TÌM NHANH
HOÀNG TỶ THÀNH THÊ KÝ
Tác giả: Mặc Du
View: 4.851
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 30
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC

“Hoàng tỷ cần gì phải như thế?”

 

Tiêu Diễn vươn tay cầm lấy nơi mềm mại của nàng, dùng một đầu gối đã dễ dàng áp chế ý đồ giãy giụa của hai chân nàng, một tay giữ gáy nàng, thẳng tắp mà nhìn chăm chú nàng, cặp mắt kia, nhiễm mấy phần tình dục, đẹp đến câu hồn đoạt phách. Dưới ánh nhìn chú mục của hắn, Tiêu Diên cảm thấy toàn thân trần trụi, mặc dù là kháng cự, cũng bị hắn nhất nhất hóa giải, lúc này, nàng tựa như hoàn toàn ở trong lòng bàn tay hắn.

 

“Dù sao hoàng tỷ cũng không phải thật sự thích Vương Uẩn Chi, cần gì phải giống như một người phụ nữ bị bỏ rơi?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Hắn âm trầm cười, đôi mắt nhíu lại, đẩy cổ áo nàng ra, lúc này đây hắn cũng không nóng lòng mà chiếm đoạt, chỉ là chậm rãi hưởng thụ. Dùng đầu ngón tay khơi mào, hắn hôn lên cần cổ trắng nõn, vươn lưỡi liếm liếm, như nhấm nháp một mỹ vị thơm ngon, bỗng nhiên hắn dùng răng mở cổ áo ra, bắt đầu công thành đoạt đất.

 

Ánh mắt Tiêu Diên cũng bắt đầu tan rã, lẩm bẩm tên Vương Uẩn Chi, ngay sau đó một tia đau đớn từ cổ truyền đến, hắn cắn nàng?

 

“Hoàng tỷ thật sự nghĩ rằng bản thân thích người kia?” Hắn nâng nửa người dậy, từ trên cao nhìn xuống nàng chằm chằm, “Nàng cho rằng buộc bản thân thích y, là có thể quên đi chuyện xảy ra giữa chúng ta?”

 

Tiêu Diên cười lạnh, nét mặt ẩn chứa vẻ châm chọc, chỉ là đè nén lại, khí thế giảm đi vài phần: “Đầu tiên là cho ta một đòn trí mạng, sau đó lại cho thêm chút ấm áp, Tiêu Diễn, trò chơi như vậy, người cảm thấy thú vị sao?” Thân là một đế vương, dùng chút thủ đoạn này cũng là tất nhiên, loại bỏ tất cả người bên cạnh nàng có thể tin tưởng dựa vào, chỉ còn lại một mình hắn, chỉ còn lại duy nhất là hắn!

 

Bỗng nhiên, nàng cảm thấy trong lòng  có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, lúc trước mẫu hậu khăng khăng chọn hắn, chắc chắn không thể dự liệu rằng sẽ có ngày hôm nay.

 

Hắn phì cười, khóe miệng nhếch lên: “Hoàng tỷ, chẳng lẽ nàng cảm thấy còn có thể trở thành đôi phu thê ân ái cùng với Vương Uẩn Chi?” Hắn cúi đầu khẽ tựa vào bên tai nàng, thổi khí nóng, “Nếu y biết hoàng tỷ đã là người của A Diễn, nàng nói xem y sẽ không có chút để ý nào sao?” Vừa lòng cảm thụ được sự tức giận của người dưới thân, hắn cười càng thêm sảng khoái, chậm rãi rút đi đai lưng vướng víu, ngón tay ái muội cách lớp quần áo mà du ngoạn trên người nàng, “Lúc trước là do tình thế bức bách mới để hoàng tỷ xuất cung, hiện tại, tuyệt, đối, không, thể!”

 

“Ồ, vậy ngươi muốn như thế nào? Giam cầm ta?”

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Con ngươi thanh tỉnh nhìn hắn, ý cười bên môi hắn dần dần khép lại, nặng nề thở dài, giam cầm, hắn làm sao có thể xuống tay, hay là trong mắt nàng hắn chính là một dạng không chịu nổi như thế? Thê lương mà rủ khóe miệng xuống, lắc đầu: “Hoàng tỷ đúng là một người lạnh lùng, dù thế nào cũng không có một chút cảm tình, may mắn là A Diễn rất kiên nhẫn, nhất định sẽ khiến nơi này của hoàng tỷ ấm áp lên.” Đầu ngón tay hắn chọc chọc vào ngực nàng.

