TÌM NHANH
PHẢI LÀM SAO KHI BỊ ÔM NHẦM VỚI NỮ CHỦ HÀO MÔN
Tác giả: Lộng Nê Sa
View: 355
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 27
Upload by Fragonard
Upload by Fragonard
Upload by Fragonard
Upload by Fragonard
Upload by Fragonard
Upload by Fragonard
Upload by Fragonard
Upload by Fragonard
Upload by Fragonard
Upload by Fragonard
Upload by Fragonard
Upload by Fragonard
Upload by Fragonard
Upload by Fragonard

Ngày hôm sau, trên mạng xuất hiện những bài viết cực kỳ hot, liên quan tới Lương Cảnh.

 

“Tin mới!Tối hôm trước ở nhà hàng fancy bắt gặp Lương Cảnh và bạn gái! Ngọt ngào muốn chết rồi! Lương Cảnh tặng bạn gái một chiếc nhẫn kim cương màu hồng to như trứng ngỗng, oa, sáng tới mức mù mắt chó độc thân là tôi. Sau đó hai người họ cùng rời khỏi nhà hàng. Chụp được hình ảnh hai người họ nắm tay nhau rời đi, vô cùng ngọt ngào, Lương Cảnh còn cúi đầu cười với cô bạn gái! Dịu dàng! Ánh mắt đó chắc chắn là tình yêu đích thực rồi!”

 

“Tiếp tục đưa tin——! Sau khi Lương Cảnh rời đi, cùng với bạn gái đi siêu thị, nhân viên siêu thị thấy bọn họ đang mua “bao”, ôi mẹ ơi, muốn ngủ với Lương Cảnh quá đi mất, ghen tị với cô bạn gái kia quá, muốn hỏi cuối cùng Lương Cảnh mua loại hình và mùi vị gì vậy?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

...

 

Khi Liễu Na nhìn thấy những bài viết này, cô đang nằm trên giường bệnh. Hôm đó khi rời khỏi nhà hàng, là do cô cố ý kéo Lương Cảnh đi, cô biết có người đang chụp lén bọn họ, cũng từng nghĩ sẽ lộ ra tin tức, nhưng không ngờ lại hot tới vậy, phản ứng lại tốt thế.

 

Ngày hôm qua quằn quại cả một ngày, bác sĩ nói cô bị cảm sốt cao, bắt buộc phải ở lại bệnh viện để truyền dịch, Lương Cảnh ở cùng cô một đêm trong bệnh viện, sáng sớm hôm nay mới rời đi. Trước khi đi vẫn không quên dặn dò cô không được chạy lung tung, sau khi tới công ty anh sẽ quay lại.

 

Hôm nay Liễu Na đã hoàn toàn hồi phục trạng thái bình thường, nóng lòng muốn xuất viện, nhưng Lương Cảnh bảo cô đợi anh, cô cũng kiên nhẫn chờ anh quay lại.

 

Tới chạng vạng tối, cuối cùng Lương Cảnh cũng tới, còn mang theo một hộp thức ăn, hỏi cô: “Em đỡ chút nào chưa?”

 

Liễu Na đã ngửi thấy mùi thơm của sủi cảo, “Tôi đỡ nhiều rồi.” chớp chớp mắt nhìn anh, “Anh cố ý mua đồ ăn tới cho tôi ăn?”

 

Khóe miệng Lương Cảnh nhấc lên, giọng điệu hờ hững, “Trên đường gặp được một tiệm bán sủi cảo, thuận tiện nên mua.”

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Anh mở hộp, đổ từng viên sủi cảo ra ngoài, “Dậy ăn đi.”

 

Liễu Na lười biếng ngồi dậy, hít một hơi thật sâu, “Thơm quá đi.”

 

Lương Cảnh nở nụ cười, đẩy sủi cảo tới bên cạnh cô, đưa đũa cho cô, “Vậy em ăn nhiều một chút, nếu thích thì mai tôi lại mua tiếp.”

 

“Được ạ.” Liễu Na cười tủm tỉm nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, tim đập nhanh hơn bình thường.

