TÌM NHANH
TÌNH YÊU CUỒNG NHIỆT SAU HÔN NHÂN
Tác giả: Quân Lai
View: 2.292
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 39: Đường Khê, mau yêu anh đi
Upload by TND
Upload by TND
Upload by TND
Upload by TND
Upload by TND
Upload by TND
Upload by TND
Upload by TND
Upload by TND
Upload by TND
Upload by TND
Upload by TND
Upload by TND
Upload by TND

Đường Khê xác nhận mấy lần xem có phải khoảng cách giữa vị trí mà Tần Kiêu chia sẻ và vị trí của mình càng ngày càng gần hơn hay không. Cô vén chăn, xuống giường và chạy một mạch xuống phòng khách ở tầng một.

 

Đứng ở giữa phòng khách tầng một, cô cầm điện thoại lên, nhìn khoảng cách giữa Tần Kiêu và mình còn hơn 700 km, cô sững sờ.

 

Cô đang làm gì vậy?

 

Tần Kiêu còn cách nhà xa như vậy, phải sau nửa đêm mới về đến nhà, bây giờ cô chạy xuống lầu làm gì?

 

Trong biệt thự yên tĩnh, Đường Khê mơ hồ nghe thấy nhịp tim của chính mình.

 

Cô đưa tay lên ngực, cảm thấy tim mình đập dữ dội, đây là cảm giác mà cô đã cố gắng kìm nén khi ở thành phố Đông mấy ngày trước.

 

Cô nhìn vào vị trí được chia sẻ trên điện thoại đang thay đổi khoảng cách.

 

Cô nghĩ đến Tần Kiêu lúc trong khách sạn ở thành phố Đông, cùng cô nằm trên chiếc bàn nhỏ, ánh mắt sâu lắng nhìn cô thật sâu.

 

Cô nghĩ đến Tần Kiêu có thể cùng cô nhàn nhã đi dạo ở thị trấn nhỏ.

 

Cô nghĩ đến buổi xem mắt lần đầu tiên, cô thậm chí còn chưa gặp mặt anh, vừa đến cửa phòng, cô đã nghe thấy anh chế giễu Đường Hưng Xương dùng con gái mình để đổi lấy lợi ích, là loại đàn ông vô dụng nhất, trút giận cho cô.

 

Cô nghĩ đến việc vào ngày sinh nhật của Đường Hưng Xương, anh bảo vệ cô tại nhà họ Đường.

 

Anh dường như, luôn luôn xuất hiện khi cô cần anh.

 

Cũng là lúc cô hạ quyết tâm, kiếp này sẽ không bao giờ giống mẹ của mình, đắm chìm trong tình yêu mù mịt.

 

Cô siết chặt các ngón tay thành nắm đấm, cố gắng kìm nén nhịp đập của trái tim mình.

 

Một cảm giác mềm mại không thể nắm bắt đột nhiên trở nên đau nhức và sưng tấy, lấp đầy cả lồng ngực của cô.

 

Cô đưa tay sờ sờ cổ, nhếch khóe môi cười, chớp chớp mắt, nuốt sự chua xót ở cổ họng xuống.

 

Cô không sao, cô phải bình tĩnh lại.

 

Cô cầm điện thoại di động, chậm rãi đi lên lầu, mở rèm cửa phòng ngủ, ngồi trên thành cửa sổ, ngước nhìn vầng trăng trên bầu trời.

 

Khi cô không đề phòng, một giọt nước trượt khỏi khóe mắt và biến mất trên mái tóc ở thái dương.

 

Cô đưa tay lên, vô tư gạt đi những vết ướt nơi khóe mắt.

 

Khoảng cách trên địa điểm được chia sẻ ngày càng gần hơn.

 

Vào lúc ba giờ sáng, Đường Khê nhìn thấy một chiếc ô tô quen thuộc đậu trước cửa nhà mình.

