TÌM NHANH
HOA HỒNG MỀM GAI
View: 669
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 49: Nhận ra động tác của cô, Đào Mục Chi cúi đầu xuống.
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC

Chương 49: Nhận ra động tác của cô, Đào Mục Chi cúi đầu xuống.

 

Mở camera, Lâm Tố từ trên màn hình nhìn thấy gương mặt của mình. Mặt của cô vẫn đỏ, trong ánh mặt trời mang theo chút ngang bướng dâng trào. Kiểu ngang bướng này, kết hợp với bông hoa trắng bên tai cô, càng bổ sung cho nhau. Màu tóc nâu sẫm, búi tóc giống như nụ hoa, đóa hoa trắng nhỏ tươi mát đơn giản, có hơi giống như công chúa nhỏ trong phim hoạt hình điện ảnh của Disney.

 

Đào Mục Chi không chỉ có ngoại hình không thua gì người mẫu, khiếu thẩm mỹ cũng ổn. Lâm Tố thỏa mãn dùng ống kính soi ngắm, sau đó hài lòng cất di động đi, bất đắc dĩ trước tiên cứ cài bông hoa trắng nhỏ bên tai vậy.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Hai người cứ ôm nhau như vậy, đắm chìm trong gió núi Lâm Long. Lâm Tố làm tổ trong ngực Đào Mục Chi, nhiệt độ của anh ấm áp hơn cô, một lát sau cũng truyền nhiệt lượng ấm áp thoải mái cho cô.

 

Lâm Tố nghỉ ngơi một lát, hơi thở bình ổn, thể lực cũng khôi phục. Phát hiện Lâm Tố trong ngực giống như nai con, bắt đầu cựa quậy trong ngực anh, Đào Mục Chi cúi đầu nhìn cô. Khoảnh khắc ánh mắt anh rơi xuống, Lâm Tố lại ngồi phịch ở trong ngực anh.

 

“Nghỉ ngơi xong rồi?” Đào Mục Chi hỏi.

 

Lâm Tố đúng là nghỉ ngơi xong rồi, nhưng cô không muốn xuống khỏi ngực Đào Mục Chi, chỗ này còn cách cáp treo một đoạn, Lâm Tố không muốn đi. Cô cũng càng không muốn tách ra khỏi Đào Mục Chi.

 

Đào Mục Chi hỏi xong, Lâm Tố dựa vào trong ngực anh dụi dụi, nói: “Không có.”

 

Nói xong, Lâm Tố cảm thấy chỉ dựa vào một mình mình không được, không thể khiến Đào Mục Chi mềm lòng. Vì thế cô ụp cái nồi cho Đào Mục Chi.

 

“Cũng bởi vì anh nhất quyết bắt tôi leo núi, khiến tôi mệt thành thế này.” Lâm Tố oán trách, sau khi oán trách xong, nói với Đào Mục Chi: “Khả năng hôm nay tôi không ổn rồi.”

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Không phải có tình huống kia sao, leo núi vận động thể lực tiêu hao hết, xong việc ba ngày không rời khỏi giường nổi, Lâm Tố cảm thấy bây giờ cô chính là dáng vẻ này. Thân thể của cô nha, mềm nhũn, một chút sức lực cũng không có.   

 

Lâm Tố nói xong, Đào Mục Chi đáp: “Đừng tùy tiện nói như vậy.”

 

Đào Mục Chi vừa nhắc nhở, Lâm Tố: “...”

 

Được lắm, cô vốn chỉ là thuận miệng nói, nhưng Đào Mục Chi vừa nhắc nhở như vậy, khiến cho giống như bọn họ cùng nhau làm chuyện gì gì đó vậy, sau đó giày vò cô đến không xuống giường được.

 

Mà bây giờ cô được Đào Mục Chi ôm, giống như Đào Mục Chi giày vò cô thành cái dạng này, sau đó đang dỗ dành cô chịu trách nhiệm với cô vậy.

 

Lâm Tố: “...”


 

“Tôi muốn xuống.” Mặt Lâm Tố nóng lên, tim cũng loạn nhịp, cô giãy giụa muốn từ trên người Đào Mục Chi xuống. Nhưng cô muốn xuống Đào Mục Chi lại không cho cô xuống. Giữa lúc cô giãy giụa, Đà Mục Chi từ trên tảng đá đứng dậy, bế cô kiểu công chúa cùng đứng lên.

 

Lâm Tố: “...”

 

Mà tình cảnh này, có giống hai người sau chuyện đó, Đào Mục Chi bế cô đi tắm sạch cơ thể không cơ chứ?

