TÌM NHANH
NGHIÊN TAI
Tác giả: Mộc Điềm
View: 404
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 23
Upload by Coco
Upload by Coco
Upload by Coco
Upload by Coco
Upload by Coco
Upload by Coco
Upload by Coco
Upload by Coco
Upload by Coco
Upload by Coco
Upload by Coco
Upload by Coco
Upload by Coco
Upload by Coco

“Khi em yêu anh, gió cũng dịu dàng, mưa cũng dịu dàng. 

 

Khi không yêu anh, gió cũng dữ dội, mưa cũng dữ dội.” 

 

- Nhật kí của Lâm Tuế Tuế.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

 

Trên thực tế, Lâm Tuế Tuế cũng không khoa trương như Lý Tuấn Tài hình dung. 

 

Phòng mỹ thuật không bật điều hòa, cô lại ngồi xổm một hồi lâu, xung quanh người dần dần trở nên lạnh lẽo. Hơn nữa cô bị sốt nhẹ, người vốn choáng váng, nay lại càng mơ mơ màng màng hơn.

 

Đứng dậy quá nhanh nên mới bất cẩn ngất xỉu một chút. 

 

Giáo viên đi ngang qua tình cờ nhìn thấy cô ngã xuống. 

 

Hình ảnh có vẻ khủng khiếp. 

 

Lý Tuấn Tài sợ học sinh xảy ra chuyện gì, lập tức gọi điện thoại, gọi Trương Mỹ Tuệ đến trường đón người. 

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cả người Lâm Tuế Tuế đều mê man, ở phòng y tế đợi một hồi rồi ngủ thiếp đi.

 

Sau khi tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên là đối diện với Trương Mỹ Tuệ.

 

Đột nhiên. 

 

Cả người cô cứng ngắc đến mức gần như không thể động đậy.

 

Chỉ sững sờ nhìn về phía mẹ.

 

“... Mẹ? Mẹ, sao mẹ lại tới đây…”

 

Ngươi, ngươi làm sao lại tới đây..." 

 

Trương Mỹ Tuệ mặc một bộ Armani* cổ điển, vòng cổ Tiffany cùng hãng với khuyên tai, tay xách túi hoa cổ điển của LV. 

 

*Giorgio Armani S.p.A được biết đến nhiều hơn dưới tên Armani, là một hãng thời trang nổi tiếng thế giới của Ý trên các lĩnh vực: thiết kế, sản xuất, phân phối và bán lẻ quần áo thời trang, phụ kiện kính, đồng hồ, đồ trang sức, mỹ phẩm, nước hoa, đồ nội thất...được thành lập bởi nhà tạo mẫu, doanh nhân, tỷ phú nổi tiếng Giorgio Armani.

 

Trang điểm tinh tế và không sợ lạnh. 

 

Giống như là con người tài giỏi nào đó vừa mới bước xuống từ bàn đàm phán.

 

Tóm lại, không phù hợp với bầu không khí trường học. 

 

Lâm Tuế Tuế không ngờ, Trương Mỹ Tuệ sẽ xuất hiện ở trường. Thực sự làm người ta lo lắng và sợ hãi. 

 

Rõ ràng, trong lòng mọi người đều biết Giang Thành rất lớn, trên thế giới không có nhiều trùng hợp. 

 

Nhưng Lâm Tuế Tuế vẫn sợ hãi. 

 

Sợ có người nhận ra mình, sợ có người biết gì đó, sợ có người bàn tán ở sau lưng mình.

 

So với việc bị các bạn cùng lớp biết cô không thể nghe thấy thì việc này còn khiến người ta xấu hổ và tức giận đến chết.

 

Sắc mặt Lâm Tuế Tuế tái nhợt. 

 

Ngón tay ngón chân đều vô thức cuộn tròn. 

 

Cũng may, cô vốn là người bị bệnh, sắc mặt như vậy cũng không tính là khác thường.

 

Hoặc là Lý Tuấn Tài cũng không nghĩ tới, một học sinh nhạy cảm ngại ngùng như Lâm Tuế Tuế sẽ có một người mẹ như vậy.