 

Một người đàn ông dáng người cao lớn bước xuống xe, anh mặc một chiếc áo khoác dài, quần thể thao màu đen. Dưới ánh đèn ở cửa màu vàng ấm áp, khuôn mặt lạnh lùng của anh trở nên mềm mại, đôi chân dài bước về phía cửa. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc gì về bản chuyển ngữ bạn có thể nhắn về fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage của web là LuvEva land nhé.

 

Đường Khê đứng sau bức màn cửa, khi ánh mắt chạm phải chiếc túi thời trang mà anh đang cầm trên tay, cô không nhịn được bật cười.

 

Người đàn ông này, quay về vào lúc này còn mua túi làm gì.

 

Nửa giờ trước, Đường Khê cố ý đi xuống lầu, bật đèn trước cửa biệt thự và đèn trong sân, đèn trong phòng khách ở tầng một cũng sáng lên.

 

Sau khi xuống xe, Tần Kiêu nhìn thấy đèn sáng lên vì mình, còn tưởng rằng Đường Khê đang ở trong phòng khách, anh bước một bước thì chú ý đến ánh mắt của Đường Khê, dừng lại, ngẩng đầu nhìn về hướng phòng ngủ trên tầng hai.

 

Đường Khê mở tất cả rèm cửa ra và mỉm cười với anh.

 

Em sẽ đối xử tốt với anh.

 

Em sẽ đối xử rất tốt với anh.

 

Đường Khê nhìn chằm chằm vào mặt anh, suy nghĩ trong lòng.

 

Cô quay người bước xuống lầu.

 

Khi Tần Kiêu mở cửa bước vào, Đường Khê vừa vặn đi đến góc cầu thang, hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng chào hỏi đối phương.

 

"Anh trở về rồi.”

 

"Anh trở về rồi."

 

Anh nhấc chân đi về phía cô, động tác xuống cầu thang của Đường Khê đột nhiên chậm lại, ngón tay nắm chặt tay vịn cầu thang, kiềm chế xúc động muốn qua ôm anh.

 

Tần Kiêu đi đến cầu thang, hơi ngẩng đầu và nhìn cô với đôi mắt sâu thẳm.

 

Đường Khê cười với anh, rũ mi xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Khi cô đi đến bậc thang cuối cùng thì bị anh vươn tay ra ôm vào trong ngực.

 

“Sao còn chưa ngủ?” Tần Kiêu hỏi.

 

"Chờ anh, không phải anh đã gửi vị trí cho em sao? Em biết anh sẽ quay lại." Cho nên em chờ anh.

 

Thân trên của Tần Kiêu hơi ngửa ra sau, muốn tách khỏi cái ôm của cô, nhìn gương mặt cô.

 

Đường Khê vùi mặt vào vai anh, dùng ngón tay siết chặt chiếc áo khoác của anh, dán vào trong ngực anh.

 

Tần Kiêu sững sờ một chút, tiếp tục ôm cô, hỏi: "Còn để đèn cho anh à."

 

"Ừ." Đường Khê điều chỉnh biểu cảm, ngẩng đầu, chui ra từ trong lòng anh, cười nói: "Vừa rồi em xuống lầu, cố ý mở cho anh."

 

Tần Kiêu không kìm được mà ôm cô lần nữa, ánh mắt như lửa đốt, ngón tay nhéo nhéo cằm cô.

 

Đường Khê nghĩ rằng anh muốn hôn cô, nhắm mắt lại và chờ đợi nụ hôn của anh.

 

Một lúc sau, thấy Tần Kiêu không có động tác gì, cô mở to mắt ra thì thấy Tần Kiêu nhướng mày, nửa cười nửa không nhìn cô. Mặt cô đỏ bừng, có chút xấu hổ.

 

Có vẻ như cô đã hiểu sai ý của anh, anh không phải muốn hôn cô.

 

"Sao hôm nay lại tốt như vậy? Chờ anh lâu như vậy, em không buồn ngủ à?" Tần Kiêu cọ chóp mũi cô, hôn lên môi cô như chuồn chuồn lướt nước, thấp giọng nói, giống như đang dỗ dành cô đi ngủ.

