TÌM NHANH
HUYNH TRƯỞNG CỦA TA LÀ TIÊN ĐẾ
Tác giả: Bạc Hà Miêu
View: 3.147
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 89: 
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC

Chương 89:

 

Tiêu Tuân nhìn Cố Trạch Mộ bước vào từ ngoài cửa, hơi sững sờ: "Trạch Mộ, không phải ngươi..."

 

Lúc này Cố Trạch Mộ mới nhớ đến việc mình giả bệnh xin nghỉ, bây giờ chuồn êm ra ngoài còn bị người ta bắt tại trận, mặc dù Cố Trạch Mộ đã trải qua sóng to gió lớn nhưng trong giây lát cũng cảm thấy ngượng ngùng.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Vẫn là Cố Thanh Ninh nhanh trí, vội vàng nói: "Huynh bệnh còn chưa hết, không phải đại phu bảo huynh ít ra vườn tản bộ sao?"

 

Lập tức Cố Trạch Mộ lĩnh hội được, nói tiếp: "Trong phòng hơi buồn chán, huynh chỉ đi ra ngoài một chút."

 

Bọn họ vừa lừa gạt Tiêu Tuân xong, còn chưa kịp thở phào thì ngoài cửa viện vang lên một âm thanh: "Tứ đệ, sao đệ chạy đến đây... Trạch Mộ?!"

 

Tiêu Hằng khó hiểu nhìn đám người trong sân, hắn phát hiện không thấy Tiêu Tuân nên lúc này mới đi tìm, không ngờ lại nhìn thấy Cố Trạch Mộ chuồn êm ra ngoài. Nhưng hắn không dễ gạt như Tiêu Tuân, tản bộ làm sao lại ăn mặc nghiêm túc như thế, rõ ràng bộ quần áo này của Cố Trạch Mộ dùng để mặc đi ra ngoài.

 

Cố Thanh Ninh quay về nhìn Cố Trạch Mộ, không còn cách nào hơi cau mày, biểu đạt không thể giúp hắn được nữa.

 

Cố Trạch Mộ chỉ có thể thở dài dưới đáy lòng, đang nghĩ phải giải thích thế nào với đám người Tiêu Hằng, Tiêu Hằng lập tức vỗ vai hắn một cái, vẻ mặt trong lòng hiểu rõ: "Ta biết rồi, do gần đây Thái phó cho quá nhiều bài tập nên ngươi muốn chạy trốn đúng không?"

 

Cố Trạch Mộ: "..."

 

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Chuyện như vậy rất bình thường, trước đây ta cũng từng làm như thế, rất thông cảm cho ngươi." Tiêu Hằng vỗ vỗ ngực, "Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói cho Thái phó."

 

Cố Trạch Mộ đáng thương, cả hai kiếp đều cố gắng học hành chưa bao giờ lười biếng, bây giờ không thể không cắn răng chấp nhận lý do Tiêu Hằng đưa ra, mặt tối sầm lại gật gật đầu.

 

Tiêu Tuân kinh ngạc trợn to hai mắt: "Thì ra Trạch Mộ cũng trốn học nha!" Hắn kéo tay Cố Trạch Mộ, "Nếu mọi người đều đồng đạo, sau này ngươi cũng tha cho ta một mạng được không?"

 

Cố Trạch Mộ: "..."

 

Nguyên Gia che miệng lại, cố gắng đè ép tiếng cười lại, dù sao những tiểu tử này cũng không biết sợ, phụ hoàng cũng chỉ có thể chịu đựng, nhưng lỡ như bị ông ấy phát hiện mình nhìn thấy cảnh xấu mặt thì chỉ sợ không có quả ngon để ăn.

 

Ai ngờ Tiêu Hằng không hề thấu hiểu được nỗi lòng cúi người của cô cô mình, còn vô cùng thành khẩn nói với Nguyên Gia: "Cô cô, ngài sẽ không mật báo đúng không?"

 

Thân thể Nguyên Gia cứng đờ, quả thực không dám nhìn vẻ mặt của phụ hoàng.

 

Cũng may thời gian đám người Tiêu Hằng phải trở về cung đã nhanh chóng đến, Nguyên Gia như trút được gánh nặng, vội vã cáo từ theo.

