"Sau đó nữa, anh đến Nội Mông Cổ quay phim. Từ lúc bị ngã ngựa, trong chớp mắt cưỡi ngựa xem hoa, anh bắt đầu đối mặt với trái tim của mình. Cho dù em là Tần phu nhân như thế nào, anh đều chấp nhận, cũng nguyện ý chấp nhận nuôi dưỡng gia đình của em."

 

"Anh thật lòng muốn ở bên cạnh với em."

 

"Sự hỉ nộ ái ố bất thường trong quá khứ của anh đã tạo nên tổn thương không có cách nào bù đắp được cho em. Anh biết xin lỗi sẽ chẳng ích gì. Em có thể cho anh một cơ hội để bù đắp được không?"

 

Trong lòng anh cực kỳ hổ thẹn.

 

Trước đây anh phát tiết bất mãn của bản thân, không quan tâm đến tâm tư của Tần phu nhân.

 

Cô bị cha mẹ nuôi ép gả vào nhà họ Tần, đối mặt với một người chồng mà cô không yêu, chồng lại đối xử tệ bạc với cô, tính tình hỉ nộ ái ố bất thường giống như bạo chúa. Lúc đó Tần phu nhân có bao nhiêu oan ức, có bao nhiêu đau khổ

 

Lúc đầu anh không hiểu tại sao Tần phu nhân lại vẽ truyện tranh mỉa mai anh, nhưng bây giờ anh đã hiểu.

 

Giống như anh bất mãn với cuộc hôn nhân này, anh dùng cách thức phát tiết là giày vò Tần phu nhân.

 

Mà cách trút giận của Tần phu nhân là vẽ truyện tranh.

 

Tần Minh Viễn hận không thể quay ngược thời gian.

 

Nếu có thể quay ngược thời gian, anh nhất định sẽ đối xử tốt với Tần phu nhân.

 

Đây là lần thứ ba Tô Miên nghe Tần Minh Viễn nói lời xin lỗi những việc anh đã làm trước đây.

 

Hai lần trước cô không đặt trong lòng, chỉ cảm thấy không hiểu được mạch não của anh, lại không muốn làm con thiêu thân. Nhưng mà lần này, cô biết không giống.

 

Cho dù cô có biểu hiện tốt thế nào, anh vẫn hết lần này đến lần khác giãi bày nỗi lòng của mình cho cô. Cẩn thận từng li từng tí đặt cả trái tim trước mặt cô, khiến cho cô nhận ra hai chuyện--

 

Anh không tin cô không so đo chuyện quá khứ.

 

Anh biết cô không cam tâm tình nguyện gả cho anh.

 

Kết hợp cả hai chuyện.

 

Cổ họng của Tô Miên giống như bị nghẹn lại.

 

Cô muốn hỏi Tần Minh Viễn——

 

Có phải anh biết cô vẽ truyện tranh không?

 

Tần Minh Viễn lại nói: "Anh sẽ đối xử tốt với em. Em có thể cho anh một cơ hội không?"

 

Tô Miên nói: "Ông xã, anh... Anh đã đối xử với em rất tốt rồi, không cần phải tốt hơn nữa, cũng không em cho anh cơ hội. Em..." Cô hạ quyết tâm giả vờ như không biết bất cứ điều gì.

 

Nhưng mà chưa kịp nói ra, Tần Minh Viễn đã nhìn cô thật sâu.

 

Ngay lập tức cô không thể mở miệng nói tiếp.

 

Anh đột nhiên nói: "Chuyện gì anh cũng đều biết."

 

Tô Miên ngây người nhìn anh.

 

Anh lại lặp lại: "Cái gì anh cũng biết. Em không yêu anh, em diễn kịch với anh, còn có Kẹo Bông Gòn."

 

Anh trực tiếp nói thẳng.

 

Tô Miên không kịp đề phòng ngã ngựa.

 

Tô Miên chợt cảm thấy xấu hổ, có chút không biết phải làm sao.

 

Cô nói: "Em..."

 

Cô muốn nói điều gì đó, nhưng mà vừa mở miệng lại không biết phải nói gì.

