TÌM NHANH
YÊU LẠI TỪ ĐẦU
View: 1.639
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 9:
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC

 

Chương 9:

 

Hạ Ngôn không hiểu chuyện gì, hắt hơi một cái.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô vừa trở lại trước bàn ăn, tìm cô gái đã bị Trình Nhượng đuổi đi, còn đuổi đi như thế nào cô không biết, lúc quay lại đã không thấy người ở đó. Cô vừa mới ngồi xuống đã hắt hơi, khăn tay của Trình Nhượng cũng đưa tới.

 

Hạ Ngôn xoa xoa mũi, nhìn khăn giấy trước mặt thất thần hồi lâu.

 

“Lau đi.” Trình Nhượng huơ huơ khăn giấy, “Sẽ không cảm mạo chứ?”

 

“Không.” Hạ Ngôn nhận khăn giấy, “Cảm ơn.”

 

“Không cần khách khí.” Trình Nhượng lại bắt đầu xin lỗi chuyện vừa nãy, “Mới vừa nãy xin lỗi, do bạn bè mù quáng lan truyền tin đồn.”

 

Hạ Ngôn sợ câu tiếp theo của cậu ta lại là bồi thường bữa cơm khác, thành thật cười cười: “Không có chuyện gì, vừa nãy tôi cũng đi nghe điện thoại.”

 

Cũng may cậu ta không nói muốn mời cô thêm một bữa cơm, chỉ hỏi quanh co: “Đúng rồi, bạn làm sao quen biết Thẩm Cận?”

 

Hạ Ngôn kinh ngạc nhìn cậu ta: “Bạn cũng biết anh ta sao?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Trình Nhượng: “Anh ta là bạn của anh trai tôi đã nhiều năm.”

 

Hạ Ngôn biết Thẩm Cận nhiều năm như vậy, ngược lại không biết anh cùng với Trình Nhượng còn có tầng quan hệ này, vốn muốn hỏi anh trai cậu ta là ai, suy nghĩ vừa chuyển biến lại thấy không rõ ràng lắm. Trong 5 năm hôn nhân giữa cô và Thẩm Cận, cô với vài anh em thân cận nhất của anh đều không coi là quen, huống chi là bạn bè bên ngoài.

 

“Bạn thì sao, làm sao quen được?” Trình Nhượng hỏi tới, dường như đối với việc cô có quen biết Thẩm Cận cảm thấy rất hứng thú.

 

“Thì…” Hạ Ngôn nghĩ nghĩ, “Cũng… không tính quen biết đi. Ngày hôm qua trong tình huống đó anh ta ra tay giúp đỡ, lại là người mà lãnh đạo trong trường mời tới, dù sao vẫn không phải là người xấu, tôi khi đó có hơi giật mình, đã muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đó, cho nên lập tức theo anh ta ra ngoài.”

 

“Ngày hôm qua cũng may là anh ta cứu bạn.” Trần San San liếc cô một cái, “Bất quá bạn cũng bớt tiếp xúc với người như thế, ai biết được trong lòng anh ta đang nghĩ gì chứ.”

 

Trần San San đối với Thẩm Cận “người lừa đảo” căm thù đến tận xương tủy, không hề che giấu.

 

Hạ Ngôn không tiện lên tiếng, cô không nghĩ đến sẽ có khả năng cùng xuất hiện với Thẩm Cận.

 

Thẩm Cận không có thói quen quấn người, trước giờ anh luôn tôn trọng quyết định của bất kỳ người nào, sẽ không theo làm khó ai.

 

Cô cảm thấy cô đã thể hiện sự cự tuyệt rất rõ ràng, vốn tưởng rằng mọi chuyện đến đây là chấm dứt, không nghĩ ngày hôm sau mới từ thư viện đi ra, người còn chưa đến dưới lầu ký túc xá, xa xa đã thấy được xe anh đậu trên đường.

 

Người kia đã xuống xe, đang đứng tựa lưng vào xe ở đằng kia, hai tay khoanh trước ngực, hai chân dài bắt chéo tùy ý, mày nhíu lại, giống như đang trầm tư, có vẻ đã đứng đó một lúc lâu.

