TÌM NHANH
VẬT HY SINH NỮ PHỤ NUÔI CON HẰNG NGÀY
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 16: Lần đầu được ba quan tâm
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình

Chương 16: Lần đầu được ba quan tâm

Lạc Kim Vũ tắm sạch sẽ, mặc đại một bộ áo ngủ tơ tằm, lấy hộp y tế dự phòng, ngồi ở trên giường bắt đầu xử lý miệng vết thương bởi đóng phim mà ra.

Lần trước bị bong gân, cô phát hiện, tuy rằng vẻ ngoài nguyên chủ rất giống cô, nhưng thể chất lại khác xa một trời một vực.

Nguyên chủ thuộc về thể chất dễ bị tổn thương, hơi va chạm nhẹ là làn da dễ dàng bị bầm tím.

Ví dụ như vụ bong gân hồi tuần trước, nếu giống như trước kia, cô chỉ cần dùng Salonpas xoa bóp, ngày hôm sau vẫn chạy nhảy bình thường. Nhưng sau khi xuyên vào nơi này, mắt cá chân bị bong gân hiện tại vẫn còn một màu vàng nhàn nhạt.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lại nhớ đến vết thương của Cảnh Gia Dịch, tuy đã được điều trị rất chu đáo, cũng đã khỏi hẳn, nhưng vẫn còn màu xanh nhàn nhạt trên da, trăm phần trăm là di truyền từ thể chất của nguyên chủ.

Hôm nay, sau khi quay xong đầu gối và khuỷu tay chồng chất vết thương. Vì phải quay nhiều góc độ khác nhau, nên cảnh té ngã xuống đất phải lặp lại hơn chục lần.

Sức chịu đựng của Lạc Kim Vũ không phải hạng vừa, chút đau đớn này không là gì với cô, chỉ lo lắng nếu chậm trễ xử lý, vết thương sẽ lưu lại sẹo, không được đẹp.

Khi cô vừa mới nâng cánh tay lên để bôi thuốc, Cảnh Gia Dịch vừa lúc ôm gối nhỏ đi vào.

Lạc Kim Vũ liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời còn chưa tối thằng nhóc này đã tới giành chỗ ngủ.

"Mẹ ơi!"

Cảnh Gia Dịch vừa vào phòng đã nhìn thấy vết thương trên người mẹ mình, bé lập tức lạch bà lạch bạch chạy đến mép giường, theo thói quen nhíu mày, gương mặt nhỏ lạnh lùng nhìn chả khác gì Cảnh Tư Hàn.

Lạc Kim Vũ buồn cười vươn đầu ngón tay chỉ chỉ vào ấn đường nằm giữa hai mày của bé, nói: "Đừng nhăn, nhìn giống y chang ông già."

Cảnh Gia Dịch bậm chặt miệng, nghe lời buông lỏng chân mày, nhưng khi nói chuyện lại không tự giác nhăn lại, ngưỡng đầu hỏi: "Mẹ có đau lắm không?"

Lạc Kim Vũ nhìn giữa chân mày bé mọc lên một ngọn núi nhỏ, âm thầm thở dài.

Hiện tại nếu để bé cạnh Cảnh Tư Hàn, bảo đảm hai gương mặt thúi này nhìn giống nhau như đúc.

Hết cách, không thể chống lại 'di truyền học', Lạc Kim Vũ buông chai xịt Salonpas xuống, nhìn con trai, nói: "Chỉ đau có một chút à! Nhưng nếu Dương Dương có thể thổi giúp mẹ... Ừm ~ Chắc là sẽ không đau nữa đâu."

Cảnh Gia Dịch không nói gì, đạp văng dép nhỏ, ném gối nhỏ lên giường, ngón tay nhỏ nhéo khăn trải giường bò trèo lên. Khổ nổi chiều cao và sức lực có hạn, chân ngắn nhỏ leo hoài, leo mãi mà không bò lên được.

Động tác rất vụng về, giống như chú gấu trúc con còn chưa học được cách leo cây. Sau khi thử hai ba lần, gương mặt nhỏ nghẹn đến đỏ bừng, Lạc Kim Vũ chống cằm cười, rốt cuộc nhìn đủ rồi, duỗi tay ôm cơ thể nhỏ nhắn lên.