 

Lúc này Tần Minh Viễn lại nói tiếp: "Anh không ngại những chuyện này. Anh không ngại chuyện em không yêu anh, cũng không ngại chuyện em vẽ truyện tranh. Anh đều không ngại những chuyện đã qua. Anh tôn trọng sở thích của em, cũng tôn trọng trái tim của em. Anh chỉ muốn một cơ hội được làm lại một lần nữa. Tần phu nhân, trước đây anh không hề có kinh nghiệm yêu đương nào, cũng chưa từng có bạn gái. Em là bạn gái đầu tiên và cũng là người vợ đầu tiên của anh. Anh thừa nhận lúc vừa mới kết hôn, trong đầu anh có suy nghĩ muốn ly hôn với em, nhưng sau khi xảy ra lần quan hệ đầu tiên của chúng ta, anh không nghĩ đến chuyện ly hôn nữa, cũng không nghĩ đến việc tìm người khác."

 

Anh lại nói: "Bây giờ em không chấp nhận cũng không sao, anh có thể chờ."

 

Tô Miên nói: "Em..."

 

Đúng lúc này, di động của Tần Minh Viễn vang lên.

 

Tô Miên thở phào nhẹ nhõm, nói: “Điện thoại di động của anh đổ chuông, anh không nghe máy sao?” Cô liếc nhìn tên người gọi, nói: “Là mẹ gọi đến.”

 

Tần Minh Viễn trả lời điện thoại.

 

".... Có, cũng ở đây."

 

".... Có chuyện gì vậy ạ?"

 

Tô Miên phát hiện vẻ mặt của Tần Minh Viễn đột nhiên thay đổi.

 

Anh trả lời: "Con và Miên Miên lập tức đến ngay."

 

Anh cúp máy.

 

Tô Miên cảm nhận được gì đó, hỏi: "Có phải là ông nội xảy ra chuyện gì không?"

 

Vẻ mặt Tần Minh Viễn ngưng trọng nói: "Ông nội mất rồi."

 

Tô Miên sững sờ: "Sao có thể đột ngột như vậy? Sức khỏe của ông nội trong đại tiệc mừng thọ tám mươi tuổi ngày hôm nay có kém hơn so với trước đây, nhưng mà cũng không đến nỗi buổi tối đã..."

 

Tần Minh Viễn nói: "Bố mẹ kêu chúng ta lập tức trở về nhà cũ."

 

Tô Miên càng thêm kinh ngạc, trong lòng mơ hồ có loại dự cảm không tốt. Chỉ cảm thấy từ lúc bắt đầu tiệc mừng thọ, mọi chuyện giống như đã được dự tính trước. Cô không nói nữa, vội vàng thay quần áo, vội vàng cùng Tần Minh Viễn trở về nhà cũ.

 

Lúc hai vợ chồng đến nhà cũ, Tần Nghiêm và Lư Tuệ Mẫn đã ở đó.

 

Tần Nghiêm đau buồn nói: "Đi gặp ông nội của các con lần cuối đi. Di thể ông đang ở trong phòng ngủ."

 

Lư Tuệ Mẫn nắm lấy cánh tay chồng, đôi mắt đỏ hoe, nói: "Chuyện gì ông cụ cũng giấu chúng ta..."

 

Một người đang sống sờ sờ, mấy tiếng trước còn đang nói chuyện với cô, nhớ lại chuyện trong quá khứ, trong nháy mắt đã không còn nữa rồi?

 

Tô Miên cảm thấy giống như cô đang mơ.

 

Cô và Tần Minh Viễn cùng nhau vào phòng ngủ của ông nội.

 

Ông nội bình thản nằm trên giường.

 

Cô nhận ra sắc mặt của những người đang đứng thành hàng bên cạnh giường. Ngoài quản gia trong nhà, còn có hai luật sư và hai bác sĩ. Quản gia gật đầu với bọn họ, nói: "Ông cụ ra đi thanh thản, không có đau khổ gì. Đây là sự lựa chọn sau khi đã cân nhắc kỹ lưỡng của ông ấy."

 

Tô Miên hỏi: "Là có ý gì?"

 

Quản gia nói: "Hai năm trước, ông cụ không phải bị ung thư phổi giai đoạn đầu mà là đã giai đoạn cuối. Ông ấy giấu chuyện này với tất cả mọi người. Ông ấy không muốn hóa trị, chỉ dùng phương thức trị liệu bảo tồn nhất. Ông ấy chịu đựng sự hành hạ bởi những cơn đau. Lúc tết âm lịch năm nay ông ấy đã đưa ra lựa chọn. Ông ấy một đời tung hoành trên thương trường, đạt được không ít thành tựu to lớn. Ông ấy không còn hối tiếc gì trong cuộc đời này nữa. Ông ấy vẫn luôn chạy đua với thời gian, không muốn số phận của mình bị thời gian nắm trong tay, vì vậy đã lựa chọn ngày vui vẻ nhất, náo nhiệt nhất để kết thúc cuộc đời của mình."

