TÌM NHANH
HUYNH TRƯỞNG VẠN VẠN TUẾ
Tác giả: Tô Chỉ
View: 1.065
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 67: Trương Tĩnh là nam tử, sao có thể có Quý Thủy chứ?
Upload by T mk
Upload by T mk
Upload by T mk
Upload by T mk
Upload by T mk
Upload by T mk
Upload by T mk
Upload by T mk
Upload by T mk
Upload by T mk
Upload by T mk
Upload by T mk
Upload by T mk
Upload by T mk

Đêm qua Trương Tĩnh cũng là một đêm không ngủ, lúc dậy thì mới biết mình đã đến quý thủy.

 

Nàng ta nữ giả nam trang nhiều năm, thời điểm mà sợ bị lộ nhất chính là đến quý thủy, bởi vậy mỗi tháng đều phải rời khỏi thư viện mấy ngày, hoặc là hồi phủ, hoặc là đến biệt viện Tấn Dương nghỉ ngơi.

 

Hôm qua ngày đại thọ của Trương lão thái thái, có mấy cái thân thích của hậu sinh tới làm khách, đã hẹn hôm nay sẽ cùng nhau tìm tòi nghiên cứu kỹ thuật, hiện giờ vì nàng ta thân thể không thoải mái, cũng chỉ có thể từ bỏ.

 

Nghe nói Trương lão thái thái bảo mình đến phúc viện, Trương Tĩnh rất muốn từ chối, nhưng nàng ta biết rõ tính tình của lão thái thái, từ trước đến nay là uy nghiêm lại ngang ngược, nếu nàng ta không đi chuyến này, chỉ sợ sau đó còn sẽ gọi người đến mời.

 

Nguyên ma ma tiến vào nói: “Nếu người thật sự không dậy nổi, nô tỳ bảo nha hoàn kia trở về.”

 

“Không cần.” Trương Tĩnh đã từ trên giường ngồi dậy, chỉ cảm thấy cả người không có lực, gương mặt vô cùng tái nhợt.

 

Nguyên ma ma nhìn vết thương trên má nàng ta, đau lòng nói: “Cô nương quan trọng nhất là dung mạo……”

Bà ta còn chưa nói xong, Trương Tĩnh lại mở miệng nói trước: “Ma ma đừng mói như vậy nữa, nếu để cho người khác nghe thì tiêu……”

Hốc mắt của Nguyên ma ma lại đỏ lên, chỉ tiếp tục nói: “Nếu để cho người khác nghe cũng được, đem những việc này nói cho lão gia, lão thái thái biết, người cũng không cần phải chịu tội như này nữa, có thể giống với các cô nương khác…… Chỉ là bên thái thái, sợ là không nói được.” Nguyên mụ mụ cũng không biết chuyện xảy ra tối hôm qua, chỉ nghĩ Trương đại nhân còn chưa biết gì hết, mỗi ngày vẫn vì nàng ta mà lo lắng sợ hãi.

 

Trương Tĩnh nhẹ nhàng thở dài một hơi, ngồi soi gương chải mái tóc đen dài rồi búi thành mái tóc nam tử, dùng bút vẽ qua lông mày, tô đậm nhìn qua trở nên mạnh mẽ hơn, rồi đánh mạnh một cái để lên tinh thần rồi đi đến phúc viện.

 

******

 

Thấy nha hoàn đi ngoại viện truyền lời, Trương lão thái thái liền kiên nhẫn chờ đợi, Trương Tĩnh không có thân thiết với bà ta, nhưng mà vẫn còn lễ nghĩa, còn không đến mức nghe bà ta gọi mà lại không đến gặp.

 

Hơn nữa…… Bà ta cũng không muốn làm gì hết, chính là lời nói của Hà thị, làm bà ta nuốt không trôi cục tức này, muốn áp chế nhuệ khí của Hà thị.

 

Nhưng nhìn Hà thị lại có chút sốt ruột, giống như ngồi trên đống lửa hoặc đống than vậy, bà ta còn chưa nói gì với Trương Tĩnh, bị lão thái thái quấy rối như vậy, chỉ sợ sẽ bị lộ.

