TÌM NHANH
Mang Em Cùng Thời Gian Giấu Đi
Tác giả: Bắc Khuynh
View: 754
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 27
Upload by Nam Lăng
Upload by Nam Lăng
Upload by Nam Lăng
Upload by Nam Lăng
Upload by Nam Lăng
Upload by Nam Lăng
Upload by Nam Lăng
Upload by Nam Lăng
Upload by Nam Lăng
Upload by Nam Lăng
Upload by Nam Lăng
Upload by Nam Lăng
Upload by Nam Lăng
Upload by Nam Lăng

Ở trước mặt những người xa lạ không quá thân quen, Thẩm Thiên Trản sẽ vô thức ra vẻ một chút. Cô tiếc chữ như vàng, có thể ậm ừ thì sẽ ậm ừ, cố hết sức dùng những từ giống nhau và ngữ cảnh phong phú không trùng lặp, tán chuyện vui vẻ đến mức gió lay nước chảy.

(*) 风生水起 /phong sinh thủy khởi/: ý chỉ làm cho câu chuyện sinh động, không khí trò chuyện vui vẻ, gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc.

 

Ví dụ như vị tướng mạo nhã nhặn trước mặt này, anh ta đã dốc sức lấp đầy từng tế bào cơ thể thanh niên của mình bằng nước hoa Hermes.

 

Anh ta hỏi liên tiếp ba câu---

 

“Tôi gia nhập hội được ba năm, đây là lần đầu nhìn thấy em, trước đây em không tham gia hoạt động mà hiệp hội tổ chức sao?”

 

“Em đã gia nhập hiệp hội đồng hồ chưa?”

 

“Tôi được xem là một nhà sưu tập đồng hồ rồi, nếu có hứng thú, có thể thảo luận với tôi bất cứ lúc nào, em muốn thêm Wechat không?”

 

Thẩm Thiên Trản nín thở, gắng sức ngăn lại mùi nước hoa nồng nặc có thể làm người ta ngất đi trên người anh trai trước mặt này.

 

Bỗng nhiên cô hơi thấy nhớ mùi hương thanh lạnh trên người Quý Thanh Hòa, khi nồng mùi hương như mực, khi nhạt mùi hương như trúc, có một loại hương vị trầm ổn vô tận sau những lắng đọng của tháng năm.

 

Ngay cả mùi hỗn tạp từ cái chân chó nhỏ của Tô Tạm cũng không quá nồng như vậy.

 

Cô ậm ừ cho có lệ, không định thêm Wechat cũng không tính tiếp tục trò chuyện nữa.

 

Thái độ lạnh nhạt, điệu bộ cao ngạo lạnh lùng, truyền đạt một thông điệp vô cùng rõ ràng ---- không muốn nói chuyện không muốn thêm bạn lại càng không muốn phản ứng.

 

Nhưng người đẹp càng lạnh lùng càng hấp dẫn người khác, trong ba lớp ngoài ba lớp thanh niên anh tài sau khi bị thất bại nhất thời lại càng đánh càng hăng.

 

Ở nơi công cộng, phần lớn đàn ông đều ngại biểu lộ ý đồ trước mặt đám đông, một là trước đó Thẩm Thiên Trản đã không lạnh không nhạt mà gạt bỏ một vị qua một bên, không ai muốn lặp lại sự xấu hổ như vậy nữa, hai là biểu lộ quá trực tiếp có vẻ không có nội hàm, không đủ thượng đẳng.

 

Vì vậy, mỗi người đều nói lái sang chủ đề đồng hồ để thu hút sự chú ý của cô.

 

Tô Tạm ở bên ngoài vòng tròn nghe được không thể nhịn cười.

 

Lừa bịp.

 

Nhìn chị Trản của cậu ta giống người có học thức uyên bác có thể đào sâu nghiên cứu cùng bọn họ hả? Không thấy chị ấy không theo kịp chiều sâu của chủ đề rồi bắt đầu giả câm điếc sao?

 

Cậu ta ngắm nghía cái bật lửa, híp mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ.

 

Góc này rất tuyệt, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra bãi đỗ xe phía ngoài nhà văn hóa.

 

--------------

 

Bãi đỗ xe lộ thiên nằm khuất sâu trong hẻm có diện tích khá nhỏ, cột đỗ xe của gác cửa đếm số lần lên rồi hạ xuống.

