TÌM NHANH
HÔM NAY VỢ KIẾM CHUYỆN VỚI ANH CHƯA?
Tác giả: Điềm Nhu
View: 8.574
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 13: TÒ MÒ
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min

Chương 13: Tò mò

Edit: Min

Lăng Lâm vừa đi ra ngoài đã nhìn thấy Bạch Hủy đang mong chờ, biểu cảm uất ức sắp khóc: "Chị Lăng Lâm, Giang tổng nói thế nào?"

"Bạch Hủy, cô thu dọn đồ đạc đi, đi bộ phận nhân sự kết toán tiền lương." Lăng Lâm cũng không muốn nhiều lời với cô ta, đã nhắc nhở mà không biết trâng trọng thì thật không còn chuyện gì để nói, có ít người cứ xem tấm lòng tốt của người khác như gió thoảng bên tai, vậy nên không còn cách nào, hôm nay kết cục này cũng đã định, coi như không có chuyện của Giang phu nhân cũng còn sẽ có những người khác.

"Vì sao, chị Lăng Lâm, chẳng qua là một sai lầm, Giang tổng liền muốn sa thải em sao? Em làm ở công ty cũng bốn năm năm, tại sao phải như vậy?"

Bạch Hủy không thể tin được, cô ta cho rằng nhiều nhất chính là bị điều xuống dưới lầu, không thể làm việc bên cạnh Giang tổng, nhưng không có nghĩ đến, Giang tổng thế mà một cơ hội nhỏ nhoi cũng không cho cô ta, trực tiếp sa thải.

Cô ta cực khổ từ tầng dưới chót làm lên, từng chút bò tới tầng cao nhất, làm thư ký tổng giám đốc, không biết bỏ ra bao nhiêu vất vả, nhưng cô làm việc ở tầng cao nhất chưa tới nửa năm, liền bị sa thải, ai chịu nổi.

"Bạch Hủy, có phải lầm lỡ hay không, tự cô hiểu rõ, đây là Giang phu nhân, công ty là của Giang tổng, chúng ta tuyệt đối tôn trọng Giang tổng, Giang phu nhân là vợ của Giang tổng, cho nên đối đãi với Giang phu nhân hẳn là giống như Giang tổng, tôi đã sớm nhắc nhở cô, là cô bướng bỉnh."

Lăng Lâm đi theo Giang Mộ Trì rất lâu, những năm này Giang tổng cũng đổi không ít thư ký, ngoại trừ Thiệu Tiêu, mà thì cô là người ở bên cạnh Giang tổng lâu nhất.

Không phải năng lực của cô rất xuất sắc, mà là thức thời, Lăng Lâm cũng từng có suy nghĩ khác với Giang tổng, lúc vừa mới đến làm việc bên cạnh Giang tổng, cô cũng không phải là chưa từng có chút tâm tư nhỏ, dù sao cho tới nay Giang tổng giống như thần linh của công ty, thế gian ít có, cô gái nào gặp đều sẽ có chút rung động.

Nhưng cô đến một khoảng thời gian liền phát hiện Giang tổng không háo sắc, đối với thư ký cũng chỉ là một gương mặt lạnh lùng, không thấy có biểu cảm khác, khi đó có một người thư ký gan to hơn cô, vượt qua quy củ, trực tiếp liền bị sa thải, khi đó Lăng Lâm liền biết Giang tổng không phải người phàm như bọn họ có thể mơ ước.

Về sau thu lại tâm tư nhỏ của mình, tìm một người bạn trai đồng thời nhanh chóng kết hôn, lúc kết hôn Giang tổng còn đưa một chiếc xe tới xem là tiền mừng, Lăng Lâm liền biết mình đoán đúng ý của Giang tổng, về sau một mực làm tốt chức vụ, mới có thể làm việc nhiều năm bên cạnh Giang tổng như vậy, đạt được sự tin tưởng của Giang tổng, có thể ở công ty được người người khác tôn kính gọi một tiếng "chị Lâm" .