 

Lâm Tố giãy giụa: “Tôi nói là tôi muốn xuống anh không nghe thấy hả!”

 

Lâm Tố giống như mèo con vùng vẫy ở trong lòng anh, nhưng chút sức lực của cô, Đào Mục Chi thậm chí còn chẳng cần dùng sức, chỉ dùng tay đã có thể khống chế.

 

Lâm Tố đang quẫy đạp trong ngực anh, Đào Mục Chi sừng sững bất động, hỏi: “Em lại có thể rồi?”

 

Lâm Tố: “...”

 

Cái gì gọi là tôi lại có thể rồi? Tôi vẫn luôn rất có thể có được không!

 

Nhưng mà nếu như cô nói như vậy, thì tương đương vả vào mặt bản thân vừa nói “không được”. Mắt Lâm Tố giật giật, suy nghĩ một lý do.

 

“Lát nữa đi đến chỗ cáp treo, để người khác nhìn thấy chúng ta thế này không tốt lắm.” Lâm Tố nói.

 

Quả thực là như vậy, đôi tình nhân nhỏ bình thường ở nhà dính nhau như sam thế nào cũng được, ra ngoài vẫn phải chú ý ảnh hưởng. Mà sau khi nghĩ đến “đôi tình nhân nhỏ”, “dính nhau như sam”, “chú ý ảnh hưởng”, Lâm Tố: “...”

 

Phi phi phi! Ai là đôi tình nhân với anh chứ! 

 

Lâm Tố nói xong, Đào Mục Chi vẫn không nhúc nhích, anh nói: “Không có gì, bọn họ chắc là cũng quen rồi.”

 

Lâm Tố: “...”

 

Óe! Bảo anh đặt tôi xuống thì anh làm đi, sao anh nhiều chuyện như vậy!

 

Mắt thấy Đào Mục Chi muốn bế mình đi về phướng cáp treo bên cạnh, Lâm Tố sốt ruột rúc vào trong ngực Đào Mục Chi, nói: “Tôi… Tôi, mọi người đang nhìn tôi, khiến cho tôi giống như bệnh liệt nửa người ấy, anh thả tôi xuống đi!”

 

Lâm Tố đã từ bỏ giãy giụa, bắt đầu giấu mình trong ngực anh, Đào Mục Chi vừa đi vừa cúi đầu nhìn thoáng qua Lâm Tố trong ngực, hỏi: “Sợ bị nhìn?”

 

Lâm Tố: “...”

 

“Đúng, tôi sợ bọn họ nhìn thấy tôi, cười tôi phế! Leo đến đỉnh núi còn mệt đến ngay cả đi đường cũng không nổi, bọn họ chắc chắn sẽ cười nhạo tôi, trẻ nhỏ nhà người ta cũng không có yếu như tôi…” Lâm Tố nói lảm nhảm không ngừng, cô còn chưa nói xong, “A” một tiếng, cơ thể của cô đã xoay chuyển, sau đó, bụng của cô đặt ở trên vật gì đó ấm áp rộng lớn.

 

Đào Mục Chi vác cô trên vai rồi.

 

Lâm Tố: “!!!”

 

Đối diện với sự lo lắng của Lâm Tố, Đào Mục Chi trực tiếp vác cô trên vai, không những thế, anh còn quan tâm giúp cô đội mũ hoodie trên đầu.

 

Được mũ hoodie che đến kín đáo, Lâm Tố chỉ có thể nhìn thấy đằng sau lưng Đào Mục Chi: “...”

 

“Như vậy mọi người không nhìn thấy em được, cũng không có cách nào chê cười em rồi.” Đào Mục Chi nói.

 

Lâm Tố: “...”

 

Khá lắm, vừa rồi bế kiểu công chúa nhiều lắm là bệnh liệt nửa người, thế này mợ nó bây giờ là vác rồi, giống như cô leo núi leo đến nguy hiểm cả tính mạng ấy.

 

Hai chân Lâm Tố bắt đầu khua khoắng: “Thả tôi xuống! Trắng trợn cướp người đẹp à!”

 

Hai chân cô đập loạn xạ ở bên tay anh, nghe được lời gào thét của Lâm Tố, Đào Mục Chi nhìn qua cáp treo cách đó không xa, giơ tay giữ hai chân cô lại, Lâm Tố hồi lâu khua khoắng không nổi nữa, giống như nản lòng, ở trên lưng anh “grừ grừ” như sói con.

 

Nghe thấy tiếng cô ầm ĩ trên người anh, Đào Mục Chi nhẹ nhàng vác cô lên, đáy mắt nhiễm ý cười.