 

Tô Tạm ấn bật lửa, ngọn lửa màu xanh từ sáng đến mờ, lại mờ rồi sáng lên, sau khi lặp lại mấy lần, một ánh đèn xe ngang ngược từ trong sân chiếu đến trên tường.

 

Cậu ta giương mắt nhìn qua, một chiếc xe thương vụ SUV không nghiêng không lệch, đậu ở cổng vào nhà văn hóa.

 

Đến rồi đến rồi.

 

Người bắt kẻ gian dâm đến rồi!

 

Tô Tạm dập tắt bật lửa, ánh mắt vui mừng nhảy nhót nhìn về phía Thẩm Thiên Trản.

 

Các thanh niên tài tuấn trong ba lớp ngoài ba lớp vây quanh tán chuyện cùng Thẩm Thiên Trản sau cả nửa ngày hiện tại ngay cả tên đầy đủ của cô cũng không hỏi được, cuối cùng cũng ý thức được bản thân đá phải một cánh cửa sắt, lửa nung không chảy, đao chém không nứt.

 

Vì thế xung quanh bắt đầu giải tán, chỉ còn lại có Mạnh Vong Chu và mấy vị thanh niên kiên trì không ngừng gắng sức chống đỡ ngồi vây quanh một bên.

 

Lại lần nữa nhận thấy ánh mắt thúc giục của Tô Tạm, Thẩm Thiên Trản nâng cổ tay lên xem thời gian, dò xét nhìn trời, nói tạm biệt với Mạnh Vong Chu: “Tối nay tôi đã được lợi nhiều rồi, thời gian không còn sớm, không làm chậm trễ thời giờ của mọi người nữa, tôi đi trước.”

 

Mạnh Vong Chu vừa định níu kéo, chợt liếc mắt thoáng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, không đợi anh ta xác nhận, cơ thể cảm nhận được mối nguy hiểm đã phát run, toàn thân trống rỗng.

 

Vai trái Thẩm Thiên Trản chùng xuống, có người nắm bả vai cô rồi ngồi xuống chỗ trống bên cạnh.

 

Cái tay kia rõ ràng không dùng nhiều sức lực, nhưng dường như có tảng đá đè xuống, trong nháy mắt cô không thể cử động.

 

Cảm giác tê rần sau gáy quen thuộc, Quý Thanh Hòa buông tay, ở một khoảng cách khá thân mật, khoác tay lên lưng ghế của cô: “Tôi vừa tới đã muốn đi, hả?”

 

Thẩm Thiên Trản kẽ răng phát run, không biết tại sao lại có cảm giác có tật giật mình.

 

Cô run run liếc nhìn Quý Thanh Hòa: “Anh………..sao lại đến đây?”

 

Quý Thanh Hòa tươi cười dịu dàng: “Sợ tôi?”

 

Một tay anh chống lên đầu gối đang gác lên nhau, dáng vẻ vừa lười nhác vừa tùy ý: “Phá hư chuyện tốt của em rồi?”

 

Trực giác của Thẩm Thiên Trản cảm nhận được mối nguy hiểm từ Quý Thanh Hòa.

 

Anh và Mạnh Vong Chu sống cùng dưới một mái hiên, sẽ không thể không biết anh ta đang tổ chức buổi tiệc giao lưu này. Nghe ra từ ngụ ý của anh, phải nắm rõ ý nghĩa của hoạt động này như lòng bàn tay.

 

Một trong những nguyên nhân khiến Thẩm Thiên Trản từ chối khéo Mạnh Vong Chu là dưới mí mắt của anh ấy đi tham gia loại hoạt động giống như xem mắt này quá mất mặt, bất kể Quý Thanh Hòa có ý kiến gì hay không, bản thân cô cũng vô cùng mâu thuẫn.

 

Nhưng trước mắt vừa vặn bị nắm thóp, cô xấu hổ đồng thời ngầm quét mắt u ám nhìn về phía Tô Tạm, người đang cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân từ khi Quý Thanh Hòa xuất hiện. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.

 

Tên nhóc phản bội này.

 

Cô xoa xoa những ngón tay lạnh ngắt của mình, tính thay đổi chiến trường: “Tôi đang chuẩn bị tạm biệt, Quý tổng ở lại tiếp tục ngồi chơi hay là?”