 

Sờ sờ cái trán hơi hói, hơi mất tự nhiên cười lên.

 

Thầy nói: “Trò Lâm, trò sốt với ngất xỉu, mẹ trò tới đón trò về nhà nghỉ ngơi, cặp sách cũng được bạn cùng lớp mang tới rồi. Không cần phải vội vàng, chờ khỏi bệnh rồi đi học.”

 

“Thầy Lý, em…”

 

Lâm Tuế Tuế nhíu mày, vội vàng mở miệng. 

 

Trương Mỹ Tuệ ngắt lời cô, giọng nói sắc bén: “Được rồi, đi thôi.”

 

Ở trước mặt người ngoài, Lâm Tuế Tuế không muốn cãi nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, chậm rãi đi xuống từ giường bệnh rồi đi đến bên cạnh Lý Tuấn Tài nhận lấy cặp sách, nhỏ giọng nói cảm ơn. 

 

Hai mẹ con một trước một sau bước ra khỏi phòng y tế. 

 

Cách đó không xa. 

 

Một bóng dáng cao lớn tựa vào tường hành lang. 

 

Yên tĩnh và im lặng, giống như một cái bóng. 

 

Bước chân Lâm Tuế Tuế hơi dừng lại, ánh mắt ngưng lại trên người người nọ, nghi ngờ có phải mình bị sốt đến choáng váng hay không mà nhìn hoa mắt. 

 

Sao Lục Thành lại ở đây? 

 

Đây cũng không phải là tòa nhà giảng dạy, ngay cả đi ngang qua cũng chẳng có lý do.

 

Huống hồ, bây giờ là giờ tự học buổi trưa…

 

Chỉ một giây sau, Trương Mỹ Tuệ dừng bước, quay đầu hỏi cô: “Có chuyện gì vậy?”

 

“... Không có gì ạ.”

 

Lâm Tuế Tuế cúi đầu, lướt qua Lục thành như không có việc gì.

 

Trong thời gian ngắn, cô cũng không rõ vì sao mình lại cố ý như vậy, ngược lại lại có vẻ chột dạ. 

 

Rõ ràng là bạn cùng lớp, chào hỏi một cái cũng không sao. 

 

May mắn thay. 

 

Lục Thành cũng không lên tiếng gọi cô, cả khuôn mặt đều ẩn trong bóng tối, không thấy biểu cảm. 

 

Vị trí của hai người đã sai.

 

Dần dần đi xa. 

 

Cho đến khi lên xe của Trương Mỹ Tuệ. 

 

Lâm Tuế Tuế lấy điện thoại ra khỏi cặp, bật máy lên.

 

Cái nhìn đầu tiên là tin nhắn của Lục Thành. 

 

Thời gian là nửa giờ trước. 

 

LC.: [Cậu bị sao vậy?]

 

LC.: [Tớ đi tìm cậu.]

 

Lâm Tuế Tuế thở một hơi thật dài thật dài.

 

Trương Mỹ Tuệ đang lái xe, nghe được tiếng thở kia, nghiêng mắt nhìn cô một cái. 

 

Thuận miệng hỏi: “Con thích thằng bé vừa rồi à?”

 

Đầu Lâm Tuế Tuế “Đùng” một tiếng, trực tiếp bị mẹ dọa ngốc.

 

Hơn nửa ngày. 

 

Cô dùng sức lắc đầu, lắp bắp trả lời: “Không, không có.”

 

Trương Mỹ Tuệ nở nụ cười một tiếng: “Tuế Tuế, từ nhỏ con đã không biết gạt người khác. Trên mặt còn chẳng giấu được, còn cho rằng mình giấu rất tốt.” 

 

“...”

 

“Thích thì theo đuổi. Nhà chúng ta không cấm yêu sớm. Con đã mười sáu tuổi rồi, có thể yêu được rồi. Thích ai đó là chuyện của mình, đừng ngần ngại. Miên nó không ảnh hưởng đến việc học là được.”

 

Lâm Tuế Tuế siết chặt ngón tay. 

 

Im lặng lắc đầu mạnh.