 

Hạ Ngôn không biết có phải anh đến tìm cô hay không, đang suy nghĩ trực tiếp đi qua luôn, quay về ký túc xá, hay là quay lại tiếp tục giết thời gian ở thư viện thì Thẩm Cận nghiêng đầu thấy được cô, nhưng chỉ là nhìn một cái, cũng không trực tiếp gọi cô mà móc di động ra.

 

Trong chốc lát, di động của Hạ Ngôn đã vang lên.

 

Thẩm Cận gọi tới.

 

Anh dán điện thoại di động lên tai, vẫn duy trì tư thế nhàn nhã đứng tựa lưng vào xe, người còn không thèm nhìn cô.

 

“Cô Hạ, có thời gian không? Muốn nói với cô một chút.”

 

“Cô không cần đi tới, cô đồng ý, tôi ở bên ngoài chờ cô.”

 

Hạ Ngôn nhìn chung quanh tốp năm tốp ba sinh viên đi qua, ánh mắt họ nhìn về phía Thẩm Cận còn mang theo mấy phần khinh bỉ và phòng bị.

 

Anh mặc dù đến tìm cô, lại không muốn  làm cô khó xử.

 

Anh luôn luôn suy nghĩ chu toàn cho người khác.

 

“Xin lỗi, tôi chắc là không có thời gian.” Hạ Ngôn cự tuyệt anh.

 

Anh hơi rũ đầu xuống, tư thế vẫn nhàn nhã như trước, sắc mặt cũng không dao động: “Khi nào thì có thời gian? Tôi chờ cô.”

 

“Anh Thẩm, ngày hôm qua tôi…”

 

Cô còn chưa dứt lời, anh đột nhiên nhìn về phía cô, ánh mắt tĩnh mịch bình thản.

 

Anh lựa chọn trực tiếp ở dưới lầu ký túc xá chờ cô mà không gọi điện thoại xác nhận cô có thời gian hay không, hiển nhiên cũng không cho cô có ý định cự tuyệt, sự cường thế mơ hồ cất giấu trong ánh mắt anh.

 

Hạ Ngôn biết trong xương cốt anh cất giấu một mặt ngoan tuyệt cường thế, chỉ là cho tới bây giờ chưa từng dùng một phần cường thế này trên người cô, anh đối với cô luôn luôn ôn hòa khách khí, lại tôn trọng.

 

Hạ Ngôn nắm chặt di động, nghiêng đầu, tránh đi tầm mắt của anh: “Anh Thẩm có thời gian cứ từ từ chờ đi.”

 

Nói xong quay người đi vào thư viện lần nữa.

 

Cô ở thư viện giết thời gian đến 8 giờ tối, vốn nghĩ rằng Thẩm Cận đã rời đi, không nghĩ tới lúc ra đến vẫn còn nhìn thấy xe anh, còn anh ngồi phía sau tay lái.

 

Anh cũng nhìn thấy cô, ở phía xa nhìn cô qua kính chắn gió, nhưng không trực tiếp xuống xe đi đến chỗ cô.

 

Anh biết rõ bản thân mang tiếng xấu, chờ cô đợi cô, nhưng sẽ không dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người mà có bất kỳ liên quan nào với cô.

 

Hạ Ngôn đột nhiên không thể nói rõ cảm giác là gì.

 

Lần này Thẩm Cận không điện thoại cho cô, mà là gửi tin nhắn.

 

“Tôi đợi cô ở ngã tư bên phải cổng trường.”

 

Xe chầm chậm rời đi.

 

Hạ Ngôn đứng yên trong giây lát, rồi đi về phía cổng trường.

 

Thẩm Cận dừng xe ở dưới bóng râm, nửa ẩn trong bóng đêm, sẽ không ai để ý đến bên kia. 

 

Hạ Ngôn đi tới, lên xe anh.

 

Thẩm Cận quay đầu nhìn cô: “Cám ơn cô Hạ đã cho mặt mũi.”

 

Ánh mắt Hạ Ngôn đối diện với anh: “Lời khách sáo thì xin miễn, anh Thẩm có gì nói thẳng là tốt rồi.”

 

Thẩm Cận giống như cười một cái, hơi nghiêng mình, một ngón tay ấn vào khóa trung tâm, âm thanh khóa cửa xe vang lên.