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, người không nhìn rõ thân phận của mình chắc chắn không thể đi quá xa.

Bạch Hủy ngây ngốc nhìn Lăng Lâm đi xa, hối hận ngồi xổm xuống khóc không thành tiếng, công việc tốt như vậy, bị chính mình làm mất rồi.

Ngoài phòng có người khóc tê tâm liệt phế, trong phòng lại là một mảnh nhu tình, Giang Mộ Trì cùng Kiều Dư An nói chuyện phiếm vài câu, muốn đi xử lý công việc: "Tôi kêu người dẫn em dạo quanh công ty? Tôi đi xử lý mấy phần văn kiện."

"Không cần, tự em đi, anh làm đi, chờ một chút chúng ta ra ngoài ăn cơm, em nói chị Triệu không cần chuẩn bị cơm tối." Có người dắt đi càng không được tự nhiên, tự mình đi là được rồi.

"Được, vậy chú ý một chút, đừng lạc đường."

"Biết rồi." Kiều Dư An uống một ngụm coca, buông xuống rồi đi ra, tập đoàn Giang thị lớn như thế, cô cũng là lần đầu tiên tới.

Lúc đi ra ngoài cũng chỉ có Lăng Lâm ngồi đó, Lăng Lâm trông thấy cô ra, liền vội vàng đứng lên: "Giang phu nhân, cô cần gì không sao?"

"Không cần, tôi tùy tiện dạo chơi, cô cứ làm việc đi." Kiều Dư An đi xuống bậc thang.

Lăng Lâm ngồi xuống liền gửi tin nhắn vào nhóm chat của công ty: "Tổng tài phu nhân tới công ty, bây giờ xuống lầu thị sát, mọi người chú ý một chút." Không phải chú ý thái độ làm việc, mà là phải chú ý thái độ đối xử với mọi người, Giang phu nhân này cũng không phải chủ nghĩa hình thức.

Khi làm việc, tất cả mọi người vùi đầu công việc, có rất ít người nhìn đông nhìn tây, càng là tầng lầu cao của công ty, áp lực càng lớn, công việc cũng càng bận rộn, làm gì có nhiều thời gian nói chuyện phiếm như vậy.

Đều nói chỗ làm việc như hậu cung, không cẩn thận liền ngã xuống, cũng thật có đạo lý.

Nhưng mà Kiều Dư An vẫn là nhạy cảm phát hiện một chút không giống, những nơi mà cô đi qua thì sẽ có người tò mò, cô một người ngoài xuất hiện ở đây, không giống cách ăn mặc của nhân viên, tò mò cũng là bình thường.

Kiều Dư An cảm nhận được quá nhiều ánh mắt như vậy, cho nên cũng không để ý, cô không gọi người dẫn đường, từ lầu trên đi xuống lầu dưới, lại đi trở về trên lầu, nhân viên gặp đều sẽ cười cười, nhưng cũng không nói nhiều.

Công ty rất lớn, lúc trở lại văn phòng tầng cao nhất đã sắp năm giờ rưỡi, lần này có một khuôn mặt xa lạ ngồi ở vị trí của Bạch Hủy, hiệu quả làm việc của công ty vẫn rất nhanh, Kiều Dư An đột nhiên nghĩ đến một câu: "Chỉ thấy người mới cười, đâu nghe người cũ khóc", nhưng mà cũng không giống, dù sao đây là chỗ làm việc, là nơi cạnh tranh tàn khốc nhất.

Kiều Dư An gõ cửa một cái, tiến vào văn phòng: "Này đi Giang tổng, có thể tan sở chưa?" Kiều Dư An trông thấy quy định viết là năm giờ tan tầm, nhưng mà mấy thư ký kia đều còn ở bên ngoài, đại khái là ông chủ còn chưa có tan tầm, các cô cũng không dám đi.