 

“Ngươi yên tâm, ta cũng sẽ không ép buộc Tĩnh ca nhi, chỉ là muốn hỏi một chút, rốt cuộc hắn có tâm tư kia với biểu muội của mình không, nếu là không có, ta nhân lúc còn sớm tìm một người tốt cho Vân nha đầu, dù sao cũng thể làm con bé chậm trễ được.” Trương lão thái thái chỉ chậm rãi nói, Tô Hiểu Nguyệt nghe vậy cũng cảm thấy có đạo lý, sau đó lại nghe bà ta tục nói tiếp: “Không phải là ta nhất định muốn Vân nha đầu làm cháu dâu của ta, chỉ là ngươi nghĩ lại, Tĩnh ca nhi lớn như vậy, trừ bỏ Vân nha đầu, hắn còn giao tiếp với cô nương nào khác sao?”

 

Hà thị sợ Trương Tĩnh bị lộ, rất ít cho nàng ta chơi đùa với các cô nương khác, nữ tử mà Trương Tĩnh tiếp xúc nhiều nhất, đó là Tống Vân Thường ở Trương gia.

 

Mặt Hà thị càng ngày càng đỏ, tranh cãi: “Nó là một ca nhi, dù sao chơi chung với các cô nương thì cũng không tốt, trái lại sẽ nuôi ra một khí chất nữ nhi.”

 

Trương lão thái thái chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Hà thị, không để ý đến bà ta, thấy Trương Tuệ còn ngồi đó, liền mở miệng nói: “Tuệ tỷ nhi, ngươi về phòng trước đi.”

 

Trương Tuệ đứng dậy, hành lễ với lão thái thái rồi rời đi, lúc này Tô Hiểu Nguyệt mới kịp phản ứng lại, nếu nói Trương Tuệ là người ngoài, vậy chẳng phải nàng là người ngoài của người ngoài sao, vội mở miệng nói: “Lão thái thái, ta đây cũng xin cáo từ.”

 

“Ngươi không cần vội.” Trương lão thái thái nói: “Ngươi hành động không tiện, chút nữa ta sẽ gọi bà tử đến đưa người về.” Bà ta chính là muốn Tô Hiểu Nguyệt ngồi ở đây, chặt đứt nhớ nhung của nàng.

 

Tô Hiểu Nguyệt thấy bà ta nói như vậy, cũng không muốn đi nữa, nàng còn rất thích xem diễn, đặc biệt là tiết mục ngầm đấu đá của mẹ chồng nàng dâu.

 

******

 

Qua một lúc lâu Trương Tĩnh mới đến.

 

Tô Hiểu Nguyệt thấy nàng ta từ ngoài cửa tiến vào, có hơi kinh ngạc một chút, ngày hôm qua thấy nàng ta còn vẻ mặt hồng hào, hôm nay lại như một người khác vậy, vành mắt thâm đến dọa người.

 

Xem ra…… Đêm qua ở trong phủ còn có nhiều người ngủ không ngon.

 

“Xin thỉnh an lão thái thái.” Trương Tĩnh chắp tay chào lão thái thái, thấy Hà thị cũng ngồi ở trong sảnh, cũng gật đầu với bà ta, Hà thị muốn nói lại thôi, bất đắc dĩ thở dài một hơi.

 

Trương lão thái thái thấy Trương Tĩnh vô cùng hốc hác, chỉ mở miệng hỏi: “Tĩnh ca nhi làm sao vậy? Hôm qua tiếp khách nên mệt sao? Sao sắc mặt lại kém như thế?”

 

Trương Tĩnh liền nói: “Tối hôm qua cùng mấy bạn đồng môn uống chút rượu, có mấy người ở trên, cho nên hơi bơ phờ.”

 

Hà thị nghe vậy càng đau lòng, thân là đích trưởng tử Trương gia, vai Trương Tĩnh gánh quá nhiều trọng trách, những bữa xã giao của các nam nhân như này, tất cả mọi thử đều phải ở trên người nàng ta.

 

“Sao lại uống rượu chứ? Phụ thân con cũng thật là, dung túng những người đó quậy con, thân thể con lại không tốt, còn uống rượu gì chứ!” Trương lão thái thái chỉ mở miệng nói: “Mau ngồi xuống đi.”

 

Thực ra Trương Tĩnh đã đứng không nổi nữa, đi đường bước chân đều có chút không vững, miễn cưỡng đi hai bước, ngồi xuống ghế bành ở bên cạnh Tô Hiểu Nguyệt, là chỗ mà Trương Tuệ vừa ngồi.