 

-

 

Lâm Tố bị Đào Mục Chi vác lên cáp treo.

 

Sau khi lên cáp treo, Đào Mục Chi hạ Lâm Tố trên vai xuống, để cô ngồi ở chỗ ngồi đối diện anh. Lâm Tố được đặt xuống, mũ áo hoodie còn đội trên đầu, mặt của cô không biết bởi vì giãy giụa hay là ứ máu, trở nên càng hồng hào. Bị Đào Mục Chi vác trên vai như vậy, cô lại giãy giụa như thế, cho dù ghim chặt búi tóc, tóc của cô cũng lỏng lẻo đôi chút. Vừa cởi mũ xuống, búi tóc trên đỉnh đầu cô đã lỏng lẻo, xung quanh đều là tóc ban nãy giãy giụa rơi xuống, điều này khiến vẻ đẹp của cô mang theo chút lười biếng lại có chút đáng thương.

 

Mà cho dù giãy giụa như thế, đóa hoa trắng nhỏ Lâm Tố được Đào Mục Chi cài bên tai từ đầu đến cuối vẫn vững vàng cài ở sau tai cô. Sau khi Lâm Tố được Đào Mục Chi đặt xuống, trước tiên giơ tay lên sờ đóa hoa nhỏ bên tai, sờ thấy đóa hoa nhỏ vẫn còn, sự hoảng sợ trong mắt Lâm Tố biến mất, trong nháy mắt biến thành hung dữ.

 

Cô nhìn về phía Đào Mục Chi, nói: “Không phải tôi đã bảo anh để tôi xuống rồi sao!”

 

Đối diện với sự “hung dữ” của cô, Đào Mục Chi dựa lưng vào cáp treo, hơi cúi mắt xuống, hai người ngồi trong cáp treo chật hẹp, cho dù mỗi người ngồi một bên riêng của cáp treo, Lâm Tố vẫn có thể nhìn thấy rõ nụ cười dịu dàng bình tĩnh ở đáy mắt của Đào Mục Chi.   

 

Bị nụ cười như vậy nhìn nhìn, nhịp tim của Lâm Tố thoáng cái lỡ một nhịp. Cô vô thức thu mắt, đưa tay cài lọn tóc bên tai ra đằng sau tai.

 

Đào Mục Chi không trả lời cô, nhưng Lâm Tố cũng không cần đáp án. Hai người ngồi trên cáp treo, cáp treo chậm rãi chuyển động xuống, bọn họ nhìn qua đối phương, lại giống như là nhìn ra phía sau lưng của đối phương, cách cửa kính cáp treo, từ trên không trung nhìn ngắm phong cảnh tươi đẹp núi Lâm Long.

 

Núi Lâm Long có thể được khai phá thành địa điểm du lịch, cũng có chỗ đặc biệt. Lúc leo lên núi Lâm Long, có thể nhìn thấy ở khoảng cách gần cây cối xanh biếc trên núi, mà lúc từ cáp treo xuống, cây cối xanh ngát, ánh bình minh vừa ló dạng, trong rừng còn mang theo sương trắng. Từ trên cao thế này, nhìn toàn cảnh núi Lâm Long không sót một cái gì, Lâm Tố cảm thấy bản thân giống như thần tiên cưỡi mây đạp gió vậy.

 

Nếu như nói cô giống với thần tiên còn kém một chút trình độ, vậy Đào Mục Chi chắc chắn là thần tiên thật sự. Sau khi vào cáp treo, từ đầu đến cuối anh vẫn không có bất kỳ cảm giác mệt mỏi nào, hai tay anh tùy tiện khoanh lại, nghiêng mắt nhìn về hướng bên ngoài cáp treo, giống như đang thưởng thức phong cảnh bên ngoài cáp treo.

 

Cáp treo ở trên không trung, buổi sáng mùa thu thế này, cáp treo lạnh giá còn có hơi lạnh. Nhưng Lâm Tố lại không cảm thấy như vậy chút nào, Đào Mục Chi giống như là một lò sưởi tự nhiên, nhiệt độ trên người anh, cho dù hai người không còn ôm nhau nữa, cũng liên tục không ngừng truyền đến phía cô.

 

Rõ ràng, rõ ràng một người đàn ông lạnh lùng như vậy, nhưng anh lại dịu dàng  đến thế.

