TÌM NHANH
BỆNH KIỀU LUÔN TÌM CÁCH GIẾT TÔI MỖI NGÀY
View: 909
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 34
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y
Upload by Tiểu Y Y

Có kinh nghiệm đến trễ lần trước, lần này Hạnh Mính xuất phát trước hai mươi phút, đến địa điểm đã hẹn trước.

 

Những ngày đầu hạ, Hạnh Mính mặc áo sơ mi hoạ tiết ô vuông màu vàng, bên ngoài mặc kèm quần yếm cao bồi, và đôi giày thể thao màu hồng nhạt quen thuộc.

 

Cô ngồi bên đài phun nước, hai tay vươn ra sau, chống hai bên sườn, chăm chú nhìn đám đông đang di chuyển chung quanh. Chỉ cần Nguyên Tuấn Sách vừa xuất hiện, cô đảm bảo có thể liếc mắt một cái là nhìn thấy anh, anh luôn là hạc trong bầy gà, người nổi bật trong đám người, không thể bỏ qua, cho dù tính có vứt anh vào trong bóng tối, anh cũng có thể làm nơi đó tỏa sáng, tuyệt đối là người bắt mắt nhất.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Tối hôm qua Hạnh Mính đã suy nghĩ rất nhiều, hôm nay nhất định phải hỏi rõ một vài vấn đề.

 

Cô nắm chặt túi quần, cúi đầu cảnh giác xác nhận xem đồ vật bên trong còn ở đó hay không. Bên trong có mười mấy tấm linh phù, chung được cô thức đêm để vẽ ra, mục đích phòng ngừa hậu hoạn, nhưng cô càng hy vọng hôm nay không cần dùng tới chúng hơn.

 

Nhiệt độ khá ấm áp, một ngày mới vừa bắt đầu, một cơn gió lạnh thổi đến Hạnh Mính rụt cổ, đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo không bình thường.

 

Thứ âm thanh bén nhọn, thê lương mà lại khàn khàn, âm điệu được kéo thật dài khiến cô ù tai, tầm nhìn trước mắt cũng bị mờ đi.

 

Hạnh Mính ngẩng đầu, trên bầu trời có một viên cầu màu xám trắng, tiếng than khóc phát ra từ hồn phách khủng bố đang lơ lửng trên đám người này. Sắc mặt của những người đi đường vẫn như thường, chỉ có mình cô có thể nghe được tiếng kêu ai oán này, mắt thấy nó sắp bay mất.

 

Mình đúng là miệng quạ đen!

 

Hạnh Mính không cam lòng cầm túi, xung quanh có quá nhiều người, cô không thể động thủ.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô cuống quít nhìn bốn phía xung quanh, cách thời gian hẹn gặp nhau chỉ còn có mười lăm phút, Nguyên Tuấn Sách vẫn chưa xuất hiện.

 

Hồn phách lạc đường thường do bị chết oan, chúng không cam lòng nên mới có thể phát ra tiếng kêu như thế. Viên cầu trắng đục nhảy lên thân cây, một chiếc lá cây khô vàng bay xuống, nó lại nhanh chóng chui ra khỏi ngọn cây, nương theo sức gió bay về phía trước, tiếng kêu kinh tâm động phách cũng chậm rãi nhỏ lại.

 

Mặt đất trong công viên phủ kín lá rụng, một đôi giày vải màu trắng sạch sẽ màu trắng cao cấp nện trên đám lá vàng, dừng chân cách đài phun nước không xa.

 

Hai tay Nguyên Tuấn Sách đút trong túi áo hoodie túi, áo hoodie màu đen sẫm giống đôi  đồng tử sâu không thấy đáy của anh, đen nhánh, hắc ám. Trên cổ có một chiếc vòng bạc hình cánh hoa đơn giản, đây cũng là thứ duy nhất phản xạ nguồn sáng trên người anh.

 

Dáng người vai rộng eo thon, cho dù đứng trong đám người cũng có thể vượt trội nhờ ưu thế chân dài, áo đen quần đen, trên người phát ra hơi thở người sống chớ tới gần.

