TÌM NHANH
SÓI NUÔI CỪU
Tác giả: Đa Lê
View: 772
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 46
Upload by Đêm 30
Upload by Đêm 30
Upload by Đêm 30
Upload by Đêm 30
Upload by Đêm 30
Upload by Đêm 30
Upload by Đêm 30
Upload by Đêm 30
Upload by Đêm 30
Upload by Đêm 30
Upload by Đêm 30
Upload by Đêm 30
Upload by Đêm 30
Upload by Đêm 30

Chương 46

 

Cầu hôn

 

Vân Ngưng Nguyệt chôn mặt trong chăn.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Cô nhìn Cố Lan Tiết.

 

Anh hiển nhiên nhẫn nại, đôi mắt ngày thường cực kỳ khắc chế cũng nhiễm tình dục.

 

“Anh.”

 

Vân Ngưng Nguyệt lại kêu một tiếng, không muốn xa anh.

 

Cô cũng không phải muốn thật, chỉ xúc động.

 

Anh như có thể tiêu tan bóng ma lần trước, có thể làm cô không bài xích.

 

Nhưng anh không tiếp tục.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Là cô không thể dụ dỗ anh?

 

“Đừng nghĩ quá nhiều.”

 

Cố Lan Tiết như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô, sờ tóc cô, như dỗ trẻ con ngủ, “Anh không cần em làm thế, chỉ cần em ở bên anh là được. Ngoan, ngủ trước đi, ngủ một giấc thì tốt rồi.”

 

Vân Ngưng Nguyệt nghe lời, nhắm hai mắt.

 

Cố Lan Tiết nằm bên cạnh cô, tuy khó chịu, nhưng quyết ý không động cô.

 

Vân Ngưng Nguyệt cũng thuận theo chui vào ngực anh, dựa dẫm anh.

 

Cố Lan Tiết ném áo sơ mi trên mặt đất, lúc này vẫn lẻ loi nằm đó, anh cũng lười nhặt.

 

Cố Lan Tiết ôm Vân Ngưng Nguyệt, như ôm toàn thế giới.

 

Toàn bộ của anh.

 

Sáng sớm tỉnh lại, ngực Cố Lan Tiết không một bóng người.

 

Anh xoay người, nhìn thấy Vân Ngưng Nguyệt mặc đồ ngủ, ngồi đưa lưng về phía anh.

 

Hình như cô cầm điếu thuốc.

 

Cố Lan Tiết: “……”

 

Tiểu nha đầu này  học hút thuốc từ khi nào?

 

Giây tiếp theo, anh thấy Vân Ngưng Nguyệt cầm “thuốc”, chấm vào đĩa trên bàn, để vào miệng.

 

Rộp.

 

Tiếng cắn khoai tây chiên giòn rụm.

 

Cùng lúc đó, Vân Ngưng Nguyệt nghiêng mặt, cầm nửa sợi khoai tây chiên, khóe miệng dính sốt cà chua.

 

Cô vô cùng nghiêm túc xin lỗi Cố Lan Tiết: “Ngại quá, đêm qua em gây phiền rồi.”

 

Trời biết, cô yên lặng tập luyện bao lâu những lời này trong lòng.

 

Vân Ngưng Nguyệt cảm giác ngày hôm qua bị váng đầu.

 

Cũng có lẽ là bị đồ vật nào đó gia tăng, từ sáng sớm đến bây giờ, Vân Ngưng Nguyệt không cân nhắc rõ ràng, sao ngày hôm qua muốn ngủ Cố Lan Tiết chân chính?

 

May mắn không tiến hành.

 

Lần này cô thật sự không đúng.

 

Lần đầu tiên cô ngủ anh, còn có thể giải thích nói mình niên thiếu vô tri, nhất thời xúc động; giờ đã hơn ba tuổi, lại lấy lý do này, không quá hợp.

 

Đêm qua, Cố Lan Tiết cũng làm chút chuyện không nên, nhưng rốt cuộc cũng không làm tới cùng……

 

Cố Lan Tiết có ý gì? Đến tột cùng là thích hay không thích?