 

Lâm Tố nghĩ đến mọi chuyện leo núi sáng nay, nhớ anh ôm cô, cổ vũ bản thân cô leo núi. Nhớ sau khi anh leo núi xong, sợ cô cảm lạnh, ôm cô vào trong ngực để cô nghỉ ngơi. Nhớ đến lúc cô nghỉ ngơi, anh tiện tay ngắt một đóa hoa nhỏ màu trắng, cài bên tai cô…

 

Trái tim Lâm Tố theo mạch hồi tưởng trong đầu cô về từng chuyện sáng nay, mà nhịp tim càng thêm đập nhanh.

 

Lúc cô sắp không khống chế nổi nhịp tim của mình, Đào Mục Chi đối diện giống như phát hiện ra ánh mắt của cô, quay đầu nhìn về phía cô. Ánh mắt hai người chạm vào nhau, ánh mắt của người đàn ông bình tĩnh thâm tình, ánh mắt của người phụ nữ linh động mê người, cứ như vậy mà chạm vào nhau, bên trong cáp treo lờ mờ có những tình cảm khiến bọn họ đều không phát hiện ra.

 

Nhịp tim của Lâm Tố như là kẹt lại.

 

Sau khi cô và Đào Mục Chi đối diện, thất thần nhìn thẳng vào anh ba giây, sau ba giây, nhịp tim kẹt lại khiến hô hấp cô dồn dập, Lâm Tố cuống quít thu mắt về.

 

Lâm Tố thu lại ánh mắt, Đào Mục Chi lại không hề, anh vẫn như cũ ngồi ở đó, ánh mắt bình tĩnh mà trực diện nhìn cô.

 

Bị Đào Mục Chi nhìn như vậy, Lâm Tố có chút mất tự nhiên. Cô cần nói gì đó để phá vỡ cảm giác mất tự nhiên này. Nghĩ đến chuyện sáng hôm nay, hai tay Lâm Tố chống bên người, mũi chân cô chạm trên đất, đầu cũng không ngẩng lên, hỏi Đào Mục Chi.

 

“Anh muốn ở đây chơi bao lâu?”

 

Hai người vẫn chưa trao đổi về vấn đề này đâu.

 

Lúc ấy Đào Mục Chi nói đến chơi mấy ngày, nhưng cụ thể cũng không nói bao ngày mà. Bây giờ đã là ngày thứ hai rồi, anh đi hôm nay, ngày mai hay là ngày kia?

 

Đang lúc nghĩ đến hôm nay, ngày mai và ngày kia, tâm trạng Lâm Tố cũng như là bị rơi xuống chút gì đó, từng chút từng chút mất tăm. Nếu như Đào Mục Chi chơi xong rồi, vậy anh hẳn nên đi. Sau khi anh đi rồi, mặc dù bọn họ sẽ gặp mặt sau kỳ nghỉ Quốc khánh. Nhưng mấy ngày trong kỳ nghỉ Quốc khánh này, bọn họ sẽ không gặp được.

 

Mặc dù con người Đào Mục Chi, lải nhải, xấu tính, phiền phức, khiến người ta tức giận, nhưng anh giống như là căn nhà của cô vậy, có rất nhiều khuyết điểm nhưng vẫn căn nhà của cô. 

 

Cô không chê anh, thậm chí nói nếu như rời khỏi anh, cô còn mắc chứng ỷ lại thiếu thốn. 

 

Nếu như anh nghỉ ở đây mãi thì tốt rồi. Lâm Tố nghĩ.

 

Nhưng nghĩ như vậy, Lâm Tố lại cảm thấy không thực tế. Đào Mục Chi có bố mẹ, có ông bà nội, thời gian bình thường đều ở bên cô, vất vả lắm mới có ngày nghỉ, hẳn là nên ở bên cạnh người nhà mới phải.

 

Lâm Tố nghĩ đến đây, lại nản lòng, lại chờ mong, cô ngước mắt nhìn về phía Đào Mục Chi, chờ đợi câu trả lời của anh.

 

Sau khi cô hỏi ra câu hỏi này, cảm xúc trong mắt thiên biến vạn hóa, cuối cùng, trở thành dáng vẻ tội nghiệp như hiện tại nhìn anh.

 

Hai người ở trong cáp treo chật hẹp, rõ ràng khoảng cách rất gần, nhưng Đào Mục Chi cảm thấy chưa đủ gần. Bọn họ hẳn nên ôm lấy nhau, anh nên hôn cô, như vậy mới đủ gần.

 

Chỉ là bây giờ anh không thể làm những chuyện này, bởi vì bệnh tâm lý của Lâm Tố còn chưa bình phục, xuất phát từ phẩm cách của một bác sĩ tâm lý, anh không nên cho cô bất cứ hồi đáp và chờ mong gì trên phương diện tình cảm.

