TÌM NHANH
YÊU LẠI TỪ ĐẦU
View: 472
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 73
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC

 

Chương 73



 

Lý Lực thật sự nhận được thư của luật sư còn không để trong lòng, chỉ coi Thẩm Cận đang mượn cớ tạo áp lực, ôm lô hàng kia nói không xuất sẽ không xuất.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ý tứ của Tống Càn bên kia, là muốn Thẩm Cận cầu cạnh Lý Lực hắn, chứ không phải Lý Lực hắn phải đi cầu cạnh Thẩm Cận, mạch máu của công ty Thẩm Cận Lý Lực hắn bóp trong tay, còn sợ Thẩm Cận cứng đối cứng với hắn sao?

 

Lý Lực tự nghĩ bản thân mình cũng có đạo lý, nguyên vật liệu nhà hắn trên thị trường này gần như là độc quyền, nhà máy và cửa hàng tư nhân ở nước ngoài đều hợp tác chặt chẽ với bên hắn, đừng nói một cái công ty mới của Thẩm Cận không có đầy đủ vốn và tinh lực chạy đi nước ngoài tìm nguồn cung cấp, cho dù là đi, hắn lên tiếng kêu gọi, người nào nhà máy máy nào cửa hàng nào dám bán. Cho dù hắn không nói, một công ty mới có thể có bao nhiêu đơn đặt hàng, trừ đi chi phí vận chuyển đường dài cùng chi phí nhân công, hầu như không có lợi nhuận để kiếm, ai nguyện ý muốn tiếp anh ta. Lui một vạn bước mà nói, tiếng tăm của Thẩm Cận trong giới không ai biết đến, và chuyện năm đó mọi người lại đều biết, trừ hắn ra, ai còn dám cùng giao tiếp với một người có vấn đề về danh dự.

 

Vả lại Thẩm Cận cũng không phải ngu xuẩn, liền vì chút hàng hóa mà nhập khẩu từ nước ngoài xa xôi, phí tổn này anh ta gánh nổi hay không cũng là vấn đề.

 

Tâm tư xoay chuyển như thế, Lý Lực đã bình tĩnh lại, bỏ qua thư của luật sư không để ý tới, nhưng bề ngoài vẫn nghĩ muốn duy trì tình hữu nghị với Thẩm Cận.

 

Hắn ta chưa từng nghĩ muốn buông tay mối làm ăn này với Thẩm Cận, chỉ là so An Thành Thực Nghiệp vừa khởi bước, Tử Thịnh mới là kim chủ lớn nhất của hắn ta, 60% hàng hóa của công ty hắn ta đều bán cho Tử Thịnh, Tống Càn lấy việc ngưng hợp tác làm uy hiếp, buộc hắn chèn ép không xuất hàng cho Thẩm Cận, hắn không dám không làm.

 

Tử Thịnh là công ty lớn, là công ty mua lại tập đoàn Nhuyễn Thần lớn nhất năm đó mới có quy mô như bây giờ, cùng tiếp nhận tới còn có tất cả kỹ thuật nhân tài cùng con đường nhập xuất hàng hóa của tập đoàn Nhuyễn Thần, nó khác biệt lớn với doanh nghiệp nhỏ như An Thành Thực Nghiệp. Thẩm Cận xin hắn, hắn lại xin Tử Thịnh, đương nhiên là không dám đắc tội, huống chi Tống Càn bên kia còn đưa ra giá cao hơn nắm lại hết lô hàng kia của Thẩm Cận, hắn không thiệt thòi ngược lại còn lời, cân nhắc xong đương nhiên là đứng cùng thuyền với Tống Càn.

 

Lại bụng ta suy ra bụng người, Tử Thịnh là kim chủ của hắn, hắn phải cầu ông nội nói với bà nội tạo điều kiện cho nhà hắn, khi nào thì dám đi vượt qua họ, hiện tại hắn là kim chủ của Thẩm Cận, bóp lấy mạch máu của anh ta, Thẩm Cận cứng rắn hơn nữa, có dám thực sự vượt qua hắn sao?

 

Chẳng qua hắn nuốt trôi đơn hàng này của Thẩm Cận, nói thế nào cũng là một số tiền, hắn liền muốn kéo dài, kéo dài tới qua thời gian giao hàng cho Thẩm Cận, Tống Càn không để ý tới, sẽ giao hàng cho Thẩm Cận, dù Thẩm Cận tức giận, nhưng anh ta có thể không nhận hàng này sao? Không nhận anh ta đi nơi nào tìm được nơi bán buôn nguyên vật liệu tốt như vậy?