 

“Người có trái tim băng giá là người, là ngươi đấy Tiêu Diễn! Nếu ngươi niệm tình cũ, thì nhất định đã không đối xử với ta như thế!” Ánh mắt nàng hàm chứa đau đớn, câu nói kế tiếp, dường như là thoát ra từ kẽ răng nàng, “Càng, sẽ, không, cưỡng, đoạt, ta!”

 

“Vậy sao?” Hắn trầm thấp hỏi, “Nói như vậy trong lòng hoàng tỷ liệu còn có người tỷ quan tâm hơn chính bản thân mình không? Không có nhỉ. Khi phụ hoàng chết, hoàng tỷ có đau lòng mà khóc không? Tại sao mẫu hậu lại thích Phó Uyển hơn tỷ, hoàng tỷ hiểu rõ hơn bất cứ ai. À, còn nữa, tỷ có biết cô gái bình thường khi biết bị phu quân phản bội sẽ như thế nào không? Sẽ đau lòng, rất đau lòng.”

 

“Không phải! Ta thích chàng ấy!”

 

Tiêu Diên vừa dứt lời, đã thấy ánh mắt thâm trầm của hắn, hắn quát lớn, đây là lần đầu tiên, hắn đối với nàng như vậy: “Nếu là thích, nàng cần gì phải nhiều lần thử! Nói đến cùng, nàng chỉ tin chính nàng, chỉ yêu chính nàng mà thôi!”

 

Nàng ngơ ngẩn, trừng to hai mắt, giống như không thể tưởng tượng được mà nhìn chằm chằm hắn, trong ngực một mảng nặng nề, thật lâu cũng không nói lên lời. Đối với Vương Uẩn Chi, đích xác giống như lời hắn nói, nàng không  thích, chẳng qua nàng chỉ nghĩ có thể sống an phận thủ thường, thanh thản ổn định, không bao giờ nhớ tới sự việc đêm hôm đó!

 

Từ nhỏ lang bạt kỳ hồ, sau lại vào trong hậu cung thâm sâu, lúc đó nàng cũng chỉ là một tiểu hài tử mới lớn, chứng kiến người người ngoài mặt trong lòng đều không đồng nhất, tất nhiên nàng không thể phân biệt nhân tâm. Từ lúc phụ hoàng và mẫu hậu nảy sinh hiềm khích, mỹ nhân liên tục tiến vào hậu cung, nàng càng ngày càng nhìn quen một chữ tình này như dòng nước chảy, hết thảy đều không thể đánh thắng lợi ích, nếu lúc trước không phải Tiêu Diễn hữu dụng đối với nàng, nàng cũng không thể cho hắn bất cứ ấm áp nào.

 

Chỉ yêu chính mình, bởi vì ngoại trừ bản thân, còn ai sẽ không giữ lại bất cứ thứ gì để yêu một người gọi là Tiêu Diên đây?

 

Cả người nàng như bị kéo một lớp tơ mà ngã xuống giường, đột nhiên ngực lạnh, đôi tay hắn nhất nhất cởi bỏ lớp áo cuối, kiện cung phục trắng thuần kia chậm rãi rơi xuống từ vai nàng, dừng lại bên hông. Hắn không chút do dự mà cúi xuống ngậm lấy đỉnh mềm mại của nàng, tận tình dùng đầu lưỡi khiêu khích viên đậu đỏ khiến chúng run rẩy, xấu xa cắn một ngụm, cảnh đẹp ở trước mắt như thế, trán hắn đã sớm đổ mồ hôi, giữa hai chân là phân thân đang vận sức chờ phát động !

 

Giữ đôi tay nàng, lúc này hắn không trói nàng lại nữa.

 

Giường này không lớn, tuy nhiên lại có một điểm, đó là người nằm trên sẽ không nằm thẳng, mà là hơi nghiêng, cũng vì thế, cơ thể xinh đẹp của nàng cũng cong lên, hai luồng mềm mại cũng theo đó mà dừng ngay trên mặt hắn. Hắn buồn cười, lại cắn xuống một ngụm, từ phía sau đẩy lưng nàng lên, để cho hắn ngậm vào càng sâu.

 

“Cho nên hoàng tỷ, để A Diễn đến yêu nàng, được không?”

 

Môi hắn ngừng trên cái rốn nhỏ xinh của nàng, lưu luyến hôn xuống, khiến cơ thể nàng run lên, bên môi bất giác tràn ra ngôn từ ái muội.

 

“Ừm… Ưm...”