 

Quý Thanh Hòa cười lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn Mạnh Vong Chu lúc này không dám ngẩng đầu, khẽ khép áo bành tô lại: “Tôi thay cậu ta tiễn em.”

 

--------------

 

Quý Thanh Hòa nói xong, thật sự tiễn cô một cách tràn đầy thành ý.

 

Xe thương vụ của anh đỗ ở cửa, Minh Quyết đang đứng canh giữ ở bên cạnh xe, mở cửa ghế sau giúp cô.

 

Thấy tình thế này, Thẩm Thiên Trản dừng bước, trực tiếp đứng im ngay cửa.

 

Quý Thanh Hòa thấy cô không bắt kịp, hơi liếc mắt, cặp mắt thanh lạnh sáng ngời kia, khi tầm mắt khóa trụ cô, hoàn toàn không cho phép từ chối.

 

Thẩm Thiên Trản không hiểu liền hỏi: “Quý tổng muốn tiễn tôi?”

 

“Phải.” Anh khẽ nhíu mày, có mấy phần không kiên nhẫn: “Không dám lên xe?”

 

Thành thật mà nói, không dám.

 

Thẩm Thiên Trản đứng không nhúc nhích, nhìn xung quanh tìm Tô Tạm: “Tôi đi cùng Tô Tạm đến, ngồi xe cậu ta về là được rồi, không làm phiền Quý tổng.”

 

Quý Thanh Hòa dường như mỉm cười, dáng điệu tươi cười đó không tính là quá thân mật, giống như kéo xuống lớp ngụy trang, sự xấu xa anh ẩn giấu dưới bóng đêm không còn chỗ nào che đậy: “Sợ tôi như vậy?”

 

Thẩm Thiên Trản không dám nói tiếp, trong lòng cảm thấy bị ức hiếp: “Anh bây giờ là cái dạng gì bản thân còn không rõ sao? Có thể không sợ hả?”

 

Thấy không khí căng thẳng, Minh Quyết nhìn phía sau thấy càng lúc càng nhiều xe tụ lại, nhắc nhở: “Trước tiên chế tác Thẩm lên xe đi? Phía sau bị kẹt xe rồi.” Anh ta vừa dứt lời, tiếng còi như phối hợp với nhau vang lên cao thấp vài tiếng.

 

Có ánh đèn xe chiếu đến phía trước Thẩm Thiên Trản chỉ cách vài tấc, phản chiếu hình bóng trùng trùng điệp điệp, toàn bộ đều là bóng cây đằng sau Quý Thanh Hòa.

 

Thẩm Thiên Trản giương mắt nhìn anh.

 

Nơ cổ anh hơi buông lỏng, cổ áo sơ mi vẫn còn ngay ngắn.

 

Dưới ánh đèn chói mắt phía xa, anh đứng ngược chiều ánh sáng, ngũ quan (*) sắc bén mờ mịt ba phần, còn đôi mắt kia so với màn đêm như còn sâu hơn, như vực sâu hàm chứa sương tuyết lạnh lẽo mùa đông.

(*) 五官 /ngũ quan/: năm khí quan, tai, mắt, mồm, mũi và thân mình; dùng để tả về khuôn mặt.

 

Đầu gối mềm nhũn trước sự kích thích của sắc đẹp, Thẩm Thiên Trản cam chịu số phận bước lên xe.

 

Ghế ngồi phía sau của SUV rộng rãi, trong cabin tràn ngập mùi khói lạnh nhàn nhạt, vừa chát vừa ngọt ngào.

 

Thẩm Thiên Trản ngửi ngửi, thấy Quý Thanh Hòa vòng qua đuôi xe từ phía bên kia bước vào, tiếp tục duy trì sự an tĩnh cao quý lãnh diễm của cô tối nay.

 

Minh Quyết khẽ hỏi cô địa chỉ, sau khi điều chỉnh chuyển hướng xong, chiếc ra chạy ra khỏi bãi đỗ xe, nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ.

 

-------------

 

Đêm đã khuya, xe cộ trên đường ít đi rõ rệt.

 

Sau khi ngừng rồi lại đi qua mấy ngã tư, Minh Quyết liếc nhìn gương chiếu hậu, giọng điệu hơi kỳ lạ nhắc nhở hai người ngồi sau: “Phía sau giống như có xe đi theo.”

