TÌM NHANH
Khó Chạm Đến [Khó Phàn]
View: 1.212
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 33: GỌI EM LÀ TINH TINH
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min

Ánh mặt trời cháy bỏng như lửa đốt. 

Quan Tinh Hòa nghiến răng, mỗi bước đi đều giống như bị mũi dao đâm. “Thời Tuế, cậu cứ đi trước đi.”

“Cậu nói linh tinh gì vậy, đi mau chút.” Thời Tuế chật vật đỡ cánh tay cô lên. 

Lại một trận dư chấn khác, cô loạng choạng suýt ngã xuống đất. 

Cứ hết một đợt động đất mạnh là lại có một đợt khác xuất hiện tiếp nối, cát bụi trộn lẫn những các viên đá lăn xuống. 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thế giới dường như bị đảo lộn trong chốc lát, giống như là địa ngục. 

Một thân cây to gần khu nhà dạy học bất ngờ đổ sập, lan can bị đập tung, cành cây thô ráp cào xước cánh tay của hai người. 

Thời Tuế không sao nhưng cánh tay của Quan Tinh Hòa đã bị cứa một vết lớn.

Thời Tuế dìu cô đi từng bước từng bước một. 

Quan Tinh Hòa tuyệt vọng.

Cô biết rằng có thể tòa nhà sẽ sụp đổ trong một giây tới, cô và Thời Tuế sẽ bị chôn vùi ở đây mãi mãi. 

Cô năm nay mới mười lăm tuổi, cuộc sống tươi sáng của cô vừa mới bắt đầu. 

Nhưng Thời Tuế cũng giống như cô vậy. 

Cô nghiến răng đẩy Thời Tuế ra: “Tuế Tuế mình xin cậu, mau chạy trước đi.” 

Cô sợ đến mức suýt bật khóc, “Xem như mình xin cậu mà, cứ kệ mình đi.” 

Cậu ấy đã vì cô mà nán lại.

Để cô biết rằng trên đời này vẫn còn một người quan tâm đến cô như thế, cô cũng đã hạnh phúc lắm rồi. 

Thế giới dường như hỗn loạn trong giây lát. 

Không, đó không phải là người duy nhất quan tâm đến cô. 

Quan Tinh Hòa mơ hồ nhớ đến một người khác. 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Anh ấy có đôi mắt lạnh và tối như mùa đông, nhưng trái tim nóng bỏng như ngọn lửa. 

Anh sẽ bí mật làm chiếc bánh táo gai yêu thích của cô, âm thầm chuẩn bị một xấp giấy ghi chú cho cô, sẽ cõng cô trên lưng vào nửa đêm và đi qua tuyết dài lạnh giá. 

Anh luôn xuất hiện những lúc cô bơ vơ và cô đơn nhất, dù trầm mặc ít nói nhưng còn tuyệt hơn cả thế gian rộng lớn kia. 

Trái tim của Quan Tinh Hòa mềm ra nhưng lại rối bời. 

Trong những đêm tĩnh lặng ấy, những cảm xúc khó hiểu âm thầm nảy nở trong lòng cô, lúc này dường như đã nhận được một lời giải thích thích đáng nhất. 

Cô của tuổi mười lăm thơ ngây, trẻ trung và chưa hiểu sự đời, trong đầu đều là dáng vẻ của anh. 

Thiếu niên mạnh mẽ và cứng đầu ấy đã dành cho cô tất cả sự dịu dàng. 

Vậy thì, cô còn có thể thích ai nữa? 

Các đợt dư chấn dữ dội hơn, hết đợt này đến đợt khác. 

Thời Tuế nghiến răng lần đầu tiên trong đời gắt lên với cô, “Im miệng.” 

Cô ấy bước tới và kéo cô về phía trước, “Cậu mà nói thêm một lời nào nữa, chúng ta sẽ tuyệt giao.” 

Đôi mắt Quan Tinh Hòa rưng rưng, ​​cô đang cố gắng từng chút một tiến về phía trước. 

Ở cuối hành lang, thiếu niên quay lưng lại với ánh sáng, hét lên gần như khản đặc. 