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Hắn quen biết Tống Càn nhiều năm, Tống Càn tính toán gì trong lòng Lý Lực rất rõ ràng, chẳng qua là sợ Thẩm Cận thực sự đông sơn tái khởi, nhiệt tình bóp cổ, bóp chết từ trong nôi, không thể cho anh ta có thêm cơ hội.

 

Thẩm Cận tái nhậm chức gây nên một làn sóng náo nhiệt lớn, làm lần đầu đã thành công, đây là con dao 2 lưỡi của Thẩm Cận, đúng hạn giao hàng, An Thành Thực Nghiệp và “Ngộ giám” thừa cơ mà lên, không giao hàng ra được, trực tiếp tự bẫy chết mình.

 

Lý Lực cũng không đánh cuộc Thẩm Cận có thể đứng lên hay không, có đôi khi nhân sinh phải nhìn qua chút thời vận, ai cũng không thể nói nhưng số tiền kia của Thẩm Cận không phi tới tay hắn là không thể, Tống Càn bên kia lại không thể đắc tội, bởi vậy sau khi nhận được thư của luật sư Lý Lực gác qua một bên không để ý tới, một bên chèn ép không giao hàng, một bên có ý đồ liên hệ với Thẩm Cận, không nghĩ một lần cũng không liên hệ được.

 

Từ ngày đó ở trong nhà xưởng Thẩm Cận sau khi vứt ra câu nói không ép buộc, Lý Lực cũng không còn gọi được cho Thẩm Cận, gọi điện thoại di động không tiếp, gọi đến phòng làm việc trợ lý vĩnh viễn là câu trả lời xin lỗi: Thật ngại, Thẩm tổng đang họp; thật ngại, Thẩm tổng đi ra ngoài; thật có lỗi, Thẩm tổng không ở đây… Tóm lại chính là không lần nào cuộc gọi được chuyển tới tay Thẩm Cận, không chỉ không gọi được cho Thẩm Cận, ngay cả chú ba cũng không nhận.

 

Sau khi Lý Lực mất mặt thử qua vài lần trong lòng cũng bất bình, nghĩ Thẩm Cận và hắn cùng ngang hàng, hắn dứt khoát bỏ qua không để ý tới, Thẩm Cận tìm không thấy nguyên vật liệu thích hợp cuối cùng còn không phải lại quay lại tìm hắn sao. Qua vài ngày rồi, không đợi được một tin trả lời của  Thẩm Cận, Lý Lực lại có chút không yên lòng, sợ Thẩm Cận thực sự nhận ra, cân nhắc hắn bỏ xuống thể diện chủ động đi một chuyến đến An Thành Thực Nghiệp, ở trước quầy lễ tân bị ngăn lại, trước ở dưới sảnh đợi một chút, lễ tân đi thông báo.

 

Lý Lực không thể không ngồi ở khu nghỉ ngơi lầu 1 đợi, đợi nửa ngày không đợi được Thẩm Cận đến, cũng không chờ nhân viên lễ tân thông báo, trong lòng hắn không quá thoải mái, lo lắng Thẩm Cận nghiêm túc thật rồi, cũng không tiện phát hỏa, nhịn xuống tính tình, không đợi được Thẩm Cận xuống, lại thấy được Hạ Ngôn đang xuống lầu.

 

Hắn nhớ rõ Hạ Ngôn, ngày đó cùng đứng chung với Thẩm Cận, hình như họ Hạ.

 

“Cô Hạ.” Lý Lực mỉm cười đứng dậy chào hỏi.

 

Hạ Ngôn quay lại với vẻ mặt hoang mang, không nhanh không chậm đi về hướng hắn ta: “Xin hỏi anh là?”

 

Lý Lực lấy danh thiếp trong ví ra, đưa cho cô: “Chào cô, tôi là người phụ trách bên Thanh Nghệ Đằng Nghiệp, Lý Lực.”

 

Hạ Ngôn khách khí nhận lấy: “Xin lỗi, không nhận ra Lý tổng.”

 

Lại hỏi hắn ta: “Lý tổng có chuyện gì không?”

 

Lý Lực: “Thẩm tổng có ở đây không?”

 

Hạ Ngôn: “Đang họp ạ.”

 

Lý Lực: “Đại khái khi nào Thẩm tổng có thời gian?”