 

Môi hắn từ từ trượt xuống, không thể kiên nhẫn mà trực tiếp xé rách tiết khố của nàng, thẳng tắp nhìn vào hai chân như bạch ngọc điêu khắc thành của nàng, dừng một chút, giương mắt, giọng khàn đặc: “A Diên, lần này ta sẽ không trói nàng, nàng hãy ngoan ngoãn một chút.” Con ngươi sáng lấp lánh nhìn nàng, sắc mặt phiếm hồng, liếm liếm môi, ngón tay cố ý vô tình mà đùa nghịch bụi cỏ mềm mại giữa hai chân nàng, ôn nhu nói, “Ta sẽ nhẹ nhàng, sẽ làm A Diên thật thoải mái, ngoan, tách hai chân ra được không?”

 

 “Nằm mơ.”

 

Tuy nàng vô lực phản kháng, cũng sẽ tuyệt đối không chủ động cầu hoan với hắn.

 

“Ừ, A Diên thích thô bạo một chút, A Diễn hiểu rồi.”

 

Ánh mắt hắn trầm xuống, hắn dùng sức vặn bẻ, vô cùng dễ dàng tách ra hai chân đang khép chặt của nàng, đem một chân đặt lên vai hắn. Một ngón tay tiến vào thăm dò miệng hoa viên, cũng không sốt ruột thâm nhập, xoa nắn vòng quanh, thỉnh thoảng xẹt qua hoa môi kiều nộn, hoặc sẽ nặng nề mà nhéo viên trân châu nhỏ đang chậm rãi nhô lên.

 

Tiêu Diễn vừa cười vừa quan sát nàng, không bao lâu, nàng đã không thể ngăn cản được làn sóng nhiệt lưu, sắc mặt bắt đầu ửng hồng, hô hấp dồn dập. Hắn cố ý đè thấp người xuống, di chuyển đến trước mặt nàng, cười như một con mèo ăn vụng, nâng cánh mông nàng lên, không ngừng khiến cơ thể nàng dính sát vào hắn, ngón tay hắn hóa thành phân thân, từng chút từng chút đụng nhẹ, nhưng lại không hề tiến vào nửa bước.

 

Nửa ngón tay đột nhiên tiến vào hoa huyệt, nhẹ nhàng chạm vào nhụy hoa đang nổi lên bên trong, lại bất động nửa ngày.

 

Chờ đến khi hô hấp của Tiêu Diên thoáng bình ổn  lại, hắn bất ngờ động vài cái, kéo ra vô số chỉ bạc, quấn quanh ngón tay hắn cực kỳ ái muội: “A Diên cũng muốn.”

 

“Không có.” Nàng tận lực cắn môi, không lên tiếng.

 

“Rất không thành thật.” Hắn bụm nửa miệng, hơi bất mãn, ngón tay như có như không mà mơn trớn cơ thể nàng, khiến nàng run rẩy từng đợt, hắn đặt chân nàng xuống, nhìn giọt sương đang đọng trên hoa huyệt của nàng, lắc đầu nói: “Vẫn là cơ thể nàng thành thật.”

 

Mạnh mẽ mà kéo tay nàng qua, ấn trên phân thân nóng rực của hắn.

 

Tiêu Diên theo bản năng nghĩ muốn rút tay lại, nhưng hắn chẳng những không có ý tứ buông ra, mà ngược lại rất có kiên nhẫn cởi hết toàn bộ quần áo trên người. Cho đến khi kiện y phục cuối cùng rơi xuống, cơ thể hắn cũng hoàn toàn được phơi bày trước mắt Tiêu Diên. Thân hình hắn đĩnh bạt, cân xứng tinh tế, hai chân thon dài thẳng tắp, mắt nàng cũng không dám nhìn xuống nữa, phân thân thô to nóng bỏng như sắt, ở giữa bụi cỏ mềm mại trông có vẻ hơi dữ tợn, nàng chán ghét nhíu mày, chẳng lẽ hắn muốn nàng vuốt…

 

Không được! Tuyệt đối không được!

 

“A Diên....”

 

Giọng nói trong lúc kích tình, nghe vào tai lại phá lệ trầm khàn, càng thêm dụ hoặc.

 

Đè tay nàng, ở trên phân thân của hắn không ngừng qua lại.

 

Nàng đỏ bừng mặt, mà Tiêu Diễn thì ngược lại, trên gương mặt tuấn tú lúc này phủ đầy nặng nề, tiếng gầm nhẹ phát ra từ trong cổ họng, cho đến khi đỉnh phân thân phun ra chút chất lỏng trắng đục, hắn mới buông tay nàng ra. Dịu dàng giúp nàng lau khô tay, lại hôn lên đó, nhếch miệng cười hồi lâu.