"Được, cũng gần như làm xong rồi." Giang Mộ Trì cất bút, chuẩn bị kết thúc một ngày làm việc.

Giang Mộ Trì mang Kiều Dư An đi xuống lầu lấy xe, xuống lầu Kiều Dư An mới nhớ tới con lừa nhỏ của cô còn ở trước bãi đỗ xe dưới lầu của công ty.

"Bằng không như vậy, em cưỡi con lừa nhỏ dẫn đường ở phía trước, anh đi theo sau em, em dẫn anh đến một quán ăn ngon."

"Được." Giang Mộ Trì không phản bác, việc nhỏ mà thôi.

Lái xe đến phía trước công ty, thả Kiều Dư An xuống, cô cưỡi con lừa nhỏ của mình đi trước, Giang Mộ Trì đi theo ở phía sau, đúng lúc tan làm, trên đường xe cực kỳ nhiều, Giang Mộ Trì nhìn thân ảnh nho nhỏ bên cạnh, lông mày nhíu lại không hề buông lỏng, cứ lo lắng xảy ra chút ngoài ý muốn.

Cũng may kỹ thuật của Kiều Dư An cũng không tệ lắm, ngoài ra còn có chiếc Maybach của Giang Mộ Trì hộ giá hộ tống, người bình thường trông thấy cái xe này đều cách xa xa, không dám tới gần, tránh làm xướt.

Kiều Dư An mang Giang Mộ Trì đến một quán ăn hải sản bên bờ biển, trước đó câu lạc bộ liên hoan đã tới qua một lần, đồ ăn ở quán này rất ngon, giờ này người không nhiều, đang có vị trí tốt.

Sau khi xuống xe Giang Mộ Trì nhìn cái quán ăn lề đường, sắc mặt không phải rất dễ nhìn, anh tưởng rằng Kiều Dư An sẽ dẫn anh đi nơi nào ăn, ai biết sẽ đến một nơi như vậy, quán ăn không lớn, bên ngoài bày một chút hải sản, bên cạnh còn có con ruồi ong ong ong dạo chơi, ghế nhựa màu đỏ, trên mặt bàn còn bóng bóng, dường như có dầu mỡ không được lau sạch sẽ, có hai bàn khách, một bàn đều là đàn ông, để trần, hoàn cảnh này đối với Giang Mộ Trì mà nói có chút miễn cưỡng.

Kiều Dư An đi vài bước phát hiện Giang Mộ Trì còn tại chỗ, chạy về túm anh: "Sao vậy?"

"Em nhất định phải ăn ở chỗ này?" Giang Mộ Trì mấp máy môi.

"Đúng vậy, nơi này rất ngon, sao vậy?" Kiều Dư An thấy anh đứng im, nhìn trang phục hôm nay của anh, âu phục giày da, hình như có chút lạc lõng với hoàn cảnh ở đây?

"Chúng ta đi chỗ khác ăn, được không?" Giang Mộ Trì đã chuẩn bị tâm lý, vẫn là không có cách nào thuyết phục chính mình, đây là thế giới anh chưa từng tiếp xúc, có một cảm giác không thể nói ra được.

"Vì sao hả? Nơi này rất ngon, anh đừng nhìn trang trí không bằng những nhà ăn cao cấp khác, đây là mỹ vị dân gian." Về phương diện ăn uống, Kiều Dư An có quyền lên tiếng vô cùng, những nhà hàng kia nhìn như rất sang trọng, thế nhưng hương vị lại không bằng những quán ăn nhỏ.

Quán ven đường kia là chỗ tụ tập nhiều thức ăn ngon nhất, mỗi lần đều khiến Kiều Dư An lưu luyến quên về.

Nhưng mà Kiều Dư An cũng có thể hiểu cho Giang Mộ Trì, từ nhỏ anh đã được tâng bốc lên cao, làm gì có tiếp xúc với những điều này, nói không chừng trong mắt anh những vật này chỉ là thực phẩm rác.