 

Hạ Ngôn nâng cổ tay nhìn đồng hồ: “Chỉ sợ phải đến 5 giờ.”

 

Lý Lực cười: “Không có việc gì, để cho Thẩm tổng làm việc trước, tôi ở bạn cạnh đợi chút.”

 

Hạ Ngôn cũng không ngăn cản: “Được, quay lại tôi sẽ nói với Thẩm tổng một tiếng.”

 

Tạm biệt Lý Lực, cô đi thẳng đến nhà máy.

 

Thẩm Cận ở bên đó.

 

Chú ba và chú sáu đi nông thôn thu mua nguyên vật liệu đều đã từng việc đúng hạn, ông Tào đã bận rộn từ lâu, nguyên vật liệu gia công xong đều đã đưa đến phân xưởng.

 

Ông Tào không yên lòng tay nghề của cấp dưới, giám sát xong công tác mài nguyên vật liệu bên kia, lại như ngựa không ngừng vó đi đến phân xưởng, tự mình ra trận.

 

Văn phòng bên kia của Thẩm Cận tạm thời không có chuyện gì, cũng gia nhập vào việc giám sát phân xưởng, không cho phép sản phẩm có bất kỳ một tia tỳ vết nào.

 

Tạm thời trong tay Hạ Ngôn không có việc gấp nên muốn tới trợ giúp, thấy Thẩm Cận đang đứng trước một cái khung ghế mây đã dựng xong, tay cầm một cái đĩa hoa bện được một nửa, đang ra dấu, một thân âu phục màu đen có chút không hợp với xung quanh, thần sắc lại còn thật sự quá mức chuyên chú.

 

Ở cùng trong phòng với anh là ông Tào.

 

Hạ Ngôn lên tiếng chào hỏi ông Tào rồi đi về hướng Thẩm Cận.

 

“Lý Lực tới tìm anh.” Lúc đứng trước mặt Thẩm Cận, Hạ Ngôn thấp giọng nói.

 

Thẩm Cận không ngẩng đầu, vẫn như cũ không nhanh không chậm bận rộn với công việc trong tay.

 

“Ở đâu?”

 

Hạ Ngôn: “Khu nghỉ ngơi lầu 1.”

 

Thẩm Cận: “Cứ vậy, không cần phải quản hắn.”

 

Hạ Ngôn “uhm” một tiếng: “Tôi nói với anh ta anh đang họp.”

 

Thẩm Cận gật gật đầu, quay đầu nhìn cô: “Em tới làm gì?”

 

Hạ Ngôn: “Hỗ trợ nha.”

 

Vừa dứt lời, cái đĩa hoa trong tay lập tức rơi vào tay cô.

 

“Em nhìn xem cái thuyền hoa này bập bềnh quá lớn hay không, tôi đi nhận cuộc gọi này trước.”

 

Dặn dò xong, Thẩm Cận đã cầm lấy di động đang rung ở bên cạnh, ấn nút nghe rồi đi ra ngoài.

 

Hạ Ngôn đứng ở vị trí anh đứng, bên cạnh là ông Tào cũng đang bận rộn, thấy cô qua đây, hỏi cô: “Hết bận rồi?”

 

Hạ Ngôn gật đầu: “Đúng ạ.”

 

Ông Tào quay đầu nhìn cô: “Có phải còn quên gì đó hay không?”

 

Hạ Ngôn: “...”

 

Có chút không hiểu rõ.

 

Ông Tào nhắc nhở cô: “Chứng nhận ly hôn.”

 

Hạ Ngôn: “...”

 

Da đầu cô có chút tê dại, một trận này tất cả mọi người đều cực kỳ bận rộn, còn tưởng rằng chuyện này đã trôi qua.

 

“Thật muốn mua phòng ở sao?” Ông Tào hỏi.

 

Hạ Ngôn kiên trì gật đầu: “Dạ…”

 

Ông Tào: “Thấy được không?”

 

Hạ Ngôn: “Gần đây còn đang bận rộn chưa có thời gian đi xem ạ.”

 

Vừa dứt lời, gáy cô đột nhiên trúng một cái vỗ nhẹ.

 

“Thực sự xem lão già này như mấy người… lỗ mãng kia mà lừa gạt sao? Sự nghiệp của cậu ta vừa mới bắt đầu ở đâu ra tiền nhàn rỗi mà mua phòng ở?”

 

Hạ Ngôn gãi đầu nhìn ông: “...”

