TÌM NHANH
BỆNH KIỀU LUÔN TÌM CÁCH GIẾT TÔI MỖI NGÀY
View: 681
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 70
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y

Tiếng kêu khóc thê lương từ lầu hai khuếch tán khắp toàn bộ biệt thự, khiến Hồ Anh Tài đang ăn cơm cũng phải dừng lại, vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía căn phòng trên lầu.

 

Không có mùi vị hoan ái, anh ta cũng đại khái đoán được Yêu Sách đang làm gì với cô bé kia. Nhưng mà, nghe tiếng cô kêu thê thảm như vậy, xem chừng là chảy rất nhiều máu.

 

Khứu giác của loài hồ ly khá nhạy bén, anh ta có thể ngửi được mùi máu nồng nặc truyền đến từ trên lầu, Hồ Anh Tài tăng tốc, ăn ngấu ăn nghiến miếng thịt trong tay, xong việc liền đứng dậy, rời khỏi nhà ăn.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Anh ta lo lắng, nếu anh ta còn cứ tiếp tục ở lại, chỉ sợ bản thân không khống chế được. Trong miệng còn đang nhai miếng thịt tươi, vừa mở cửa ra, đã nhìn thấy một tiểu tổ tông đứng trước cửa.

 

Cái đuôi cao ngạo cong lên, lông tơ trắng muốt, ngắn cũn cỡn, màu lông đồng đều, đôi mắt màu xanh nước biển lúng lính lung linh, giống như viên kim cương vậy, trong suốt thấu triệt, còn tỏa ra ánh sáng, dáng vẻ ưu nhã cao ngạo, không coi ai ra gì.

 

“Meooo~”

 

“Mèo?” Hồ Anh Tài nghi hoặc nhìn nhìn chung quanh, sao lại có con mèo to gan như vậy, dám đến nơi này?

 

“Thịt của Hạnh Mính, có thể tái sinh.” Anh sử dụng thịt của cô để lấp đầy chỗ hổng trong thân thể, nói theo lý thường hẳn là: “Tôi thích trong thân thể mình có thứ gì đó của Hạnh Mính tồn tại, như vậy khiến tôi rất an tâm.”

 

Hạnh Mính thống khổ, mười ngón tay cắm sâu vào tấm thảm trên mặt đất, đùi phải mất máu quá nhiều dẫn tới chết lặng, nửa người giống như bị chém đứt, không còn cảm giác gì. Hạnh Mính tuyệt vọng quỳ rạp trên mặt đất, không dám hoạt động chút nào, mỗi khi động một chút sẽ phải nhận một trận đau nhức như đòi mạng, cô khóc lóc, miệng liên tục kêu cứu mạng.

 

Mà người duy nhất có thể cứu cô đã đứng ngay phía sau cô, tấm thảm bị máu tẩm ướt, máu tươi biến tấm thảm vốn màu nâu thành đỏ rực, chỗ chuyển màu càng ngay càng lan rộng, lan dần đến dưới chân Nguyên Tuấn Sách.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Rất nhanh liền sẽ không đau nữa.” Anh ngồi xổm xuống, nhìn bên chân bị cắt thịt, vươn bàn tay lạnh băng bao trùm bên trên. Hàn khí ùa vào vết thương trên cẳng chân, Hạnh Mính vẫn cố bò về phía trước, đau đến kêu lên thất thanh, tiếng thét chói tai.

 

Càng ngày càng nhiều khí lạnh bao phu trên chân, thấm vào máu thịt, ngay sau đó, miệng vết thương nhanh chóng bị đóng băng, một tầng băng dày bao phủ. Nguyên Tuấn Sách chỉ có thể dùng phương thức này để giúp cô cầm máu, ít nhất chỉ cần máu trong cơ thể không tiếp tục chảy ra, cô sẽ không phải chết.

 

Hạnh Mính còn đang khóc lóc, tiếng khóc rất khổ sở, bộ dạng khóc không thành tiếng, cơ thể run rẩy giống như chú chó nhỏ gặp mưa lạnh đến phát run.

 

Nguyên Tuấn Sách đi đến bên cạnh cô, nhét mái tóc của mình vào tay cô, sau đó vuốt ve đỉnh đầu cô, động tác sờ tới sờ lui giống như đang vuốt lông cho con vật nào đó, trong miệng còn học nhân loại làm bộ làm tịch nói mấy lời dỗ dành.

 

“Thật ngoan, Hạnh Mính thật ngoan, không đau, sẽ không đau.”

 

Chú chó nhỏ run rẩy quỳ rạp trên mặt đất, yếu ớt tay trói gà không chặt, tiếng khóc truyền ra từ dưới cánh tay tinh tế, cả người co thành một cục, vừa nhỏ vừa đáng yêu.