“Tinh Tinh----” 

Chân cô khựng lại, ngay lập tức ngước mắt lên. 

Hành lang là một mớ hỗn độn, sau lưng anh là ánh nắng tháng năm chói chang và dày đặc. 

Bộ đồng phục học sinh mỏng manh của thiếu niên đẫm mồ hôi, trán đã ướt, nhưng đôi mắt tối đen như bốc ra lửa.

Anh loạng choạng bước tới và bế cô lên.

“Đi mau.” 

Lưng thiếu niên rộng rãi và cứng rắn, như thể đây là nơi an toàn nhất trên thế gian này.

Cơ thể căng thẳng của Quan Tinh Hòa thả lỏng ra. 

Những cành cây khô và sỏi đá lấp đầy hành lang, khiến nơi này trở nên lộn xộn. 

Anh cõng cô trên lưng và không ngừng chạy về phía trước. 

Ánh nắng ấm áp tản ra phía sau lưng ba người họ. 

~~ 

Sân trường rất ồn ào, vài chiếc xe cấp cứu đã đậu bên cạnh. 

Nhiệt độ phức tạp dường như tan biến trong chốc lát.

Anh không đặt cô xuống mà chạy thẳng lên xe cấp cứu. 

Một số nhân viên y tế đang băng bó vết thương. "Có ai bị thương không? Đặt ở đây đi." 

Thiếu niên nhẹ nhàng đặt cô ngồi trên ghế tựa. 

“Hồi nãy chân cậu ấy bị thương, nhờ anh xem hộ một chút.” Thời Tuế đứng bên cạnh nói, “Vừa rồi cậu ấy bị khúc cây quệt ngã.” 

Bác sĩ liếc mắt nhìn. 

Cơ thể thiếu niên toàn là màu xám, đặc biệt là cổ tay và đầu gối, bộ đồng phục học sinh bị rách. 

"Còn em thì sao? Em không sao chứ? Em bị ngã à?" 

Mồ hôi trên trán rơi xuống mắt, anh chỉ thản nhiên lấy tay lau, khuôn mặt điển trai đỏ bừng vì phải chạy liên tục.

Vừa nói, anh vừa thở hổn hển, “Em không sao, anh kiểm tra cho em ấy là được rồi.”

“Được.” Bác sĩ gật đầu rồi ngồi xổm xuống kiểm tra. 

Nguồn lực y tế khan hiếm, một bác sĩ phải chăm sóc cho hai hoặc ba người. 

Anh ấy đưa cho Hạ Chước một miếng băng gạc, “Em lấy nước rửa vết thương cho cô bé trước, để anh khám cho người này đã.” 

Ai đó vừa được khiêng qua, trên người đầy máu, trông rất nghiêm trọng. 

Hạ Chước ngồi xổm xuống. 

Đầu ngón tay anh khô và đầy cát. Người anh rất bẩn, không dám động vào cô. 

Nhưng Thời Tuế ngồi bên cạnh cô cũng bị thương và đang phải xử lý. 

Một đợt mát lạnh từ trong lòng bàn tay truyền đến, cô gái đang cầm khăn giấy ướt khẽ đặt lên lòng bàn tay anh. 

Đầu ngón tay anh khẽ run lên, chật vật vươn tay nắm lấy. “Đừng nhúc nhích.” 

Đôi mi dài của cô giống như cánh bướm, như xoẹt qua trái tim của người thiếu niên, lưu lại chút cảm giác ngứa ngáy. 

Anh nghĩ đến câu "giữ khoảng cách" mà anh đã nói cách đây không lâu, nhưng tay anh không tự chủ được mà dừng lại. 

Anh nhướng mắt lặng lẽ nhìn cô. 

Cô gái đang ngồi trong đám người huyên náo, đầu tóc hơi rối, ánh mắt hơi cụp xuống, lộ ra một chút dịu dàng. 

Hạ Chước nghe thấy tiếng nhịp tim của mình. Anh bỗng thấy ghét cái bản thân không thể kiểm soát được như bây giờ. 