 

Trước khi đi, Tiêu Hằng còn đặc biệt hiểu ý nói với Cố Trạch Mộ: "Trạch Mộ ngươi yên tâm, ta trở về sẽ nói với mẫu hậu và Thái phó, bệnh ngươi còn chưa hết, cho ngươi nghỉ ngơi thêm vài ngày!" Nói xong còn thân mật liếc mắt nhìn hắn.

 

Cố Trạch Mộ: "..."

 

Nguyên Gia vội vã che miệng Tiêu Hằng, vội vàng đem dẫn kẻ đầu sỏ gây họa lên xe ngựa, sợ chậm một bước, Cố Trạch Mộ không thể nhịn được nữa mà hành hung Thái tử đương triều.

 

Chờ sau khi bọn họ rời đi, trong sân chỉ còn sót lại huynh muội Cố thị.

 

Cố Thanh Ninh thở phào nhẹ nhõm, hỏi Cố Trạch Mộ: "Sao ngươi về rồi? Chuyện cứu người xảy ra vấn đề à?"

 

"Không có." Cố Trạch Mộ lắc đầu một cái, "Bọn ta đã điều tra xong nơi ở, đêm nay có thể cứu người ra."

 

Cố Thanh Ninh yên lòng. Có điều nghĩ cũng đúng, Hồ thị quyền khuynh năm đó cũng bị Tiêu Dận lật đổ, bây giờ chỉ là một ít dư nghiệt kéo hơn tàn, dựa vào bản lĩnh của hắn sẽ không xảy ra vấn đề gì.

 

Vốn dĩ Cố Trạch Mộ có rất nhiều chuyện muốn bàn bạc với Cố Thanh Ninh, nhưng giờ phút này lại chỉ muốn hỏi nàng: "Tại sao Tiêu Tuân lại ở chỗ này?"

 

Cố Thanh Ninh ngạc nhiên: "Hắn đến tìm ngươi mà."

 

Cố Trạch Mộ không hề tin một chút nào, sau khi Tiêu Tuân thể hiện rất yêu thích Cố Thanh Ninh, hắn lập tức rất chú tâm đến việc này, đặc biệt sau khi hắn vào còn thấy khuôn mặt tiểu tử này đỏ chót, đôi mắt phát sáng nhìn Cố Thanh Ninh, quả thật khiến hắn không thể yên tâm.

 

Cố Trạch Mộ không nhịn được nói: "Tiêu Tuân là cháu trai của muội đó."

 

Cố Thanh Ninh khó hiểu nhìn hắn: "Đương nhiên ta biết, chuyện này còn cần ngươi nhắc nhở sao? Có phải lúc đầu thai chuyển thế đầu ngươi hỏng rồi không?"

 

Bàn về cãi nhau, từ trước đến giờ Cố Trạch Mộ đều không cãi lại Cố Thanh Ninh, cũng may hắn phát hiện Cố Thanh Ninh không có cảm giác gì đặc biệt đối với chuyện này, vì thế yên lặng bỏ qua đề tài này.

 

"Ta trở về là muốn nói cho muội biết, chuyện phía sau ta sai người ngầm báo cho Tiêu Trạm, chỉ sợ mấy ngày nay không bình yên lắm."

 

Cố Thanh Ninh sửng sốt, nàng tưởng rằng dựa vào tính cách của Cố Trạch Mộ, chuyện như vậy hắn đều ôm đồm nhiều việc, mà vì Thụy Vương và Nhạc Bình đương nhiên sẽ xử lý thỏa đáng, một chút tin đồn cũng không có, sao lại thế...

 

Cố Trạch Mộ nhìn vẻ mặt hết hồn của nàng, vô thức giải thích: "Dù sao chuyện này cũng liên quan đến trong cung, hắn là Hoàng đế, những chuyện này giao cho hắn xử lý sẽ phù hợp nhất. Muội nói đúng, chúng ta đã có cuộc sống mới thì phải buông bỏ quá khứ, bây giờ ta không còn là phụ hoàng của bọn họ, cũng nên học cách buông tay."

