TÌM NHANH
[FREE]_TRÒ CHƠI SỚM CHIỀU
Tác giả: Phù Cẩn
View: 2.448
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 5: Thực tập
Upload by TND
Upload by TND
Upload by TND
Upload by TND
Upload by TND
Upload by TND
Upload by TND
Upload by TND
Upload by TND
Upload by TND
Upload by TND
Upload by TND
Upload by TND
Upload by TND

Một tuần này lần đầu tiên Hoài Hâm được ngủ đến khi tự nhiên tỉnh giấc.

Sờ soạng điện thoại ở tủ đầu giường rồi liếc mắt nhìn, hơn mười hai giờ rồi.

 

Bản cáo bạch đã đăng rồi.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô loạng choạng đứng dậy, buộc gọn đầu tóc như ổ gà rồi bật máy tính lên, đăng nhập vào trang web sở giao dịch chứng khoán, hồ sơ đăng ký đầu tiên cô nhìn thấy quả nhiên là cái tên quen thuộc.

 

Mở ra, download.

 

Tất cả các số liệu đều đã được sửa đổi chính xác, không có sai lầm.

 

Hoài Hâm thở dài một hơi, hoàn toàn ngồi phịch ở trên ghế tựa như một đống bùn nhão.

 

Hôm nay mặc dù là ngày làm việc, nhưng toàn bộ tổ hạng mục đều ngầm thừa nhận nghỉ ngơi, đang là giờ cơm, cô còn chẳng muốn bước ra khỏi cửa, qua loa gọi đồ ăn nhanh.

 

Mở vòng bạn bè ra, phát hiện có không ít đồng nghiệp đều đăng bài viết có liên quan đến việc niêm yết thành công.

 

Đương nhiên là cũng có cả Úc Thừa.

 

Hoài Hâm lần lượt bấm like từng bài, nghĩ ngợi, mỗi một bài lại bổ sung thêm bình luận icon: [Chúc mừng][Chúc mừng][Chúc mừng].

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Tào Thành Chương và Chung Huân mấy sếp lớn kiểu này chắc chắn sẽ không để ý đến cô, Diệp An Kỳ có lẽ là đang nhìn điện thoại, đáp lại rất nhanh, Hoài Hâm mở khung chat riêng, nhiệt liệt chúng mừng hạng mục IPO lần đầu tiên cô ấy phụ trách đã coi như đạt được thắng lợi trên cơ bản.

 

Cơm trưa của Hoài Hâm tự đặt cho mình mỳ ý phô mai mà cô thích nhất cùng với một phần salad yến mạch, ung dung thong thả mà ăn xong, vừa xem bình luận, Úc Thừa vẫn chưa trả lời cô.

 

Cô khẽ phì một tiếng, vứt túi bóng và hộp cơm vào thùng rác.

 

Lâu lắm rồi chưa viết tiểu thuyết.

 

Hoài Hâm mở thư mục tên “!” trong ổ C lên, chọn bản word gần đây nhất.

 

Đây là một tiểu thuyết ngắn mà gần đây cô đang viết, tình yêu đô thị, trước x sau yêu, câu chuyện từ bạn trên giường biến thành người yêu. Đề tài có chút to gan khác người, nhưng cô vẫn rất nhao nhao muốn thử.

 

Kiểu dạng lúc trước còn chưa khiêu chiến qua. Về phương diện lý luận thì chắc là được, nhưng nói về độ thực tiễn thì có chỗ khó nhất định, nhưng cô vẫn có thể khống chế lòng tin.

 

May là từ sớm đã có mấy năm bố mẹ không có cuộc sống hôn nhân hài hoà, trên phương diện tình cảm này Hoài Hâm đã sớm được khai sáng, từ cấp ba đã bắt đầu yêu đương, tìm đối tượng cũng là tìm người lớn hơn mình mấy tuổi… Cô luôn có cảm giác yêu đương bằng tuổi không đủ thành thục, trong đầu toàn nghĩ những chuyện đâu đâu, chả có ý nghĩa gì.

 

Nhưng Hoài Hâm có chút tựa như chứng thích sạch sẽ, khi yêu lúc nào cũng khó mà mở lòng, chân chính giao phó bản thân mình.

