TÌM NHANH
TRỤ TRÌ XIN DỪNG BƯỚC
Tác giả: Phao Mạc Lê
View: 6.021
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 19: Tăng nhân ôm Sí Nhi xông vào mê điện lòng đất (tuyến tình cảm quan trọng)
Upload by [L.A]_Kai'Sa Team
Upload by [L.A]_Kai'Sa Team
Upload by [L.A]_Kai'Sa Team
Upload by [L.A]_Kai'Sa Team
Upload by [L.A]_Kai'Sa Team
Upload by [L.A]_Kai'Sa Team
Upload by [L.A]_Kai'Sa Team
Upload by [L.A]_Kai'Sa Team
Upload by [L.A]_Kai'Sa Team
Upload by [L.A]_Kai'Sa Team
Upload by [L.A]_Kai'Sa Team
Upload by [L.A]_Kai'Sa Team
Upload by [L.A]_Kai'Sa Team
Upload by [L.A]_Kai'Sa Team

Edit: Tây Thi thẹn thùng

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Sống cùng chăn, chết chung huyệt.

 

Giây phút ngã xuống hố đen đó, đầu Sí Nhi lại lóe qua câu nói như vậy.

 

E rằng kiếp này nàng và hắn không có duyên ở bên nhau, nhưng có thể táng thân cùng hắn ở nơi này cũng vẫn coi là một cõi đi về rồi.

 

Khi nghĩ vậy, bóng tối trước mắt bỗng tản đi, lực hút người ngã xuống cũng bỗng chậm lại ――

 

Sí Nhi mở mắt ra, đầu tiên ánh nến đom đóm chiếu vào mắt nàng, vừa quay đầu lại phát hiện mình rơi vào trong cánh tay cường tráng của nam nhân… Là hắn, là hắn đỡ được nàng!

 

“Rõ ràng có thang mà, ngươi nhảy xuống tìm chết à?” Gương mặt nam nhân nổi bật dưới ánh nến tối tăm, có vẻ càng lạnh lùng nghiêm nghị hơn.

 

“Ta…” Sí Nhi vừa lên tiếng mới phát hiện mình căng thẳng đến khàn cả giọng, nửa ngày mới nói ra được vài chữ, “Ta sợ ngươi…”

 

Sợ ngươi sẽ không bao giờ ra được…

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Vì vậy căn bản không kịp ngẫm nghĩ gì, trong nháy mắt cửa động đóng lại, tình cảm thúc giục bản năng, cho nên nàng đưa ra lựa chọn ――

 

Hắn lựa chọn mạo hiểm, nàng cũng lựa chọn theo hắn… Dù hắn coi nàng là yêu, nàng vẫn muốn quấn quít hắn, gắt gao không buông bỏ…

 

Có lẽ do bốn phía tối đen yên ắng làm lá gan Sí Nhi tiểu thư to ra, nàng ôm chặt cổ tăng nhân, thế nào cũng không chịu buông! Ánh mắt lạnh lùng lại quét nhìn nàng, cuối cùng tăng nhân vẫn không ném nàng xuống đất, trái lại ước lượng thân thể nhẹ nhàng uyển chuyển của nàng, điều chỉnh tư thế thuận tay hơn, cứ thế nhíu mày ôm nàng đi về phía trước.

 

Hắn… Vậy mà hắn lại ôm nàng…

 

Rõ ràng đã làm hết những chuyện xấu hổ hơn rồi, nhưng vì cái ôm của tăng nhân mà không hiểu sao Sí Nhi cảm thấy hưng phấn và ngượng ngùng!

 

Nương theo ánh nến trong động không biết ai thắp lên, Sí Nhi nhìn lén vẻ mặt tăng nhân, chỉ thấy gương mặt tuấn mỹ kia vẫn không có biểu tình gì, chỉ có con ngươi đen nhánh thoáng hiện ánh sáng kiên định.

 

Hắn thật sự không sợ chút nào sao…

 

Từng trận gió lạnh tĩnh mịch bốn phía đánh úp đến, Sí Nhi vùi toàn bộ mặt vào ngực hắn.

