TÌM NHANH
KẺ THÙ HOÀN MỸ
Tác giả: An Ni Vi
View: 826
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 78
Upload by Minh Tiểu Lan
Upload by Minh Tiểu Lan
Upload by Minh Tiểu Lan
Upload by Minh Tiểu Lan
Upload by Minh Tiểu Lan
Upload by Minh Tiểu Lan
Upload by Minh Tiểu Lan
Upload by Minh Tiểu Lan
Upload by Minh Tiểu Lan
Upload by Minh Tiểu Lan
Upload by Minh Tiểu Lan
Upload by Minh Tiểu Lan
Upload by Minh Tiểu Lan
Upload by Minh Tiểu Lan

 

Giọng người đàn ông lạnh lùng, lời nói khẽ run.

Các đốt ngón tay của bàn tay đang cầm cúc áo bởi vì dùng quá nhiều lực nên trắng bệch, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, vẻ bình tĩnh vừa rồi đã không còn nữa.

Anh chợt nhớ ra mình chưa từng nhìn thấy người trước mặt, sao lại có cảm giác quen thuộc.

Đó là đêm ngoài SMOKE khu Harlem, anh từng nhìn thấy bóng lưng của hắn ta.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Khi đó Kinh Hạ còn che giấu cho hắn ta, nói hắn ta chỉ là người qua đường muốn bắt chuyện để hỏi đường...

Mặt khác, khi Mylan nhìn thấy vẻ mặt của Hoắc Sở Trầm lúc này thì sửng sốt một lúc, cho đến khi nhận ra chiếc cúc áo anh đang cầm là của Kinh Hạ.

Mylan chợt hiểu ra Hoắc Sở Trầm cuối cùng đã hiểu lầm điều gì, vừa muốn giải thích thì trong lòng dâng lên một cảm giác muốn trả thù.

Làm sao một người kiêu ngạo và thích kiểm soát như anh lại có khả năng chấp nhận bị người khác nắm trong lòng bàn tay mà chơi đùa.

Cho dù đã sớm đoán ra thân phận đặc vụ nằm vùng của Kinh Hạ, nhưng chỉ dựa vào một người phụ nữ không chung thuỷ như vậy, Mylan vẫn có thể dẫm nát tôn nghiêm của anh, hung hăng mà dẫm.

Có lẽ là bởi vì trận đòn vừa rồi không thể chấp nhận được, những uất ức và sỉ nhục biến thành khát khao chiến thắng vào lúc này, khiến Mylan quyết định tiếp tục để hiểu lầm này.

Vì vậy hắn ta ngẩng đầu cười hỏi: “Ngài Hoắc cảm thấy thế nào?”

“Bụp!!!”

Gần như ngay lúc Mylan vừa dứt lời, một lực mạnh mẽ đã đá thẳng vào bụng hắn ta.

Mylan chưa kịp phản ứng thì đã bị đá khiến mất thăng bằng, ngã xuống đất, bay thẳng ra cửa một đoạn hai mét.

Mọi người có mặt đều sững sờ trước cơn thịnh nộ đột ngột của Hoắc Sở Trầm, nhất thời không dám nhúc nhích. Lúc này Mylan cũng kịp phản ứng, lật người nhảy dậy khỏi mặt đất, ném áo khoác trên người xuống rồi lao thẳng về phía Hoắc Sở Trầm.

Nắm đấm nhanh và mạnh, xẹt trong không trung tạo thành những cơn gió.

Mylan đấm vào một bên mặt của Hoắc Sở Trầm lại bị anh nghiêng đầu tránh thoát, trực tiếp nắm lấy cổ tay hắn ta vặn thật mạnh!

Một âm thanh đột ngột và giòn giã vang lên trong phòng.

Mylan kêu lên nhưng nhanh chóng nghiến răng và chống trả.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Những người xung quanh tận dụng khoảng trống này để lao lên kéo hai người ra xa nhau.

“Anh đây là đang hành hung cảnh sát!”

“Là đặc vụ của các người ra tay trước!”

Hiện trường tràn ngập tiếng cãi vã, nhưng hai người đàn ông đánh nhau lại lặng lẽ đứng đó, hai mắt đỏ ngầu, nhìn nhau không nói lời nào.

Kể từ khi Mylan gia nhập FBI đã luôn theo dõi vụ án này và rất hiểu tính cách cũng như tính khí của Hoắc Sở Trầm.

Hắn ta không ngờ rằng một người luôn dốc hết mọi thủ đoạn, cực kỳ thận trọng và tỉ mỉ lại có lúc hoàn toàn mất kiểm soát như vậy.

Mylan đột nhiên cười ôm lấy cánh tay bị trật khớp, dán chặt mắt vào Hoắc Sở Trầm, nhếch môi nói với anh: “Em ấy nói sẽ không yêu anh.”

“Hoàn toàn sẽ không.”

Một khi tìm ra điểm khiến đối phương đau khổ, muốn chọc tức một người điềm tĩnh và biết kiềm chế hoá ra lại dễ dàng như vậy.