 

Mối quan hệ yêu đương đạt trình độ sâu đậm nhất là sau khi học đại học, phát triển quan hệ với một đàn anh cấp ba, vừa có ngoại hình mà thành tích cũng rất cao. Đáng tiếc là cuối cùng bởi vì đối phương muốn du học, nói không thể chịu được yêu xa, cho nên liền chia tay.

 

Lúc đó cô quả thật là dồn hết tình cảm vào cuộc tình này, về mọi mặt hai người đều rất phù hợp, cũng rất ít khi cãi nhau, bởi vì lý do chia tay bất khả kháng này, cô còn nhớ rõ sau đó mình còn vì chuyện này mà suy sụp một thời gian.

 

Lôi chị em chạy đi mượn rượu giải sầu, học người khác thất tình thì khóc đến tê liệt, chỉ trích đối phương “Anh chưa bao giờ đặt em vào trong kế hoạch tương lai của mình”… Dù sao, cuối cùng thì người nên bay đến Mỹ cũng đã bay rồi, còn không kịp gặp lại nhau lần cuối cùng ở sân bay.

 

Nhưng thời gian là liều thuốc tốt nhất, mọi chuyện qua đi là ổn rồi.

 

Lần thất tình đó đã khiến Hoài Hâm lĩnh hội được một đạo lý quan trọng… Không có sự tổn thương nào là không thể chữa lành được. Chỉ xem bạn có kiên nhẫn hay không thôi.

 

Nhưng cô cũng ý thức được, trong chuyện tình cảm nam nữ luôn có những cách nhìn nhận khác nhau.

 

Đàn ông trong chuyện tình cảm có lẽ sẽ thiên về lý trí hơn, cuối cùng cũng sẽ cân nhắc thực tế, đau dài không bằng đau ngắn, sớm chia tay thì càng bớt đau khổ, nhưng cũng có thể trong những năm tháng dài đằng đẵng sau đó, anh ta sẽ thỉnh thoảng tức cảnh sinh tình, nhớ lại những đoạn thời gian về mối tình không mấy viên mãn của mình, bản thân xúc động mà hoài niệm.

 

Còn phụ nữ lại là tín đồ trung thành của chủ nghĩa Adler, vĩnh viễn hướng về thực tệ, lúc yêu thì đắm đuối, nhưng một khi đã buông tay thì còn dứt khoát hơn bất kỳ ai, thật sự buông xuống được, sẽ không quay đầu nhìn lại một cái.

 

Yêu đương nhiều lần, đối với những chiêu trò kia của đám đàn ông cô cùng đều biết hết. Người bạn trai nào đó từng cảm thấy bởi vì cô đã từng bị tổn thương trong tình yêu cho nên bây giờ chỉ coi chuyện tình cảm là trò chơi tiêu khiển, là một người con gái tồi tệ không thể chối cãi, nhưng Hoài Hâm cũng không quá tán đồng. 

 

Lúc cô yêu đương cũng vẫn dồn tình cảm vào một mối quan hệ (Chỉ là hết hơn so với người bình thường~), không đùa bỡn tình cảm, không làm bạn tình, cũng không bắt cá hai tay.

 

Đều là chuyện anh tình tôi nguyện, không yêu được thì không cần yêu. Cho nên Hoài Hâm cảm thấy, bản thân thật sự không được coi vào loại tồi tệ này, nhiều lắm thì được coi như, chủ nghĩa cao thủ mà thôi.

 

Mà cái gọi là “cao thủ” này, lúc đối mặt với Úc Thừa kiểu người đàn ông lịch thiệp phong phú. Còn phải hạ giá.

 

Thật ra cô rất dễ dàng hiểu được vì sao bản thân lại sinh ra hứng thú nhiều như vậy đối với Úc Thừa. Thời cấp ba yêu đương trong sân trường tựa như đọc một bài thơ, vẫn dùng giấy trắng để viết, lúc Đại học thì miễn cưỡng chỉ có thể nói là một tập thơ, chỉ là nhiều trang giấy hơn mà thôi, mà chỉ khi Úc Thừa ở trước mặt cô, mới thật sự cảm thấy đây là một quyển sách hoàn chỉnh, được đóng gói tinh xảo.

 

Một quyển thần bí, tản ra trầm hương, trang bìa cũng đang hấp dẫn bạn mau mau đọc sách.

 

Hoài Hâm không mở ra xem qua, không biết bên trong là nội dung gì, nhưng tin rằng nhất định sẽ rất đặc sắc.