 

Hạ Ngôn: “…”

 

Thẩm Cận thu tay, sắc mặt vẫn bình tĩnh: “Thật có lỗi, dựa vào thói quen cự tuyệt tôi của cô Hạ, vì cam đoan chúng ta có thể nói chuyện thuận lợi, chỉ có thể áp dụng chút thủ đoạn không cần thiết.”

 

Rồi khởi động xe.

 

Hạ Ngôn nhìn anh đi như tên bắn, một hồi lâu mới phản ứng được, không thể tin nhìn anh: “Anh Thẩm, làm thế này không tốt đâu?”

 

“Từ việc cô Hạ để cho tôi chờ không mấy tiếng đồng hồ, giao tiếp với cô Hạ, hiển nhiên thích hợp dùng tiên lễ hậu binh*.” Thẩm Cận quay đầu nhìn cô, “Cô Hạ không cần lo lắng vấn đề an toàn, nói xong tôi sẽ đưa cô trở lại.”

 

*Tiên lễ hậu binh là một thành ngữ, ý là trước cứ bình thường lễ tiết với đối phương, nếu không thể thực hiện được, lại dùng vũ lực hoặc thủ đoạn mạnh mẽ khác để giải quyết.

 

Hạ Ngôn: “…”

 

Cả nửa ngày chưa nói được câu nào, cô dứt khoát không nói, khuỷu tay chống lên cửa kính xe, bàn tay chống trán, ngắm cảnh bên ngoài.

 

Thẩm Cận không nói thêm, chuyên chú lái xe.

 

Trên xe không có nhạc, trong xe quá mức yên tĩnh, lại không có cảm giác nặng nề.

 

Hạ Ngôn bất giác quay đầu nhìn nhìn Thẩm Cận, anh vẫn không nhìn cô, ánh mắt chuyên chú xem xét tình hình giao thông trước mặt, thần sắc trước sau như một không gợn sóng, nhưng gương mặt đẹp mắt, góc cạnh sắc nét, góc mặt nhìn nghiêng sâu sắc.

 

Cô là một người nhan khống quá mức nghiêm trọng, lúc trước đối với Thẩm Cận là vừa gặp đã yêu, ngay từ đầu chỉ chung tình với gương mặt này cùng với ánh mắt của anh mà thôi, yêu anh, là do sống chung lâu, ngày dài tháng rộng chậm rãi mà sinh ra.

 

“Sao vậy?” Anh bỗng nhiên lên tiếng, quay đầu nhìn cô.

 

“Không có gì.” Hạ Ngôn dời tầm mắt sang chỗ khác, “Anh Thẩm có một làn da đẹp.”

 

Thẩm Cận: “Lời này nghe giống nghĩa xấu.”

 

Hạ Ngôn: “Vốn là nghĩa xấu.”

 

Thẩm Cận không nói lời nào, Hạ Ngôn cũng không để ý đến anh nữa, khẽ tựa đầu vào cửa xe, xem ánh sáng lấp lánh khắp mặt đường bên ngoài.

 

Thẩm Cận nhìn cô, trên mặt vốn đã bình tĩnh càng im lặng hơn, còn mơ hồ mang theo chút cảm giác hoảng hốt.

 

“Cô Hạ biết nơi này?” Anh hỏi, lái xe chậm rãi đến cổng chính An Thành Thực Nghiệp.

 

Hạ Ngôn mím môi không nói gì.

 

Công ty của anh, cô đã tới rất nhiều lần, chỉ là một lần cũng chưa đi vào bên trong.

 

Vài năm kia cứ cách một thời gian cô phải đến bệnh viện kiểm tra hoặc lấy thuốc, hễ đi bệnh viện là anh đều kiên trì đi cùng cô.

 

Hạ Ngôn biết công việc anh rất bận rộn, không muốn làm chậm trễ quá nhiều thời gian của anh. Nơi này cách nhà bọn họ khoảng hơn mười phút, bởi vậy mỗi lần trước khi đi bệnh viện, cô tới dưới lầu công ty gọi điện thoại cho anh, rồi đứng ở đình bát giác cách đó không xa đợi người.

 

Nơi này cất giấu trí nhớ cùng với tâm tình của cô khi chờ anh.

 

Cô rất thích dáng vẻ anh lúc đi bộ về phía cô, trên mặt vẫn là vẻ yên tĩnh quen thuộc không gợn sóng, đến gần tay sẽ tự nhiên hạ xuống vai cô, chỉnh tóc cho cô, hoặc là khom người cầm tay cô, kéo cô đứng lên, sau đó ôn tồn hỏi cô, có phải đã chờ rất lâu hay không.