 

Thẩm Thiên Trản quay đầu, dựa vào lưng ghế xác định loại xe và biển số.

 

Đến khi thấy rõ biển số xe, vừa oán thầm Tô Tạm vẫn còn có chút lương tâm vừa khiếu nại: “Nếu không phải biết tôi không có tiền, đoán chừng Tô Tạm còn hiểu lầm Quý tổng bắt cóc tống tiền đó.”

 

Vẻ mặt Quý Thanh Hòa bình tĩnh, không có chút dao động nào.

 

Cũng không quan tâm đằng sau có chiếc xe lạ theo dõi, cũng không để ý sự châm biếm trong lời nói của cô.

 

Bầu không khí trong xe thật kỳ dị, giống như gọi xe Didi (*) ghép chuyến với người lạ, tràn ngập cảm giác lạnh như băng rõ rệt.

(*) Ứng dụng gọi xe phổ biến ở Trung Quốc, giống như Grab, Uber,…

 

Thẩm Thiên Trản dứt khoát ngưng lại ý nghĩ trò chuyện, bắt đầu giả câm điếc.

 

-----------

 

Bốn mươi phút sau, chiếc xe đến gara của một tiểu khu, Thẩm Thiên Trản xuống xe.

 

Sau khi đẩy cửa xe, cô tính đưa một chân xuống thăm dò trước. Ánh mắt thoáng nhìn qua Quý Thanh Hòa đang ngồi vững như bàn thạch, không có chút ý định xuống xe nào, cuối cùng cô an tâm vững vàng đặt chân xuống xe, đóng cửa lại.

 

Xe dừng ở lối vào của tòa nhà, Thẩm Thiên Trản xoay người, lúc đang muốn cảm tạ Quý tổng và Minh Quyết đã làm Lôi Phong (*) hành thiện giúp đỡ tiễn người con gái đơn độc lẻ loi về nhà.

(*) 雷锋 /Lôi Phong/: Lôi Phong (雷鋒) (18/ 12/1940 – 15/08/1962) là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Hoa. Lôi Phong được miêu tả như một công dân kiểu mẫu và quần chúng nhân dân được cổ vũ học theo lòng vị tha, khiêm tốn, và hết đời hiến dân của Lôi Phong. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc. (Tham khảo Wikipedia để chi tiết hơn).

 

Quý Thanh Hòa xuống xe, dặn dò Minh Quyết đứng tại chỗ chờ anh.

 

Anh đút hai tay vào túi, cả người khoác lên sắc tối đen trong đêm bước vào hành lang.

 

Mắt Thẩm Thiên Trản trợn tròn.

 

Não chưa phản ứng kịp, cô đứng tại chỗ vài giây, đợi sau khi phản ứng được rồi vội vàng xoay người đuổi theo.

 

Tầng trệt chỗ ở của cô diện tích lớn, việc thiết kế một cầu thang cho một nhà khiến địa hình lầu một vô cùng phức tạp.

 

Cô nghe ra tiếng bước chân của Quý Thanh Hòa, vừa mới đuổi đến cửa hông lối an toàn, cổ tay căng thẳng, sau một trận trời đất quay cuồng trở tay không kịp, cô bị Quý Thanh Hòa chụp lấy cổ tay ép vào tường. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.

 

Mà người đàn ông này, khóe môi hơi nhếch lên, bộ dạng tươi cười xấu xa, quả thực là bộ dạng nhã nhặn gió mát trăng thanh, nhưng lại khóa chặt cô ở giữa anh và bức tường.

 

Thẩm Thiên Trản chỉ kịp cảm thấy mát lạnh và đau đớn khi sống lưng áp lên tường, đến khi lấy lại tinh thần, anh đã buông lỏng cổ tay đang bị chế trụ của cô, chỉ nắm lấy rồi cúi đầu xuống.

 

Ánh sáng trong tầm mắt cô trong khoảnh khắc bị anh chắn mất phân nửa, Quý Thanh Hòa ngừng lại khi chỉ còn khoảng cách một hơi thở giữa cả hai.

 

Thẩm Thiên Trản nghẹn thở, anh áp sát khiến cho từ tim đến toàn thân cô đều tê dại, hoàn toàn mềm nhũn.