 

Cô chống tay lên cằm nhìn con trỏ chuột không ngừng loé lên, đột nhiên có cảm hứng.

 

Gõ ra tiêu đề [Chương 2, đêm mưa].



 

Đối với chuyện mà mình thích lúc nào Hoài Hâm cũng ôm lấy lòng nhiệt tình và sự cố chấp, mỗi lần sáng tác đều như quên mất thời gian, đợi cho đến khi gõ đến phím cuối cùng, đảo mắt đã qua năm tiếng.

 

Cũng vừa đến giờ ăn cơm.

 

Cô đặt vé máy bay tám giờ tối sẽ về Bắc Kinh, bây giờ đứng dậy khởi hành đến sân bay là vừa vặn, cơm tối cũng có thể giải quyết ở bên kia,

 

Hoài Hâm mang theo cả đống mỹ phẩm và tinh chất dưỡng da, chỉ có thể ký gửi hành lý. Sau khi đi qua cửa an ninh, nhóm gia đình bặt hơi mấy hôm nay cuối cùng cũng có động tĩnh.

 

Bố: [Tinh Tinh về rồi à? Chuyện thực tập tất cả đều thuận lợi chứ?]

 

Triệu Triệt: [Không phải chị đã nói là mười hai giờ đêm mới về đến nơi sao, bố, bố lại nhớ sai rồi.]

 

Dì Triệu: [Còn nói là đợi Tinh Tinh về thì làm bánh su kem mà con bé thích ăn nhất cho nó đó.]

 

Triệu Triệt: [Chảy mồ hôi.jpg]

 

Triệu Triệt: “Chị con thích nhất là bánh su kem vanilla mà.]

 

Dì Triệu: [Ừm, giống nhau cả mà (nhe răng).]

 

Hoài Hâm nhìn màn hình mấy lần, khéo môi giương lên một nụ cười: “Mẹ, mẹ đừng giằng co nữa, đêm nay con về rất muộn, sáng mai còn phải trực tiếp đến công ty nữa, để sau lại nói đi.]

 

Tựa như là đã đoán được cô sẽ nói như vậy, rất nhanh Triệu Viên Thanh đã trả lời: [Được, vậy sau này mẹ lại làm cho con, muốn ăn thì nói một tiếng nhé.]

Hoài Hâm: [Bắn tim tình yêu.jpg]

 

Trên sân bay tìm tạm một tiệm cơm phương Nam ngồi xuống, Hoài Hâm gọi một bát canh thịt trâu nóng hổi, ngồi xuống chậm rãi ăn.

 

Triệu Triệt trong Wechat nhắn vào khung chat riêng tư với cô: [Chị!]

 

Hoài Hâm: [Sao?]

 

Triệu Triệt: [Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp! Kẻ tiểu nhân này trước tiên dập đầu với ngài!]

 

Hoài Hâm: “?”

 

Triệu Triệt: [Chị, chị đối xử lạnh nhạt với em hu hu hu! Em thực tình dâng đến trước mặt mà chị cũng không nhìn em một cái (khóc to).]

 

Hoài Hâm: [Có chuyện thì nói có rắm mau thả.]

 

Triệu Triệt: “…”

 

Hoài Hâm: “Được.”

 

Triệu Triệt: [Có thể cho em mượn hai vạn không (đáng thương).]

 

Triệu Triệt: [Coi như em nợ chị, dùng vào tiền du lịch tốt nghiệp cấp ba (đáng thương).]

 

Hoài Hâm giật giật khóe miệng, gọi một cuộc điện thoại đến. Đầu bên kia không biết là chột dạ hay là sao, rất nhanh đã nghe máy.

 

Thấp giọng, đoán chừng là đang trốn trong phòng: “Alo, chị?”

 

Hoài Hâm đi thẳng vào vấn đề: “Không phải bố là đã nói là cho em ba vạn tiền đi du lịch rồi sao? Sao thế, em muốn chụp ảnh chung với vương tử Ai Cập hay là muốn đến hoàng thất Ả Rập uống trà buổi trưa, lại còn dám hỏi thêm tiền cơ đấy?”