 

Nguyên Tuấn Sách si mê sờ đến nghiện, khóe miệng vẫn tươi cười, tâm trạng cực kì vui vẻ mà chính anh cũng không nhận ra: “Hạnh Mính thật đáng yêu, tôi rất thích, rất thích.”

 

Một giây trước còn xẻo thịt ở chân cô, một giây sau vẫn còn mặt mũi làm bộ thâm tình bày tỏ.

 

Cảm giác sợ hãi mà Hạnh Mính dành cho Nguyên Tuấn Sách đã vượt xa nỗi khiếp đảm từ khi bắt đầu. Nguyên Tuấn Sách không muốn mạng của cô, có lẽ là vì anh muốn biến cô thành một cái thịt người di động, chuyên dùng để tiếp viện.

 

Hồ Anh Tài dùng ngón tay trêu đùa con mèo trắng trong lòng ngực, đem đến trước mặt Nguyên Tuấn Sách vừa từ trên lầu xuống dưới, khoe khoang: “Nhìn xem, tôi phát hiện ra thứ gì trước cửa nhà nè.”

 

Mèo trắng có tròng mắt màu lam trong suốt, sáng ngời có thần, lông toàn thân thuần một màu trắng có một chút tạp sắc, lông tóc bóng loáng như gương.

 

“Có phải con mèo này rất đáng yêu không? Nhìn tròng mắt của nó mà xem, nhìn nhiều một cái là như bị hút vào.” Hồ Anh Tài ôm con mèo mềm mụp, vuốt ve lông tóc của nó, yêu thích không buông tay, lại bế nó lên, cọ tới cọ lui trên mặt, kết quả con mèo kia không hề nể tình chút nào, thẳng tay cho anh ta một móng vuốt.

 

“A!”

 

Móng vuốt sắc bén xoẹt qua, thành một vết trầy da, Hồ Anh Tài bụm mặt cười ngây ngô, Nguyên Tuấn Sách chỉ nhìn thoáng qua liền đi lướt qua anh ta: “Ném đi, không thích.”

 

“Hả? Nó rất đáng yêu mà! Chỉ là có hơi hung dữ chút thôi.”

 

“Nó mới không đáng yêu, Hạnh Mính mới là người đáng yêu nhất.”

 

Hồ Anh Tài lặng yên không một tiếng động, đứng sau lưng anh trợn mắt trắng, sau đó hai tay đặt dưới nách của con mèo nhỏ, giơ nó lên cao: “Rõ ràng là lớn lên đẹp như vậy. Haizz, nhưng cũng chẳng có cách nào, ai kêu chủ nhân nhà này không thích ngươi đâu.”

 

“Meooo~.” Bộ râu dài hai bên mép mèo run run.

 

Hồ Anh Tài nheo mắt, ánh mắt xảo trá cười hắc hắc, cũng học theo: “Meooo~”

 

Hạnh Mính bị cơn đau dày vò cả một đêm không ngủ, Nguyên Tuấn Sách không thoa thuốc cho cô, trong nhà cũng không có da thịt thừa, đương nhiên chẳng có cách nào khiến miệng vết thương của cô khép lại cả Anh chỉ có thể làm miệng vết thương đông lạnh, không cho máu chảy ra, qua một đêm, toàn bộ đùi phải biến thành màu tím.

 

Nguyên Tuấn Sách dò hỏi Hạnh Mính muốn ăn cái gì, Hạnh Mính khóc thật lâu, nói với anh cô muốn về nhà.

 

Sau đó anh liền không nói nữa, dém gọn chăn cho cô xong liền rời đi, cửa phòng vẫn như cũ, dùng kết giới phong ấn lại.

 

Hạnh Mính mở đôi mắt đã khóc đến sưng phù, cả người rúc vào trong chăn, dùng sức lau nước mắt.

 

Ngoài cửa sổ bỗng vang lên tiếng mèo kêu, một con mèo trắng không biết từ khi nào đã leo lên, đứng trên cái cây hồ đào trước cửa sổ. Nó cứ ngồi trên thân cây, bình thành nhìn cô, cái đuôi phía sau vung vẩy dùng để xua đuổi con muỗi, nhàn nhã hưởng thụ ánh nắng ấm áp xuyên qua các tán lá cây.

 

Cho dù hai bên cách nhua rất xa, Hạnh Mính cũng có thể nhìn thấy tròng mắt màu lam xinh đẹp của nó, hình như là mèo nhà ai nuôi bị đi lạc, nhưng trên cổ không có vòng cổ thông tin, lông tóc trắng nõn không nhiễm một hạt bụi.