 

Trước kia ông từng tra hỏi cô vì sao vội vàng kết hôn cùng Thẩm Cận, vì kết hôn gì mà không có hôn lễ các loại, cô đi ngang qua ông, cô và Thẩm Cận còn chưa phải là vợ chồng chân chính, chỉ là thần xui quỷ khiến nhất thời suy nghĩ không sáng suốt. Nhưng lúc đó vì không để cho người lớn trong gia đình lo lắng, nói bừa một lời nói dối, nói là đã cùng Thẩm Cận sống chung.

 

“Con và cậu ta có phải sống chung không hợp mới ly hôn đúng không?” Ông Tào hỏi, đi thẳng vào vấn đề, “Ông nghĩ con với cậu ta nếu chỉ là thần xui quỷ khiến, không thực sự đi tới một bước thành vợ chồng kia, trước hết ông giúp con nghĩ kỹ, xem cậu ta có đáng giá để con giao phó hay không, hiện tại con đã có đáp an cho bản thân, ông còn ép buộc cái gì chứ, ông về nhà chơi mạt chược không thoải mái sao.”

 

“...” Hạ Ngôn kéo ống tay áo của ông, giọng nói mềm nhũn ra, “Ông không phải là muốn truyền thừa tiếp tay nghề của ông sao, chơi mạt chược làm sao còn truyền nhân nha. Hơn nữa, gần đây không phải ông bận rộn đến thật vui vẻ sao?”

 

“Đó là bởi vì ông đang tự làm cho bản thân vui vẻ khi làm việc với cháu ngoại rể và cháu ngoại gái.” Ông Tào nói đến đây lại không bình tĩnh, “Đều không phải là nhà mình, ông còn tặng váy cưới cho người khác làm gì, Thẩm Cận cậu ta về sau dù có năng lực có tiền đi nữa cũng là nhà người khác, ông với cháu làm tất cả việc khó khăn mệt nhọc, toàn bộ phúc phần để con gái nhà người khác hưởng sao, ai làm.”

 

Hạ Ngôn cẩn thận nhìn ông: “Không truyền thừa?”

 

Ông Tào trừng mắt: “Không phải đã truyền đầy đủ cho cháu sao?”

 

Hạ Ngôn không dám lên tiếng, lúng ta lúng túng đáp lại ông: “Cháu thật là muốn mua phòng ở mới giả ly hôn. Luật hôn nhân mới không phải đã có hiệu lực rồi sao, trước khi cháu cưới không có phòng ở mà, cho nên muốn ngay trước khi cưới phải đặt mua một bộ phòng thân, trước khi chết cháu vừa vặn có chút tiền trong tay.”

 

Gáy cô lại bị đập một cái: “Trong đầu chứa cái gì thế, không nghĩ làm sao để sống tốt thoải mái một chút, luôn nghĩ để đường lui cho mình.”

 

“Ai cũng phải có một ngày như vậy nha, nhưng ngộ nhỡ thì sao? Nếu anh ấy thực nhịn không được, lạc lối, chẳng lẽ ông còn để cho cháu phải chịu đựng không rời đi sao?” Hạ Ngôn ngẩng đầu nhìn ông, “Ông xem ông để ý như vậy này, vậy nếu đến lúc đó thật không cẩn thận xảy ra loại chuyện này, cháu thực sự rời đi, không phải ông đấm ngực liên tục hối hận không kịp?”

 

“Ông rất tiếc những gì nó đã làm, nếu sau này các cháu thực sự có gì đó, tài sản trong hôn nhân, đến lúc đó không thể chia cho cháu một phần sao. Một phần kia coi như ông đưa làm quà đồ cưới cho cháu, ông cam tâm tình nguyện cho.” Ông Tào nhìn cô, “Nhưng bây giờ có cái gì, dựa vào tài sản. Nếu các cháu thực sự xa cách, ông bận rộn đi nữa về sau sống sót có thể chia đến trên đầu cháu?”

 

Hạ Ngôn không nói lại ông, phồng má không dám nói lời nào.

 

Ông Tào yêu cầu cô cho ông một đáp án, có phải thật sự đã kết thúc với Thẩm Cận hay không?

 

Hạ Ngôn sợ ngày mai ông thực sự không tới nữa, rất nghiêm túc lắc đầu: “Thật sự không có.”

 

Thẩm Cận vừa đúng lúc bước vào sau khi nghe điện thoại xong, thuận miệng hỏi một câu: “Không có gì?”

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)