 

Đường Khê bị anh hỏi thì chột dạ, cô cúi đầu nói: "Có ngày nào em không tốt đâu.”

 

Tần Kiêu: "Ngày đó ở thành phố Đông."

 

Đường Khê sửng sốt một chút, trong đầu hiện lên hình ảnh hòa thuận của hai người bọn họ ở Đông Thành, phản bác lại: "Khi ở Đông Thành em đối xử với anh không tốt lúc nào, rõ ràng anh nói gì thì là cái đó, em còn nghe lời anh, chủ động...” 

 

Đường Khê dừng một chút, có chút không phục khi anh nói cô đối xử không tốt với anh, kìm nén xấu hổ, nói: "Lúc ở trên giường, em còn chủ động nữa đấy."

 

Tần Kiêu dường như đang tính sổ với cô, nói: "Không phải ngày đó, là đêm đầu tiên mà anh qua thành phố Đông."

 

Đường Khê ngơ ngác hỏi: "Đêm đầu tiên xảy ra chuyện gì?"

 

Tần Kiêu: "Anh bảo em chờ anh, em lại đi ngủ trước." Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc gì về bản chuyển ngữ bạn có thể nhắn về fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage của web là LuvEva land nhé.

 

Khi thức dậy vào sáng hôm sau anh đã phàn nàn về chuyện này rồi, còn lấy cớ đó mà hung hăng giày vò cô, đúng là tai bay vạ gió. Hôm nay anh lại lôi chuyện này ra, Đường Khê thấy rất vô tội: “Anh bảo em chờ anh lúc nào, lúc đó không phải anh gọi điện thoại cho tổng giám đốc Trịnh sao? Em có nói với anh là em muốn ngủ trước, anh còn đồng ý mà.”

 

Tần Kiêu lặng lẽ nói: "Anh ra hiệu bằng tay với em, bảo em chờ anh.”

 

Tần Kiêu lặp lại cử chỉ tay mà anh đã làm khi ở khách sạn thành phố Đông .

 

Đường Khê nhớ anh đã làm cử chỉ này, nhưng cô không hiểu nó có nghĩa là gì.

 

"Ra hiệu bằng tay gì cơ?" Đường Khê hỏi.

 

Tần Kiêu bổ sung kiến thức cho cô: "Đây là ngôn ngữ tay của người câm, ý là đợi tôi, anh bảo em chờ anh ngủ cùng.”

 

“Đây là ngôn ngữ câm sao?” Đường Khê bị chọc cười: “Thật hay giả thế, đây không phải là động tác anh tự nghĩ ra chứ?”

 

Lúc ấy cô cũng chỉ khoa tay lung tung lại với anh.

 

Thấy cô vui vẻ, Tần Kiêu tự nói ra chuyện xấu hổ của mình cũng không phải là vô ích.

 

"Đây không phải anh tự chế ra, là ngôn ngữ tay phổ thông."

 

Đã qua nhiều ngày.

 

Cặp vợ chồng cuối cùng cũng thành công hiểu dấu tay của nhau buổi tối hôm đó ở thành phố Đông .

 

Động tác tay mà Tần Kiêu làm với cô không phải là đồng ý cho cô ngủ trước như cô hiểu, mà là bảo cô đợi anh.

 

Cô vỗ xuống giường, không phải để giục anh mau đi ngủ như Tần Kiêu hiểu, mà là nói cho anh biết cô muốn đi ngủ.

 

"Không thể trách em." Đường Khê giải thích với anh: "Em không hiểu ngôn ngữ câm, ai biết anh học rộng tài cao như vậy, chỉ ngủ thôi anh cũng cả dùng ngôn ngữ câm."

 

Tần Kiêu híp mắt, hừ lạnh một tiếng, xoay người đi về phía huyền quan.