 

Khi Lương Cảnh dịu dàng thì thực sự rất dịu dàng, dù cho chỉ là ý cười nơi môi anh, cũng khiến cho cô không nhịn được mà tim đập nhanh.

 

Liễu Na cắn đôi môi hồng, tay không hề có ý định đỡ lấy đôi đũa anh đưa, ngẩng đầu nhìn anh, giọng điệu mềm mại, “Lương Cảnh, anh đút cho tôi đi.”

 

“Em không có tay sao?” Lương Cảnh ghét bỏ nhìn cô một cái.

 

“Đúng vậy.” Liễu Na nhăn mặt, “Tôi mệt lắm nha, không có sức để cầm đũa nữa rồi.”

 

“Lại muốn lừa tôi?” Lương Cảnh liếc nhìn cô một cái.

 

Vừa nãy anh đã đi hỏi cụ thể y tá, y tá nói cô đã không có gì đáng ngại, tối nay muốn về nhà cũng được, ha, cứ để cô tìm đường chết đi. 

 

Liễu Na úp mặt vào cánh tay anh, cọ tới cọ lui một chút, giọng điệu mềm mại nói: “ Tôi muốn anh đút tôi ăn mà thôi.”

 

Lương Cảnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô, cảm thấy cô vừa làm nũng vừa phóng túng, nhưng có những lúc lại khá nghe lời, dù sao anh cũng thích cô như vậy, có những lúc tới bản thân anh cũng cảm thấy không thể tin được, nhưng lại không thể khống chế được mà thuận theo ý cô. Rốt cuộc là ai bị ai sắp xếp rõ ràng như vậy?

 

Lương Cảnh gắp một viên sủi cảo đưa tới miệng cô, “Há miệng ra.”

 

“Ừm, ngon lắm.” Liễu Na vừa nhai sủi cảo, vừa ôm lấy cái eo rắn chắc của anh, bị cọ tới mức không chuyên tâm để đút sủi cảo cho cô ăn được.

 

Lương Cảnh ghét bỏ đẩy cánh tay đang ôm chặt mình của cô ra, giọng điệu lạnh tanh, “Đừng nghịch, sủi cảo sắp rơi xuống đất hết rồi.”

 

“Tôi có nghịch đâu.” Liễu Na nhìn anh cười hì hì, “Lương Cảnh, tôi còn muốn ăn tiếp.”

 

“Có ngon không?”

 

“Anh đút thì mới ngon.” Liễu Na nói xong cảm thấy lời tình tứ của mình phải được một trăn điểm!

 

Nhưng hình như Lương Cảnh lại khá thích trò này, khóe miệng anh hơi nhếch lên, ý cười chạm tới đáy mắt, núm đồng tiền nhàn nhạt trên mặt lại lộ ra, càng là muốn giấu đi nụ cười, núm đồng tiền lại càng rõ ràng, Liễu Na nhìn khuôn mặt Lương Cảnh, trong lòng vui thích, nếu mà được một đời trêu chọc anh, ôm anh, dỗ dành anh thì tốt rồi, hi hi.

 

“Ăn nhiều chút đi?”

 

“Tôi sợ béo.” Liễu Na nhăn mày, cô nghĩ tới thân hình 36D bốc lửa bạch nguyệt quang La Thi Vũ của anh, nhất thời có chút buồn phiền, hỏi anh, “Anh thích dáng người đẹp đúng không?”

 

“Dáng người đẹp là kiểu gì?”

 

“Giống như kiểu La Thi Vũ ấy.”

 

"Cứ nhắc tới cô ta làm gì?” Lương Cảnh cười, “Không phải em không muốn tôi nói chuyện với cô ta sao?”

 

“Anh sẽ nghe theo tôi sao?” Liễu Na hồi hộp chờ câu trả lời của anh.

 

Lương Cảnh không trả lời trực tiếp, đút cho cô hai viên sủi cảo, “Em ăn hết sủi cảo rồi tôi sẽ trả lời em.”