 

Triệu Triệt: “…”

 

“Ai dô chị, đây không phải là em muốn đi đến nơi đẹp hơn sao! Hai ba vạn muốn ra nước ngoài chỉ có thể đi mấy nước xung quanh Đông Nam Á thôi, chị cũng không muốn để em trai yêu quý của chị có một lần du lịch tốt nghiệp khắc cốt ghi tâm duy nhất trong đời, chỉ vì không đủ tài chính mà tràn ngập nuối tiếc chứ!”

 

“…”

 

Hoài Hâm: “Em vẫn còn du lịch tốt nghiệp đại học và du lịch tốt nghiệp nghiên cứu sinh.”

 

Đầu bên kia trầm mặc trong giây lát, cười đùa hí hửng nói: “Vậy cũng chưa chắc nữa, em có thể thi lên đại học hay không vẫn là ẩn số.”

 

Hoài Hâm: “..”

 

Không thể phản bác được.

 

“Không phải, em muốn đi đâu?”

 

“Mấy nước ở châu Âu, đi Pháp, Italy, Vatican gì đó. Đi vài vòng luôn, đại khái khoảng mười mấy ngày.”

 

“Ờ.” Hoài Hâm hỏi: “Đi cùng với ai?”

 

Triệu Triệt có chút ấp úng: “Thì… Vài người bạn chơi thân.”

 

Hoài Hâm híp mắt: “Con gái?”

 

“Ách… Vâng.”

 

“Chỉ có em với con bé hai người?”

 

Đầu bên kia yên tĩnh vài giây, phát ra một tiếng gào khóc: “Không phải chứ, chị, chị cũng quá biết đoán rồi đấy, sao có thể đoán ra được vậy!”

 

Hoài Hâm hầm hừ nói: “Rất rõ ràng mà.”

Triệu Triệt rất rõ ràng đã vắt hết óc nghĩ cách diễn tả: “… Chị, em với cậu ấy, thật sự chỉ là quan hệ bạn bè, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, trước kia cũng không quen với cậu ấy…”

 

Hoài Hâm khẽ cười một tiếng: “Vậy xem ra là muốn xảy ra chuyện gì đó rồi. Trước kỳ thi tốt nghiệp cấp ba đã yêu nhau rồi nhỉ?”

 

Triệu Triệt: “..”

 

Không bằng cậu im miệng luôn vậy.

 

“Chị, em…” Cậu cắn răng suy tư trong chốc lát, như tráng sĩ mà siết chặt tay, nói: “Em không cần tiền của chị nữa là được chứ gì, chị ngàn vạn lần đừng nói chuyện này cho bố mẹ!”

 

Trong chốc lát cả hai đầu đều không nói gì.

 

Một lúc lâu sau, Hoài Hâm mở miệng: “Tiền chị có thể cho em mượn, nhưng chị có một câu hỏi.”

 

Triệu Triệt cẩn thận từng li từng tí: “Chị nói đi?’

 

Hoài Hâm co ngón trỏ lại khẽ gõ trên mặt bàn, logic rõ ràng, trật tự ngay ngắn thẳng hàng trần thuật: “Nếu như đến đại học em còn không thi đậu, sao có thể trả được hai vạn chứ?”

 

Triệu Triệt: “…”

 

Lúc đến Thâm Quyến trời vẫn trong sáng, lúc đi thời tiết cũng sáng trong.

 

Máy bay cũng đúng giờ lên máy bay không bị hoãn, tất cả đều theo kế hoạch mà xảy ra, khiến tâm trạng của Hoài Hâm cũng vui vẻ theo.

 

Trên giao diện Wechat cùng với Triệu Triệt hiện lên cô vừa mới chuyển hai vạn, theo đó là icon của đối phương gửi đến [Quỳ xuống cảm tạ bố.jpg].

 

Hoài Hâm nhìn chăm chú hình ảnh có hơi hài hước này, cười nhẹ lắc đầu, tắt máy sập nguồn.

 

Mấy năm qua, hình thức ở chung giữa cô và Triệu Triệt hoàn toàn là như vậy.

 

Cậu nhí nhố cúng bái nâng cô, cô cũng một mắt nhắm một mắt mở dung túng những trò vặt ngang bướng kia của cậu.

 

Lúc Hoài Hâm mười sáu tuổi, Triệu Triệt tiến vào cửa của nhà họ Hoài, lúc đó bố của cô vừa mới ly hôn được ba tháng, thời gian không dài cũng không ngắn.

