TÌM NHANH
Khó Chạm Đến [Khó Phàn]
View: 1.344
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 23: MẶT ĐỎ TIM RUN
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min

Tuyết ngoài cửa sổ dường như tan hết sau một đêm, trên những nhánh cây mọc lên chồi xanh, mùa xuân lặng lẽ đến. 

Quan Tinh Hòa đã vượt qua hai vòng kiểm tra đầu tiên, cuộc phỏng vấn cuối cùng sẽ sớm diễn ra. Có Hạ Chước bên cạnh giúp đỡ, điểm số ở trường của cô không những không giảm mà ngược lại còn tăng lên.

Lần thi thử đầu tiên, đã vượt quá điểm tuyển sinh trung học phổ thông của trường.

Sau đó Chu Vụ đã gọi điện xin lỗi Quan Tinh Hòa, cô ấy nói rằng đó chỉ là một cuộc trò chuyện bình thường, không ngờ Quan Dập lại có phản ứng dữ dội như vậy, thậm chí còn gọi điện cho Quan Thành Vũ nhiều lần. 

Chu Vụ đã phải khuyên can Quan Dập rất lâu mới khiến cậu ta từ bỏ ý định nói với Quan Thành Vũ. 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhưng trong lòng Quan Tinh Hòa lại có chút không thoải mái, mối quan hệ của cô với họ dường như đã trở nên xa lạ hơn rất nhiều.

Gió xuân thổi hiu hiu. 

Quan Tinh Hòa cuối cùng đã hoàn thành buổi phỏng vấn cuối cùng của mình, khi cô trở về nhà thì trời đã tối. -

Biệt thự về đêm rất yên tĩnh, chỉ có phòng khách được thắp đèn ngủ.

Không biết vì sao, tối nay thiếu niên không ở trong phòng.

Đêm đen lặng lẽ ngập tràn ngoài cửa sổ, anh ngồi dưới ánh đèn sáng choang, những góc cạnh sắc nhọn như mờ đi. 

Nghe thấy tiếng động, đầu ngón tay khẽ khựng lại, anh đặt sách xuống. Quan Tinh Hòa cười với anh, “Anh à.” 

Đôi mắt anh nhìn sang, nhẹ giọng nói “Ừm”, sau đó im lặng cầm quyển sách, một lúc lâu sau anh mới hỏi: “Thi thế nào rồi?”

Quan Tinh Hòa giả vờ thoải mái. Cô nhún vai, “Cũng ổn, cứ để số phận quyết định vậy.” 

Cô không bình tĩnh được như Hạ Chước, luôn kìm lại vài phần. 

Dù sao thì những ai có thể lọt vào vòng phỏng vấn đều không tệ, Quan Tinh Hòa nói là không sao, nhưng thực sự chỉ ở mức trung bình. 

Hạ Chước nhướng mắt. 

Bây giờ mới là ban đêm, tia ánh trăng sáng chiếu vào phòng. 

Gò má cô gái tái nhợt, một mình đứng ở cửa, bóng lưng gầy gò hắt xuống phía sau. 

Trong thời gian này, cô dậy sớm về muộn, sụt cân khá nhiều. 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đầu ngón tay của Hạ Chước dừng lại. 

Quan Tinh Hòa nói: “Anh đợi em chút, em lên lấy đồ rồi cùng học.”

Mỗi tối vào lúc 7h30, Hạ Chước đều giúp cô học bài, cô không hề quên.

Đôi mắt Hạ Chước đảo quanh khuôn mặt tái nhợt của cô. 

Đôi vai cô gái rũ xuống, đôi mắt có quần thâm đen. 

Trong lòng thoáng hiện lên một tia khó chịu, anh trầm giọng nói: “Hôm nay em không cần học bù.” 

Cô dừng bước, nhìn xuống đồng hồ đeo tay, “Hôm nay trong phòng thi có một vấn đề nhỏ nên em về muộn 20 phút, em sẽ bù vào sau nhé. ”

Cô cho rằng Hạ Chước không hài lòng vì cô không đúng giờ. Dù sao anh cũng có quá nhiều việc phải làm mỗi ngày, việc cô đến muộn đúng là đang làm chậm thời gian của anh. Nhưng khi cô nhìn sang, vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng và nghiêm nghị như thường ngày nhưng không hề khó chịu, hơn nữa giọng nói của anh cũng trầm xuống một chút.