 

Giống như đang phủ định Trương Mỹ Tuệ, cũng đang phủ định chính cô. 

 

Cho đến giây phút này, cô ý thức được rằng, từ bản chất mà nói, cô và Trương Mỹ Tuệ cùng là một kiểu người. 

 

Chỉ là Trương Mỹ Tuệ làm việc không kiêng nể ai hơn mà thôi.

 

Mà Lâm Tuế Tuế, bởi vì tuổi còn nhỏ, da mặt mỏng hơn một chút, mới không hoang đường đến mức giống như mẹ cô.

 

Bạc Thiến nói không sai chút nào. Cô đáng bị mắng, không oan ức chút nào.

 

Cô cúi đầu. 

 

Cắn môi đến đau nhói.

 

Cũng may, bây giờ đã dừng lại, không tính là quá muộn. 

 

 

Lâm Tuế Tuế bị bệnh đến mấy ngày liền.

 

Lại đến cuối tuần, ôn tập ba ngày, thứ năm thứ sáu chính là kỳ thi cuối kỳ.

 

Hầu như tất cả mọi người trong lớp đều cảm thấy bất an.

 

Hận không thể nuốt sạch các công thức, giấy mực vào bụng, tiêu hóa sạch sẽ. 

 

Chỉ có mỗi Lục Thành, ngày ngày ở trong lớp học gom góp cho đủ số lượng, trên thực tế, cả người đều bồn chồn không yên. 

 

Lâm Tuế Tuế vẫn không trả lời WeChat của anh.

 

Rất kỳ lạ. 

 

Mặt Lục Thành có thay đổi gì, lấy cuốn sách “Tuyển tập thơ chọn lọc của Thư Đình” trong cặp đặt lên bàn, lật qua lật lại chơi đùa. 

 

Có một số điều, không thể suy nghĩ sâu sắc. 

 

Suy nghĩ sâu sắc cũng không thu được kết quả.

 

Bởi vì mắc bệnh tim nên từ nhỏ Lục Thành đã có tâm lý chán ghét đời. Bố mẹ lại không cho thứ anh muốn, chỉ để cho anh càng lún trong vực sâu càng sâu. 

 

Giống như là một loại trói buộc, vứt không được, không vứt cũng không xong.

 

Đành phải dùng “tình thân” trói người đi về phía trước, khiến ai cũng đau khổ ngàn lần.

 

Anh không muốn gì cả, cũng không quan tâm gì cả. 

 

Dù gì cũng phải chết, không phải sao. 

 

Bệnh này của anh, từng làm nhiều ca phẫu thuật, còn sau này, sau này thì như thế nào nữa? 

 

Thay tim? 

 

Thay tim thì có thể kiên trì bao nhiêu năm đây. 

 

Bất cần đời, quậy phá chơi bời ngày này qua ngày khác, rất tốt à.

 

Anh cũng không muốn để lại nét bút rực rỡ trong cuộc đời bất cứ ai.

 

Nhưng Lâm Tuế Tuế thì khác. 

 

Không giống như tất cả mọi người.

 

Cô giống như một con nai con bị thương, xông nhầm vào núi tuyết, từ khi Lục Thành nhặt được máy trợ thính của cô, đối diện với tầm mắt của cô, anh đã hiểu rõ ràng.

 

Cô bé yếu đuối, bất lực và ngoan ngoãn. 

 

Lục Thành đã dành tất cả lòng tốt mười mấy năm qua cho riêng cô.

 

Anh đã không thể đi ra khỏi ngọn núi tuyết này. 

 

Nhưng Lâm Tuế Tuế còn có thể đi ra ngoài. 

 

Cho nên, anh không thể cho cô bất kỳ hy vọng nào… Anh cũng không hiểu, rốt cuộc phải làm gì mới có thể bảo vệ một chú nai con.

 

Không ai dạy anh cả.

 

-

 

Sáng sớm thứ Hai. 

 

Trương Mỹ Tuệ gọi Lâm Tuế Tuế.

 

Bệnh của cô đã khỏi hẳn vào thứ sáu, các triệu chứng ho đã giảm dần. 