 

Trước khi bọn họ ly hôn đã bất hòa chuyện tình cảm nhiều năm, lúc đó Hoài Hâm lên cấp ba, áp lực nặng nề chuyện học hành, đã không còn sức lực truy cứu trong chuyện này có bao nhiêu lạ kỳ.

 

Sớm có manh mối cũng tốt, trong thời gian ngắn gặp được người phù hợp cũng được. Bố mẹ chấm dứt cuộc hôn nhân này cũng là bởi vì bọn họ không thể ở bên nhau được nữa, chẳng thể trách cứ được ai.

 

Đôi lúc Hoài Hâm sẽ nghĩ, lúc cô còn nhỏ như vậy hai người họ cũng đã từng thương yêu nhau, cùng nhau xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, bao nhiêu thời khắc khổ cực cũng trải qua rồi, bây giờ công ty kinh doanh phát triển không ngừng, càng làm được tốt hơn. Có lẽ lúc đó cũng không có ai ngờ đến, khi ly hôn sẽ huyên náo đến khó coi như vậy.

 

Sau đó Triệu Viên Thanh liền dẫn Triệu Triệt mười ba tuổi tiến vào nhà.

 

Người mẹ kế này của Hoài Hâm là người ở địa phương nhỏ đến, một đường phiêu đến phương Bắc, cuối cùng ở Bắc Kinh “quá to lớn” này mà đứng vững gót chân, mà sau khi trải qua một đoạn tình cảm không mấy hạnh phúc như vậy, cũng vì đối phương mà sinh một đứa con.

 

Mà sau khi gặp được Hoài Diệu Khánh, liền trở thành câu chuyện phiên bản khác của chim sẻ biến thành phượng hoàng.

 

Không có những chuyện ghẻ lạnh, thờ ơ và cẩu huyết như trong phim truyền hình diễn xuất, Hoài Hâm vào lần gặp thứ hai đã đổi miệng gọi mẹ. Giữa cô và Triệu Triệt cũng rất ít khi xảy ra tranh cãi, thậm chí có thể nói là tình cảm rất tốt.

 

Hoài Diệu Khánh cũng mừng rỡ bởi sự bao dung của cô, sờ lấy đầu cô khen cô hiểu chuyện. Mẹ mẹ ruột của cô là Liễu Huy sau khi biết chuyện này thì tức giận đến mức môi cũng run rẩy, chỉ vào mũi của cô nói cô là một đứa không biết ơn không có lương tâm.

 

Sự khen chê tốt hay xấu, Hoài Hâm đều đón nhận hết.

Cô cũng không quá để ý những thứ này.

 

Ngày tháng vẫn phải qua, kiểu gì cũng phải lựa chọn một nơi để đứng. Cô nghĩ bản thân chính là một người thiết thực đến cùng như vậy.

 

Nếu như không tính khâu quan trọng của Printer, ngân hàng đầu tư bình quân lúc tan việc ướng chừng vào khoảng một hai giờ.

 

Không sai, rạng sáng.

 

Vận khí tốt thì có thể đúng mười hai giờ về nhà. Gần hai tuần nay, cuộc sống nghỉ ngơi của Hoài Hâm bừa bãi, đến cả chén sứ trắng ở trên bàn cũng tỏa ra một mùi hương của cà phê.

 

Thời gian trôi qua quả thật rất nhanh.

 

Hoài Hâm đương nhiên không quên Úc Thừa người này, nhưng anh ở Hong Kong còn cô cho dù có muốn làm gì thì cũng như ngoài tầm tay. Còn chưa kịp suy xét có thể còn gặp lại được anh hay không, anh đã tự mình đưa đến cửa.

 

Kỳ thực tập nghỉ hè đã qua hơn phân nửa, vào một ngày nào đó lúc buổi chiều, mọi người uống trà nghỉ ngơi ở phòng nghỉ xong, Diệp An Kỳ đột nhiên thuận miệng đề ra một câu: “Alvin đến Bắc Kinh công tác rồi.”

Hoài Hâm nhíu mày: “Bây giờ?”

 

“Đúng. Đang trong phòng họp họp đấy.”

 

“Ồ.”

 

Hoài Hâm cười, cầm khăn tay lau sạch khoé môi: “Chị An Kỳ, em về làm việc trước đây.”


 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)