 

Không sao cả, chỉ cần có giờ phút này, nàng cũng không còn gì tiếc nuối …

 

"Lạnh hả?" Tăng nhân cụp mắt nhìn thiếu nữ y phục lộ liễu trong lồng ngực một chút, không chút biến sắc ôm nàng chặt hơn cho tới khi thiếu nữ hơi lộ ngực, hiện ra một rãnh ngực sâu, kéo thẳng đến bầu ngực được bọc bên trong.

 

Hắn bỗng phục hồi lại tinh thần, nhận ra mình đang nhìn chằm chằm nơi đẫy đà mềm mại nhất của nữ tử, tăng nhân hơi mất tự nhiên ho một tiếng, sau đó bật thốt trào phúng: “Ăn mặc như vậy thì chẳng làm được việc gì ngoài nữ nô cho vương tử ở trong phòng ấm đâu.”

 

 "..." Sí Nhi nhất thời không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu, "Ta không lạnh."

 

Tuy giọng điệu hắn mỉa mai nhưng Sí Nhi chưa bao giờ ăn mặc như vậy gặp người khác lại cảm thấy ‘đuối lý’, cho nên nàng bị hắn trào phúng hai câu cũng không để bụng… Hơn nữa, lúc này nhiệt độ cơ thể hắn rất ấm…

 

Thiếu nữ không biết rằng dáng vẻ nàng hơi sợ hãi ngoan ngoãn rúc vào ngực nam nhân giống như động vật nhỏ không hề đề phòng, thật sự rất… Làm người khác muốn bắt nạt nàng!

 

Tăng nhân bỗng nhiên cúi đầu, bờ môi ấm áp đến gần mặt Sí Nhi.

 

Ngay khi Sí Nhi nhầm tưởng hắn muốn hôn mình thì cảm thấy tóc mai căng ra ―― hóa ra là khăn che mặt bị hắn ngậm lấy, kéo qua một bên, sau đó nàng bị hắn ‘cắn’!

 

Không cần nghi ngờ, khuôn mặt dưới khăn che mặt đỏ bừng.

 

Nhìn đôi mắt sáng lấp lánh như nai con và khuôn mặt nhỏ hồng hồng kiều diễm của thiếu nữ, môi tăng nhân hơi hé, cuối cùng ngậm chặt lại, không lên tiếng nói móc nữa.

 

Hắn im lặng, ôm Sí Nhi đi đoạn đường thật dài.

 

Yên lặng như tờ, ngoại trừ tiếng bước đi của tăng nhân, chỉ còn tiếng hít thở của đối phương, thậm chí là tiếng tim đập…

 

Nếu như con đường này vĩnh viễn không có điểm dừng thì tốt rồi… Lúc đó lòng thiếu nữ nghĩ vậy.

 

Nhưng bóng tối xung quanh chợt rút đi, đường nhỏ chật hẹp cũng rộng rãi sáng sủa ――

 

Hai người đã vào một tòa điện lớn đèn đuốc sáng choang!

 

Thật sự, thật sự quá khó tin… Sí Nhi không kìm lòng được thoát khỏi vòng ôm của tăng nhân, nhìn toàn bộ trước mắt mà sợ ngây người!

 

Nếu như nói cung điện của vương tử khổng tước là hoa lệ xa xỉ, vậy tòa cung điện ngầm thần kỳ này mới chân chính là kiệt tác trời cao mà không người thợ khéo léo nào có thể tưởng tượng nổi!

 

Không kể cột hành lang lấp lánh tầng tầng ánh vàng kia, bích họa phù điêu xa hoa lộng lẫy, thậm chí là một cái ao hình tròn có suối phun tung tóe bọt nước trong điện, chỉ riêng mấy trăm ánh đèn dầu dày đặc bản chất đặc biệt quanh năm không tắt, tô điểm toàn điện lớn trống trải đã làm người ta nhìn mà than thở!

 

“Này…” Trên đời này còn có kiến trúc thần bí mà hùng vĩ, không kém bao nhiêu so với Tĩnh Vũ đường bên trong thành Xích Ninh được coi là thánh địa người người dõi mắt!