 

Nửa câu đầu rõ ràng lấy cớ, Cố Thanh Ninh tin, cho dù có liên quan đến trong cung, Cố Trạch Mộ muốn làm cũng không ai ngăn được hắn. Nhưng hôm nay hắn thật sự buông xuống.

 

Cảm xúc Cố Thanh Ninh trăm mối ngổn ngang, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì cho phải.

 

Cố Trạch Mộ mím mím môi, thoáng đi về phía trước một bước nhỏ: "Ta muốn nói với muội, quả thật quá khứ ta đã làm sai rất nhiều chuyện, hiểu lầm giữa muội và ta quá nhiều, bây giờ đã có cuộc sống mới, hay là chúng ta bắt đầu lại một lần nữa... muội nói có đúng không?"

 

Cố Thanh Ninh nhắm mắt lại, kìm nén nước mắt vào hốc mắt, lúc mở mắt ra lần nữa, trên mặt nàng nở một nụ cười: "Ngươi nói rất đúng, chúng ta không cần để ý đến quá khứ nữa, nên bỏ qua đi."

 

Trên mặt Cố Trạch Mộ lộ vẻ vui mừng: "Vậy chúng ta..."

 

"Ngươi yên tâm, sau này ta sẽ thật lòng xem ngươi như ca ca của ta, nếu như ngươi cưới vợ, đó cũng là tẩu tẩu của ta, tuyệt không hai lòng."

 

Cố Trạch Mộ nhìn vẻ mặt chân thành của Cố Thanh Ninh, nụ cười trên mặt cứng đờ.

 

Cố Trạch Mộ phiền muộn khắp người trở về gian nhà, Thụy Vương vừa nhìn thấy hắn thì lập tức đứng lên, Hồng Tùng Nguyên ra đón: "Chúng ta đã chuẩn bị kỹ càng, đêm nay sẽ hành động... ngươi sao thế?"

 

Cố Trạch Mộ lắc đầu một cái, quẳng tâm tình của hắn đi, dời toàn bộ chú ý của hắn vào chuyện cứu người.

 

Cứu người thuận lợi hơn rất nhiều so với tưởng tượng của hắn, ngoài ý muốn duy nhất chính là trạng thái của Nhạc Bình, hai gò má vốn đầy đặn mượt mà nay lại lõm vào, cả người như con thỏ hoảng sợ, chỉ cần có người đến gần sẽ hét lên, cuối cùng bị người ta dùng đao đánh ngất đưa về.

 

Cố Trạch Mộ không cho Thụy Vương tham dự hành động, Thụy Vương chỉ có thể lo lắng chờ đợi ở gian nhà, thời điểm đón Nhạc Bình cũng vô cùng hoảng hốt.

 

Cũng may sau khi Nhạc Bình tỉnh táo vẫn còn nhận ra người hoàng huynh là hắn, chẳng qua trở nên vô cùng ỷ lại vào hắn, chỉ cần Thụy Vương không ở bên cạnh, nàng ta sẽ không ăn cơm cũng không uống nước, tuy rằng trước đó vì Nhạc Bình làm quá nhiều chuyện đã đánh mất hơn phân nửa tình cảm của Thụy Vương, nhưng cho đến bây giờ nhìn thấy nàng ta đáng thương như vậy cũng không khỏi mềm lòng. Sau khi được trị liệu cẩn thận, dược tính trong thân thể Nhạc Bình dần dần được hóa giải, người cũng chầm chậm tỉnh táo lại, về sau chỉ cần từ từ điều dưỡng là được.

 

Thừa dịp Nhạc Bình ngủ, hắn đi tìm Cố Trạch Mộ.

 

Cố Trạch Mộ đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, dù sao bây giờ cũng đã cứu được người, chỉ cần nghĩ cách đưa Thụy Vương rời đi, xem như hắn cũng làm hết trách nhiệm.

 

Thụy Vương nhìn dáng vẻ thiếu kiên nhẫn của Cố Trạch Mộ, không nhịn được cười khẽ một tiếng: "Khoảng thời gian này đã gây thêm phiền phức cho ngươi."

 

Sắc mặt Cố Trạch Mộ thoáng dịu đi một chút.