 

Anh đối với cô vẫn là kiểu ở chung bình thản nước chảy đá mòn, chưa bao giờ giống như kiểu tình nhân cuồng nhiệt, khi đến gần khó lòng kìm được ôm, hôn môi, vui cười giận dữ náo loạn với nhau.

 

Tính tình cô không hoạt bát như vậy, anh cũng không phải người để lộ tình cảm ra bên ngoài. Nhưng trong hôn nhân của hai người, một thì quá mức câu nệ, một thì quá mức khép kín, vừa không có tình cảm làm nền tảng, làm sao có thể sống với nhau đây.

 

Quá mức thất thần, Hạ Ngôn không phát hiện xe đã sớm dừng lại, chờ lấy lại tinh thần thì vừa nghiêng đầu đã đụng vào đôi mắt tĩnh mịch của anh.

 

Không biết anh đã nhìn cô trong bao lâu, trong đôi mắt mang suy nghĩ sâu xa làm cô có chút không được tự nhiên, ho nhẹ một tiếng: “Đến rồi?”

 

Tháo dây an toàn, cô đẩy cửa xuống xe.

 

Thẩm Cận xuống xe theo, đứng song song với cô ngẩng đầu nhìn tòa nhà văn phòng đã tắt đèn hơn phân nửa.

 

“Ánh mắt cô Hạ nói cho tôi biết, cô đối với nơi này rất quen thuộc.” Anh quay đầu nhìn cô, “Cũng là mơ thấy sao?”

 

“...” Hạ Ngôn duy trì nét mặt tự nhiên, “Đúng vậy.”

 

“Cho nên cũng không có quá nhiều cảm tình đối với nơi này.”

 

Cô xoay người muốn đi, bỗng nhiên Thẩm Cận đưa tay giữ chặt lấy cổ tay cô.

 

Hạ Ngôn quay đầu, tầm mắt theo cánh tay nhìn đến bàn tay thon dài kia, hơi hướng lên trên một chút, bình tĩnh dừng trên mặt anh.

 

“Anh Thẩm...” Cô mím môi, “Tối hôm qua anh có hỏi tôi... Có mơ thấy cụ thể quá trình tạo người hay không...”

 

Tầm mắt của cô chậm rãi đối diện tầm mắt anh: “Thật ra... là có mơ thấy.”

 

Tiêu cự trong mắt anh cũng cùng đối diện với cô, thật bình tĩnh: “Hài hòa không?”

 

Hạ Ngôn: “...” Hài hòa, cực kỳ hài hòa, ở phương diện đó năng lực anh cực tốt.

 

Cô nhận thua, ho nhẹ tránh đi ánh mắt anh, rút tay về: “Đi thôi.”

 

Cô đi theo anh lên lầu.

 

Anh dẫn cô đến văn phòng của anh.

 

Trên kệ trưng bày đầy mô hình và bản thiết kế, đều là anh tự tay thiết kế.

 

“Cô Hạ, giống như cô thấy, đó là một tập thể mới, hơn nữa rất thiếu người.” Anh rót cho cô ly nước, “Có thể trở thành vai nam chính trong giấc mơ của cô Hạ, là vinh hạnh của tôi, nghĩ đến cô Hạ đối với cá nhân tôi từ lâu đã rõ như lòng bàn tay, tôi sẽ không giới thiệu quá nhiều. Nhưng mà cô Hạ chắc biết rõ, bởi vì nguyên nhân cá nhân của tôi, tập thể chúng tôi gần như không tuyển được người.”

 

“Cho nên đối với nhân tài có thiên phú như cô Hạ, tôi trước giờ không có ý muốn bỏ qua. Nếu bởi vậy mà tạo thành phiền phức cho cô Hạ, tôi thật sự xin lỗi.”

 

Anh xoay người rút Hợp đồng lao động từ trên kệ sách: “Bên trong này có ghi chi tiết rõ ràng đãi ngộ cũng như tiền lương, hơn nữa đối với nhóm thiết kế đầu tiên nhận chức, chúng tôi sẽ chia cổ tức tương đối lớn. Tôi cam đoan, nội trong một năm công ty sẽ có lợi nhuận.”