Cảnh Gia Dịch nghỉ ngơi vài giây, thật cẩn thận bò lại gần mẹ mình, tay nhỏ nhẹ nhàng quạt qua quạt lại vết thương ở trên chân cô, phồng má thổi phù phù.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thổi hai ba cái còn tri kỷ ngẩng đầu nhìn biểu tình của mẹ, thấy mẹ không có kêu đau, mới cúi đầu thêm lần nữa, tiếp tục công việc hiếu thuận của mình.

Lạc Kim Vũ thấy bé thổi từ đầu gối cho đến khuỷu tay, lúc này mới biểu hiện khoa trương lên: "Quả nhiên không đau!"

Sau đó kéo bé vào trong lòng ngực cưng nựng một hồi lâu.

Đầu tóc của bé rối xù, đôi mắt sáng như kim cương đen, không chớp mắt nhìn mẹ hỏi: "Mẹ cũng bị người xấu ức hiếp sao?"

Bé nhớ lại tình huống bị anh trai cao lớn đánh bị thương, biểu tình nháy mắt có chút khổ sở.

"Mẹ rất lợi hại đó con trai! Không phải ai muốn ức hiếp cũng được đâu!" Lạc Kim Vũ lắc đầu, dùng tay vuốt bằng tóc của bé.

Ánh mắt của Cảnh Gia Dịch nhìn chằm chằm vào vết thương ở đầu gối của mẹ, hoang mang không biết có nên tin vào lời mẹ nói hay không.

Lạc Kim Vũ nghĩ nghĩ, vẫn là đúng sự thật nói cho bé biết: "Đây chỉ là tai nạn lao động khi mẹ làm việc thôi."

"Tai nạn lao động?"

Cảnh Gia Dịch lặp lại một lần, lo lắng hỏi: "Mẹ đi làm sẽ bị thương sao? Vậy có thể đừng đi làm nữa hay không?"

"Chỉ cần chú ý cẩn thận sẽ không bị thương."

Lạc Kim Vũ vỗ vỗ đầu bé, nói: "Người lớn đều phải đi làm, nếu mẹ không đi làm kiếm tiền, thì không thể mua thức ăn cho Dương Dương, còn quần áo và đồ chơi nữa."

"Nhưng những thứ đó có ông nội và bà nội mua cho Dương Dương rồi nha."

Cảnh Gia Dịch ngây thơ trả lời, một lát sau, lại nhỏ giọng bổ sung thêm một câu: "Còn có ba nữa, có đôi khi ba cũng sẽ mua..."

Lạc Kim Vũ nghe xong nhất thời nghèo từ, không biết phải giải thích làm sao cho bé hiểu.

Cảnh Gia Dịch lại ngập ngừng mở miệng nói tiếp: "Mẹ nói ba bận làm việc cho nên không thể về nhà. Vậy mẹ cũng giống như ba… Bây giờ Dương Dương chỉ còn có một mình thôi phải không? Dương Dương không muốn mẹ đi làm đâu!"

Ở trong mắt Lạc Kim Vũ, bé vẫn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, cho tới bây giờ mới bé mới biểu lộ ra tính cách bướng bỉnh, ngang ngược, vô lý của một đứa trẻ hai, ba tuổi.

Bé không dám nhìn Lạc Kim Vũ, nhưng vẫn cứ cố chấp biểu đạt ý nghĩ của mình: "Con muốn mẹ ở với con, không muốn mẹ đi ra ngoài làm việc."

"Nhưng nếu mẹ không đi làm, sau này sẽ không thể bảo vệ Dương Dương đợc. Giống như chuyện lần trước con bị người ức hiếp đó, mẹ không thể bảo vệ con, mẹ sẽ rất đau lòng."

"Nhưng chúng ta còn có ba! Ba sẽ bảo vệ mẹ và Dương Dương." Cảnh Gia Dịch nói như điều đó là lẽ đương nhiên.

Còn lâu!