 

Vậy anh làm sao mới có thể khiến cô vui vẻ nhất? Chỉ có thể tận dụng hết khả năng của anh làm bạn với cô.

 

“Ngày 7.” Đào Mục Chi nói.

 

Sau khi anh nói xong anh sẽ ở đây đến ngày 7, sự chờ mong căng cứng trong mắt Lâm Tố thoáng cái tản ra, sự chờ mong tản ra giống như vì sao tản ra trong bầu trời đêm, ở trong mắt cô tỏa sáng rực rỡ.

 

Cô muốn cười, thế nhưng cô khó tính lại ngạo kiều (1), giống như một con mèo nhỏ. Cô phồng má, giống như đang nhịn cười. Mi mắt cô hạ xuống lại nâng lên, trong mắt cô lấp lánh ánh sao.

 

(1) Thường được gán cho nhân vật có vẻ bề ngoài luôn tỏ ra lạnh lùng, ương bướng nhưng thực chất bên trong lại là kiểu người ôn nhu dịu dàng, có phần ngại ngùng, xấu hổ, có thể hiểu đơn giản là ngoài lạnh trong nóng.

 

Sau khi Đào Mục Chi nói ra đáp án này, cô rõ ràng cực kỳ vui vẻ, nhưng cô vẫn muốn giả bộ một chút vẻ vân đạm phong khinh (2) của cô, lý tính suy nghĩ.

 

(2)  Thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác.

 

“Hả? Ngày 7 sao? Vậy còn phải đợi sáu ngày nữa hả, gần nhà chúng tôi cũng không có thắng cảnh gì có thể để anh chơi sáu ngày.” Lâm Tố nói.

 

-

 

Đào Mục Chi dẫn cô leo núi sáu ngày.

 

Lâm Tố: “...”

 

Lâm Tố thật sự cạn lời rồi! Cô thật sự không ngờ đến, Đào Mục Chi ở lại rồi, nhưng sau khi anh ở lại, mang đến cho cô ròng rã sáu ngày đau khổ. Vào buổi sáng trời còn chưa sáng hẳn, cô đã bị Đào Mục Chi gọi đi leo núi, sáu ngày này cô bị Đào Mục Chi hành cho mệt như cún ấy!

 

Không phải em nói là không có thắng cảnh nào có thể để tôi chơi sáu ngày sao? Vậy tôi dẫn em đi leo núi sáu ngày là được!

 

Lâm Tố: “...”

 

Đậu xanh!

 

Sớm biết đã không nói như vậy rồi!

 

Lâm Tố leo núi leo đến cả người mỏi nhừ, về nhà mệt như cún, ngoại trừ ăn thì là ngủ. Nếu như lúc trước, cô chắc chắn sẽ cảm thấy có áp lực. Nhưng bây giờ, Đào Mục Chi thay cô bao trọn tất cả việc nhà trong nhà, thậm chí sau này một ngày ba bữa đều là anh làm hết. Ban đầu mẹ còn có chút ngượng ngùng, cơ mà Đào Mục Chi lại luôn có lý do thuyết phục bà.

 

Đào Mục Chi mở miệng nói, thật sự không phục không được.

 

Cứ như vậy, bảy ngày vừa mệt vừa vui vẻ trôi qua.

 

Ngày 8, Đào Mục Chi phải đi làm, cho nên ngày 7 anh đã phải trở về rồi. Nhưng Lâm Tố phải ở nhà bầu bạn với mẹ đến hết ngày 7, nói cách khác chờ đến ngày 8 mẹ đi làm, cô mới có thể rời đi.

 

Như vậy, hai người lại phải xa nhau một ngày.

 

Tuy nói ngày ngày dính nhau cùng một chỗ có hơi phiền, nhưng thật sự phải xa nhau rồi, cho dù một ngày, nửa ngày, một tiếng cũng cảm thấy không muốn.

 

Cô cảm thấy Đào Mục Chi chắc chắn đã hạ độc trên người cô rồi, nếu không thì sao cô có thể dính anh như vậy?

 

Buổi chiều ngày 7, Đào Mục Chi nấu một bàn cơm tối thịnh soạn, tự mình làm toàn bộ. Lâm Tố ngồi ở trên ghế, ôm một bắp ngô sữa gặm gặm, vừa gặm vừa nghĩ Đào Mục Chi hạ “độc” cô từ chỗ nào.

 

Nghĩ rồi nghĩ, suy nghĩ của cô bay đến “Bắp ngô này ngon thật”.