 

Cô nhớ tới quá khứ thật lâu trước kia. Cô đã từng cứu mèo cứu hai lần, một lần là hồi còn học cấp hai, một lần khác là khi ở cấp ba.

 

Lần cấp hai là khi cô vừa mới vào học, leo lên trên cây đa to lớn trong trường học, cứu một con mèo nhỏ bị nhốt trên ngọn cây xuống dưới. Con mèo kia rất dính người, sau khi được cứu xuống thì cứ liên tục cọ cọ cô.

 

Lần cấp ba cũng là giải cứu mèo con từ trên cây, chẳng qua lần đó cô trượt chân, ngã từ lầu hai xuống, kết quả bị trật khớp cánh tay, vì thế mà còn không phải nghe mẹ răn dạy một hồi lâu.

 

Con mèo mà hai lần cô cứu, đều là màu trắng, cũng có đôi mắt màu lam.

 

Hạnh Mính chậm rãi mở to mắt, đột nhiên ngồi dậy, dưới chân truyền đến cảm giác đau nhức khiến cô hít hà một hơi, thân thể lại nằm oặt xuống.

 

Cô nhìn ngoài cửa sổ, chờ mong hỏi: “Em tới cứu chị sao?”

 

Hạnh Mính cũng cảm thấy ý nghĩ của mình thật buồn cười, động vật có thể nghe hiểu tiếng người sao? Nếu con mèo này là yêu quái thì thật tốt.

 

Nhưng nếu là yêu quái hẳn là sẽ để bản thân mắc kẹt trên cây không xuống được đúng không?

 

Hạnh Mính mất mát, lại rúc đầu lùi về trong chăn.

 

Cho dù là mèo bình thường cũng sẽ không ngu ngốc đến mức để bản thân mắc kẹt trên cây. Hơn nữa con mèo này leo cây linh hoạt như vậy, hẳn là không phải con lúc trước mà cô cứu.

 

Lúc sau, con mèo trắng cũng rời đi, sau khi nhảy xuống đất liền không thấy nó trở về.

 

Ăn cơm xong, Nguyên Tuấn Sách nắm tóc kéo lên, ép ngẩng đầu hôn lưỡi với anh, còn nhất định phải hút hết sạch nước miếng trong miệng cô mới thôi, mới bằng lòng buông tha.

 

Ánh mắt Nguyên Tuấn Sách nóng rực, nhìn cô nói.

 

“Hạnh Mính, tôi muốn làm tình.”

 

“Không được!” Cô cao giọng, thét lên thất thanh: “Tôi đau, tôi sẽ đau chết. Cậu tha cho tôi được không? Tôi không giống cậu, chân tôi mà còn tiếp tục như này sẽ tàn phế mất, cậu dẫn tôi đi khám bác sĩ được không?”

 

Hạnh Mính bắt lấy cánh tay anh, lại bị nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo của anh làm cho run rẩy, bật khóc nhưng vẫn cố gắng nói chuyện liền mạch, dáng vẻ kích động đáng thương, khóc đến nước mắt nước mũi đều chảy ra.

 

“Tôi không chạy, cậu dẫn tôi đi khám bác sĩ, tôi không nghĩ mất chân.”

 

Nguyên Tuấn Sách nắm được trọng điểm trong lời của cô, dò hỏi: “Sau khi khám bác sĩ sẽ làm tình với tôi sao?”

 

Hạnh Mính gật đầu.

 

“Vậy nói cách khác, chỉ cần làm tình với tôi, tôi sẽ mang Hạnh Mính đi khám bác sĩ.”

 

Không ngờ anh lại suy một ra ba như vậy. Tuy cùng là một đạo lý như nhau, nhưng Hạnh Mính vẫn không vui, nói lắp nói: “Mình đau, cậu mang mình đi khám bác sĩ trước, sau đó rồi làm, không được sao?”

 

“Nhưng mà chính tôi cũng đau,” Nguyên Tuấn Sách cúi đầu, cầm lấy tay Hạnh Mính, ấn lên hạ bộ của mình, nơi đó vẫn luôn cứng ngắc, nóng như bàn ủi.

 

“Tôi đã đau rất lâu. Bắt đầu từ ngày hôm qua, nó liền biến thành như vậy, nhất định phải cắm vào trong động của Hạnh Mính mới có thể tốt lên.”

 

Từ sau khi lột thịt của cô để lấp đầy lỗ hổng trong ngực mình, dục vọng cứ mãi chiếm cứ hạ thể của Nguyên Tuấn Sách, bao lâu cũng không chịu khôi phục.


 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)