TÌM NHANH
YÊU ĐƯƠNG KHÔNG BẰNG HỌC TẬP
View: 4.714
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 10: Viên kẹo thứ mười
Upload by Phiên Phiên
Upload by Phiên Phiên
Upload by Phiên Phiên
Upload by Phiên Phiên
Upload by Phiên Phiên
Upload by Phiên Phiên
Upload by Phiên Phiên
Upload by Phiên Phiên
Upload by Phiên Phiên
Upload by Phiên Phiên
Upload by Phiên Phiên
Upload by Phiên Phiên
Upload by Phiên Phiên
Upload by Phiên Phiên

Đường Vi Vi không biết vừa rồi đem “Tôi muốn phát thẻ người tốt cho cậu” dán lên mặt như thế nào, bằng không chỉ một từ “Cậu”, anh làm sao biết được cô muốn nói câu kia?

 

Nhìn ra nghi hoặc của cô, Hạ Xuyên cũng lười giải thích.

Đường Vi Vi cũng không để ý, cúi đầu lột giấy bọc kẹo, bỏ kẹo vào trong miệng, hương cam thơm ngọt lan tràn trong miệng.

Đường Vi Vi miệng ngậm kẹo, giọng nói có chút ngòng ngọng: “Thật ra vị dâu tây ăn ngon hơn.”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Có ăn là tốt rồi, cậu còn rất kén chọn.” Hạ Xuyên nghiêng mắt liếc cô một cái.

Đường Vi Vi cong môi cười cười, tò mò: “ Hỏi cậu, kẹo này ở đâu ra?”

Cô cảm thấy Hạ Xuyên không giống như người thích ăn kẹo.

Nhớ tới vừa rồi gặp anh ở quán ăn khuya, bên cạnh có tả hữu hộ pháp, cô trêu ghẹo nói: “Chắc là bạn gái đưa đi? Hay là người theo đuổi?”

Hạ Cuyên không biết cô như thế nào có thể nảy ra cái ý tưởng này, Hạ Xuyên nâng mi: “Không chỉ kén chọn mà còn nhiều chuyện nữa, quản rộng như vậy.”

“….”

Thật ra, nếu ngày bình thường, Đường Vi Vi chắc sẽ không đùa với anh kiểu này, hỏi loại câu hỏi như vậy.

Có lẽ là tối hôm nay không khí quá mức hài hòa, khoảng cách giữa hai người phảng phất kéo gần lại không ít, làm cô có ảo giác bọn họ là bạn bè.

Cho nên, quả nhiên chỉ là ảo giác sao?

 

Đường Vi Vi có chút thất thần, tâm tư không biết bay đi đâu, Hạ Xuyên kêu cô vài tiếng cũng chưa nghe thấy.

Mộng mị mà đi vài bước, cánh tay đột nhiên bị kéo lại.

“Ngẩn người làm gì?”

Cùng với tiếng nói trầm thấp dễ nghe của thiếu niên, cô theo lực kéo của anh quay đầu lại, ánh vào mắt là đồ vật quen thuộc, cùng hình ảnh giống như vừa rồi đã từng gặp qua.

Hạ Xuyên một tay đút túi, một tay cầm kẹo mút màu hồng, huơ huơ trước mặt cô, lười biếng nói: “Vừa hay còn vị dâu tây, cậu có muốn hay không?”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“…..Muốn.”

Đường Vi Vi nhận lấy, trong miệng còn ngậm cây vị cam kia, chỉ có thể nhét cây kẹo vị dâu vào túi trước đã.

 

Thấy cô nhận, Hạ Xuyên cũng đem tay kia cho vào túi quần, nhẹ nhàng bâng quơ, nói: "Kẹo là tan học thuận tay mua ở quầy bán quà vặt cửa trường học, vì ngồi xe, đổi tiền lẻ."

 

Anh dừng một chút: "Không bạn gái."

 

--

 

Hoa viên Cẩm Tú là chung cư kiểu cũ, ở tại nơi này đa số là người già.

Lúc này đã xấp xỉ mười giờ, đối với rất nhiều người trẻ tuổi cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu, nhưng đối với những ông bà cụ mà nói, đây đã là thời gian nghỉ ngơi của bọn họ.

Tiểu khu một mảnh yên tĩnh, trừ bỏ bọn họ, cơ hồ không nhìn thấy người khác.

Đôi khi sẽ vang lên tiếng sàn sạt lá cây bị gió thổi, trong không khí mang theo hương hoa nhàn nhạt.

Rốt cuộc tới nơi, ánh rạng đông thắng lợi đang ở phía trước.

Chờ đến dưới lầu, Đường Vi Vi thật sự không còn chút sức lực, vươn một tay giữ chặt góc áo thiếu niên, gian nan mà nói: “Không được không được, tôi đi không nổi nữa….”

Hạ Xuyên dừng dừng bước chân, quay đầu lại nhìn cô: “Cho nên ý của cậu là, muốn tôi cõng cậu lên?”