“Cứ nghỉ ngơi một ngày đi .” 

Anh hiểu hơn ai hết rằng thời gian gần đây cô gái ấy học tập chăm chỉ thế nào. Cho dù phía trước có là núi đao biển lửa, cô vẫn tràn đầy năng lượng, tuyệt đối không lùi bước. 

Gió đêm xuân thổi nhè nhẹ. 

Quan Tinh Hòa thở phào nhẹ nhõm, trong khoảng thời gian này, cô thực sự đã thúc ép bản thân quá sức. 

Hiện giờ buổi phỏng vấn cũng đã kết thúc, cho dù kết quả có ra sao, cô cũng không còn gì hối tiếc. Ngay cả Hạ Chước, người luôn siêng năng và nghiêm túc cũng để cô được thư giãn một đêm. 

Tất cả mọi chuyện ... Không gì là không thể, đúng không?

Cô nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của thiếu niên, nở nụ cười, “Vậy thì ra ngoài chơi đi.” 

Anh giật mình, ánh mắt quét qua đôi mắt đen của cô, “Ngủ một giấc ngon lành đi.” 

Cô gái chớp chớp đôi mắt, lờ mờ rơi vào ánh trăng, chúng trở nên tươi sáng và sống động trong chốc lát. 

Cô nói, "Bây giờ mới có tám giờ, đi chơi đến mười rưỡi em vẫn có thể ngủ ngon." 

Khoảng thời gian này, cô không tập đàn thì cũng là đọc sách, toàn bộ thời gian đều ở trong phòng, tưởng tượng đến lúc có thể đi ra ngoài chơi, còn quan tâm gì đến việc ngủ hay không chứ. 

Hạ Chước không thể lay chuyển được cô, cô luôn có rất nhiều lý do kỳ lạ để bắt anh phải nhượng bộ hết lần này đến lần khác. 

Gió đêm xuân thổi rất nhẹ, ánh đèn xa xa mờ dần, phủ lên thành phố những sắc màu lộng lẫy. 

Quan Tinh Hòa và Hạ Chước sánh bước bên nhau trên phố. Phía đối diện có một tấm biển quảng cáo - "Rạp chiếu bóng Golden Ball hiện đang giảm giá 20%" 

Quan Tinh Hòa đề nghị, "Anh ơi, chi bằng chúng ta đi xem phim đi." Hạ Chước đương nhiên không phản đối, anh đã đồng ý đi chơi cùng cô rồi.

Đây là rạp chiếu phim mới khai trương, trang thiết bị còn rất mới, có lẽ vì việc quảng bá chưa được thực hiện rộng rãi nên hơi vắng vẻ, số lượng phim cũng không nhiều. 

“Chúng ta xem bộ đó đi.” 

Bọn họ không có nhiều thời gian, muốn xem nhanh một chút để trở về nghỉ ngơi sớm. Bộ phim phù hợp duy nhất đáp ứng được yêu cầu của họ tên là “Ánh đèn”. 

Hạ Chước nhất định đòi trả tiền mua vé, khi anh quay lại sau khi mua vé, Quan Tinh Hòa đang cầm trên tay hai bịch bắp rang bơ lớn. Mùi bơ ngọt ngào phả vào mặt cô, cô đưa một túi cho Hạ Chước. Anh sững sờ cầm lấy. 

Ánh sáng lờ mờ của nhà hát làm cho đôi mắt hạnh của cô gái sáng lên một cách thật đặc biệt. Cô có vẻ đặc biệt thích đồ ngọt. 

Trước đây, Hạ Chước vẫn luôn né tránh những thứ ngọt như vậy. Nhưng không hiểu sao từ khi gặp cô, mấy lần bị ép ăn đồ ngọt, lại tiếp nhận trong vô thức. Có lẽ những người sinh ra trong bóng tối đã an phận sẽ không bao giờ có thể từ chối những điều trong sáng và ngọt ngào.

Đèn trong rạp tối xuống. 

Hạ Chước quay đầu sang một bên. Xung quanh yên lặng, anh dùng hết can đảm nhìn cô một lần, ánh mắt lướt qua hàng mi dài và dày của cô, lướt qua sống mũi cao thẳng của cô, vô tình đáp xuống đôi môi anh đào nhỏ nhắn của cô. Anh không thể giải thích được cảm giác tê dại và ấm áp bên tai khi bước đi dưới nền tuyết có cô trên lưng. 

