TÌM NHANH
BỆNH KIỀU LUÔN TÌM CÁCH GIẾT TÔI MỖI NGÀY
View: 1.516
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 14
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y

Nguyên Tuấn Sách bắt được cổ tay cô, nhìn chằm chằm gương mặt xám tro của cô. Dòng nước mắt chảy xuống thành dòng, rửa đi một ít tro bụi, lộ ra phần da thị sạch sẽ dính đầy nước.

 

“Hu hu mình không buông! Ai bảo vừa rồi cậu không cứu mình, tiết thể dục lần trước mình suýt té ngã, cậu cũng không cứu mình!”

 

Cô dẩu miệng oán giận chất vấn, bộ đồng phục hỗn độn, cổ áo mở ra một khoảng lớn, cần cổ thon dài mảnh khảnh, còn có động tác nuốt nước bọt, khiến làn da hơi chuyển động. Bởi vì khóc lóc quá độ khóc, khiến làn da vốn trắng nõn như sữa bò, xuất hiện một tầng hồng nhạt, lộ ra màu sắc xinh đẹp lấp lánh trong nước, khiến những người nhìn cảm thấy khao khát.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Nguyên Tuấn Sách mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm cô, lần đầu tiên Hạnh Mính thấy anh tức giận, thì ra người thiếu niên này cũng biết trừng mắt nhìn người khác.

 

Cô bắt đầu nghĩ lại, có phải bản thân yêu cầu hơi quá đáng hay không. Dù sao hình như anh cũng không có nghĩa vụ phải cứu cô.

 

Đúng lúc Hạnh Mính chuẩn bị đứng lên, cô lại cảm giác được mình ngồi trúng thứ gì đó cộm cộm. Tên nhóc này mặc đồng phục, sao còn phải đeo thắt lưng?

 

Cô cúi đầu nhìn lại, hai chân cô đang mở ra, vị trí ngồi, là giữa háng của anh.

 

Cái thứ đồ vật kia…… Cái thứ vật kia cứng……

 

Đôi mắt Hạnh Mính chậm rãi mở lớn, té ngã xuống, lộn nhào đứng dậy: “Cậu không biết xấu hổ! Cậu không biết xấu hổ!”

 

Nguyên Tuấn Sách chống tay, rốt cuộc cũng đứng dậy được, vỗ vỗ khuỷu tay dính đầy tro bụi: “Tôi không muốn cứu cậu thì có vấn đề gì sao? Cho dù cậu có bị ngã chết, hay bị lửa đốt chết, cũng không có liên quan gì đến tôi. Thậm chí còn ngược lại, tôi rất vui vẻ khi nhìn thấy kết quả như vậy.”

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Anh vừa nói vừa mỉm cười, những lời này không thể nghi ngờ chính là một thùng nước lạnh dội lên đầu Hạnh Mính. Nhìn gương mặt mỉm cười quen thuộc kia, cô bỗng nhiên cảm thấy bây giờ gương mặt này, mới thực sự thể hiện bản tính đáng sợ của anh, không có nhân tình, thậm chí anh có lẽ còn không có trái tim.

 

“Cậu….” Hạnh Mính cực lực ngăn chặn cảm xúc bi thương trong lồng ngực, chỉ vào hạ thể của anh: “Kẻ lừa đảo chết tiệt! Không phải cậu nói cậu có bệnh sao? Người có bệnh còn có thể cứng? Chỉ cần có người ngồi trên người cậu, là cậu có thể động dục?”

 

“Đó là vì vừa rồi cậu luôn vặn vẹo trên người tôi.”

 

Hạnh Mính: ……

 

“Hơn nữa, tôi chưa từng nói nơi này của tôi bị bệnh.”

 

Cách đó không xa có tiếng còi vang lên, xe cứu hỏa đã tới.

 

Nguyên Tuấn Sách nhìn cô một cái, trên mặt cô vẫn còn nước mắt, thê thảm đứng dưới đèn xanh, vô thức dẩu môi, gì như nụ hoa bung cánh, khiến người nhìn bất tri bất giác thấy trìu mến. Hơn nữa dung mạo của cô có hơi nhu nhược, lại đang độ tuổi vị thành niên, tóm lại thoạt nhìn mềm mềm mại mại.

 

“Bạn học Hạnh, hình như cậu còn có việc phải muốn xử lý, tài xế của tôi tới rồi, ngày mai gặp lại.”

 

Hạnh Mính ngẩng đầu, phát hiện phía đối diện không biết từ bao giờ đã có một chiếc xe hơi màu đen đỗ ở đấy, không biết nó đã ở kia bao lâu.

 

Cô không muốn tiếp tục nói chuyện với anh nữa, quay đầu đi tìm các chú lính cứu hỏa. Ngọn lửa trong công viên đã biến mất, chỉ để lại một đống cây khô trụi lủi, đen khô đó bị thiêu cháy .

 

Tài xế mặc tây trang màu đen, đeo một cặp kính râm che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, thấy anh lên xe, cười hì hì nhe răng quay đầu lại, giả vờ đứng đắn: “Thần tượng thanh xuân vườn trường của chúng ta đã về rồi! Vừa rồi tôi nhìn thấy gì thế nhỉ? Ôi chao là một thiếu nữ tuổi trẻ xinh đẹp nhào lên người cậu, cô ấy còn ngồi trên người cậu, ôi chao! Vận đào hoa, vận đào hoa ~ đây là vận đào hoa trong truyền thuyết sao? Là thanh xuân đau xót mà nhân loại nhất định phải trải qua trong đời sao!”

 

“Câm miệng.”

 

“Cô gái kia ai thế? Không ngờ lại có người có gan ngồi trên người cậu. Sao không thấy cậu đốt người ta thành than?”

 

“Tôi nói câm miệng! Lái xe!” Anh đè thấp giọng rít gào, cả chiếc xe hơi dường như cũng run lên theo.

 

Người đàn ông sợ tới mức lộ ra đôi tai hồ ly lỗ tai, ngồi thẳng người, đôi tay nắm chặt tay lái: “Vâng! Tuân mệnh!”

 

Ô tô khởi động.

 

Ánh đèn đường chiết xạ hắt lên hàng cửa sổ phía sau xe. Ánh sáng lập loè chiếu lên gương mặt của Nguyên Tuấn Sách, nếu không cẩn thận quan sát, tất nhiên không thể nhìn ra gương mặt anh giấu trong bóng đêm, đã hồng rực còn đang trong trạng thái táo bạo.

 

Tay trái của Nguyên Tuấn Sách lặng yên không tiếng động ấn lên chỗ nhô lên giữa háng của mình, dùng sức ấn xuống như muốn đè vật đang đứng lên này xuống. Nhưng dùng tay ấn ấn cọ xát như vậy, chỉ làm anh càng cảm thấy thoải mái.

 

Nguyên Tuấn Sách nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên đều chiếc cổ thiên nga, làn da trắng nõn như ngưng chi, cực kỳ mỹ lệ.

 

——————————————————————

 

Nguyên bệnh kiều nhất kiến chung tình không phải với gương mặt của đóa hoa hạnh nhỏ bé đang khóc như hoa lê dính hạt mưa, mà là chiếc cổ thiên nga trắng nõn. Mỗ yêu thật là kỳ quái.


 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)