 

Trương Mỹ Tuệ chăm cô một tuần nên không rảnh làm việc.

 

“Cuối năm rồi, bên công ty có nhiều việc nên mấy ngày này mẹ không rảnh về nhà. Mẹ sẽ thuê giúp việc theo giờ cho con, mỗi ngày ba tiếng giúp con dọn nhà nấu ăn.”

 

Từ trước đến nay Lâm Tuế Tuế không có ý kiến gì, chỉ trả lời “Biết rồi.”

 

Trương Mỹ Tuệ thu dọn đồ đạc xong, nhanh chóng trang điểm rồi nói: “Mẹ lái xe đưa con đi học, bữa sáng thì mua ở trên đường nhé.”

 

“Dạ.”

 

 

Thời gian còn sớm.

 

Lâm Tuế Tuế là người đầu tiên bước vào lớp học. 

 

Trên tay cô xách tào phớ* và bánh quẩy, chậm rãi mở túi nilon và bắt đầu cắn từng miếng nhỏ.

 

*Tào phớ (hay còn gọi là phớ, tào phở, óc đậu, tàu hủ/đậu hũ nước đường, đậu hoa, đậu pha) (chữ Hán: 豆腐花 - đậu phụ hoa; 豆花 - đậu hoa) là món ăn được làm từ đậu tương (đậu nành).

 

Vào mùa đông, nhiệt độ quá thấp. 

 

Chỉ chốc lát sau, tào phớ cũng không còn hơi nóng. 

 

Các bạn cùng lớp lần lượt đến. 

 

Cô thắt chặt bữa sáng của mình rồi ném nó vào thùng rác phía sau. 

 

Lấy sách bài tập về nhà và bắt đầu trả lời. 

 

Lúc này Bạc Thiến tới, nhìn xung quanh vài giây, lập tức khóa chặt mục tiêu. 

 

Cô ta cười và gọi cô: “Đàn chị Lâm Tuế Tuế.”

 

Lâm Tuế Tuế ngẩng đầu, sửng sốt trong chớp mắt, bỗng nhiên cô thấy may vì mình đã ăn sáng xong.

 

Chứ không, có khi lại chẳng nuốt nổi.

 

Bạc Thiến vẫy tay với cô: “Có chút việc, chị có thể ra ngoài một chút không?”

 

“...”

 

Hành lang người qua người lại. 

 

Hai người đi xuống một tầng, vòng qua lớp học lớp mười.

 

Có một lớp học trống bên cạnh cầu thang. 

 

Đợi đến khi không có người, Bạc Thiến không thể duy trì biểu cảm nữa, đột nhiên cả người đều trở nên hùng hồn dữ tợn.

 

“Chị nói gì với đàn anh Lục?!”

 

Cả một tuần.

 

Đủ để người ta xây dựng phòng tuyến tâm lý ổn.

 

Mặt Lâm Tuế Tuế vẫn bình tĩnh như thường, nhẹ giọng trả lời: “Tôi không hiểu ý cô.”

 

Bạc Thiến hung hăng trừng mắt nhìn cô. 

 

Nửa ngày sau, cười lạnh một tiếng: “Chúng tôi chia tay, chị vừa lòng chưa?”

 

“... Không liên quan tới tôi.”

 

Bạc Thiến: “Chị đúng là thứ sen trắng! Lời tôi nhắc lúc trước chưa đủ sao? Sao lại bắt tôi phải nói những lời khó nghe? Lâm Tuế Tuế, chị ít giả bộ đáng thương đi, chiếm vị trí cùng bàn, thật sự cho rằng mình là nhân vật đặc biệt gì ư? Lên sân khấu liên hoan nghệ thuật thì điếc, làm Lục Thành tới dỗ chị trước bao người, có phải rất đắc ý lắm hay không? Tặng thơ chua gì đó, trêu người à! Có gan thì đi tỏ tình đi! Tôi chẳng sợ chị tới tranh giành với tôi, chỉ sợ cái thứ người lén lút giở trò như chị. Ghê tởm!”