Ngẫm lại nếu kéo Giang Mộ Trì đến quán ven đường, nói chung người khác nhìn thấy cũng sẽ không tin tưởng, Giang Mộ Trì cho người ta cảm giác vẫn luôn bộ dáng cao cao không chạm tới mà, ai có thể nghĩ tới có một ngày cũng sẽ xuất hiện ở nơi này.

"Em nhìn tôi mặc như vậy, ăn cái này có giống đồ ngốc không?" So với những người đàn ông để trần kia, nếu Giang Mộ Trì thật sự ngồi xuống, vậy đúng là làm người khác chú ý.

"Ha ha ha, giống như là có chút không phù hợp, vậy được rồi, vậy chúng ta đi chỗ khác ăn, nhưng mà anh phải đồng ý với em một yêu cầu." Kiều Dư An có ý đồ xấu.

"Cái gì?" Giang Mộ Trì nhẹ nhàng thở ra, đừng ăn cơm ở đây là được, chỉ sợ anh cũng ăn không trôi, thói quen mà thôi, anh không quen.

Kiều Dư An nhón chân lên, vịn bờ vai của anh, xích lại gần lỗ tai: "Lần sau anh mặc quần áo bình thường đi ăn xiên nướng với em."

Giang Mộ Trì giật giật lỗ tai, hơi thở nóng hổi của cô phun ra, làm lỗ tai anh rất ngứa, giọng nói chuyện quá nhẹ nhàng, quá ôn nhu, đều khiến Giang Mộ Trì nhớ tới đêm hôm đó, đến cuối cùng, cũng là âm thanh nhỏ nhẹ như vậy cầu xin tha thứ, chỉ là nghĩ đến, liền khiến anh không có khó chịu nữa, giống như cái gì đều có thể đồng ý với cô.

"Có đồng ý không?" Kiều Dư An đưa tay nắm cái cằm của anh, to gan, sợi râu của lão hổ cũng dám nhổ.

"Được."

"Aaaa, vậy đi thôi, anh cũng không thể đổi ý." Trong lòng Kiều Dư An chờ mong cực kỳ, một nhân vật cao cao tại thượng bị cô kéo xuống khỏi đám mây cảm thụ khói lửa nhân gian, kích thích quá.

Kiều Dư An để xe điện một bên, ngồi lên xe Giang Mộ Trì xe: "Anh muốn đi nơi nào liền đi nơi đó, em không biết nhà hàng nào ngon."

"Ừm." Giang Mộ Trì cũng không đi đến nơi xa, liền tìm nhà hàng Tây gần đây, xuống xe lôi kéo tay Kiều Dư An bước vào.

Ngồi xuống gọi hai phần bò bít tết, Kiều Dư An thật đúng là có chút đói bụng, không nói hai lời bắt đầu ăn.

Giang Mộ Trì ngồi đối diện nhìn cô, động tác của cô rất nho nhã, bò bít tết cắt miếng nhỏ, miệng nhỏ hé mở cắn, nhẹ nhàng nhai, một chút nước tương cũng không có tràn ra, vành đĩa vẫn sạch sẽ, chắc hẳn được giáo dục lễ nghi rất tốt.

Có thể sảng khoái ăn xâu thịt nướng ven đường, cũng có thể ưu nhã ăn bò bít tết ở nhà hàng Tây.

Giang Mộ Trì cúi đầu lộ ra chút ý cười, cô gái này để anh sinh ra sự tò mò vô cùng, nhịn không được đi tìm tòi nghiên cứu.

Tác giả có lời muốn nói: Kiều Dư An: Chị chính là truyền thuyết, tuyệt đối đừng tò mò, nếu mà tò mò thì cưng sẽ yêu chị chết mất ╮( ̄▽ ̄)╭

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)