 

Hay là anh chỉ là nhất thời không kiềm nổi?

 

Vân Ngưng Nguyệt rối rắm.

 

Cái này, cô cảm thấy mình thật sự không có mặt mũi gặp Cố Lan Tiết.

 

Trước khi Cố Lan Tiết tỉnh lại, Vân Ngưng Nguyệt tự hỏi một chuyện.

 

Hoàn toàn không thể thực hiện được.

 

Đừng nói sự nghiệp của cô chưa xong, chưa vạch trần gương mặt thật của Bùi Nhu, chỉ cần chạy, có thể chạy đi đâu?

 

Cô chỉ phải ra vẻ thoải mái ở bên anh, làm bộ đêm qua chỉ là đầu lại bị kẹp.

 

Tất cả đều là ngoài ý muốn.

 

Cố Lan Tiết cũng không truy cứu.

 

Anh bình tĩnh đứng lên, nhặt quần áo trên mặt đất, không cố kỵ, chậm rì rì mặc trước mặt Vân Ngưng Nguyệt.

 

Tay Vân Ngưng Nguyệt cầm khoai tay run run.

 

Cô thấy dấu răng và vệt đỏ trên người Cố Lan Tiết, đều là kiệt tác đêm qua của cô.

 

“Em sẽ không nói hôm qua đều là ngoài ý muốn chứ?”

 

Cố Lan Tiết bình tĩnh nhìn cô, để chân trần xuống giường, đạp lên thảm nhung mềm như bông.

 

Anh cao hơn Vân Ngưng Nguyệt, có cảm giác áp bách.

 

“Em thấy…… Hẳn là vậy.”

 

Vân Ngưng Nguyệt căng da đầu trả lời, không dám nhìn thẳng, lui về phía sau một bước.

 

Cô chưa ăn hết khoai tây, nhét vào miệng, nhanh chóng kéo khăn ướt lau ngón tay.

 

Cô chột dạ.

 

“À?”

 

Cố Lan Tiết muốn chạy trước mặt cô.

 

Anh còn chưa cài ba cúc áo, lộ ra xương quai xanh.

 

Vân Ngưng Nguyệt vứt khăn ướt, còn đang suy nghĩ chắc dấu răng còn nước bọt của cô.

 

Anh không phải đêm qua nhất thời không kiềm nổi? Không cần hùng hổ như vậy  chứ?

 

Vân Ngưng Nguyệt run rẩy duỗi cánh tay, cài nút cho anh.

 

“Anh,” Vân Ngưng Nguyệt có chút lấy lòng cười, “Anh rộng lượng, tha thứ ngày hôm qua em lỗ mãng, được chứ?”

 

Cố Lan Tiết nói: “Nếu anh không tha thứ thì sao?”

 

“Em sẽ bồi thường anh,” Vân Ngưng Nguyệt vội vàng mở miệng, “Chỉ cần em có thể làm được, anh cứ việc nói, em làm trâu làm ngựa đều không sao.”

 

“Làm trâu làm ngựa thì không cần,” Cố Lan Tiết bỗng nhiên mỉm cười, như dụ dỗ cô, “Ngưng Nguyệt, anh không thiếu gì cả, chỉ thiếu một cô vợ.”

 

A?

 

Cố Lan Tiết muốn cưới cô?

 

Vân Ngưng Nguyệt ngây ngốc, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm anh, cũng không dám chớp mắt: “Anh nói là ý kia?”

 

Cố Lan Tiết cười ấm áp: “Em nghĩ thế nào?”

 

Vân Ngưng Nguyệt chỉ vào mình, khó tin hỏi: “Anh muốn cưới em?”

 

Lời này cuối cùng đã chọc thủng lớp giấy cửa sổ.

 

Cố Lan Tiết gật đầu.

 

Đại não Vân Ngưng Nguyệt chết máy.

 

Đây là Cố Lan Tiết?

 

Vân Ngưng Nguyệt cảm giác mình như bị lừa. Cố Lan Tiết sao có thể nói như vậy?