 

Tối nay Đào Mục Chi phải rời đi rồi, trên bàn ăn, Lâm Mộ Hoa cảm ơn Đào Mục Chi một lượt. Mấy ngày này, vẫn luôn là Đào Mục Chi như bảo mẫu tận chức tận trách chăm sóc hai mẹ con bà. Lâm Tố giống như đã quen với sự chăm sóc của anh, nhưng Lâm Mộ Hoa dù sao cũng là chủ nhà là mẹ, ít nhiều vẫn cảm thấy ngượng ngùng.

 

“Thật sự xin lỗi cháu, mấy ngày này toàn khiến cháu bận bịu làm việc.” Mắt  Lâm Mộ Hoa chứa sự áy náy nói với Đào Mục Chi.

 

“Cô à, cô nói gì vậy chứ?” Đối với sự áy náy của Lâm Mộ Hoa, Đào Mục Chi mỉm cười đáp lại: “Mấy ngày này cháu cũng được nếm thử không ít tay nghề của cô, hơn nữa bảy ngày này, vẫn luôn là Lâm Tố dẫn cháu đi chơi, cũng khiến cô ấy không thể ở bên cô, nên nói xin lỗi phải là cháu mới đúng.”

 

Lâm Tố đang gặm ngô: “...”

 

Người đàn ông này nha, miệng lưỡi biết nói chuyện thật đấy.

 

Đào Mục Chi nói như vậy, nếu như Lâm Mộ Hoa tiếp tục khách khí nữa, bầu không khí khó tránh khỏi quá mức xa lạ khách sáo. Mặc dù bây giờ bọn họ vẫn là quan hệ chủ nhà và khách, nhưng dẫu sao cũng ở với nhau bảy ngày, cũng thân hơn lúc mới đến.

 

“Vậy cô đây không nói nhiều nữa.” Lâm Mộ Hoa mỉm cười nói, sau khi nói xong, Lâm Mộ Hoa nhìn Lâm Tố bên cạnh, nói: “Tiểu Tố nhà chúng ta là cô cẩn thận che chở từ nhỏ mà khôn lớn, cô chăm sóc con bé quá cẩn thận quá kỹ lưỡng, luôn lo lắng nếu như nó ở bên người khác, người ta có chăm sóc không tốt.”

 

Lâm Mộ Hoa nói xong, nhìn về phía Đào Mục Chi, nói: “Nhưng thấy sự chăm sóc của cháu với con bé mấy hôm nay, cô cũng yên tâm với tương lai hai đứa rồi.”

 

Lâm Tố vẫn đang gặm ngô: “... Khụ khụ!”

 

Đào Mục Chi mặc không đổi sắc nghe Lâm Mộ Hoa nói, khi Lâm Tố ho khan, tay anh đã đặt ở sau lưng cô, một tay khác thì đưa ly nước cho Lâm Tố. Lâm Tố cầm lấy ly nước, nuốt xuống hạt ngô mắc kẹt bởi vì lời nói của mẹ. Sau khi nuốt xuống, cô nhìn mẹ, lại nhìn Đào Mục Chi, không biết là ban nãy vừa nghẹn hay là thế nào, mặt của cô đỏ đến lợi hại.

 

Bởi vì ban đầu Đào Mục Chi miêu tả quan hệ hai người bọn họ là “sống chung”, dẫn đến khoảng thời gian này mẹ vẫn luôn coi Đào Mục Chi thành con rể bà mà đối xử. Anh ở nhà cô bảy ngày, mẹ cũng quan sát bảy ngày. Sau khi qua bảy ngày, mẹ bày tỏ sự hài lòng với Đào Mục Chi.

 

Điều này chứng tỏ mẹ cô đồng ý cho cô và Đào Mục Chi tiếp tục gặp gỡ sâu thêm bước nữa!

 

Thật ra ngay từ đầu, mẹ đã thể hiện tâm nguyện này. Nhưng Lâm Tố đối với tâm nguyện này của mẹ, thật sự không có cách nào đáp lại. Bởi vì cô và Đào Mục Chi thật sự chỉ là ở chung nhà mà thôi. 

 

Bọn họ thật sự không có quan hệ khác.

 

Nhưng so sánh với da mặt cô, thì da mặt của Đào Mục Chi có thể so với bức tường. Đối với việc cô không có cách nào đáp lại, Đào Mục Chi vỗ lưng giúp cô thuận khí, mặt không đỏ tim không đập nhanh đón nhận sự thừa nhận của mẹ vợ với anh.

 

“Cô yên tâm, cháu sẽ chăm sóc tốt cho Lâm Tố.”

 

Lâm Tố: “...”