 

“Lão thái thái kêu tôn nhi đến đây, là có chuyện gì sao?” Trương Tĩnh đánh giá xung quanh, thấy Tống Vân Thường không có ở đây, lập tức trong lòng nàng ta thở phào một hơi nhẹ nhõm, đối phó với vị biểu muội kia chẳng dễ dàng chút nào.

 

“Cũng không có chuyện gì, mấy ngày gần đây thấy con rất là bận rộn, tuy rằng ở trong phủ, lại thường xuyên không thấy con đâu, thế nên bảo con đến đây trò chuyện.” Trương lão thái thái là người thông minh, cũng sợ Trương Tĩnh nói ra lời từ chối, liền cố ý không hỏi, dù sao điều bà ta muốn chính là nắm bóp Hà thị, mục đích đã đạt được, vậy thì thôi.

 

“Là tôn nhi không phải.” Trương Tĩnh cúi đầu, một dáng vẻ nhìn sai, lại nói: “Gần đây phụ thân mời mấy đại nho ở trong phủ bàn luận về việc thi cử, tôn nhi không dám chậm trễ.”

 

Tô Hiểu Nguyệt nhìn dáng vẻ không đủ chất dinh dưỡng của Trương Tĩnh, cảm giác sâu sắc được chế độ thi cử ở cổ đại hại người rất là nặng. Chẳng qua Tô Cẩn Sâm được nàng cho có bàn tay vàng, trước nay đều không cảm thấy khoa cử khó, đều đọc sách như nhau, nhưng hắn lại ung dung hơn rất nhiều.

 

“Con vẫn luôn học tập rất tốt, không cần thiết phải ép buộc chính mình như thế.” Cuối cùng Trương lão thái thái cũng đau lòng cho tôn tử của mình, chỉ thở dài một hơi nói: “Thôi, ta thấy tinh thần con không được tốt, vẫn là nên trở về phòng nghỉ ngơi đi.” Còn chuyện hứa hôn, chỉ cần hôm nay làm cho Tô Hiểu Nguyệt thấy rõ hiện thực, lúc đó cho dù Hà thị nhảy nhót như thế nào đi nữa, cũng chỉ là một bên tình nguyện.

 

“Tạ tổ mẫu.” Trương Tĩnh đứng lên, bỗng nhiên liền cảm thấy cả người mất thăng bằng, cả người khó khăn lảo đảo đi về phía trước, Tô Hiểu Nguyệt ngồi bên cạnh nàng ta thấy thế, vội vàng kéo nàng ta lại.

 

Nàng không kéo thì còn tốt, vừa lôi kéo liền nhìn thấy một đốm đen nhỏ trên cái ghế gỗ.

 

Xuất phát từ thói quen, Tô Hiểu Nguyệt theo phản xạ nhìn lại phía sau Trương Tĩnh, hôm nay nàng ta mặc bộ trường bào màu xanh đậm, nhìn thoáng qua cũng không có nhìn ra cái gì.

 

Nhưng Tô Hiểu Nguyệt lại nhịn không được mà cười, nàng suýt chút nữa quên, Trương Tĩnh là nam tử, sao có thể đến quý thủy chứ? Dấu vết trên ghế này chắc là của Trương Tuệ vừa rồi để lại.

 

“Tĩnh ca nhi!” Hà thị thấy Trương Tĩnh suýt nữa đứng không vững, liền bị dọa sợ đứng dậy đỡ nàng ta, vẻ mặt lo lắng nói: “Con sao vậy?”

 

Lúc này Trương Tĩnh mới hơi tỉnh táo chút, lắc đầu nói: “Mẫu thân yên tâm, con không sao.”

 

Trương lão thái thái thấy nàng ta như vậy, cũng lo lắng lên nhíu mày nói: “Nếu không thì tìm đại phu xem sao, để điều trị cho tốt.” Từ nhỏ Trương Tĩnh đã thông minh hơn người, nhưng mà thân thể lại quá gầy yếu.

 

“Lão thái thái yên tâm, con không sao hết.” Trương Tĩnh đã đứng vững, chắp tay về phái lão thái thái nói: “Nếu không còn chuyện gì nữa, thì tôn nhi xin cáo lui trước.”

