TÌM NHANH
BẠN TRAI TA LÀ MA CÀ RỒNG
Tác giả: Tòng Hải Nam
View: 2.782
Chương trước Chương tiếp theo
Hôn Rồi
Upload by Ánh Nắng
Upload by Ánh Nắng
Upload by Ánh Nắng
Upload by Ánh Nắng
Upload by Ánh Nắng
Upload by Ánh Nắng
Upload by Ánh Nắng
Upload by Ánh Nắng
Upload by Ánh Nắng
Upload by Ánh Nắng
Upload by Ánh Nắng
Upload by Ánh Nắng
Upload by Ánh Nắng
Upload by Ánh Nắng

 Thời điểm đến cửa nhà , trên người hai người  đều ướt sũng , nước nhỏ tóc tách.

 

Thẩm Phỉ Phỉ một bên vắt nước trên người, móc chìa khóa đem cửa mở ra.

 

Cô đem tóc ướt vén ra sau tai, ngón tay út trong lúc lơ đảng móc lên, cuộn lại, mặt trên còn có giọt nước, đáng yêu lại mê người.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Hà Lạc vẫn luôn đứng ở cửa, tay chống ở trên cửa, nhìn cô thay giày .

 

Phía sau lưng cô bị nước mưa làm ướt hoàn toàn , dính sát vào trên da, trở nên nửa trong suốt, có thể thấy hồng nhạt…… Hà Lạc có chút quẫn bách dời tầm mắt đi.

 

“Vào đi, chớ đứng luôn ở cửa nha.”

 

Thẩm Phỉ Phỉ không nghe thấy động tĩnh phía sau, quay đầu mời lão đầu ghỗ

 

Hà Lạc đem tóc ướt đẫm vuốt đến sau ót, lắc đầu.

 

“Không cần, trên người tôi ướt như vậy …… Nhà cô khẳng định không có dép đi.”

 

Thẩm Phỉ Phỉ đi đến trước mặt anh, duỗi tay cầm cổ tay anh kéo vào.

 

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“?!”

 

Rõ ràng có thể rất dễ dàng tránh ra, Hà Lạc cũng không biết mình nghĩ như thế nào, vẫn bị cô mang vào trong phòng.

 

“Tới, Anh trước tiên ở nơi này chờ.” Thẩm Phỉ Phỉ đem anh tới phòng khách, sau đó bước nhanh chạy vào phòng ngủ.

 

Ở trong ngăn tủ lấy ra khăn lông sạch sẽ, cô xoa xoa đầu tóc cùng người cô, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất đổi mội bộ váy liền thân.

 

Lúc quay lại phòng khách, Hà Lạc còn ngây ngốc đứng ở chỗ đó.

 

“Vì cái gì không ngồi xuống đi?” Cô đi đến trước mặt Hà Lạc trư, đem khăn lông đưa cho anh.

 

Hà Lạc tiếp nhận khăn lông, do dự trong chốc lát, bắt đầu lau cánh tay cùng cổ.

 

“…… Sẽ làm ướt sô pha của cô”

 

Lau đến khi gần khô, anh cúi đầu, giải thích.

 

“Sao lại ngốc vậy, sô pha nhà tôi là ghỗ, lau một lúc sẽ sạch sẽ.”

 

Nhìn mặt anh trắng nõn vô tội lô, Thẩm Phỉ Phỉ chà xát ngón tay ngo ngoe rục rịch , cảm giác có chút ngứa.

 

Chờ Hà Lạc lau khô tóc, cô lôi kéo anh ngồi vào trên sô pha, sau đó vén quần áo anh lên.

 

Phía sau lưng quần áo ướt đẫm bỗng nhiên bị vạch trần, trực tiếp cùng không khí chạm nhau, người  Hà Lạc nhất thời cứng đờ.

 

Thẩm Phỉ Phỉ đỏ mặt, đem khăn lông khô dán vào sau lưng anh, nói: “ Như vậy trên lưng không ướt như vậy, cũng không dễ dàng bị cảm.”

 

Kỳ thật nếu có thể nói, cô càng muốn làm anh trực tiếp cởi quần áo phía trên ……

 

Nhưng loại lời như vậy làm sao có thể nói ra ! Cô chính là cô gái nhỏ rụt rè đó!!

 

Hà Lạc nắm chặt nắm tay, sau lưng là xúc cảm khăn lông mềm mại , cách khăn lông, còn có thể cảm nhận nhiệt độ nóng bỏng không ngừng truyền tới từ tay nhỏ bé.

 

“Phỉ Phỉ, tôi……”

 

Anh mím môi, quay đầu nhìn về phía Thẩm Phỉ Phỉ , muốn nói lại thôi, ánh mắt anh giống như hoàn tan đường .

 

Trong không khí tựa hồ như có cái gì chậm rãi lên men, rõ ràng không có bật lò sưởi, chung quanh độ ấm lại ở chậm rãi tăng  lên, Thẩm Phỉ Phỉ cùng con ngươi màu nâu sậm của anh đối nhau, khuôn mặt khống chế không được trở nên càng ngày càng nóng.

 

Tay cô nhanh chóng rời đi sau lưng Hà Lạc , dời tầm mắt nhìn về phía cái bàn, hai bàn tay xoắn xít vào nhau.

 

Không khí thật sự quá kỳ quái.

 

Hà Lạc chưa từng có trải qua quá cảm giác như vậy, anh luống cuống đứng lên, nói: “Tôi, tôi về nhà thay quần áo ……”

 

Thẩm Phỉ Phỉ theo bản năng cần lấy tay anh, ngăn cản nói: “Hiện tại mưa lớn như vậy, trở về không phải lại muốn ướt sũng lần nữa?”

 

Ấm áp cùng lạnh lạnh hai tay chạm nhau, hai người đều dừng một chút.

 

“Hay…… Có thể cho tôi mượn dù?”

 

Hà Lạc quay đầu đi, ấp úng hỏi.

 

“Không thể, anh ở lại đến khi mưa đã tạnh.”

 

Thẩm Phỉ Phỉ nói xong, đỏ mặt dùng sức đem anh một lần nữa kéo xuống . Hà Lạc không biết là cố ý hay vô tình, đi theo cô, một chút ngồi trở lại trên sô pha.

 

Ghế sa lon bằng ghỗ đụng ra một tiếng rên, Thẩm Phỉ Phỉ lấy lại tinh thần, một chút buông lỏng tay anh ra, trong lòng sợ anh cảm thấy mình không rụt rè.

 

Cô bất an mà đá đá chân, đứng lên nói: “Tôi…… Tôi đi pha cho anh nước gừng nóng, nếu bị cảm lạnh sẽ không tốt .”

 

Đang muốn xoay người đi vào phòng bếp, Thẩm Phỉ Phỉ lại bị Hà Lạc kéo cổ tay.

 

“Phỉ Phỉ.”

 

Anh đứng lên, ánh mắt dừng ở trên môi Thẩm Phỉ Phỉ , âm thầm cọ xát một chút răng.

 

“Tôi…… Tôi……”

 

Hà Lạc lắp bắp trong chốc lát vẫn chưa nói ra thứ gì, ngay tại lúc Thẩm Phỉ Phỉ cho rằng anh muốn từ bỏ, Hà Lạc bỗng nhiên vươn tay bưng gương mặt mềm mại của cô.

 

Thẩm Phỉ Phỉ đại não nhất thời trống rỗng, trong mắt là gương mặt phóng đại của Hà Lạc, anh nhắm hai mắt lại. Hôn lên môi của cô.

 

“???!!!?!”

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)