Ba của con sẽ cưới vợ, sau đó sinh cho con một đứa em trai, một lòng một dạ đều bảo vệ người khác, đối với hai mẹ con chúng ta chỉ có hờ hững và vô tình, không khác gì người chết.

Lạc Kim Vũ chửi thầm, lại rất kiên nhẫn giải thích cho Cảnh Gia Dịch hiểu: "Nhưng không phải lúc nào ba cũng ở cạnh con, con thử nghĩ xem, nếu ba bị bệnh, bị thương, chế..."

Âm cuối cùng giữ lại trong miệng, Lạc Kim Vũ kinh ngạc phát hiện lời này khẳng định không thể nói với trẻ con. Vì thế, nói đến nửa đường lại nghẹn trở về, đang muốn tiếp tục giải thích cho bé hiểu, bản thân phải mạnh lên, mới không bị người khác ức hiếp, lại đột nhiên nghe được một giọng nam lạnh lùng vang lên từ phía cửa phòng.

"Bị bệnh, bị thương, rồi sao nữa?"

Lạc Kim Vũ giật mình ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy gương mặt lạnh lùng ngàn năm không đổi của Cảnh Tư Hàn, anh đang đứng ôm ngực nhìn hai mẹ con.

Chẳng lẽ người đàn ông này là mèo tinh? Đi đường không phát ra tiếng động, mỗi lần xuất hiện đều là thần không biết quỷ không hay.

"Ba!" Cảnh Gia Dịch nhìn ra cửa, cất cao giọng kêu một tiếng.

Kể từ chuyện lần trước, bé thấy ba xuất hiện giống như anh hùng trong phim hoạt hình bé thường xem, làm dì hung dữ kia sợ tới mức không dám nói chuyện, còn vô cùng dịu dàng ôm bé vào lòng, bé cảm thấy ba cũng không có chán ghét bé nha.

Cảnh Tư Hàn nhìn đôi mắt con trai sáng lên bởi vì sự xuất hiện của anh, sắc mặt bớt sắc bén lạnh lùng một chút.

Chợt nhớ tới, sau ngày đó anh chưa từng trở về nhà, trong lòng cảm thấy áy náy, anh nhìn Cảnh Gia Dịch vẫy tay: "Lại đây, để ba nhìn xem vết thương của con đã lành chưa."

Cảnh Gia Dịch vui vẻ ngẩng đầu nhìn mẹ, ẩn ý cầu khen ngợi.

Sau đó nhanh chóng trượt theo mép giường xuống đất, động tác trượt xuống so với bò lên giường dễ dàng hơn nhiều. Chẳng phân biệt trái phải, xỏ đại dép lê vào, chạy chậm đến trước mặt ba mình.

"Dương Dương đã hết đau rồi!"

Bé vươn bàn tay nho nhỏ của mình lên: "Mỗi ngày mẹ đều sứt thuốc cho con đó."

Cảnh Tư Hàn ngồi xổm xuống, liếc người con gái đang dọn dẹp hộp y tế trên giường, cúi đầu nhìn bàn tay bị thương của con trai. Máu bầm trên móng tay không dễ dàng tan đi, anh dùng đầu ngón tay của mình nhẹ nhàng chạm vào, hỏi: "Còn đau không?"

Cảnh Gia Dịch mở miệng nhỏ, rõ ràng đang muốn nói 'Không', lại đột nhiên không nói, hơi khép hờ đôi mắt, cúi đầu nhìn mũi chân, nhỏ giọng thấp thỏm nói: "Ba… Ba thổi thổi sẽ không đau."

Cảnh Tư Hàn:…

Lạc Kim Vũ nhìn thấy biểu tình cứng đờ của Cảnh Tư Hàn, cô không muốn thấy bé thất vọng vì bị ba từ chối, ngồi ở trên giường mở miệng: "Dương Dương, con lại đây, mẹ thổi thổi giúp con."

Cảnh Gia Dịch nghe tiếng quay đầu lại, Lạc Kim Vũ dịu dàng tươi cười nói: "Lần trước cũng không đau, đều là công mẹ thổi thổi nha."