 

Cách thời gian hai người hẹn gặp nhau còn năm phút.

 

Lại đến muộn sao?

 

“Anh ơi.”

 

Một đứa bé nam đi một chiếc xe đạp mini dừng trước mặt anh, đưa cho anh một tờ giấy được gấp vuông vức: “Có một chị gái mặc quần áo màu vàng nhờ em giao cái này cho anh.”

 

Quần áo màu vàng? Anh không quen biết.

 

“Sao em biết là chị đó muốn đưa cho anh.” Anh nhận lấy giấy, nhìn đứa bé, giọng điệu trầm thấp lạnh lùng, hoàn toàn không màng đến việc mình có dọa sợ thằng bé hay không.

 

Mở tờ giấy được gấp gọn, bên trên có nét bút nguệch ngoạc, chỉ cần liếc nhìn một cái là nhận ra nét chữ quen thuộc.

 

“Chị gái ấy nói, anh trai cần tìm là một anh trai vừa đẹp trai vừa đáng sợ.” Đứa bé trai còn nhỏ, giọng điệu vẫn còn non nớt, đánh giá anh.

 

Lông mi dài dày của Nguyên Tuấn Sách rũ xuống, gương mặt yêu dã phong tình, tiếng cười phát ra từ cổ họng: “Em nhận đúng rồi.”

 

Chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo thế này, lại còn đứt quãng lên xuống: Bụng đau, đi WC, lập tức quay lại!!

 

Hạnh Mính lao tới, đột nhiên nhảy lên, nhanh nhẹn vượt qua hàng rào, gót chân đáp trên mặt đất, không đợi người đứng vững đã tiếp tục đuổi theo viên cầu trắng đục phía trước.

 

Phía sau, chỗ lan can cô vừa mới nhảy qua, có một bảng thông báo với nội dung được viết hoa rõ ràng: Công trường đang thi công, không phận sự miễn vào.

 

Toà nhà còn đang thi công dang dở, xi măng cốt thép lộ ra ngoài, có lẽ là một cửa hàng hai tầng còn chưa xây xong. Hồn phách không có chỗ ẩn thân, Hạnh Mính vứt một tấm linh phù ra, linh phù cảm ứng được hồn phách, phát ra ánh sáng, nhanh chóng đuổi theo. Hồn phách bị kinh hãi, bay lên trên, phát ra tiếng tru quỷ dị.

 

Hạnh Mính lộ ra nụ cười tự tin, hai ngón tay kẹp lấy một tấm linh phù phát sáng vứt lên trên, ai ngờ kia hồn phách lại nhảy lên phòng trên lầu hai.

 

Thang lầu ở tận cùng bên trong tòa nhà, cô còn có chuyện quan trọng trong người, việc cấp bách trước mắt là thu nó.

 

Hạnh Mính vịn vào tường xì măng vẫn còn lộ ra cột thép, bức tường trơ trọi chẳng có gì để để chân, mũi chân dẫm lên cái đinh lồi ra trên  vách tường gồ ghề, mượn lực, hai chân với sức bật kinh người, nhanh chóng rướn lên, đôi tay vươn lên, cả người vững vàng bám trụ vào phần nền trên lầu hai, bò lên.

 

Linh phù đã dính vào hồn phách, dồn nó vào góc chết chỗ cuối phòng dưới góc cửa sổ.

 

Hạnh Mính vui vẻ lấy hồ lô ra, đi qua đó, chịu đựng tiếng thét chói tai do linh hồn phát ra, còn không quên an ủi nó: “Tao cũng chỉ vì muốn tốt cho mày thôi. Chỉ cần siêu độ, mày sẽ không phải chịu đựng đau khổ nữa.”

 

Hồ lô kết hợp với linh phù, hút hồn phách vào trong, thân bình hồ lô có một tầng phù văn màu đen đang sáng lên, phong ấn nó vào bên trong.

 

Trong phút chốc, tiếng thét chói tai biến mất, lỗ tai của cô cũng được cứu trợ.

 

Rào ——


 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)