 

“Đi đi.” Trương lão thái thái nhíu mày, thấy nàng ta muốn đi, chỉ mở miệng nói: “Hai ngày này hãy nghỉ ngơi cho tốt, cũng đừng để cho mình quá mệt mỏi, đến lúc vào bãi cũng không viết ra được văn chương, thì cũng vô dụng.”

 

******

 

Lúc Tô Hiểu Nguyệt trở lại phù dung viện, thì đã qua cơm trưa.

 

Trương lão thái thái cứ nhất quyết phải giữ nàng lại ở phúc viện dùng cơm trưa, nàng cũng không còn cách nào khác. Có điều hôm nay thái độ của Tống Vân Thương với nàng đã tốt hơn nhiều, có lẽ lão thái thái đã nói gì đó với nàng ta, nàng thấy cũng không còn coi nàng là tình địch như ngày hôm qua nữa. Còn nói khi nào rảnh sẽ đến phù dung viện của nàng ngồi chơi, đương nhiên Tô Hiểu Nguyệt cũng biết điều nói chào đón nàng ta đến chơi.

 

Tô Hiểu Nguyệt mới tiến vào sân, liền có tiểu nha hoàn chạy lại thông báo, nói Tô Cẩn Sâm đang chờ nàng ở bên trong.

 

Nàng chỉ mới ở dưới mái hiên ngẩng đầu lên, người nọ đã vén rèm đi ra, đi thẳng đến trước mặt mình, ôm nàng từ xe lăn lên.

 

Tô Hiểu Nguyệt cảm thấy rất xấu hổ, muốn mở miệng từ chối, Tô Cẩn Sâm lại mở miệng nói trước: “Ở đây không có người ngoài.”

 

“……” Ở đây đều là nha hoàn hầu hạ đi theo Tô Hiểu Nguyệt đến Trương gia, quả thực không có người ngoài nào.

 

Tô Hiểu Nguyệt nhíu mày, đành phải ôm lấy cổ hắn, mặc kệ để Tô Cẩn Sâm ôm nàng vào phòng.

 

Cổ của nam nhân thon dài trắng nõn, ở giữa còn có hầu kết nhô lên, nhưng cũng là nam nhân như nhau, nhìn Trương Tĩnh lại không thấy rõ cái hầu kết, cổ cũng bóng loáng giống một nữ tử.

 

Bỗng nhiên Tô Hiểu Nguyệt liền ngây ngẩn cả người……

 

Dáng vẻ đi ra ngoài vừa rồi của Trương Tĩnh, rõ ràng là lúc dì cả đến, bước đi liên tục khó khăn!

 

Sẽ không…… Tà môn như vậy đi?

 

Quả thực nàng không dám nghĩ tiếp, lúc trước nàng thiết lập nhân vật Trương Tĩnh này, đã từng nghĩ đến, nếu cuối cùng không có một nữ phụ nào có hi vọng vinh quang thăng lên làm nữ chính, thì nàng sẽ thay đổi giới tính cho Trương Tĩnh, tặng cho người đọc một kinh hỉ, để nàng ta trở thành nữ nhân của Tô Cẩn Sâm.

 

Cuối cùng…… Bọn họ là từng có cách * mệnh một bạn gay tốt, kết cục như vậy, có lẽ sẽ có độc giả ủng hộ.

 

Nhưng những cái đó…… Chỉ là tưởng tượng trong đầu Tô Hiểu Nguyệt, căn bản là còn chưa có viết ra. Mà ngay từ đầu, nàng miêu tả Trương Tĩnh, cũng chưa từng viết cái gì nữ giả nam trang, nàng thật sự viết hắn ta là một nam nhân!

 

“Kiều Kiều, muội làm sao vậy?” Tô Cẩn Sâm thấy sắc mặt của Tô Hiểu Nguyệt đột nhiên thay đổi, có chút tò mò hỏi.

 

“Không…… Không có gì……” Tô Hiểu Nguyệt còn đắm chìm trong tưởng tưởng vô hạn của chính mình, hoàn toàn không có cách nào dừng lại được, chẳng lẽ là trời cao cũng không đành lòng để Tô Cẩn Sâm cô độc một mình, sống hết quãng cuộc đời còn lại, cho nên cố ý sửa giới tính của Trương Tĩnh sao?

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)