 

Sí Nhi ngắm nhìn bốn phía, thật lâu chưa phục hồi tinh thần, mặt tăng nhân vẫn không biến sắc, đi thẳng tới một vách tường trong điện.

 

Tại sao hắn không hề giật mình trước khung cảnh kia, thậm chí như còn đã đoán trước được đường đi khắp nơi này?

 

Sí Nhi mở to hai mắt, nhìn tăng nhân dịch chuyển một cái chân đèn nào đó ――

 

Chỉ nghe vài tiếng lạch cạch, vách đá trụi lủi mở ra theo âm thanh …

 

Nhìn trước mắt xuất hiện một con đường mòn, thiếu nữ há cái miệng nhỏ hơn nửa ngày mới khép lại.

 

Tăng nhân quay đầu nhìn nàng một cái, vẫn lặng im, cất bước đi về phía trước.

 

Sí Nhi tự nhiên đi theo sát hắn!

 

Bóng dáng hai người một trước một sau, vừa đi vào đường mòn kia thì vách đá phía sau vang lên tiếng ầm ầm, không ngờ lại tự động sụp xuống…

 

“Ừm… Có phải chúng ta không thể quay lại nữa không…” Sí Nhi nhỏ giọng hỏi, muốn ‘đến gần’ tăng nhân phía trước hờ hững tự nhiên, chỉ để lại cho nàng một bóng lưng lạnh lùng.

 

“Ừm.” Không ngờ hắn trước kia tích chữ như vàng lại thật sự lên tiếng đáp lời.

 

Tuy vẫn chỉ một tiếng ừm ngắn gọn cũng đã đủ làm trái tim thiếu nữ đập loạn!

 

“Nhưng hắn nói nơi vừa rồi không thể trở về, chỉ có thể bị cát lún Hô Duyên Hải…” Sí Nhi nói tới đây mới đột nhiên nghĩ ra ――

 

Tăng nhân trấn định mạo hiểm này chẳng lẽ căn bản chưa từng nghe nói đến Hô Duyên Hải đáng sợ?!

 

Đúng, hắn là người bên ngoài, có lẽ chưa từng gặp qua cát lún, không hiểu tại sao nó lại là vị trí người người sợ hãi…

 

“A!” Thiếu nữ đang cúi người suy nghĩ lung tung, không ngờ người phía trước bỗng dưng dừng bước, chóp mũi nhỏ xinh đẹp của nàng va thẳng vào tấm lưng rắn chắc của tăng nhân.

 

“Ngươi đã sợ sao còn đi theo?” Tăng nhân nghiêng người qua, đôi mắt lạnh nhạt như lần đầu gặp mặt liếc nhìn khuôn mặt nhỏ hồng của nàng một chút.

 

Sí Nhi lắc đầu một cái, lại kiên định gật đầu: “Ta không sợ!”

 

“…Bọ cạp độc Hô Duyên Hải cũng thật là phiền phức.” Phiền đến nỗi hắn phải vận công suốt ba ngày mới không chết bất đắc kỳ tử vì kịch độc khác thường kia.

 

Nhưng khi hắn dùng công lực ép độc tố ra khỏi phục phủ ngũ tạng, một nhân vật ‘phiền phức’ hơn lại xuất hiện ――

 

Thiếu nữ đó thường yên lặng xuất hiện trong rừng, còn dùng đôi mắt trong suốt mỹ lệ lấp lánh nhìn hắn, vì sao lại làm việc thừa thãi, ‘đào’ hắn từ trong chồng lá rụng ra, còn to gan lớn mật cởi tăng bào của hắn, sờ tới sờ lui trên người hắn?

 

Động tác này vốn không khác nhiều những nữ tử trước đó cũng có ý đồ dụ dỗ hắn… Nhưng không biết vì sao, thiếu nữ này lại như ngoại lệ đặc biệt động lòng người! Nhất định là do con bọ cạp xui xẻo kia cắn phần đùi trong của hắn, dòng máu toàn thân như đều trào đổ thân dưới, cho nên có một luồng kích động xưa nay chưa từng có làm lúc đó hắn đè thiếu nữ không biết sống chết này dưới người…

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)