 

“Về vấn đề thanh danh cá nhân tôi, tôi cam đoan trong vòng ba tháng sẽ rửa sạch, sẽ không để cho cô Hạ bởi vì nhận chức ở An Thành Thực Nghiệp mà bị dư luận công kích.”

 

“Cô có thể lựa chọn ký hợp đồng trước, chờ khi tôi trong sạch xuất hiện trước công chúng lúc đó mới chính thức nhậm chức.” Anh đưa hợp đồng lao động cho cô, “Việc này sẽ không ảnh hưởng danh dự của cô Hạ, trong ba tháng này, tiền lương vẫn trả.”

 

Hạ Ngôn không nhận: “Nhưng anh Thẩm, tôi đã nói rồi, tôi không thích ông chủ.”

 

Thẩm Cận gật đầu: “Cho nên trong điều kiện của tôi, không bao gồm yêu cầu Cô Hạ thích tôi.”

 

Hạ Ngôn: “...”

 

“Tim cô Hạ có vấn đề, không nên câu nệ khó khăn mà ảnh hưởng sức khỏe. Tôi hứa sẽ cho cô không gian tự do lớn nhất.”

 

“Cô Hạ xuất thân từ gia đình có truyền thống làm thủ công mỹ nghệ, đối với hàng mỹ nghệ truyền thống có tình cảm đặc biệt, tôi cũng vậy. Trên lý thuyết, chúng ta là cùng một dạng người. Chỉ dựa vào một mình tôi, tôi không thể làm nên nổi một thương hiệu, chỉ dựa vào cô Hạ đấm đá lung tung*, cũng chỉ là kiếm chút tiêu vặt. Hiện tại tôi phụ trách xây dựng sân chơi, mượn sức tất cả nhân tài giống cô Hạ đưa đến sân chơi này, rõ ràng dễ đạt được kết quả hơn. Không biết cô Hạ có nguyện ý đi thử cùng tôi không?”

 

*tiểu đả tiểu nháo: ý nói hình dung quy mô nhỏ để triển khai công việc.

 

Hạ Ngôn nhìn về phía anh, không nói.

 

Nếu người kia không phải Thẩm Cận, cô sẽ động tâm, rất muốn thử, thế nhưng đối phương lại là Thẩm Cận, cô không có cách nào làm như không có chuyện gì mà ở bên cạnh anh.

 

Anh hiện tại với cô càng giống như chồng trước, sau khi chia tay giờ quay về bên nhau hạnh phúc.

 

Anh và cô cũng không phải dạng chia tay trong hòa bình.

 

Đến khi cô phát bệnh thì bệnh tình đột nhiên nguy kịch, câu nói sau cùng cô nói với anh là khi buổi sáng rời nhà, cô theo thói quen dặn dò anh chú ý an toàn.

 

Có điều sau khi anh rời nhà khoảng vài giờ, đã xảy ra rất nhiều việc không thoải mái, loại không thoải mái này vốn làm cho trái tim không khỏe của cô hoàn toàn không thể chịu đựng.

 

Khi cô tỉnh lại từ trong cơn hôn mê, cô liền biết, cô thực sự không có khả năng sống sót.

 

Khi cô nhờ Kỷ Trầm giúp cô gọi cho Kiều Thời vợ của Thẩm Kiều, khi đó cô ấy là người duy nhất cô nghĩ tới có thể sắp xếp tương lai cho Đồng Đồng.

 

Lúc ấy Kỷ Trầm cúi xuống hỏi bên tai cô, Thẩm Cận đến đây, có muốn gặp anh ta một chút hay không.

 

Cô muốn gặp anh, muốn biết, ở cùng với nhau 5 năm, anh có thể bởi vì cô chết mà có chút khổ sở không, anh có yêu cô không, có hay không... lạc lối*.

 

*lạc lối: ý chỉ việc ngoại tình

 

Nhưng mà lại cảm thấy mình sẽ chết, loại vấn đề này có truy cứu cũng không còn ý nghĩa, cô sợ hãi phải nhìn thấy sự giải thoát trên mặt anh, vừa mâu thuẫn cảm thấy anh không thương cô thật nhiều, có thể không cần bởi vì cô chết mà buồn đau, vừa lại cảm thấy rất khổ sở, cô sợ khi đó cô sẽ khó chịu, ngay cả cơ hội dặn dò hậu sự cũng không có.