 

Nghe xong lời Đào Mục Chi nói, Lâm Mộ Hoa vui mừng hài lòng, bà mỉm cười: “Vậy thì tốt.”

 

-

 

Cứ như vậy, bữa cơm Đào Mục Chi tự mình nấu kết thúc trong lời khách sáo giữa anh cùng mẹ và sự hài lòng khen ngợi của mẹ. Ăn cơm xong, Đào Mục Chi cũng nên lên đường.

 

Bởi vì lần này Đào Mục Chi phải rời khỏi trấn nhỏ, cho nên Lâm Mộ Hoa cũng ra khỏi nhà, theo Lâm Tố cùng tiễn Đào Mục Chi rời đi.

 

Lúc Đào Mục Chi đến, mang theo một đống quà, lúc trở về, Lâm Tố cũng cho anh mang theo một đống đặc sản. Lâm Tố là đại gia, chưa từng biết thiếu nợ ân tình người khác.

 

Trên xe đặt một đống đặc sản, nhìn Đào Mục Chi đặt đặc sản xuống, sau khi đóng cửa “Bịch” một tiếng, Đào Mục Chi nhìn cô.

 

Đối diện với ánh mắt của Đào Mục Chi, cảm giác sắp phải chia xa thoáng cái trào dâng trong lòng.

 

Lâm Tố nhìn Đào Mục Chi, mấp máy môi, cô muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy bày kiểu sinh ly tử biệt như vậy có hơi làm màu quá, rõ ràng ngày mai hai người cũng gặp mặt rồi.

 

Nghĩ đến đây, Lâm Tố nhìn đặc sản trên xe, nói: “Những cái này đều là đồ ăn, anh có thể về nhà làm cho bố mẹ và ông bà nội anh nếm thử. Mấy ngày này anh vẫn luôn chơi phần mình, cũng không ở bên người nhà.”

 

Nghe xong câu nói của Lâm Tố, Đào Mục Chi cúi đầu nhìn cô ánh mắt hơi mỉm cười, nói: “Được.”

 

Đào Mục Chi trả lời nhanh như vậy, tốc độ nghĩ của Lâm Tố hoàn toàn không đuổi kịp tốc độ trả lời của anh. Anh trả lời xong, Lâm Tố thoáng cái không biết nên nói gì.

 

Hai người cứ đứng như vậy, Lâm Tố nhớ lại lúc ấy khi cô rời nhà, chuyện Đào Mục Chi làm với cô lúc tiễn cô.

 

Nghĩ đến đây, Lâm Tố ngước mắt lên nhìn anh, đôi tay thử giơ lên về phía anh. Tay cô giống như mầm nhỏ vừa nhú lên, chỉ lộ ra một nhúm nhỏ, giây kế tiếp, cô đã được Đào Mục Chi ôm cả người vào lòng.

 

Cái ôm của Đào Mục Chi thật sự rất thoải mái, cô cảm giác lúc được anh ôm, cô không cần suy nghĩ gì hết, không cần làm gì hết. Đào Mục Chi ở trong thế giới của cô, là người đã cho cô cảm giác an toàn lớn nhất, được anh ôm như vậy, cô ngửi thấy hương gỗ linh sam trên người anh, trái tim cô từng chút từng chút tan vỡ, lại từng từng từng chút vò nát, sau đó lại toàn vẹn hợp thành một trái tim vừa khỏe mạnh lại xinh đẹp.

 

Đào Mục Chi ôm cô thật chặt trong lòng, mặt của Lâm Tố chôn ở trên vai anh, ở góc độ này, không có ai có thể nhìn thấy biểu cảm của cô, cũng không có ai có thể nhìn thấy tâm tình của cô, tay của cô nắm chặt lấy góc áo của Đào Mục Chi, khóe miệng của cô mở độ xong thật lớn, cô vui vẻ thỏa mãn mỉm cười.

 

Đào Mục Chi giam cô trong ngực, cô thấp hơn anh một chút, lúc anh ôm cô, muốn gần sát cô phải hơi cúi người, cơ thể anh đã quen thuộc với góc độ cúi người này, sau khi ôm Lâm Tố vào trong lòng, gò má của anh đã dán trên tóc cô.

 

Cô mặc bộ quần áo đơn giản, lúc được anh ôm, mùi hương của thân thể cô xuyên qua cổ áo rộng mở tỏa ra, là hương dâu tây ngọt ngào mê người.

 

Mà anh bây giờ cũng chỉ có thể cảm nhận quả dâu tây này, vẫn không có cách nào ăn được.

 

Lúc này, Đào Mục Chi nâng mắt lên, nhìn về phía Lâm Mộ Hoa đang đứng cách bọn họ không xa, bà đang nhìn bọn họ.