Bàn tay anh không ngừng đổ mồ hôi, tai không ngừng đỏ lên. 

Trong bóng tối, cô gái đột ngột quay đầu lại, đôi mắt cô bắt gặp anh. Hạ Chước giật mình, lập tức quay đầu đi.

Trên màn hình, một đôi nam nữ đang hôn nhau không thể tách rời, quấn lấy nhau triền miên, và họ đang phát triển đến một mức độ quá mức hơn. 

Xung quanh mơ hồ bỗng nổi lên bầu không khí quyến rũ khó tả, cặp nam nữ ngồi phía trước đang từ từ tiến lại. 

Hạ Chước chỉ cảm thấy lỗ tai như bị lửa đốt, nhất thời cảm thấy quay đầu lại thì không ổn, không quay đầu cũng không xong. Tim anh đập loạn xạ, đột nhiên cúi đầu xuống, dùng một tay che mắt Quan Tinh Hòa . “Đừng nhìn.” 

Trong rạp đang bật máy sưởi, anh dùng hai tay chạm vào má cô gái, lại vẫn bị nhiệt độ đó làm ấm nóng lên. Tay run run, anh lùi ra xa một chút, chỉ chắn tầm mắt của cô.

“Anh.” Cô nhỏ giọng gọi anh. 

Trái tim của Hạ Chước như bị móng mèo cào, ngứa ngáy và đau đớn. Anh cảm thấy trong lòng có chút hụt hẫng, nhưng giọng điệu lại lạnh lùng cứng rắn, “Sao vậy?” 

“Chúng ta… về thôi.” Quan Tinh Hòa chỉ cảm thấy mình giống như con thỏ nhỏ, vội vội vàng vàng rời đi, mặt đỏ lên như bị bốc cháy . Nếu ở lại lâu hơn nữa, chính cô cũng sắp bị làm cho đầu óc mê muội! 

Hơi thở của cô gái ấm áp, có mùi thơm nhẹ của cây dành dành, thoảng qua từng chút một khiến anh ngượng ngùng khó mà chịu đựng được. Hạ Chước đáp nhanh, “Ừ.” 

Hai người nhanh chóng bước ra khỏi rạp. Hơi lạnh thổi qua, hơi ấm trên má Quan Tinh Hòa cuối cùng cũng giảm bớt. Đèn đường không sáng lắm, trong đêm tĩnh mịch như vậy, mơ hồ mà đẹp đẽ. 

Cô ngước mắt lên, nhìn dáng vẻ trong trẻo lại lạnh lùng của thiếu niên, sự kích động trong lòng không những không giảm bớt mà còn dần trở nên mạnh mẽ hơn. Cô xấu hổ và hụt hẫng, giống như đang xem cảnh thân mật với cha mẹ mình khi còn nhỏ. Nhưng dường như, không giống nhau ... 

Gió đêm nhẹ, thiếu niên cụp mắt, cứng ngắc bước về phía trước. Anh không dám quay đầu lại nhìn cô, vì sợ rằng không cẩn thận mình sẽ vô tình để lộ vành tai đỏ của mình. Hai người một trước một sau, lặng lẽ và âm thầm. 

Bên kia đường, bỗng có người gọi cô. Quan Tinh Hòa dừng lại, nhận ra đó là Chu Vụ. Cô ấy đang nắm tay Quan Dập liền vẫy tay và cười với họ.

Quan Tinh Hòa mỉm cười một chút, định chào và rời đi, nhưng Chu Vụ đã kéo Quan Dập bước tới. “Thật là trùng hợp, vừa rồi bọn mình có nói chuyện về cậu, kết quả là gặp nhau.” Chu Vụ cười nói: “Nghe nói hôm nay cậu phỏng vấn, ra ngoài thư giãn sau kì thi sao?” 

Quan Tinh Hòa gật đầu, đột nhiên một bọc giấy to được nhét vào trong tay cô. “Nè, cho cậu.” Là Chu Vụ nhét vào.

Vẻ mặt Quan Dập lạnh lùng, khẽ hừ một tiếng rồi không nói gì. 