 

Cuối cùng lựa chọn không gặp.

 

Lại không có cơ hội tạm biệt, nếu cô thực sự đã chết sau đó.

 

Cô đẩy phần hợp đồng kia trở lại cho anh: “Cám ơn anh Thẩm, hôm đó lúc nói lời kia chỉ là ý nghĩ kỳ lạ của riêng tôi, thực sự tôi không có dã tâm lớn như vậy, tôi chỉ thích hợp với loại tiểu đả tiểu nháo này.”

 

Thẩm Cận nhìn chăm chú phần hợp đồng kia hồi lâu, lúc này mới từ từ ngước mắt lên nhìn cô: “Cám ơn cô Hạ, là tôi đã yêu cầu quá đáng.”

 

Đội ngũ mới cần người mới có tài năng, đối với từng người anh nhìn trúng, trước giờ anh luôn cố hết sức tranh thủ. Nếu đã cố hết sức, tranh mà không giành được, chỉ có thể nói do duyên phận không đủ, anh trước giờ sẽ không quá cưỡng ép người khác.

 

Tuyển người hay tìm việc giống nhau, đều phải để ý đến duyên phận.

 

Anh đặt đồ vật trên bàn, nhìn đồng hồ: “Để tôi đưa cô Hạ về trước.”

 

Thời điểm này trở lại trường học ký túc xá đã khóa cổng, không tiện đi vào.

 

Ngày mai cô không có tiết, Hạ Ngôn trực tiếp để anh đưa cô về nhà.

 

“Cô Hạ nếu có ý muốn thử, hoan nghênh đến tìm tôi bất cứ lúc nào.” Trước khi tạm biệt Thẩm Cận còn nhìn cô nói.

 

Hạ Ngôn khách khí gật đầu: “Cám ơn anh Thẩm.”

 

Thẩm Cận nhìn cô đi vào nhà, lúc này mới lái xe rời đi, về thẳng nhà, đến gara thì dừng xe lại nhưng không xuống xe, dựa lưng vào ghế lái nhắm mắt nghỉ ngơi.

 

Du thuyết* thất bại.

 

*Chỉ người nào đó trần thuật đề nghị của mình, chủ trương, hy vọng đề nghị của mình được tiếp thu, thực thi.

 

Kết quả xem như đã biết trước.

 

Thẩm Cận khẽ xoa mi tâm, suy nghĩ làm thế nào nhanh chóng xây dựng xong đoàn đội.

 

Bận rộn một ngày thân thể đang mỏi mệt, tinh thần vừa được buông lỏng đã rất nhanh ngủ rồi.

 

Anh nhắm mắt ngủ một lúc, lúc đang ngủ mê thì đột nhiên bị đánh thức bởi chùm sáng cao bất ngờ.

 

Hai tay anh che mắt để tránh luồng ánh sáng mạnh mẽ kia, đầu còn có chút hỗn độn chưa thanh tỉnh, tay theo bản năng rút chìa khóa xe, lấy điện thoại, đẩy cửa xuống xe, chân vừa bước đi nửa bước đã mơ hồ cảm thấy không đúng, thể tích của điện thoại di động cùng với sức nặng trong tay cũng không đúng.

 

Bước chân anh thoáng khựng lại, mắt trở lại bình thường, nhìn về điện thoại Motorola nắm trong tay, đầu óc trong chớp mắt trở nên trống rỗng.

 

“Phòng bị không thể giải thích, địch ý không thể giải thích, tín nhiệm cũng không thể giải thích, hiểu biết đối với công ty tôi, bạn bè thân thiết của tôi… Cô Hạ có muốn giải thích một chút lý do tại sao không?”

 

“… Tôi nằm mơ thấy.”

 

“Trong giấc mơ tôi cùng anh Thẩm đã kết hôn, sau đó anh Thẩm lạc lối, tôi cũng không quá vui sướng. Bây giờ thấy anh Thẩm, cảm thấy anh có chút cặn bã, cho nên… khả năng là cảm xúc biến hóa không ổn định, anh Thẩm đừng để ý.” 

 

 

Bước chân Thẩm Cận lảo đảo một chút.

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)