 

Vừa vào cửa, anh đã ném chiếc bao đựng túi thời trang ở trước cửa.

 

Nghe anh cười lạnh, Đường Khê ngớ ra, phút chốc cô dở khóc dở cười.

 

Sao anh lại tức giận rồi?

 

Vừa rồi không phải đang bình thường sao?

 

Làm cô còn nghĩ rằng có phải anh biết chuyện xảy ra hôm nay không nên mới cố ý trở về dỗ cô hay không.

 

“Lại đây.” Tần Kiêu xách túi đi tới sô pha, vẫy tay với cô.

 

Đường Khê bước tới, ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh anh.

 

"Cho em."

 

Vẻ mặt Tần Kiêu vẫn hờ hững như thường ngày khi tặng túi cho cô.

 

Đường Khê nhận lấy, lấy chiếc túi ra khỏi bao đựng, nhìn thấy hình dạng của chiếc túi, đôi mắt cô như đông cứng lại.

 

Màu hồng cánh sen!

 

Cô lại lấy một cái túi khác ra.

 

Cả hai đều là màu hồng cánh sen!

 

Cô khẽ quay đầu nhìn về phía Tần Kiêu.

 

Hôm nay anh làm sao vậy?

 

Không phải bình thường thẩm mỹ trong việc mua túi rất tốt sao?

 

Tại sao hôm nay đột nhiên trở thành trai thẳng như vậy, mua cho cô hai cái túi màu hồng cánh sen.

 

Dáng vẻ Tần Kiêu uể oải ngả người ra sau, bắt chéo chân, gõ ngón tay lên đầu gối, tựa như rất hài lòng với gu thẩm mỹ của mình, đang chờ cô nhận quà thì khen ngợi anh.

 

Thấy dáng vẻ kiêu ngạo của anh, Đường Khê cúi đầu cố nén cười, nhịn không được mà cười ra tiếng.

 

Tần Kiêu liếc cô một cái: "Em cười cái gì?"

 

Đường Khê: "Không có gì."

 

Tần Kiêu dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, hiển nhiên không tin lời cô nói không có gì.

 

Đường Khê vuốt ve hai cái túi một cách trìu mến, cười nói thật: "Sao anh lại mua màu hồng phấn, cái này là thứ mà trai thẳng sẽ mua."

 

Tần Kiêu nhìn chằm chằm cô, nghiêm túc nói: "Em có vui không?"

 

Đường Khê gật đầu: "Ừm, rất vui."

 

Cô duỗi cánh tay về phía anh, anh tiến tới, nghiêng người để cô tựa cằm lên vai anh.

 

Cô hai tay ôm lấy lưng anh, nhướng mi, cố gắng mở to hai mắt, cố nén nước mắt: “Em rất vui, cảm ơn anh."

 

Nghe được lời cảm ơn, ánh mắt Tần Kiêu hơi ngưng lại, trong lòng hỗn độn cảm xúc. Anh giơ cánh tay vỗ nhẹ vào lưng cô, hơi nghiêng đầu, dùng một bên mặt cọ cọ gò má cô, nhẹ giọng nói: "Lên lầu nghỉ ngơi thôi."

 

"Ừm."

 

Đường Khê đứng dậy khỏi vòng tay của anh, nhặt hai chiếc túi màu hồng mới mua rồi bước lên lầu.

 

Cô đặt chiếc túi vào hộc tủ trong phòng để đồ. Cô đứng trước tủ, nhìn hai chiếc túi màu hồng cánh sen tương phản mạnh mẽ với những chiếc túi khác, cô bật cười thành tiếng.

 

"Em đang cười gì vậy?"

 

Tần Kiêu như một bóng ma, giọng nói phát ra từ cửa phòng thay đồ.

 

Đường Khê quay đầu lại, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, nghĩ đến việc anh lấy gương mặt này đi mua túi màu hồng cánh sen, cô cười càng tươi hơn. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc gì về bản chuyển ngữ bạn có thể nhắn về fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage của web là LuvEva land nhé.