Thỏa hiệp hết lần này đến lần khác, vi phạm những nguyên tắc mà chính anh đã đặt ra, say đắm trong sự dịu dàng của cô. 

Nhưng anh không có lựa chọn nào khác. 

Mọi góc cạnh sắc nhọn đều bị cô làm mềm đi, bức tường trái tim mà anh xây nên cuối cùng cũng bị cô đạp xuống, vừa gặp cô, mọi sự kiềm chế lý trí của anh dường như tan biến ngay lập tức. 

Anh thích cô. Thích cô đến nỗi ngay cả trái tim sắt đá của anh bị cô làm cho mềm yếu. 

Anh đột nhiên muốn thỏa hiệp như thế này. 

Cứ như vậy, luôn ở bên cạnh cô như một người anh trai, bảo vệ cô và chăm sóc cho cô. 

Chỉ cần anh giấu kỹ ý nghĩ đê hèn của mình và không bao giờ để cô biết, có lẽ anh có thể chiếm một vị trí nhỏ trong trái tim cô. 

Anh biết anh có suy nghĩ như vậy là không biết xấu hổ, nhưng trong lòng không khỏi có chút rung động. 

Vào ngày hè, ngay cả gió cũng trở nên khô nóng. 

Cô lặng lẽ buông tay, chiếc khăn giấy trắng ban đầu đã trở nên xám đen. 

Anh cúi xuống, bóp nhẹ miếng gạc, nhúng một chút nước rồi đắp lên vết thương cho cô. 

Quan Tinh Hòa hơi co rúm người vì đau. 

Cô biết mình có thể tự mình lau, nhưng khi cảm nhận được suy nghĩ của mình, trái tim đập thình thịch không tự chủ được, bởi cái cách người thiếu niên nhẹ nhàng tiến đến gần cô.

Cô khẽ mím môi ngại ngùng nghĩ, anh đối tốt với cô như vậy là vì thích cô sao? 

Hay đó chỉ là cảm giác với em gái? 

Động tác của thiếu niên rất nhanh nhẹn.

Anh hỏi: “Có đau không?”

“Em không sao.” 

Anh nửa quỳ, động tác rất cẩn thận, như thể đối mặt với một món đồ quý mỏng manh. 

Vết thương nhanh chóng được chữa trị. 

Dư chấn cũng lặng lẽ lắng xuống, rất may tòa nhà dạy học không bị sập, nhưng trận động đất hôm nay vẫn chưa nguôi, hiệu trưởng yêu cầu mọi người về nhà nghỉ ngơi thật tốt. 

Chú Vương gọi điện cho cô mấy lần, nghe nói Quan Tinh Hòa bị thương nên liền mời bác sĩ gia đình đến nhà. 

“Cậu để bác sĩ khám thử.” 

Lúc Quan Hinh Hòa quay đầu lại, chân của Hạ Chước trông có chút không ổn. 

Anh hơi nhíu mày, “Không cần đâu.”

“Ban nãy anh chạy lên chỉ bị ngã nhẹ thôi.” 

“Không được.” vẻ mặt Quan Tinh Hòa nghiêm túc, “Nhất định phải kiểm tra.” 

Anh hít một hơi. 

Đầu gối của thiếu niên sưng đỏ, những viên sỏi nhỏ cắt vào da vài vết thương. 

“Sao cháu không nói cho chú biết sớm hơn.” Bác sĩ mắng anh, “Loại thương tích này cần phải xử lý ngay tại chỗ.” 

Quan Tinh Hòa đứng sang một bên, trong lòng khẽ rùng mình. 

Vết thương của thiếu niên nặng hơn cô rất nhiều, vừa rồi trang bị y tế thiếu thốn, quanh toàn trường không có nhiều bác sĩ. 

Anh không nói lời nào, mà chỉ muốn vết thương của cô sớm được xử lý. 

Căn phòng rất yên tĩnh, nhưng mũi cô có chút cay: “Đau không?”

Cô ngồi xổm xuống. 

