TÌM NHANH
TRỪNG PHẠT TÌNH DỤC
Tác giả: Cẩm Hoán
View: 946
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 34: Cạm bẫy dịu dàng
Upload by TND
Upload by TND
Upload by TND
Upload by TND
Upload by TND
Upload by TND
Upload by TND
Upload by TND
Upload by TND
Upload by TND
Upload by TND
Upload by TND
Upload by TND
Upload by TND

Bánh hải đường là một bí mật trong ký ức của Đường Ly.

 

Một bí mật mà chỉ có cô biết.

 

Đường Viên ở trong thành phố cổ, các khu phố và khu chợ ở khu vực đó rất tồi tàn, thường xuyên có những người bán hàng rong và bán bánh ngọt rao to dọc đường.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Bánh hải đường là món bánh ngọt ngon nhất mà cô từng ăn.

 

Đến khi cô lớn lên một chút, Diệp Liên tình cờ đến thăm cô với tư cách là người trùng tu di tích văn hóa, thường xuyên qua lại, bà ấy coi cô như con gái ruột của mình, còn thường xuyên đưa cô đến sống trong đại viện quân khu.

 

Sau này, cô thường sống ở Cảnh Chương Đài.

 

Bất kể ra sao, đều thuộc khu vực được bảo vệ nghiêm ngặt, sẽ không ó những người bán hàng rong rao lớn thường xuyên lui tới.

 

Cô không nỡ phụ lòng tốt của Diệp Liên, cũng rất ít khi nhắc đến món mình thích ăn. Cứ coi như là một bí mật của cô, một mình ở Đường Viên.

 

Nhưng những ngày tháng ở Đường Viên rõ ràng không có nhiều thứ đáng nhớ. Rõ ràng là cô đã trưởng thành rồi, nhưng cô lại càng ngày càng rời xa cuộc sống mà mình mong muốn...

 

Thật ra, bánh ngọt ở Trai Viện này mùi vị cũng khá ngon...

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Suy nghĩ một lúc, Đường Ly ngủ thiếp đi.

 

Thảm len ướt đẫm, chẳng biết là hốc mắt của ai lại ướt.

 

Mười ngày tiếp theo, thời tiết vẫn xấu.

 

Đường Ly ngoan ngoãn ở trong căn phòng nhỏ, không đi đâu cả, ngẩn người đối diện với cửa sổ phòng ngủ.

 

Cho đến một ngày, cô vô tình ăn phải chiếc bánh mì.

 

Ngoài trời đang mưa, nhiệt độ trong không khí lạnh lẽo u ám, đắp chăn len cũng không thể ngăn được khi thì nóng khi thì lạnh.

 

Đồng hồ báo thức trôi qua hết giờ này đến giờ khác.

 

Cô đói quá...

 

Con vật nhỏ được nuông chiều chưa bao giờ phải lo lắng về thức ăn, ngay cả khi bị người đàn ông đó giam giữ như một nữ tù nhân nhỏ, anh vẫn sẽ cho cô ăn những món ngon...

 

Sau nhiều lần rối rắm, Đường Ly cuối cùng không thể chịu đựng được nữa.

 

Cô đứng dậy và tìm một bộ đồ màu đen, đội một chiếc mũ, ăn mặc thành dáng vẻ của người bình thường.

 

Trước khi đi ra ngoài, cô nhớ tới những lời mà Đỗ Tĩnh từng cô.

 

Đường Ly, mỗi ngày cô đang nghĩ gì vậy?

 

Cô suy nghĩ một nghìn tình huống khi bị Tần Du bắt được.

 

Thật ra không phải gần đây cô mới nghĩ tới, mà cô đã nghĩ về điều đó kể từ sau ngày đó.

 

Trong một nghìn tình huống... hình như không có ngày hôm nay.

 

Đường Ly cài cúc áo lại, lấy hết dũng khí mở cửa đi ra ngoài.

 

Bước vào khung cảnh ấy, sương mù dày đặc.

 

Trên đường phố.

 

Nguyên tiêu đã qua được mấy ngày, hương vị của năm mới đã dần tan, người đi đường cũng không nhiều.

 

Tiếng động cơ của xe Việt dã, cũng đã vài ngày không nghe thấy.

 

Hẳn là anh đã quên cô rồi.