 

“Hừ, anh quá xấu xa! Anh cố ý muốn tôi mập chết mà.” Liễu Na cảm thấy, dù cho cô có ăn hết sủi cảo, anh cũng sẽ không nói cho cô, còn vô tình ăn thêm mấy viên sủi cảo nữa.

 

“Tôi có chê em mập sao?”

 

“Cũng không có.”

 

“Vậy thì em ăn nhiều vô.” Lương Cảnh cười khẽ, “Trước khi tôi vẫn chưa chê em mập, em vẫn có thể tiếp tục tăng cân.”

 

Liễu Na khá là buồn rầu: “Nhưng anh đã ghét bỏ tôi rồi, tối qua còn chê món quà sinh nhật tôi tặng.”

 

Tay Lương Cảnh dừng lại, giọng lạnh lùng, “Không phải dùng rồi sao?”

 

Tối qua anh thay vỏ chăn, suýt chút nữa muốn đốt vỏ chăn, quá phiền phức.

 

Lúc này Liễu Na mới vui vẻ, đưa cánh tay mềm mại ra, ôm chặt lấy cổ anh, “Tôi biết ngay là anh sẽ thích mà. Sau này anh phải dùng lâu một đời nhé.”

 

Lương Thần nhét viên sủi cảo cuối cùng vào miệng cô, giọng điệu lạnh lùng nói, “Để tôi xem tình hình đã!”

 

Liễu Na hừ một tiếng, tức giận rồi! Cần dỗ dành.

 

Lương Cảnh: “...Dỗ kiểu gì?” Rồi lại nói, “Thôi được rồi, dỗ em.”

 

...

 

Hai người vừa đút sủi cảo, vừa nói chuyện linh tinh, Liễu Liên Nhi và Kiều Tử Hàng đứng bên ngoài phòng bệnh, thưởng thức hết vở kịch ngược cẩu không coi ai ra gì này, lẳng lặng nhìn nhau không nói lời nào.

 

Liễu Liên Nhi tới thăm Liễu Na do lão thái thái đặc biệt yêu cầu, tin tức đêm qua Liễu Na nhập viện là do Lương Cảnh báo với lão thái thái. 

 

Lão thái thái đi lại không thuận tiện lắm, Liễu Na chỉ là ốm sốt, cũng không phải là bệnh gì nặng lắm, bà liền không tới thăm, dạo gần đây Hàn Tú Lan đang mang thai, cũng không tiện ra ngoài, cho nên lão thái thái mới để Liễu Liên Nhi tới, trùng hợp là chiều hôm đó Kiều Tử Hàng tới nhà họ chơi, lão thái thái liền sắp xếp hai người họ tới thăm hỏi cô.

 

Lúc này Kiều Tử Hàng đang đứng ở cửa phòng bệnh, nhìn cô gái mảnh mai đang nằm trên giường, vừa ăn sủi cảo vừa chu môi, làm nũng với Lương Cảnh, sao lúc trước anh ta không phát hiện ra, lúc cô làm nũng, cũng đáng yêu tới vậy.

 

Anh ta quen biết Liễu Na sớm hơn bất kì ai có mặt ở đây, nhưng tới hôm nay anh ta mới phát hiện, hóa ra Liễu Na cũng có lúc mềm yếu như vậy, lúc làm nũng mềm mại tới mức khiến đàn ông đều không nhịn được muốn bảo vệ cô, thậm chí còn muốn thỏa mãn tất cả những yêu cầu vô lý của cô. Chỉ là tại sao tới tận hôm nay anh ta mới biết?

 

Liễu Liên Nhi đẩy anh ta một cái, anh ta mới từ từ phản ứng lại, do dự không biết có nên đi vào hay không.

 

Liễu Liên Nhi đã bắt đầu chào hỏi Liễu Na đang nằm trên giường bệnh rồi: “Chị, sao chị lại ốm rồi? Sau khi bà biết, lo lắng tới mức cơm nước cũng ăn không vô, kêu em nhất định phải qua thăm chị! Chị đã đỡ chưa?”

