TÌM NHANH
VÒNG EO MỀM MẠI
View: 443
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 52
Upload by Fragonard
Upload by Fragonard
Upload by Fragonard
Upload by Fragonard
Upload by Fragonard
Upload by Fragonard
Upload by Fragonard
Upload by Fragonard
Upload by Fragonard
Upload by Fragonard
Upload by Fragonard
Upload by Fragonard
Upload by Fragonard
Upload by Fragonard

Trình Hâm thở dài xoay người, kéo chăn che kín: “Chị không ngủ, chị muốn ăn cơm.”

 

Thành Hòa dừng lại, mỉm cười nói: “Được, chị muốn ăn gì, em làm.”

 

“Em còn biết nấu cơm à?” Trình Hâm cau mày hoài nghi, hoàn toàn quên mất tình trạng hiện tại của mình.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

“Lát nữa chị nếm thử là biết.” Thành Hòa hôn lên môi cô, mặc đại một chiếc quần đùi rồi vui vẻ đi ra ngoài nấu cơm cho cô.

 

Nhưng trước khi ra cửa, cậu đã làm một việc khiến Trình Hâm tức giận.

 

Thành Hòa đi qua đi lại ở cuối giường, đột nhiên nắm lấy đôi chân đang co ro dưới chăn của cô, Trình Hâm chưa kịp phản ứng, cậu lại vòng sợi xích sắt quen thuộc quanh mắt cá chân cô.

 

“Thành Hòa!” Trình Hâm tức giận gầm lên một tiếng, chân còn lại lập tức đạp cậu, kết quả là cả hai chân đều bị chàng trai nắm chặt. Thành Hòa âu yếm ôm chân cô, cúi đầu hôn lên mu bàn chân cô.

 

Chiếc chăn bông không thể che đi cảnh đẹp giữa đôi chân của cô, huyệt nhỏ trắng hồng chảy ra một chút đục trắng, hầu kết gợi cảm của Thành Hòa rung lên vài lần.

 

Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của cậu đang nhìn về hướng nào, Trình Hâm vội vàng khép đùi lại, lấy chăn che đùi, tức giận nói: “Em nhìn đi đâu vậy?”

 

Thành Hòa dời mắt đi, nhìn chằm chằm vào mặt cô, cười nói: “Chị không ngoan, em chỉ có thể làm như vậy mới có thể khiến chị ngoan ngoãn nghe lời, không rời xa em.”

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trình Hâm cảm thấy sởn cả tóc gáy khi nhìn thấy nụ cười của cậu, cô từ từ thu lại bàn chân trái không bị xích của mình. Nỗi sợ hãi vô bờ bến không bao giờ tiêu tan trong lòng cô, sau khi lớn lên cô vẫn sợ Thành Hòa.

 

Thành Hòa cúi đầu nhìn chân bị xích của cô với đôi mắt khao khát, làn da trắng nõn, mềm mại, mịn màng, không có chút tạp chất. Cậu đột nhiên đè lên, lại một lần nữa nhẹ nhàng đặt môi lên mu bàn chân trắng trẻo với những mạch máu xanh đỏ của cô, như thể đang hôn một bảo bối quý hiếm.

 

“Chị phải nghe lời.” Thành Hòa thản nhiên nói trước khi đi ra ngoài.

 

Toàn thân Trình Hâm run rẩy nhìn bóng dáng cậu rời đi, cô quấn chăn lại rồi nằm xuống. Cuối cùng cô cũng có lý trí và thời gian để suy nghĩ kỹ càng về những ngày vừa qua.

 

Bị Thành Hòa bắt cóc và giam cầm ở một nơi không xác định, trải qua cuộc sống trong bóng tối. Cô không biết đã bao nhiêu ngày trôi qua, huống chi là liên lạc với thế giới bên ngoài, cũng không biết tiết học ở trường thế nào rồi, lỡ như Diệp Vũ đến tìm cô thì sao?

 

Không được, lát nữa cô phải tìm Thành Hòa cố gắng tâm sự.

 

Trình Hâm nghĩ đi nghĩ lại, trằn trọc không lâu rồi ngủ thiếp đi, lần nữa tỉnh lại là lúc ngửi thấy mùi đồ ăn bốc lên.

 

Trình Hâm đói bụng, từ khi bị tên chó chết này giam cầm ở đây, cô chưa được ăn thứ gì, nước cũng chưa uống.

 

Hiện tại đã có đồ ăn và đồ uống, cơn thèm ăn vốn đã ngủ yên trong bụng Trình Hâm bấy lâu lại trỗi dậy. Cô vừa ăn vừa uống như hùm như sói, khác hẳn với cô chủ nhà giàu có phong cách thanh lịch và trí thức.