 

Quản gia lại nói: "Chờ những người khác đến đầy đủ, hai vị luật sư sẽ đọc di chúc của ông ấy."

 

Sau đó, quản gia đưa luật sư và bác sĩ tạm thời rời khỏi phòng ngủ của ông cụ, để cháu trai và cháu dâu đến từ biệt ông lần cuối cùng.

 

Ông cụ Tần qua đời đã trở thành tiêu đề của các phương tiện truyền thông lớn vào đêm hôm đó.

 

Đồng thời mọi người nhớ sự ra đi của người giàu nhất, cũng ồn ào suy đoán việc phân chia tài sản thừa kế. Những người khác thùa dịp nội bộ nhà họ Tần hỗn loạn lúc ông cụ Tần qua đời mà đục khoét một miếng thị trường của nhà họ Tần.

 

Nhưng mà nền móng nhà họ Tần vững chắc, lại thêm sự hỗ trợ của nhà họ Tô, đều vượt qua cuộc khủng hoảng tiềm ẩn này một cách đâu vào đấy.

 

Tang lễ của ông cụ Tần tổ chức vào ngày thứ bảy.

 

Trước ngày thứ bảy, trên trên dưới dưới nhà họ Tần đều bận rộn.

 

Ông cụ Tần là người truyền thống từ trong xương. Tang lễ cũng phải được tổ chức theo yêu cầu của ông cụ, phải làm cỗ bảy ngày bảy đêm.

 

Tất cả người nhà họ Tần đều phải thay phiên nhau mặc áo tang canh giữ cả đêm.

 

Đạo sĩ đến cúng, niệm kinh một ngày một đêm.

 

Mỗi người trong nhà họ Tần đều phải sao chép kinh thư.

 

Mấy ngày nay Tô Miên không được chợp mắt, mặc đồ tang mỏng tanh quỳ trên nệm, bên tai là tiếng niệm kinh của đạo sĩ, tay còn lại thì sao chép kinh thư.

 

Tần Minh Viễn quỳ xuống bên cạnh cô.

 

Tô Miên có chút buồn ngủ.

 

Phong tục tang lễ của nhà Tần thực sự là quá truyền thống. Người lớn giống như bố mẹ chồng cô có thể thay phiên nhau nghỉ ngơi một lúc, nhưng lớp trẻ như bọn họ thì phải quỳ lạy không nghỉ.

 

Ngay cả khi có miếng đệm mềm trên đầu gối, quỳ trong thời gian dài như vậy cũng không nhịn được.

 

Cô chỉ cảm thấy kinh thư trước mắt giống như muỗi bay, đung đưa trước mắt, mang theo tàn ảnh. Đầu gối cực kỳ đau, thân thể có chút chao đảo.

 

Đúng lúc này, tay cô trống không, Tần Minh Viễn ở bên cạnh đột nhiên cầm lấy bút và sổ của cô.

 

Đại khái là nhiều ngày rồi anh không nhắm mắt, cổ họng anh khàn khàn giống như giấy nhám ma sát, cằm cũng lúng phúng râu, khóe mắt có chút tiều tụy, anh khẽ nói với cô: "Anh chép xong rồi. Anh chép giúp cho em. Em nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát đi."

 

Mấy ngày nay, mọi người đều bận rộn túc trực bên linh cữu của ông cụ Tần. Tô Miên và Tần Minh Viễn không có cơ hội trao đổi với nhau, thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng không có.

 

Cô liếc mắt nhìn anh.

 

Anh quỳ trên mặt đất sao chép kinh thư, đường nét gò má  giống như được khắc họa.

 

Giống như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh cũng ngẩng đầu lên nhìn cô, hỏi: "Sao vậy?"

 

Tô Miên lắc đầu.

 

Có một vài lời không thích hợp nói ra lúc này.

 

Sáng thứ Bảy, di thể của ông cụ Tần được đưa đi hỏa táng.

 

Tro cốt được chôn ở nghĩa trang đã được chuẩn bị từ lâu. Vị trí nghĩa trang đã mời các thầy phong thủy đến xem, có sông có núi, có thể tạo phúc cho con cháu sau này.

 

Tô Miên quỳ trước mộ lần cuối.

 

Lúc cô đứng dậy, cô nhìn lên bầu trời.

 

Dưới bầu trời xanh biếc mùa xuân, không một áng mây, ánh mặt trời rực rỡ, trong không khí thoang thoảng mùi vị tự do.

 

Trái tim cô đập thình thịch, thình thịch.


 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)