 

Sương mù rất dày, mưa xuân se lạnh xen lẫn với sương mù, khung cảnh mơ hồ, cô đi ngang qua những người khác thì cũng không thể nhìn rõ mặt của đối phương.

 

Như vậy là tốt nhất.

 

Đường Ly duỗi người, đã cuộn người rất lâu rồi, miệng nhỏ hít thở không khí mới mẻ.

 

Cô thở gấp hơn, vết nhàn nhạt trên cổ hơi ngứa.

 

Cô nhẫn nhịn không dùng móng tay để gãi.

 

Kéo cổ áo lên cao, đảm bảo có thể che khuất hình xăm tinh tế kia.

 

May mắn khi có một màn sương mù.

 

Trong màn sương mù không ai nhận ra cô.

 

Cô không phải là một cô gái hoàn hảo, trên người cô có dấu vết ký hiệu, đẹp đến nỗi thê lương không trọn vẹn, xa rời cuộc sống an yên.

 

Dường như cô được sinh ra để làm một nữ tù nhân nhỏ.

 

Thật may là tiệm bánh ngọt không xa lắm.

 

Cửa tiệm không xa lắm, không treo biển hiệu, nhưng cô có thể ngửi thấy mùi thơm.

 

Nhím nhỏ đói đã lâu, cả gai cũng mềm đi, chỉ nghĩ đến thức ăn ngon, đứng ngây người trước cửa tiệm, nhìn ông chủ đang bận rộn qua tủ kính của cửa tiệm.

 

Cô thấy mình thật bẩn nên ngại mở lời, một lúc sau mới rụt rè nói: "Xin chào... Cháu muốn một cái bánh hải đường."

 

"Không thành vấn đề, cháu muốn nhân gì?" Thái độ ông chủ rất nhiệt tình: "Có nhân đậu đỏ, khoai lang, hoa quế, đường trắng..."

 

Thậm chí còn quá nhiệt tình, giới thiệu từng vị cho cô nghe, càng nói càng nhiều, việc lựa chọn càng trở thành gánh nặng ngọt ngào.

 

Đường Ly nuốt nước miếng.

 

Đã nhiều năm rồi, cô cũng không biết là bánh hải đường lại có nhiều vị như vậy, chỉ ngây người nhìn bánh ngọt phủ caramen, còn có gà giòn nước đường...

 

"Ây da, bán gần hết rồi, cô gái nhỏ cháu chọn loại nào thế?" Ông chủ giục cô.

 

Cô đã lâu không ăn đồ nóng, phản ứng chậm chạp, giống như một động vật nhỏ đi lạc vậy, ngây ngốc.

 

Mưa dần dày đặc, sương mù ập vào người.

 

Ngã tư đường lập tức vắng lặng.

 

Phía sau người cô, bỗng có người thay cô chắn hết hơi lạnh.

 

"Khó chọn sao?"

 

Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô.

 

"Thu Thu, tôi nhớ em thích ăn nhất là nhân đậu đỏ."

 

Đường Ly nhìn tủ kính.

 

Những chiếc bánh ngọt ấm áp, là có thật.

 

Trong kính phản chiếu, dáng vẻ lạnh lùng của người đàn ông, cũng là thật.

 

Anh không mặc quân phục, chỉ mặc bộ đồ hàng ngày màu đen, khí chất cũng không đến mức đáng sợ.

 

Dứt lời, anh lặng lẽ nhìn cô.

 

Một lát sau, anh lại nói với ông chủ, mua hết số còn lại của cửa tiệm.

 

Giọng điệu quen thuộc, cuộc hội ngộ kỳ lạ.

 

Anh dường như tình cờ đi ngang qua đây, nhưng vì cô mà dừng lại bước chân, lại tử tế cho cô ăn no.

 

Có vẻ như mọi thứ đều không có gì công kích, anh chỉ là đưa tiền cho ông chủ.

 

Anh cao hơn cô rất nhiều, vươn tay ra thôi là gần như ôm trọn thân hình nhỏ nhắn của cô vào lòng.

 

Đường Ly nhìn màu sắc trong tủ kính, cười nhạt, bất đắc dĩ cúi đầu.

 

Quy định phạm vi hoạt động.

 

Anh bắt được cô rồi.

 

Cố tình là tình huống thứ một nghìn lẻ một.


 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)