 

Chẳng lẽ là âm mưu của Teddy?

 

Vân Ngưng Nguyệt cảnh giác nhìn Cố Lan Tiết.

 

Cố Lan Tiết sờ mặt: “Mặt anh có gì à?”

 

Không có, trong lòng Vân Ngưng Nguyệt nói, em nghĩ thân xác anh chứa thứ gì khác.

 

Cô thử thăm dò: “Anh muốn ăn táo đá chứ?”

 

“Trong bếp không có táo, chờ lát xuống mua.”

 

Cố Lan Tiết vô cùng tự nhiên trả lời, sờ đầu cô: “Còn muốn ăn gì? Anh mua lại đây.”

 

—— Anh thật không biết hay cố ý tránh bẫy?

 

Vân Ngưng Nguyệt còn lo sợ bất an.

 

Đúng rồi, Teddy giảo hoạt lợi hại, không dễ dàng mắc mưu.

 

Vân Ngưng Nguyệt hỏi Cố Lan Tiết: “Anh còn nhớ lần đầu tiên quay tiết mục, anh viết gì trên giấy không?”

 

Lần trước Vân Ngưng Nguyệt cũng hỏi Teddy làm bộ là Cố Lan Tiết, anh ta không trả lời; lúc này hỏi lại, anh nhất định sẽ có phản ứng.

 

Quả nhiên, Cố Lan Tiết có chút do dự: “Cái này……”

 

Thần kinh Vân Ngưng Nguyệt căng thẳng.

 

Cố Lan Tiết nghiêng mặt, vành tai ửng đỏ: “Đến lúc đó em sẽ biết.”

 

Giống như đúc câu trả lời lần trước.

 

Hay lắm, anh ta đã học được cách giả thành Cố Lan Tiết lừa cô!

 

Vân Ngưng Nguyệt tức giận, cười lạnh: “Đúng là cao tay.”

 

Vừa rồi còn vui vẻ, đột nhiên không khí thay đổi, Cố Lan Tiết giật mình: “Sao vậy?”

 

Vân Ngưng Nguyệt hất tay anh, lui về phía sau hai bước, lạnh giọng mở miệng: “Đừng chạm vào em!”

 

Cô dùng sức, bàn tay Cố Lan Tiết đỏ lên.

 

Da anh trắng, dễ thấy được.

 

“Em sao thế……”

 

Cố Lan Tiết muốn nói lại thôi.

 

“Xem người khác là tên ngốc có phải rất thú vị không?!” Vân Ngưng Nguyệt chỉ vào anh mắng: “Mất công tôi còn cảm thấy anh là người tốt, không nghĩ tới anh không chỉ hạ lưu, lừa kết hôn chuyện cũng dám làm! Còn nói gì mà chờ tôi cam tâm tình nguyện gả cho anh…… Đồ tiểu nhân dối trá!”

 

Cố Lan Tiết nghe được nửa câu đầu, lòng căng thẳng, còn tưởng mình lộ tẩy; ngay sau đó, anh lại nhẹ nhàng thở ra.

 

Tiểu cô nương ngốc hiện tại xem anh thành một nam nhân khác.

 

“Ngưng Nguyệt,” anh kêu tên cô, “Em sao vậy?”

 

Đáp lại anh chính là Vân Ngưng Nguyệt tay đấm chân đá, hai cú đá thật mạnh vào chân anh. Vân Ngưng Nguyệt như bật chế độ nổi khùng, chỉ vào cửa, hung ác trừng mắt: “Cút, đừng để tôi nhìn thấy anh nữa.”

 

“Ngưng Nguyệt!”

 

Cố Lan Tiết nâng cao thanh âm, nắm lấy tay cô, nhíu mày: “Đừng loạn, ngoan.”

 

Vân Ngưng Nguyệt há mồm cắn cổ tay của anh.

 

Cố Lan Tiết không nói gì, tùy ý cho cô xả giận.

 

Đây là anh nợ cô.

 

Vân Ngưng Nguyệt có hai cái răng nhọn, cắn rất đau, cô lại dùng sức, làm anh rách da.