 

Liễu Na ngước mắt lên, nhìn thấy Liễu Liên Nhi và Kiều Tử Hàng đứng ở cửa phòng, ý cười nơi khóe miệng từ từ xuất hiện, trả lời: “Đỡ nhiều rồi. Hai người tới lâu chưa? Sao không vào đây ngồi một lát?”

 

"Em nhìn thấy anh rể đang đút sủi cảo cho chị, em ngại không dám làm phiền ạ.”

 

Liễu Liên Nhi đặt một bó hoa lên tủ đầu giường bệnh, quay đầu liếc nhìn gương mặt tuấn tú có chút cứng của Lương Cảnh, hai mắt híp lại, đôi mắt yếu ớt có chút lạnh nhạt, rơi vào khuôn mặt có chút không bình tĩnh của Kiều Tử Hàng.

 

Liên quan tới chuyện trước đó Liễu Na theo đuổi Kiều Tử Hàng, Liễu Liên Nhi có nghe nói qua, nghe nói lúc đó Kiều Tử Hàng không hề nể mặt mà từ chối Liễu Na, vì chuyện này, Liễu Liên Nhi còn vui vẻ rất lâu, người đàn ông mà chị gái muốn mà không được, lại si tình không đổi với mình.

 

Nhưng mà bây giờ, Liễu Liên Nhi nhìn thấy hai người đàn ông đang giằng co nhau, dáng người Lương Cảnh thẳng tắp, anh tuấn đẹp trai, xuất thân không tầm thường, từ nhỏ đã ngậm thìa vàng, nghe nói giá trị bản thân trước mắt không hề ít, là đối tượng hướng tới của rất nhiều cô gái.

 

Mà Kiều Tử Hàng, mặc dù cũng là phú nhị đại, nhưng xuất thân kém hơn rất nhiều, sự ưu tú bẩm sinh và sự cao quý từ trong xương cốt anh bộc lộ ra là hy vọng cả đời mà Kiều Tử Hàng cũng không thể đuổi kịp.

 

Mặc dù trước mắt Kiều Tử Hàng cũng được tính là người giàu có, nhưng không so sánh thì không biết, hai người cùng đứng trên một trục hoành, cao thấp liền nhìn được ngay, một ánh mắt của Lương Cảnh cũng có thể lập tức giết chết Kiều Tử Hàng.

 

Liễu Liên Nhi thở dài đầy muộn phiền, có chút bất mãn, tại sao những thứ tốt Liễu Na đều chiếm được?

 

“Chị ơi, em có làm phiền tới chị và anh rể không ạ?” Liễu Liên Nhi đã biết vẫn còn hỏi.

 

Các bài viết trên mạng mấy hôm nay đều đang bôi đen cô ta, sáng nay cô ta cũng xem qua rồi, ảnh chụp tối hôm trước Lương Cảnh đích thân mừng sinh nhật cho Liễu Na, tới nay cư dân mạng đều đang ngưỡng mộ Liễu Na, hiện nay Liễu Na nổi tiếng trên mạng như vậy, với cái tính cách thích khoe khoang của Liễu Liên Nhi sao có thể không ghen tỵ? Thậm chí cô ta còn cho rằng tất cả đều là kế hoạch của Liễu Na!

 

Nghĩ tới đây, Liễu Liên Nhi đã tức tới mức không thể kiềm chế được, chỉ ước có thể gây thêm đau đớn cho Liễu Na, mà tốt nhất là chết vì bệnh đi.

 

Liễu Na nghe thấy lời này liền cười nhẹ: “Không phiền đâu, dù sao hai ngày nay tôi và Lương Cảnh đều ở bên nhau.”

 

“A? Hôm sinh nhật chị cũng ở cạnh anh rể sao?” Liễu Liên Nhi cố tình hỏi.

 

Liễu Na cúi đầu ừ một tiếng, cô biết cái cô em gái tiện nghi này đang nói tới chuyện cô không thích, nên cũng không muốn để ý tới cô ta.