Giữa những tiếng la hét, Mylan một lần nữa bị túm lấy cổ áo kéo đến trước mặt anh.

Mọi người có mặt đều đi theo Hoắc Sở Trầm, nhưng người đàn ông này lại giống như một con dã thú đang tức giận, hai ba đặc vụ căn bản không giữ nổi anh.

Cũng may, Hoắc Sở Trầm không ra tay nữa, mà chỉ trực diện nhìn hắn ta, ánh mắt tức giận và hung tàn, giống như sắp bùng nổ trong nháy mắt.

“Nhưng cô ấy cũng sẽ không thuộc về anh.”

Một câu ngắn gọn lạnh lùng, giống như một lời tuyên bố, càng giống như một lời cảnh cáo.

Mylan bị anh làm cho ngạt thở, nhưng cũng không trốn tránh, đỏ mặt khiêu khích nói: “Ồ? Vậy anh phải tìm được em ấy trước mới được.”

Hoắc Sở Trầm đột nhiên bật cười.

Tiếng cười kia tùy ý phóng túng, không hiểu sao khiến cho người ta có một loại cảm giác như bị nghẹn trong lồng ngực.

“Anh cho rằng…” Anh dừng một chút, sau đó nói: “Ngay từ khi bắt đầu ván cờ này, tôi không tính đến việc chạy trốn này sao?”

*

Sự hối hả và nhộn nhịp của New York dần biến mất vào buổi sáng sớm, chỉ còn một số cửa hàng mở cửa 24/24 ở khu phố người Trung Quốc sáng đèn.

Kinh Hạ ôm đồ ăn nước uống từ cửa hàng tiện lợi đi ra, mũ trùm trên đầu hơi lớn, lúc rủ xuống thỉnh thoảng chắn mất tầm nhìn của cô.

Sau khi giao dấu vân tay cho Mylan, cô không có quay lại Hudson. Thay vào đó, cô ở trong một khách sạn nhỏ ở khu phố người Trung Quốc, nơi ngươi Châu Á có ở khắp mọi nơi, cũng khá tốt để che giấu thân phận của mình.

Mylan thực sự đã đề nghị để cô rời New York, nhưng cô chưa muốn làm điều đó ngay bây giờ.

Thứ nhất, cô lớn lên ở đây từ nhỏ, nhất thời cũng không thể nghĩ ra nơi nào khác để đi; thứ hai, vì vụ tấn công khủng bố tại Lincoln Center, Hoắc Sở Trầm có thể chỉ là một phần trong đó, trước khi hoàn toàn tìm ra hung thủ thật sự thì cô không thể bỏ đi được.

Có vài cô gái điếm đứng ven đường vẫy tay chào hỏi những người say rượu đi ngang qua, gạ gẫm làm ăn, tiếng bước chân và tiếng nam nữ thấp giọng thương lượng giá cả đều là những âm thanh vang lên vào lúc này.

Kinh Hạ một đường đi thẳng, luôn chú ý động tĩnh phía sau. Nhưng sau nhiều ngày đề phòng như vậy, cũng không có người của Navoi tìm đến.

Không chỉ vậy, trong tin tức cũng không có tin nào về Hoắc Sở Trầm.

Mặc dù FBI luôn cần giữ bí mật công việc của mình, nhưng Navoi là một tập đoàn lớn như vậy, nếu chủ tịch xảy ra chuyện gì, giới truyền thông chắc chắn sẽ không có việc không cấm tin tức như vậy.

Kinh Hạ không biết chỗ nào đã xảy ra vấn đề.

Cô vẫn rất cảnh giác, thậm chí còn đi đường vòng vài lần trên đường trở về.

Khi đi đến lầu dưới của khách sạn thì đã hơn mười hai giờ sáng.

Thời tiết đêm nay rất tốt, ánh trăng sáng rọi dưới chân, bảng hiệu khách sạn đổ nát đều được ánh trăng phản chiếu khiến cho thêm mấy phần tao nhã.

Kinh Hạ xách túi lớn túi nhỏ lên lầu.

Khách sạn đổ nát và thậm chí không có thang máy. Nhưng cũng may tầng lầu ở đây không cao, Kinh Hạ ở lầu bốn, lúc cô bước lên một đoạn cầu thang, vẫn có thể nghe được thanh âm nam nữ khác nhau ở mỗi lầu, âm thanh phóng túng trong đêm khuya.

Đèn duy nhất ở cầu thang được kích hoạt bằng giọng nói đã bật sáng, Kinh Hạ đặt nước đang cầm trong tay xuống, lần mò tìm thẻ phòng trong túi.

Vào lúc này thì điện thoại reo.

Kinh Hạ sửng sốt, trong lúc đẩy cửa ra thì đồng thời đồ vật cầm trên tay cũng rơi vãi khắp sàn nhà. Cô đột nhiên cảm thấy hơi cáu kỉnh, mượn ánh đèn hành lang mờ ảo mà cúi lần mò điện thoại của mình.

Là cuộc gọi của Mylan.

Đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng có tin tức. Theo lý mà nói thì hẳn là chuyện vui.

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)