 

“Chị ăn từ từ, không đủ thì vẫn còn.” Thành Hòa ngồi ở bên giường, cầm khăn giấy lau cơm thừa dưới cằm, đôi mắt dịu dàng ngẩn ngơ nhìn cô.

 

“Ừ.” Trình Hâm bưng bát canh nhấp một ngụm, không thể không nói thằng nhóc này nấu ăn khá ngon.

 

“Ăn ngon không?” Thành Hòa nhìn cô bằng đôi mắt đầy mong đợi.

 

Trình Hâm gặm mép bát, đột nhiên ngừng ăn, cô nhướng mi lên và lẳng lặng nhìn cậu.

 

Đôi mắt cún con đầy mong đợi của Thành Hoà chợt lóe lên ánh nước, mí mắt khẽ run, đôi môi run rẩy ấp úng hỏi: “Ăn không ngon sao? Hu hu hu, đây là… đây là món ăn sở trường nhất mà em đã học rất lâu, chị không thích sao?”

 

“Không phải không phải.” Trình Hâm để bát đũa xuống, nuốt đồ ăn trong miệng, hai tay nhanh chóng lấy ra một tờ khăn giấy, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu: “Ăn rất ngon, A Hòa nấu cơm ăn rất ngon.”

 

Thành Hòa nghe xong lời của cô thì ngừng khóc, lặng lẽ nhìn cô bằng đôi mắt cún con trong veo ngấn nước, giọng điệu chân thành và tràn đầy mong đợi: “Chị nói thật sao?”

 

"Ừ." Trình Hâm kiên định gật đầu: “Thật.”

 

Cậu nức nở, vừa khóc vừa hỏi: “Vậy chị thích ăn không?”

 

Trình Hâm dừng lại một lát, dưới sự mong đợi của cậu nói ra câu trả lời cậu mong muốn: “Thích.”

 

Nhân lúc cô không chú ý, Thành Hòa hơi nghiêng người tới, hôn lên môi cô: “Em cũng thích chị.”

 

Trình Hâm không làm gì được cậu.

 

Sau khi dọn dẹp bát đũa xong thì Thành Hòa lại trở vào, Trình Hâm đắp chăn mỏng ngồi yên bên giường, chờ nói chuyện với cậu.

 

Thành Hòa không cho cô mặc quần áo bình thường, mắt cá chân còn bị xích sắt trói nên phạm vi hoạt động của cô rất hạn chế, chỉ có thể quấn chăn trên giường.

 

Có lẽ đoán được ý đồ của cô, Thành Hòa chậm rãi đi tới, thấp giọng nói: “Chị có gì muốn nói à?”

 

“Ừ.” Trình Hâm kéo chặt chăn, chỉ lộ ra một cái đầu bên ngoài.

 

Thành Hòa khóa cửa phòng, đi đến bên giường cởi dây xích sắt ở chân cô, ném xuống sàn. Cậu ngồi xếp bằng ở cuối giường, ôm chân phải của cô vào lòng, nhẹ nhàng xoa bóp mắt cá chân đã bị xích sắt quấn quanh, trầm giọng hỏi: “Chị muốn nói gì?”

 

Trình Hâm không rút chân về, mặc cho cậu giữ lấy, cô thận trọng thăm dò hỏi: “Đây là đâu?”

 

Thành Hòa cúi đầu, lạnh lùng đáp: “Nhà của em.”

 

“...”

 

Hỏi cũng như không.

 

Trình Hâm thở dài trong lòng: “Ngày thứ mấy rồi?”

 

“Thứ hai rồi.”

 

Trình Hâm hỏi: “Mai là thứ mấy?”

 

“Thứ năm.”

 

Trình Hâm nói: “Ngày mai chị có tiết.”

 

“Em biết.” Cậu lơ đãng trả lời cô với giọng điệu rất bình thản.

 

Trình Hâm ngẩn ra, chậm rãi nói: “Điện thoại di động của chị đâu?”

 

“Đây.”

 

Trình Hâm luôn chú ý tới sắc mặt của cậu, thấy cậu không có tức giận, cô mới mạnh dạn nói tiếp: “Chị cần phải đến lớp và liên lạc với thế giới bên ngoài.”

 

Có nghĩa là cô muốn tự do.

 

Bàn tay Thành Hòa khẽ run, nụ cười trên môi bỗng nhiên biến mất.

 

Trình Hâm cảnh giác nhận ra có điều gì đó không ổn, chân hơi giật giật, nhưng mắt cá chân đã bị cậu nắm chặt.

 

Ánh mắt Thành Hòa lạnh lùng, ngón tay thon dài đùa giỡn chân cô, khàn giọng nói: “Chị đúng là một cô gái không nghe lời.”

 

Trong lòng Trình Hâm hoảng sợ và bất an, muốn lùi lại, cổ họng nghẹn ứ, còn chưa nói ra được câu nào, chỉ nghe…


 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)