 

“A Diễn…” Mặt nàng đỏ bừng, “Xem như là cầu ngươi…Thả ta ra…” Nàng không bao giờ nghĩ muốn ở trong này, cùng với hoàng đệ của nàng, làm ra chuyện không bằng cầm thú.

 

Tiêu Diễn bỗng nhíu mày, đỡ eo nàng, phân thân tiến vào hoa huyệt còn chưa thể tiếp nhận hắn của nàng, nặng nề chuyển động, không hề đắn đo, cũng không hề thương tiếc. Hắn đang tức giận! Cực kỳ tức giận! Đã tới lúc này rồi, thế mà hoàng tỷ vẫn có thể nói ra những lời như thế! Đè nặng đôi tay vô lực của nàng, nửa nằm trên người nàng, rút ra, đâm vào, một lần so với một lần mạnh mẽ hơn, chỉ chốc lát sau, nàng cũng bị tình triều thổi quét tới, rên rỉ, cũng một khắc so với một khắc càng to hơn.

 

Cố định khuôn cằm đang muốn tránh thoát của nàng, hắn nhìn nàng đăm đăm, không cho nàng có chút thất thần nào.

 

Đột nhiên hắn dừng lại, làm Tiêu Diên có chút cảm thấy ngoài ý muốn, đây là cố ý khiến tình triều lắng xuống sao.

 

“A Diên, ta đang ở trong thân thể của nàng.”

 

Chậm rãi khôi phục chuyển động, động tác rõ ràng mềm nhẹ hơn hẳn, ngay cả giọng nói cũng triền miên ướt át.

 

“A Diên, chia một phần tấm lòng A Diễn một chút, chỉ một chút thôi, được không?”

 

Lại bắt đầu chuyển động, trong điện cực kỳ yên tĩnh, dường như có thể nghe thấy tiếng nước giao hợp ái muội của hai người, dâm mỹ, khiến người khác xấu hổ.

 

Mồ hôi đổ đầy giữa trán tinh mịn của hắn, hắn cười với nàng: “A Diên, nói nàng yêu ta…” Dùng sức va chạm vào chỗ sâu nhất trong hoa tâm của nàng, rồi sau đó mạnh mẽ nhịn xuống, ngừng lại. Hắn đình chỉ hoan ái ở bên trong như vậy, chỉ khiến cả người Tiêu Diên ngứa ngáy, hai chân bất giác muốn khép lại, thoáng động eo, nàng muốn, không muốn dừng lại, một chút cũng không muốn…

 

Hắn dụ dỗ, chỉ động một chút, nhưng như vậy cũng đã khiến nàng khó chịu mà nức nở: “Nói nàng yêu ta…” Động vài cái, lại dừng lại, Tiêu Diên bị tra tấn liên tục  mà hỏng mất, “Nói nàng yêu ta, ta sẽ cho nàng, ngoan, nói…”

 

“Yêu…Ngươi…” Bản thân nàng bị hãm sâu vào trong dục vọng, sớm đã quên nàng buột miệng nói ra câu gì.

 

 “A Diên thật là ngoan.”

 

Tựa như khen thưởng mà hôn lên môi nàng, Tiêu Diễn cười thành tiếng, đem phân thân gắt gao mà xâm nhập vào hoa huyệt khiến nhân tâm mất trí kia.

 

 “Ưm... Ôi....” Ánh mắt Tiêu Diên dần dần tan rã, cơ thể nàng  giống như lá rụng trong gió, theo từng cái va chạm của hắn mà nước chảy bèo trôi. Tiêu Diễn như bị nhiễm độc, thân thể hắn bị tình dục vây kín không một kẽ hở, gắt gao vây khốn nàng, có điều, làm chính nàng không thể tiếp nhận được, đó là cơ thể nàng lại khó có thể chống cự lại, thậm chí là…

 

Hắn càng lúc càng nhanh, cơ thể hai người quấn quýt lẫn nhau, như dây leo, không thể phân tách ai với ai.

 

“A Diên....” Hắn nghẹn ngào mà gào thét, cho đến khi hắn rót toàn bộ ái dịch nóng hổi vào cơ thể nàng, nàng chỉ cảm thấy cả người bị đào rỗng, hai mắt trừng lớn. Hắn sợ hãi, nhẹ gọi vài tiếng, thấy nàng cũng không có chút phản ứng nào, lập tức nhanh chóng rời khỏi cơ thể nàng, ôm nàng đi đến giường, “A Diên, nàng đừng làm ta sợ! Chẳng lẽ ta khiến nàng đau? Nàng tỉnh dậy đi!”

 

Nàng nhẹ nhàng mà giật giật đôi môi, cơ thể run rẩy, cuối cùng là trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.


 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)