Chu Vụ giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, “Anh họ cậu đấy, không phải sắp tới là sinh nhật của cậu sao, ảnh bắt mình đi chọn quà cho cậu.”

“Được rồi, sao em nói nhiều thế .” Quan Dịch rút tay ra, nói một cách cứng rắn, “Đi thôi.” 

Lưng cậu ta cứng lại, nhưng những bước đi của cậu dường như chậm lại rất nhiều. 

Chu Vụ liếc cậu ta một cái, nói nhỏ: "Lần trước anh ấy nói những lời kia với cậu, về sau cảm thấy đúng là đã hơi quá lời, nhưng cậu biết không, anh ấy rất coi trọng sĩ diện, đương nhiên không chịu ló mặt ra giải thích xin lỗi cậu.”

Cô ấy dừng lại một chút rồi nói tiếp :" Thực ra, anh ấy biết rằng cậu đã tham gia vào cuộc phỏng vấn, anh ấy cực kỳ vui vẻ, cậu cầm lấy món quà đi.”

Nói rồi cô ấy nhét quai của túi quà vào cổ tay Quan Tinh Hòa sau đó vội vàng đuổi theo Quan Dập. 

Quan Tinh Hòa thất thần đứng đó, nhìn túi quà trên tay, cô cảm thấy có chút khó chịu. Cô ngước mắt lên, đụng phải ánh mắt của Hạ Chước, ánh trăng khiến đôi mắt anh trở nên u ám lạ thường. Quan Tinh Hòa biết rằng mối quan hệ giữa hai người họ luôn luôn tồi tệ. Nhưng giọng điệu của Hạ Chước lại rất bình thản, như thể vừa rồi anh chưa từng nhìn thấy Quan Dập, và dường như cũng đã quên mọi chuyện xảy ra trong rạp chiếu bóng.

“Đi thôi.” “Về nhà nghỉ ngơi sớm đi.”

Vết đỏ trên tai của Hạ Chước cuối cùng cũng biến mất, nhưng vẫn còn sót lại chút hồng nhạt. Nhịp tim của anh vẫn có chút không bình thường, anh cũng không có ý định quan tâm đến Quan Dập, chỉ tiếp tục đi về phía trước. 

Anh bước đi vội vàng, về đến nhà cũng đã gần chín giờ. Khi dì Vương nghe thấy tiếng động, bà cúi đầu ra khỏi nhà ăn và nói: "Về nhanh vậy sao." 

Quan Tinh Hòa nghĩ đến bộ phim ở rạp vừa rồi liền cảm thấy có chút ngượng ngùng, cô cười cười, tìm một lý do trả lời:”Hơi buồn ngủ nên bọn con về sớm một chút còn đi ngủ.”

Dì Vương nói: "Đúng rồi, vừa rồi có người tới giao một thứ, nói rằng đáng lẽ sáng nay phải giao tới rồi, nhưng cửa hàng hoa đã bỏ sót nên việc giao hàng bị chậm trễ."

"Sau đó, Quan Tinh Hòa thấy một bó hoa bách hợp đang nở. Hương thơm thoang thoảng dần bay trong đêm, cô chú ý đến tấm thiệp chúc mừng bên cạnh. “Mong kỳ thi của em sẽ diễn ra thuận lợi, Hướng Viễn.” 

Điện thoại trong túi cô rung lên vài cái, là điện thoại của Hướng Viễn. 

Màn đêm đen kịt, Hạ Chước lẳng lặng đứng ở cách đó không xa, hoa bách hợp trắng còn đọng lại giọt sương mai, dưới ánh trăng đẹp tuyệt trần. Anh nghe thấy giọng nói ngọt ngào của cô gái. “Nhận được rồi, cảm ơn đàn anh, em làm bài cũng được.” “Được rồi được rồi, em sẽ gọi nếu có việc, tạm biệt anh.” 

Tim Hạ Chước Liệt đập loạn xạ cả đêm, cứ như thể đột ngột bị ấn nút tạm dừng.

Ngoài cửa sổ, mùa xuân lặng lẽ đến, nhưng Hạ Chước lại cảm thấy mình như đang ở giữa mùa đông lạnh giá, trái tim không khỏi run rẩy dần dần trở nên yên ắng cùng băng tuyết bay đầy trời.

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)