“Tôi nào có nói như vậy.” Đường Vi Vi buông tay ra, cong lưng, lòng bàn tay chống đầu gối, thở phì phò: “Nghỉ ngơi một chút, bây giờ tôi bò cũng không nổi nữa rồi.”

Hạ Xuyên đột nhiên hỏi: “Cậu vội lên lầu sao?”

Thấy cô lắc đầu, anh nâng nâng cằm, hướng ghế dài cách đó không xa: “Vậy đi ngồi một lát.”

Mông vừa tiếp xúc với ghế dựa, Đường Vi Vi tức khắc có một loại cảm giác được giải thoát, cũng không rảnh lo để ý hình tượng gì đó, hai chân đung đưa trong không trung.

Rời khỏi mặt đất, bàn chân cũng được thả lỏng.

Hiện tại Đường Vi Vi cảm giác một thân nhẹ nhàng, tâm tình cũng tốt lên.

Cô nghiêng đầu nhìn thiếu niên ngồi bên cạnh, anh lười biếng dựa vào lưng ghế, khẽ nâng đầu, cằm và cổ vẽ ra một đường cong đẹp mắt, hầu kết nhìn cực kì gợi cảm.

Đường Vi Vi nghiêng đầu, chớp chớp hai mắt, mi mắt cong cong, đột nhiên gọi: “Ca ca."

Hạ Xuyên đứng hình, quay đầu nhìn cô: “Kêu tôi?”

“Nơi này còn có người khác sao?” Đường Vi Vi cười ngọt ngào với anh, bên miệng có lúm đồng tiền nhàn nhạt: “Ca ca, xe khi nào mới sửa xong?”

“Muốn ngồi như vậy à?” Hạ Xuyên rũ mắt nhìn cô, gương mặt cô gái có chút ửng đỏ sau khi vận động, lông mi dài chớp chớp, trong đôi mắt xinh đẹp đầy vẻ chờ mong.

Hạ Xuyên liếm liếm môi: “Thứ hai chắc là được, buổi sáng tôi đến đưa cậu đi học? Dù sao cũng tiện đường.”

“Được!” Đường Vi Vi đồng ý rất nhanh.

Nói xong lại nhíu nhíu mày.

Dù sao nhìn giá xe độc quyền của đại ca, động cơ hạng nặng cao cấp, với tỷ lệ quay đầu 200%. Cô không biết đến trường sẽ có bao nhiêu người chú ý nó.

Đường Vi Vi cắn ngón tay, có điểm rối rắm: “Nói vậy, nếu như bị hiểu lầm làm sao bây giờ?”

Hạ Xuyên cười như không cười: “Hiểu lầm cái gì?”

“Cái này còn phải nói sao?” Đường Vi vi liếc anh một cái: “Trường học quy định, xe điện cũng không cho chạy, huống chi xe cậu là motor, nếu như bị nhìn thấy ---“

Cô một mặt lo lắng: “Hình tượng học sinh tốt của tôi chẳng phải khó giữ sao?”

Hạ Xuyên: “……”

Câu trả lời này tại sao lại khác với trong tưởng tượng.

“Vậy sao?” Hạ Xuyên giật giật khóe môi, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, dùng ngữ điệu chậm chạp nhả ra ba chữ: “Học – sinh – xuất – sắc.”

[Học sinh xuất sắc: 优等生]

 

Học sinh xuất sắc chớp chớp mắt với anh.

“Chờ ngày nào đó buổi tối có rảnh, tôi mang cậu đi hóng gió.” Hạ Xuyên tạm dừng một chút, đột nhiên tiến gần cô: “Chỉ hai chúng ta, cậu cảm thấy thế nào?”

Thiếu niên đè thấp giọng, rõ ràng cũng không tiến gần bao nhiêu, phảng phất như nói ở bên tai, mang theo hơi thở, ở đầu quả tim của cô, cào đến ngứa ngáy.

“Tôi cảm thấy.” Bên tai nóng lên, Đường Vi Vi nỗ lực duy trì bình tĩnh: “Nếu không, vẫn là thôi đi.”

 

“……”

 

-

 

Nghỉ ngơi nửa giờ.

Đường Vi Vi đứng dậy, từ trên ghế dài nhảy xuống.

Hạ Xuyên vẫn như người không xương dựa vào thành ghế, một tay đặt trên lưng ghế, một tay cầm di động, cúi đầu, màn hình hắt ánh sáng lành lạnh vào mặt, tóc bị gió chơi đùa có chút lộn xộn.

 

Chú ý tới động tác của cô, Hạ Xuyên ngẩng đầu, tầm mắt cùng Đường Vi Vi đụng phải, nghe thấy cô gọi tên mình, sau đó lại nói: “Tối nay cảm ơn cậu đã đưa tôi về.”

Hạ Xuyên: “Không có gì, thuận đường mà thôi.”

“……”

Đường Vi Vi không biết đây là cái thuận đường gì.