 

Miệng lưỡi Lâm Tuế Tuế không bằng Bạc Thiến, một trận châm chọc khiêu khích khiến cô hoa mắt choáng đầu.

 

Cô cắn chặt môi, lắc đầu nguầy nguậy: “Không có, không có chuyện đó.”

 

Bạc Thiến tức giận, một tay nắm lấy cổ tay cô, ép Lâm Tuế Tuế nhìn thẳng vào mắt mình. 

 

“Còn nói không có! Thế nào, chỉ cảm nhẹ mà còn giả bộ đáng thương trước mặt Lục Thành, có phải chị nói tôi làm gì chị không? Làm bệnh tình chị nặng hơn? Bảo anh ấy chia tay với tôi? Chị đúng là thứ mưu mô mà. Tôi nghe nói, thành tích của chị rất tệ, vẫn là bỏ tiền vào trường chúng tôi, thì ra trong đầu trong óc chỉ nghĩ đến mấy thứ tâm cơ như vậy!”

 

“Không có!...”

 

“Nhỏ như vậy mà đã làm kẻ thứ ba, ghê tởm!”

 

“...”

 

Trời đất quay cuồng.

 

“Con gái kẻ thứ ba, sau này chắc chắn cũng là kẻ thứ ba!”

 

“Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn như vậy, không chừng còn có tâm tư y đúc như mẹ nó!”

 

Từng hình ảnh từng câu nói này đã trở thành nỗi ám ảnh của riêng cô.

 

Từng giây từng phút khiến cả người cô tan nát.

 

Mắt cô nóng lên, cố gắng phản bác lại: “Cô nói bậy!”

 

Nghĩ đến những lời Tô Như Tuyết nói với mình, lại nhìn dáng vẻ giả bộ mảnh mai yếu ớt của Lâm Tuế Tuế, Bạc Thiến khó mà bình tĩnh được.

 

Tô Như Tuyết đã có bạn trai mới rồi, cần gì phải lừa gạt cô ta.

 

Nếu Lâm Tuế Tuế có thể dụ Lục Thành bỏ Tô Như Tuyết, tự nhiên cũng có thể bảo anh bỏ cô ta. 

 

Cô ta nghiến răng nghiến lợi. 

 

Trên tay vô thức dùng sức nhiều hơn.

 

Lâm Tuế Tuế cảm giác trên cổ tay đau đớn, nhíu mày, “Á” một tiếng. 

 

Đôi tay này, là đôi tay kéo đàn. 

 

Vốn đã gầy yếu mong manh, bình thường cũng phải chăm chút tỉ mỉ, không thể bị thương, không để ảnh hưởng cảm giác tay. 

 

Yếu đuối đến chết. 

 

Bạc Thiến không biết nặng nhẹ, chỉ siết thật mạnh khiến hốc mắt Lâm Tuế Tuế rưng rưng nước mắt. 

 

“Mày giả bộ gì chứ, tao đánh mày hay làm gì mày? Chỉ có một chút thủ đoạn vậy thôi, khóc cái rắm! Con điếm trà xanh cũng giống như mày…”

 

Còn chưa nói hết.

 

Phía sau lớp học có một tiếng nói vang lên.

 

“Buông tay.”

 

Cả hai người giật nảy mình.

 

Đồng thời quay đầu lại.

 

Một chàng trai từ từ ngồi dậy từ chỗ sàn trống cuối cùng.

 

Dưới thân còn trải một tấm thảm yoga màu hồng, rõ ràng là dùng để ngủ.

 

Có bàn ghế chắn ngang nên khi bước vào cũng không ai để ý.

 

Chàng trai dụi mắt và nhìn Lâm Tuế Tuế.

 

Hai người nhìn nhau.

 

Dáng vẻ chàng trai môi hồng răng trắng, mái tóc búi cao như cái ổ gà, trông rất ngông cuồng phóng túng.

 

Cậu ta nhướn mày.

 

Rồi nói: “Mau buông ra đi, cãi thì cãi, đánh làm gì. Hơn nữa, bạn học Bạc Thiến, cô không biết sao? Bàn tay nghệ sĩ còn quý giá hơn mạng sống.”

 

“...”

 


 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)