Cảnh Gia Dịch quan sát ba thật lâu, thấy ba không nói gì, gương mặt cũng lạnh băng, lại nhìn mẹ dịu dàng tươi cười với mình, bé bỗng nhiên nhận ra.

Cho dù lần trước ba có ôm bé, thì ba vẫn không thích bé.

Bé đau lòng nhìn ba, muốn rút tay quay trở lại bên cạnh mẹ, lại đột nhiên cảm nhận được nguồn nhiệt, nhìn lên thì thấy ba cúi đầu thổi thổi lên tay mình!

"Được chưa?" Gương mặt Cảnh Tư Hàn vẫn như cũ, ngay cả giọng nói cũng lạnh lẽo.

Cảnh Gia Dịch vui vẻ trả lời: "Dạ được rồi! Thật sự, tí xíu xiu cũng không đau."

Nói xong, bé bắt chước động tác khen thưởng của mẹ, cúi người lại gần gương mặt ba, hôn chụt một cái, giọng nói ngọng nghịu: "Cảm ơn ba!"

Í… Thật là thú vị.

Lạc Kim Vũ thấy, Cảnh Tư Hàn không chỉ có mình gương mặt, mà là toàn thân đều cứng đờ.

Cảnh Tư Hàn lúng túng không biết phải làm sao.

Ngay từ đầu, anh nhìn thấy con trai cúi đầu không dám nhìn mình, thì biết đứa nhỏ này nói dối. Nhưng lại không đành lòng nhìn ánh sáng trong đôi mắt thằng bé từ từ tắt dần.

Lúc ấy mới nhẫn nại thổi thổi giúp nó.

Ai ngờ, thổi xong còn nhận được một nụ hôn toàn là nước miếng.

Anh muốn giơ tay lau mặt, lại ngửi được mùi sữa thơm tho thoang thoảng còn chưa tan hết, đành nắm tay nhỏ mềm mại trong lòng bàn tay, cuối cùng vẫn không có nâng tay tay lên chùi.

Lạc Kim Vũ nhìn Cảnh Gia Dịch vui vẻ quay đầu lại nhìn cô, giống một chú cún con muốn được khen thưởng.

Nếu phía sau có cái đuôi, giờ phút này chắc đã lắc như cánh quạt.

Cô bó tay, chấm cơm.

Sao thằng nhóc này dễ bị dụ dữ vậy!

Cảnh Tư Hàn thật vất vả xây dựng tốt tâm lý, nhịn không giơ tay lau nước miếng. Vừa nhấc đầu đã thấy Lạc Kim Vũ nhìn anh bằng ánh mắt rối rắm, thì nhăn mày, bỗng nhớ tới lời nói chưa nói xong của người nào đó.

Anh đứng thẳng người, lặp lại câu hỏi kia thêm một lần nữa: "Cô vừa mới nói, nếu tôi bị bệnh, bị thương, còn gì nữa?"

Không ngờ đi một vòng lại quay trở về đề tài này.

Sao người đàn ông này bụng dạ hẹp hòi thế?!

Lúc nào cũng kiếm chuyện với mình, nghe lén người ta nói chuyện còn có thể đúng lý hợp tình tra hỏi?

Quả nhiên là không thể nói xấu sau lưng người khác.

Lạc Kim Vũ bị bắt tại trận, xấu hổ chửi thầm, đầu óc nhanh chóng hoạt động, công thức hoá nhìn anh tươi cười, môi đỏ khẽ mở: "Chế... Có quá nhiều chuyện sẽ xảy ra, tôi chỉ muốn nói lỡ như anh bị bệnh, bị thương hoặc là bận việc, nhưng tiếng phổ thông không được lưu loát, cuốn lưỡi nói không rõ lắm."

Nhìn người con gái tươi cười rõ ràng có lệ, tâm tình của Cảnh Tư Hàn vô cùng phức tạp.

Bề ngoài yêu anh chết đi sống lại, lì lợm la liếm.

Sau lưng lại không chút nào để ý, giả thiết anh bị thương, bị bệnh thậm chí…

Chết!

Chẳng lẽ những tình cảm trước kia cô ta giành cho anh đều chỉ là giả vờ?

Hết chương 16

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)