Khi cô đang im lặng, Hạ Xuyên đã đứng lên: “Đi thôi.”

Đường Vi Vi “Ừm” một tiếng, chạy chậm đuổi theo sau.

 

Cầu thang không tính là tốt, tiểu khu này cũng quá cũ rồi, hành lang được chiếu sáng lờ mờ, các bức tường loang lỗ, màu sơn đã tróc hơn phân nửa.

Khi vừa đến đây, cô theo bản năng quay đầu nhìn Hạ Xuyên.

Hạ thiếu gia nhíu mày, nhìn qua thần sắc không có gì ghét bỏ, nhưng hiển nhiên cũng không vui vẻ gì mấy.

Này cũng bình thường.

Đường Vi Vi dừng một chút, dừng bước, quay người lại.

Cô đứng cách anh hai bậc thang, lần này rốt cuộc đổi thành Hạ Xuyên ngẩng đầu nhìn cô, Đường Vi Vi còn cảm thấy rất mới mẻ, chớp chớp mắt, mở miệng: “Nếu không thì, đưa đến đây thôi?”

Thiếu niên duỗi chân, trực tiếp vượt đến bên người cô, hành lang có chút hẹp, hai người đứng chung bậc thang, khó tránh khỏi khoảng cách tương đối gần, Đường Vi Vi không thể không ngẩng đầu.

“Học sinh xuất sắc.” Hạ Xuyên gọi cô, hơi hạ mi: “Bỏ ngang giữa chừng không phải là thói quen của tôi."

Đường Vi Vi: “…..”

Hạ Xuyên nhấc chân đi lên.

Một đường yên lặng. Đường Vi Vi nhìn bóng lưng gầy gò của thiếu niên, có chút hoảng hốt.

Cô đi theo phía sau anh, đi lên một bậc rồi một bậc thang, lại đến một chỗ ngoặt nữa.

Dư quang thoáng nhìn số lầu màu đỏ trên tường, một số “4” đỏ chót, Đường Vi Vi dừng một chút, chậm rãi giơ tay lên, kéo góc áo thiếu niên lại.

Hạ Xuyên đang hướng về cầu thang lên lầu 5, cảm nhận được vạt áo truyền đến một chút nhỏ sức kéo, quay đầu lại hỏi: “Đến?”

Cô gật đầu: “Ừm.”

Thiếu niên vốn cao hơn cô nửa cái đầu, lúc này đứng trên bậc thang, cô phải ngửa đầu mới có thể đối mặt với anh.

Im lặng vài giây, Hạ Xuyên nói: “Đi vào đi.”

“Ừm.”

Đường Vi Vi lại gật gật đầu, thu tầm mắt lại, lấy chìa khóa trong túi ra, cắm vào trong khóa cửa, không vội vã chuyển động.

 

"Không nói tạm biệt sao?" Thanh âm uể oải vang lên.

 

Đường Vi Vi nghiêng người sang, thiếu niên còn đứng ở trên bậc thang, phía sau có ánh trăng mông lung chiếu vào, phác hoạ ra quang ảnh hình dáng rõ ràng, anh cúi đầu, ánh mắt đen thăm thẳm nhìn thẳng vào cô.

“Bạn cùng bàn…” Cô nhẹ nói: “Thứ hai gặp.”

Nói xong.

Cạch một tiếng, là tiếng chìa khóa chuyển động.

Ở trong nháy mắt này, hơi thở thuộc về thiếu niên bỗng nhiên tới gần, anh nghiêng người về phía trước, thấp giọng hỏi: “Vì sao lại thứ hai gặp?”

"Thứ hai gặp có vấn đề gì không?" Đường Vi Vi không hiểu.

Hạ Xuyên nói: “Cậu không muốn cuối tuần nhìn thấy tôi?”

“……”

Đường Vi Vi không biết cấu tạo não của vị anh trai này có giống với người bình thường hay không.

Đường Vi Vi ngẩng đàu nhìn anh: “Cậu sao lại hiểu như vậy, tại sao không nghĩ theo hướng khác.”

Hạ Xuyên nhíu mày: “Hửm? Ví như?”


“Nói ví dụ như….” Đường Vi Vi thuận miệng nói: “Cậu có thể hiểu thành, tôi rất muốn gặp cậu vào thứ hai.”

“….”

Trong thang lầu hoàn toàn yên tĩnh, trong khoảng hai mươi giây không ai mở miệng nói chuyện.

Hạ Xuyên híp híp mắt, như là đang tiêu hóa những lời này.

Đại não Đường Vi Vi giống như là đột nhiên chết máy, chưa kịp mở miệng giải thích, thiếu niên liền nhướng mày cười: "Vậy sao?"

 

"Không phải ..."

 

Từ trên bậc thang nhảy xuống, vững vàng hạ cánh, Hạ Xuyên nghiêng đầu một chút: "Vậy được, thứ hai gặp."

 

 

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)