 

Cô im lặng nín thở, một cử động nhỏ cũng không dám, giống như con mồi bị thiên địch khống chế đành cam chịu số phận mà giả chết, chỉ dám nhỏ giọng thở hổn hển.

 

Chóp mũi Quý Thanh Hòa khẽ ngửi, hỏi cô: “Mùi nước hoa của ai, hả?”

 

Giọng anh trầm thấp, như chìm vào dòng suối trong sân, vang vọng róc rách.

 

Thẩm Thiên Trản bị giọng nói như có từ tính của anh giết chết, vành tai nóng bừng, một luồng khí nóng quỷ quái chạy tán loạn.

 

Cổ họng cô run rẩy, cố gắng giữ bình tĩnh: “Tôi khuyên anh, cách xa tôi ra một chút.”

 

Quý Thanh Hòa nhìn cô, cười như không cười, giống như câu dẫn hồn phách người, hoàn toàn kích vào kíp nổ sắc * dục đang rục rịch ngóc dậy của cô.

 

Cô đe dọa: “Coi chừng anh ngủ đến khi chân mềm nhũn, không về nhà được.”

 

Quý Thanh Hòa không chớp mắt nhìn chằm chằm cô, hỏi: “Nghiêm túc?”

 

Thẩm Thiên Trản sau khi thốt ra những lời ngoan độc lập tức chột dạ bằng tốc độ ánh sáng: “Là giả thôi.” Cô xoay xoay cổ tay, ra hiệu cho anh buông tay ra trước: “Có chuyện gì từ từ nói, bị người ta nhìn thấy như này, nhà của tôi còn chưa trả xong đã phải bán đi rồi?”

 

Quý Thanh Hòa cụp mắt, ánh mắt dừng ở môi cô, đôi mắt nóng bỏng như bản chất, làm cô im bặt ngay lập tức.

 

Mặc dù lòng đã sáng tỏ như gương, biết Quý Thanh Hòa chẳng qua chỉ là hù dọa, nhưng không thể ỷ vào sự không biết sợ này mà khiêu khích giới hạn của anh ta, cẩu nam nhân này nếu nóng giận thật sự sẽ cắn người.

 

“Nhà bên cạnh có người ở không?” Anh hỏi.

 

Thẩm Thiên Trản sợ trong lòng anh có ý nghĩ không đứng đắn, vội vàng gật đầu: “Có rồi.”

 

Quý Thanh Hòa cười nhẹ một tiếng, cố tình đùa giỡn cô: “Không phải nhà bên cạnh cũng được, tòa tiểu khu này bàn giao nhà chắc chưa đến hai năm, đoán chừng nhà trống còn nhiều.”

 

Thẩm Thiên Trản thấy biểu tình của anh không giống đang giỡn chơi, nhất thời sởn tóc gáy: “Quý Thanh Hòa, tôi khuyên anh ngay cả nghĩ cũng đừng nghĩ tới.”

 

Tầm mắt Quý Thanh Hòa di chuyển lên trên, từ môi cô chuyển đến trên mắt, đối diện với cô: “Sợ sao?” Anh cười nhẹ một tiếng, giọng nói trầm thấp nặng nề, giống như có một tầng sương mù: “Tôi đêm nay, cũng là một trận kinh hồn bạc vía.”

 

Câu này của anh ta có ý tứ gì đó, không hề có đạo lí chọc giận thần kinh của cô, cô híp mắt, giọng điệu trong nháy mắt như nứt vỡ, bộc lộ ra bên ngoài sự lạnh lùng đến rùng mình: “Những lời này có ý gì?”

 

Thẩm Thiên Trản này, trừ khi tự nguyện, nếu không chế độ tự vệ một khi bật lên, thật sự vạn mũi tên cùng bắn ra, mũi tên nào cũng có độc.

 

Quý Thanh Hòa không chút để ý đến cảnh giới bùng nổ của cô, anh cúi đầu, ánh mắt kia vừa thâm sâu vừa ám muội.

 

Anh đè thấp giọng, cảnh cáo: “Muốn chối bỏ quan hệ với tôi, thì đừng phạm giới dưới mí mắt tôi. Tôi là người có tính chiếm hữu, em còn dám dính mùi của người đàn ông khác thử xem?”
 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)