 

Lúc cả hai người chia xa đến khó tách rời, Lâm Mộ Hoa đã đứng ở một bên yên tĩnh nhìn. Bà không nhìn thấy biểu cảm của Lâm Tố đang vùi trong ngực của Đào Mục Chi, nhưng thông qua ngón tay cô nắm chặt lấy góc áo của Đào Mục Chi, và cô vì muốn gần sát Đào Mục Chi hơn mà kiễng chân lên, bà có thể cảm nhận được Lâm Tố vui vẻ cỡ nào.

 

Thậm chí là vui vẻ hơn ba năm trước nhiều. 

 

Trong nháy mắt như vậy, Lâm Mộ Hoa cứ nhìn bọn họ như vậy, như là cảm nhận được Lâm Tố đã biến mất ở trong thế giới của bà.

 

Cảm giác này, lúc con ngươi Đào Mục Chi đối diện với ánh mắt của bà, đạt được độ lớn nhất.

 

Mắt của anh là mắt phượng, lạnh lùng bạc tình, mang theo chút tình nghĩa tẻ nhạt. Con người như anh, tình cảm mãi mãi không thể chỉ dành cho một người phụ nữ.

 

Anh không mang Lâm Tố đi được.

 

Lúc Lâm Mộ Hoa đang đối diện với ánh mắt của Đào Mục Chi, trước tiên hơi thất thần, sau đó như là đắp lên một lớp mặt nạ, mỉm cười dịu dàng.

 

Lúc bà mỉm cười, Đào Mục Chi và Lâm Tố đã kết thúc cái ôm chia tay. Anh giơ tay sờ đầu Lâm Tố, mỉm cười với cô. Bị Đào Mục Chi sờ đầu như vậy, Lâm Tố cảm thấy cảm giác khó chịu ngắn ngủi khi phải chia tay anh cũng biến mất. 

 

Lâm Tố nghĩ, nếu như lần ra manh mối có thể giảm bớt khó chịu, vậy cô cũng thử xem.

 

Nói rồi, cô giơ cánh tay lên, đủ đến đầu của Đào Mục Chi. Mà Đào Mục Chi quá cao, cô có chút với không tới. Nhận ra động tác của cô, Đào Mục Chi cúi đầu xuống.

 

Đào Mục Chi tùy ý cúi đầu về phía cô như vậy, thời điểm này, tác động vào thị giác không lớn bằng chấn động tâm lý. Đào Mục Chi là người cao ngạo như vậy, nhưng anh hình như vẫn luôn cúi đầu vì cô.

 

Lâm Tố ngước lông mi lên, cô không che giấu ý cười trong mắt, cô giơ tay, sờ đầu Đào Mục Chi, nói: “Thuận buồm xuôi gió.”

 

Bị cô xoa đầu xong, Đào Mục Chi ngẩng đầu lên, cười nói: “Ngày mai em cũng vậy.”

 

Đào Mục Chi nói câu này, đã chúc cô ngày mai lên đường thuận buồm xuôi gió, lại nhấn mạnh một chút ngày mai hai người có thể gặp mặt rồi. Mắt Lâm Tố sáng lấp lánh nhìn anh, linh động đáng yêu.

 

Đào Mục Chi nhìn cô, sau khi nhìn một lát, anh ngước mắt nhìn về phía Lâm Mộ Hoa, nói với bà: “Cô à, cảm ơn cô mấy ngày này đã tiếp đón, làm phiền cô mấy ngày này rồi.”

 

“Cháu nói gì vậy chứ?” Lâm Mộ Hoa cười lên, “Sau này có thời gian hoan nghênh cháu qua chơi bất cứ lúc nào.”

 

“Vâng, cảm ơn cô.” Đào Mục Chi cảm tạ Lâm Mộ Hoa.

 

Sau đó, anh nhìn thoáng qua xe mình, trong xe tràn ngập đặc sản địa phương được nhét vào. Sau khi nhìn thoáng qua đặc sản, Đào Mục Chi làm như lơ đãng nói với Lâm Mộ Hoa một câu.

 

“Cô à, cháu có thể lưu phương thức liên lạc với cô không? Nhiều đặc sản như vậy, có một số cháu vẫn không biết làm lắm, Lâm Tố cũng không biết làm. Cháu nghĩ đến lúc làm cho người nhà ăn, có thể thỉnh giáo cô một chút.”

 

Nói xong, Đào Mục Chi mỉm cười với Lâm Mộ Hoa, nói: “Cảm ơn cô.”


 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)