 

"Sau khi ta trở về, chỉ sợ muốn trở lại kinh thành sẽ rất khó, sau này Nhạc Bình nhờ ngươi âm thầm quan tâm ít nhiều."

 

Cố Trạch Mộ gật đầu đồng ý.

 

Thụy Vương thở phào nhẹ nhõm, nói tiếp: "Lần này xem như ta đã được một bài học, sau này làm việc sẽ không kích động như vậy, ngươi yên tâm." Nói rồi trên mặt của hắn lộ ra vẻ hổ thẹn, "Còn về phía hoàng huynh, chỉ sợ ta không có cách nào nói xin lỗi với hắn, sau này chỉ có thể bảo vệ Tương Nam thật tốt, giúp hoàng huynh bớt lo lắng mới có thể bù đắp một hai."

 

Cố Trạch Mộ lạnh nhạt nói: "Nếu bệ hạ biết điện hạ nghĩ như thế, chắc có lẽ sẽ rất vui mừng."

 

Thụy Vương nhìn vẻ mặt của hắn, có ý riêng: "Từ nhỏ phụ hoàng đã giáo dục ba huynh đệ bọn ta phải yêu thương hòa thuận với nhau, nếu như lão nhân gia ngài có thể thấy được cảnh này, có lẽ sẽ rất vui mừng."

 

Cố Trạch Mộ: "..." Qua một hồi lâu, dưới ánh mắt tha thiết của Thụy Vương, hắn mới nhẹ giọng "ừ" một tiếng.

 

Thụy Vương như trút được gánh nặng, nở nụ cười, nhưng cũng không phá vỡ tầng giấy mỏng này, hắn đã không còn muốn đi suy đoán thân phận của đối phương, cứ xem như một hồi ức tốt đẹp vậy đi.

 

Thống lĩnh Quách Thành của Vũ Lâm quân nhận được tin trưởng công chúa Nhạc Bình cầu cứu, tìm được nàng ta ở một gian nhà trong thành với một nha hoàn, từ đó biết được nhũ mẫu Trình Nương của nàng ta dùng thuốc khống chế, cũng tạo ra đủ chuyện, ý đồ muốn gây xích mích giữa bệ hạ và Thụy Vương. Cũng may có một nha hoàn trung thành, mượn cơ hội cứu trưởng công chúa Nhạc Bình ra.

 

Chỉ là một nhũ mẫu mà lại dám đối xử với trưởng công chúa như vậy, Quách Thành không dám qua loa, lập tức xông vào phủ trưởng công chúa Nhạc Bình, bắt đám người Trình Nương, sau đó báo lên cho Hoàng đế, sau khi điều tra một phen mới phát hiện bọn là lại là dư nghiệt Hồ thị.

 

Tin tức này như một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời, Tiêu Trạm hạ lệnh tra rõ, ép hỏi từ trong miệng bọn họ danh sách đám người còn lại. Tuy rằng những người này không ở địa vị cao, chỉ là nô bộc nhưng số lượng không ít, hầu như trải rộng trong nhà quyền quý khắp kinh thành, trong khoảng thời gian ngắn, lòng người toàn bộ kinh thành đều bàng hoàng.

 

Mà ngoại trừ ngoài cung, trong cung cũng có.

 

Sau khi Tiêu Trạm nhìn thấy danh sách, sắc mặt tái xanh, dẫn người khí thế hùng hổ đi tới lãnh cung.

 

Trong lãnh cung phần lớn đều là phi tần thời kì Cung đế, bây giờ cũng đã chết gần hết, toàn bộ lãnh cung cũng giống như cái tên, không có một chút hơi người nào.

 

Một cung nữ tóc bạc ngồi trước kia, cẩn thận thêu hầu bao trên tay, có người xông vào tay cũng chưa từng run.

 

Tiêu Trạm lạnh lùng nhìn bà ta: "Minh Nguyệt cô cô, ta cho rằng năm đó ngươi đã chết rồi, không ngờ lại còn sống sót."

 

Nghe được cái tên này, dường như tay cung nữ kia hơi dừng một chút, nhanh chóng ngẩng đầu lên, nở một nụ cười thoải mái trên khuôn mặt đầy nếp nhăn: "Thái tử điện hạ, có khoẻ hay không?"

 

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)