 

Mà Cố Lan Tiết không nói một lời, không rút cổ tay ra, cứ như vậy để cô làm càn.

 

Anh ôn hòa hỏi: “Trừ táo, còn muốn ăn gì?”

 

Vân Ngưng Nguyệt khóc.

 

Cô thả ra.

 

Cổ tay Cố Lan Tiết bị răng cô cắn rách da, hai dấu vết, nho nhỏ đỏ, tròn tròn trên da, rất chú ý.

 

Rõ ràng cổ tay cũng có máu, anh lại đi lấy khăn giấy cho cô lau đôi mắt, dỗ cô: “Sao lại khóc? Anh nhớ em gái anh không dễ khóc vậy mà.”

 

Vân Ngưng Nguyệt nghẹn ngào, cầm khăn giấy, che đôi mắt.

 

Teddy tuyệt đối không ôn nhu cùng cô nói chuyện, cũng sẽ không săn sóc như vậy.

 

Đây là Cố Lan Tiết.

 

“Sao đang yên lành, đột nhiên nói muốn cưới em?”

 

Vân Ngưng Nguyệt nhìn anh.

 

Cô thấy mình hiện tại rất giống người điên, nói chuyện không đầu không đuôi, một hồi cười một hồi khóc.

 

Cô lấy khăn giấy lau nước mắt, lau mũi.

 

Cô rất chật vật.

 

Nhưng Cố Lan Tiết không ghét bỏ.

 

Anh trầm tĩnh nhìn Vân Ngưng Nguyệt, vén tóc ngay má cô ra sau.

 

“Bởi vì anh muốn cưới em,” Cố Lan Tiết nói, “Còn cần lý do?”

 

Vân Ngưng Nguyệt dừng khóc.

 

Ừm…… Đúng là giống Cố Lan Tiết nói.

 

“Em thì sao?” Cố Lan Tiết lặp lại, “Em đồng ý gả cho anh chứ?”

 

Loại cầu hôn vốn hẳn nên xuất hiện trong tình cảnh lãng mạn. Thí dụ như bờ biển hoặc hoa tươi vây quanh.

 

Nhưng hiện tại, Vân Ngưng Nguyệt khóc hai mắt sưng đỏ, nước mắt lưng tròng; Cố Lan Tiết để chân trần, quần áo không ngay ngắn.

 

Vân Ngưng Nguyệt gật đầu, khô cằn mở miệng: “Đồng ý.”

 

Cố Lan Tiết thở phào một hơi.

 

“Vậy trưa hôm nay về nhà, anh nói với cha,” Cố Lan Tiết tâm bình khí hòa nói, “Anh xem lịch rồi, ngày mai tốt, hợp gả cưới, ngày mai chúng ta đi lãnh chứng.”

 

…… A?

 

Gấp vậy?

 

Vân Ngưng Nguyệt kinh ngạc.

 

Cố Lan Tiết nhìn cô: “Em không muốn?”

 

“Không phải,” Vân Ngưng Nguyệt che trán, có chút không xác định mở miệng, “Có chút đột ngột.”

 

Cô còn chưa chuẩn bị tâm lý.

 

Còn nữa, anh xem lịch hồi nào? Nói dối cũng phải chú ý logic!

 

“Không đột ngột.”

 

Cố Lan Tiết cứng rắn nói.

 

Anh đã suy nghĩ ngày này thật nhiều năm.

 

Đã quá chậm trễ.

 

Vân Ngưng Nguyệt còn chưa hồi thần, nhìn thấy Cố Lan Tiết lấy di động gọi điện thoại.

 

Vân Ngưng Nguyệt nhào qua, ôm cánh tay anh: “Anh gọi cho cha?”

 

“Không phải,” Cố Lan Tiết lắc đầu, mặt không đổi sắc nói, “Gọi cho nhà thiết kế tiệc cưới, anh xem lịch rồi, ngày mốt cũng là ngày lành.”

 

Vân Ngưng Nguyệt: “……”

 

Người xem lịch là Cố Lan Tiết sao?

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)