Cảm giác đau nhói truyền đến đầu gối, không biết anh đã phải chịu đau đớn như thế nào, không phải anh không biết đau, chỉ là quen rồi.

Anh khẽ lắc đầu. 

Nhưng vừa xịt thuốc xong, bắp chân anh theo phản xạ run lên. 

Cô tưởng anh đau, sụt sịt nói: “Anh còn nói dối em.” 

“Thật sự không đau.” Anh nghiến răng, đối mặt với ánh mắt của cô gái. 

Lúc đó, có chút ánh trăng chiếu ngoài cửa sổ. 

Đôi mắt trong veo của cô như nước hồ nhúng ánh trăng, cảm động đến mức khiến lòng người run lên. 

Vẻ đau khổ trong mắt cô khiến cổ họng Hạ Chước khô khốc. 

Anh đã ở một mình từ khi còn là một đứa trẻ, không có bạn bè, cũng ít người thân. 

Vì vậy, mỗi khi bị thương, anh hầu như chỉ âm thầm chịu đựng, chỉ khi đau đến không chịu nổi, anh mới nghiến răng lên núi hái một ít thảo dược, chườm lên cầm chừng, chịu đựng thêm vài ngày. 

Dù sao thì có việc gì nhẫn nhịn mà không vượt qua được đâu? 

Nhưng cô là người đầu tiên hỏi rằng anh có đau hay không. 

Đôi mắt trong veo ấy khiến trái tim thiếu niên không khỏi dâng lên vô vàn cảm xúc mềm mại. 

Anh nghĩ đến những dự định tham lam của mình. Giấu kín tình cảm mà chỉ yên lặng làm anh trai của cô. 

Lông mày anh chùng xuống. 

Cho nên, chỉ cần làm anh trai của cô, anh có phải sẽ được quan tâm một chút, đúng không? 

Trong lòng có rất nhiều mong muốn tham lam, anh mím môi. 

Ánh sáng dịu dàng tràn ngập căn phòng, một lúc sau anh mới nói: “Hơi đau.” 

Trong mắt cô ngấn chút nước, khiến Hạ Chước gần như hối hận ngay giây tiếp theo. 

Nhưng cô nói nhẹ nhàng, “Vậy để em thổi cho anh một chút?” 

Yết hầu của anh cuộn lên cuộn xuống, trái tim gần như vỡ tung. 

Nếu là anh trai thì thổi một chút cũng được, đúng không? 

Anh cảm thấy mình có chút được nước lấn tới, nhưng lương tâm của anh không thể khuất phục được niềm khao khát.

Đầu ngón tay anh run lên, anh trầm giọng nói: “Ừm.” 

Vào một đêm hè tháng năm, tiếng ve kêu bên ngoài. 

Cô nhẹ nhàng đi đến, một làn hơi ấm áp phả lên vết thương của anh. 

Cơn đau tan biến trong tích tắc, thiếu niên nhắm mắt lại, cảm thấy mình thật vô liêm sỉ và đáng sợ. 

“Đỡ chút nào chưa?”

Hôm nay anh đã nhận được quá nhiều rồi. 

Quan Tinh Hòa lặng lẽ đứng dậy.

Trong phòng đang bật điều hòa, nhiệt độ hơi thấp, cô nói: "Anh có lạnh không? Em tăng nhiệt độ lên một chút cho anh." 

Anh cũng không thấy nóng, liền nói: “Được."

Cô tập trung chỉnh điều hòa tăng lên, nhưng vẫn không chịu rời đi. 

Mùi thuốc xịt tan ra, không khí tràn ngập hương thơm say đắm của hoa dành dành trên người cô gái. 

Trên trán Hạ Chước chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, nhưng anh cảm giác bên trong phòng còn nóng hơn bên ngoài. 

“Em làm sao vậy?” Anh nhẫn nhịn hồi lâu cuối cùng hỏi. 

Cô ngước mắt lên, đôi mắt long lanh, giống như được rải đầy những vì sao. “Anh.” 

Cô mím môi hỏi: “Chiều nay anh gọi em là Tinh Tinh phải không?” 

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)