 

Trong mắt Tần Kiêu ẩn chứa cảm xúc mà Đường Khê không hiểu lắm, anh nhìn kỹ gương mặt cô vài giây, thản nhiên nói: “Ngủ đi, khuya lắm rồi.”

 

Cô luôn đi ngủ rất sớm, sau khi kết hôn với anh, đây là lần đầu tiên anh thấy cô thức khuya.

 

Chắc chắn là cô rất đau lòng.

 

Không biết là vì chuyện gì.

 

"Ừ." Đường Khê gật đầu, cười nói: "Được."

 

Tần Kiêu nhấc chân và bước vào.

 

“Anh muốn đi tắm sao?” Đường Khê đi tới tủ quần áo ngủ của anh, lấy bộ đồ ngủ đưa cho anh.

 

"Anh tự làm, em đi ngủ đi."

 

Anh nhận lấy bộ đồ ngủ từ tay cô, xoay người bước ra ngoài.

 

Đường Khê đi từng bước theo phía sau anh, cẩn thận nói với anh: "Mấy ngày nay nhiệt độ trong nhà rất thấp, anh đi tắm nhớ bật máy sưởi, để em bật máy sưởi giúp anh."

 

“Không cần.” Tần Kiêu nhìn cô, giọng nói nhẹ nhàng: “Ngủ đi, không cần để ý đến anh.”

 

Đường Khê nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh, dáng vẻ quen thuộc, cười nói: "Được."

 

Cô đứng ở nơi đó, nhìn anh đi vào phòng tắm, đóng cửa phòng tắm lại, nghe thấy tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm, căn phòng im ắng lập tức có một luồng sinh khí.

 

Khi Tần Kiêu đi từ phòng tắm ra, Đường Khê đã ôm lấy chăn mền, nằm lên gối, quay mặt ra ngoài. Cô vẫn chưa ngủ, dùng ngón tay sờ cổ, vuốt ve lên xuống.

 

Tần Kiêu chú ý tới động tác của cô, nghĩ đến buổi tối hôm đăng ký kết hôn, cô cũng nằm trên giường như vậy, lấy tay sờ cổ của mình, chỉ là lúc đó cô đưa lưng về phía anh.

 

Hành động này dường như không phải là hành động mà người bình thường thích làm.

 

Anh lên giường, tắt đèn ngủ và ôm Đường Khê vào trong ngực.

 

Tay Đường Khê đang đặt trên cổ dời đến eo của anh, nhào vào trong ngực anh, hỏi: “Sao anh trở về sớm như vậy, không phải nửa tháng sao?"

 

Tần Kiêu nói: "Không bận."

 

"Vậy ngày mai anh còn đi nữa không?"

 

"Không đi."

 

“Vậy ngày mai em làm món gà kho dừa cho anh.” Cô ghé vào tai anh, thì thầm nịnh nọt: “Được không? Anh có vui không?”

 

Tần Kiêu cười khẽ, sờ sờ mặt của cô, nói: "Vui."

 

Đường Khê thì thầm: "Anh vui thì em cũng vui."

 

Tần Kiêu nghe không rõ, hỏi: "Cái gì?"

 

"Không có việc gì." Đường Khê nhắm mắt lại nói: "Em ngủ đây."

 

Tần Kiêu ậm ừ, vỗ nhẹ vào lưng cô.

 

Hai người nằm ôm nhau một hồi, Đường Khê đột nhiên mở mắt ra, nhìn kỹ khuôn mặt của anh, thấp giọng nói: "Tần Kiêu..."

 

"Ừ."

 

Tần Kiêu không mở mắt, chờ cô nói chuyện.

 

Đường Khê suy nghĩ một chút, hỏi: "Anh không muốn hôn em sao?"

 

Tần Kiêu mở mắt ra, thấy cô dùng đôi mắt ngấn nước nhìn mình, anh hôn lên môi cô một cái: "Ngủ đi."