 

Liễu Liên Nhi đột nhiên thở dài, bùi ngùi nói: “Sao sinh nhật chị lại không gọi em và Tử Hàng? Sinh nhật năm ngoái của chị, không phải ở cùng Tử Hàng sao? Sáng hôm sau em còn thấy chị đi ra từ nhà anh ấy cơ.”

Cô ta còn chưa nói hết câu, Kiều Tử Hàng đã ho một tiếng.

Lúc này Liễu Liên Nhi mới dừng lại lời mới nói được một nửa, nhìn sắc mặt Liễu Na vẫn tái nhợt như trước, ánh mắt cũng không dao động, nhưng sắc mặt của Lương Cảnh bắt đầu khó coi rồi, khuôn mặt căng cứng, đôi mắt đen và sâu thẳm, phát ra ánh sáng yếu ớt nguy hiểm, chỉ một ánh nhìn, Liễu Liên Nhi liền cảm thấy một luồng ý lạnh trong lòng.

 

Nhìn bộ dáng này, có lẽ anh rể đang tức giận? Đây là đang ghen?

 

Sao có thể? Rõ ràng Lương Cảnh không thích Liễu Na, lúc trước cô ta còn nghe tin, Lương Cảnh muốn đơn phương giải trừ hôn ước, tới hôn ước cũng muốn giải trừ, sao có thể ghen được? Nhất định do cô ta nhìn nhầm rồi.

 

Liễu Liên Nhi tiếp tục nói: “Nhưng năm nay đã có anh rể ăn sinh nhật với chị rồi, chị, em vô cùng ngưỡng mộ chị, năm nào sinh nhật cũng có người đàn ông mà chị yêu thương ở bên. Chúc chị sinh nhật vui vẻ."

 

“Cảm ơn nhé.” Nụ cười của Liễu Na hoàn mỹ, không có kẽ hở, nhìn về phía Lương Cảnh, nở nụ cười hạnh phúc, "Chẳng qua là cô nói sai rồi, người mà tôi yêu chỉ có Lương Cảnh. Năm sau Lương Cảnh vẫn mừng sinh nhật cùng tôi, đúng không?" Cô nói xong nhìn Lương Cảnh, đợi Lương Cảnh trả lời.

 

Khóe miệng Lương Cảnh nhếch lên, nhìn Liễu Na một cái, "Đương nhiên rồi." Ánh mắt âm u của anh rơi trên người Kiều Tử Hàng, cười nhẹ nói một câu, "Cảm ơn Tử Hàng lúc trước đã thay tôi chăm sóc vị hôn thê, nhưng về sau không cần làm phiền anh nữa rồi."

 

Ngay lập tức sắc mặt Kiều Tử Hàng trở nên cứng ngắc, cả Liễu Liên Nhi nữa, nhất thời sắc mặt trắng bệch, trực giác cho hay cô ta vừa làm một việc ngu ngốc, không những đắc tội Lương Cảnh, mà còn làm Kiều Tử Hàng khó xử.

 

"Dĩ nhiên rồi." Kiều Tử Hàng ngượng nghịu cười.

 

Nói xong, giọng điệu Kiều Tử Hàng lạnh lùng hỏi Liễu Liên Nhi: "Cũng không còn sớm nữa, Liễu Na cần được nghỉ ngơi, chúng ta về trước thôi."

 

Liễu Liên Nhi vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng Kiều Tử Hàng dùng sức nắm lấy tay cô ta, nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.

 

Sau khi tiễn hai vị phật ngồi này đi, Liễu Na mới thở dài một hơi, đưa tay vuốt vuốt ngực, vô cùng đáng thương nhìn gương mặt đang cứng ngắc của Lương Cảnh, chu môi hồng, "Lương Cảnh, chỗ này của tôi đau, anh giúp tôi xoa đi."

 

"Xoa cái con khỉ." Lương Cảnh nhìn cô từ trên cao xuống, đôi môi mỏng lộ ra vẻ tức giận, "Nhìn thấy người trong lòng đi mất, cho nên đau lòng? Còn muốn tôi xoa cho em?"


 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)