 

Thấy anh chỉ hôn một lần rồi lại nhắm mắt lại, Đường Khê sửng sốt một chút, nhẹ giọng hỏi: "Chỉ hôn một cái thôi sao? Anh không muốn làm cái khác sao?"

 

Nghe được cô ám chỉ, Tần Kiêu nhịn không được mở mắt ra, cố ý làm mặt lạnh, giọng điệu lạnh nhạt nói: "Em không buồn ngủ sao?"

 

Đường Khê lắc đầu: “Em không buồn ngủ."

 

Dường như cô buồn ngủ quá mức, bây giờ não của cô vô cùng phấn khích. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc gì về bản chuyển ngữ bạn có thể nhắn về fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage của web là LuvEva land nhé.

 

Tần Kiêu nhàn nhạt nói: "Không buồn ngủ cũng phải ngủ."

 

"Vì sao?" Âm thanh Đường Khê mềm mại, có chút tủi thân, giống như đang làm nũng: “Anh mệt mỏi sao?"

 

Tần Kiêu hiểu được ý cô nghi ngờ về năng lực của mình.

 

"Anh không mệt."

 

Đường Khê tiếp tục trêu chọc anh: "Không mệt, anh không muốn làm chút chuyện gì sao?"

 

Tần Kiêu lạnh lùng cảnh cáo: "Đừng gọi anh, ngủ đi."

 

Đường Khê ậm ừ, nhẹ nhàng sờ sờ mặt của anh, nói: "Được rồi, anh mệt mỏi, nghỉ ngơi thật tốt đi."

 

Tần Kiêu lại nghe thấy cô nghi ngờ năng lực của mình lần nữa, anh nhịn không được nhấn mạnh: "Anh không mệt."

 

Đường Khê: "Vậy thì..."

 

Tần Kiêu bỏ bàn tay cô đang sờ trên mặt anh ra, ôm vào lòng, bất đắc dĩ nói: "Anh mệt rồi, ngủ đi."

 

Đường Khê ồ một tiếng, nói: "Anh mệt mỏi thật rồi."

 

Tần Kiêu hiểu được ý cô nói là anh không được, cố nhịn một chút, trầm giọng nói: "Ngủ đi."

 

“Anh, buông cánh tay em ra đi."

 

Cả người Đường Khê bị anh ôm trong vòng tay, không thể nhúc nhích.

 

Tần Kiêu thả lỏng cánh tay, thấp giọng nói: "Em ngoan ngoãn một chút."

 

Đường Khê chợt nhận ra mình đang làm gì, hai má hơi nóng.

 

Cô đang chủ động quyến rũ anh.

 

Bị từ chối.

 

Còn bị cảnh cáo nữa.

 

Bảo cô ngoan ngoãn một chút.

 

Cô xấu hổ cắn môi, trở mình trong vòng tay anh, quay lưng về phía anh, thấy tay anh luồn từ dưới cổ cô xuống. Cô nắm lấy tay anh, áp lên má cô, nhắm mắt lại.

 

Lưng cô áp vào lồng ngực ấm áp của anh, rất yên tâm. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc gì về bản chuyển ngữ bạn có thể nhắn về fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage của web là LuvEva land nhé.

 

Cô thở dài một tiếng, thả lỏng tâm trạng. Không bao lâu sau, ý thức dần trở nên mơ hồ, mơ hồ nghe thấy Tần Kiêu gọi mình, không biết có phải là mơ hay không.

 

Cô không dám mở mắt vì sợ tỉnh khỏi giấc mộng.

 

Tần Kiêu mở mắt ra, áp vào tai cô và nhẹ nhàng nói: "Khê Khê."

 

Nghe tiếng thở đều đều của cô, Tần Kiêu thận trọng áp môi bên tai cô, lặp lại giống như mỗi đêm đều nói trước khi cô đi vào giấc ngủ: "Đường Khê, mau yêu anh đi."

 

"Ngày mai yêu anh đi, được không?"


 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)