TÌM NHANH
TRỞ VỀ NĂM THÁNG BỐ TÔI CHƠI BÓNG RỔ
View: 1.302
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 9
Upload by Windy
Upload by Windy
Upload by Windy
Upload by Windy
Upload by Windy
Upload by Windy
Upload by Windy
Upload by Windy
Upload by Windy
Upload by Windy
Upload by Windy
Upload by Windy
Upload by Windy
Upload by Windy

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Hạ Kinh Thiền từ phía sau nhào tới ôm chặt lấy eo anh, sau đó dùng hết sức lôi anh xuống khỏi sân thượng.

 

"Hứa Thanh Không, cậu điên à!"

 

Nhất thời, giọng cô trở nên sắc nhọn, còn suýt nữa thì vỡ giọng: "Cậu đang làm cái gì vậy hả!"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Thiếu niên bị cô ôm vừa vùng vẫy như thú hoang vừa gào thét bằng chất giọng khàn đặc: "Buông tôi ra."

 

Anh đẩy cô ra rồi lại định leo lên lan can sân thượng một lần nữa. Hạ Kinh Thiền lập tức tiến lên tiếp tục dây dưa với anh.

 

Nghĩ đến người đàn ông đứng trước mặt giơ ô che cho mình giữa ngày trời mưa như trút nước kia, Hạ Kinh Thiền lại càng ôm chặt anh hơn.

 

"Hứa Thanh Không, Hứa Thanh Không cậu nghe tôi nói đã." Hạ Kinh Thiền thở dồn dập, giọng nói cũng trở nên run rẩy: "Ba tôi nói, nói rằng tiếng bóng rổ rơi xuống đất giống như tiếng tim đập. Mà tiếng tim đập thì sẽ tiếp diễn mãi mãi..."

 

"Hứa Thanh Không, cậu nhiệt tình với bóng rổ lắm mà... Không phải sao?"

 

Cậu thiếu niên còng lưng xuống, cả người cong lại như con tôm, dáng vẻ như đang rơi vào đau đớn cùng cực: "Cậu không hiểu."

 

Anh đau khổ lắc đầu: "Cậu không hiểu, đã ba ngày rồi tôi không ngủ được..."

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tất nhiên là cô không hiểu rồi, người bình thường sao có thể hiểu được cảm giác đó chứ, cứ như có ma quỷ lặng lẽ mai phục sẵn trong đêm tối rồi dần dần ăn mòn hết toàn bộ cảm xúc trong lòng anh vậy.

 

Nhìn đôi mắt giăng đầy tia máu của anh, Hạ Kinh Thiền lại nghĩ đến cảnh tượng hôm đó lúc rơi xuống nước cùng lời miêu tả của cô gái kia và Trần Phi về anh, dường như cô hiểu ra điều gì đó.

 

Hứa Thanh Không bị bệnh.

 

Vì để tránh anh lại đòi tự tử tiếp, lần này Hạ Kinh Thiền túm chặt lấy vạt áo anh, sau đó ngồi bên anh cả đêm trên sân thượng cho đến khi thiếu niên dần lấy lại được bình tĩnh.

 

Từ bỏ mạng sống cũng là một chuyện cần có đủ can đảm mới làm được. Vừa rồi Hứa Thanh Không đã mất quá nhiều sức nên giờ phút này anh đang cực kỳ mệt mỏi, chỉ có thể lạnh lùng dựa lưng vào vách tường lạnh như băng.

 

Hạ Kinh Thiền ngồi bên cạnh anh: "Hứa Thanh Không, cậu nghỉ ngơi một lát được không?"

 

Cô khó mà tưởng tượng được rốt cuộc sau ba ngày không ngủ, con người sẽ rơi vào trạng thái cận kề bờ vực sụp đổ như thế nào.

 

Hồi đang làm việc ở đài truyền hình, Hạ Kinh Thiền đã từng thực hiện một chương trình về những người mắc bệnh trầm cảm. Cô biết tinh thần của những người này thường xuyên rơi vào trạng thái căng thẳng cao độ, hay thức trắng đêm khó đi vào giấc ngủ, lúc nào cũng bất an, suy nghĩ chủ quan, kích động,...

 

Đến giai đoạn nặng, có người còn làm ra những hành vi coi thường mạng sống của bản thân nữa.

 

Hạ Kinh Thiền không biết phải an ủi anh như thế nào nên đành phải nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay anh rồi dịu dàng nói: "Đừng lo lắng, cậu không phải chỉ có một mình, còn tớ ở đây với cậu nữa mà."

 

Một lát sau, cô cảm nhận được cái đầu nặng trĩu của thiếu niên từ từ dựa lên vai mình.

 

Hạ Kinh Thiền ngửi được mùi bồ kết thoang thoảng sạch sẽ trên người anh.

 

Cô nhích lại gần để anh được ngủ thoải mái hơn một chút, miệng còn nhẹ nhàng ngâm nga mấy câu hát ru thuở bé Hạ Trầm Quang hay hát dỗ mình ngủ.

 

Trong tiếng hát khe khẽ dịu dàng của cô gái, Hứa Thanh Không cảm thấy cơ thể mình như được ngã vào đám mây bồng bềnh như kẹo bông gòn vậy, ý thức từ từ chìm vào bóng tối, mãi cho đến khi anh hoàn toàn rơi vào giấc mộng vô biên.

 

Không biết anh đã ngủ bao lâu. Bỗng nhiên cả toà nhà bắt đầu rung chuyển mạnh, bồn hoa chẳng biết của ai đặt ngoài hành lang rơi xuống đất phát ra tiếng động vang vọng.

 

Lại động đất!

 

Hơn nữa dư chấn của trận động đất này còn mạnh hơn những trận trước kia!

 

Hạ Kinh Thiền hoảng hốt tỉnh lại, vội vàng túm lấy Hứa Thanh Không rồi lảo đảo chạy xuống dưới. Không ngờ cô lại bước hụt một cái rồi ngã thẳng xuống cầu thang, chuẩn bị rơi vào tình cảnh ngã vỡ đầu.

 

"Cẩn thận."

 

Ngay giây tiếp theo, một sức mạnh từ phía sau chợt kéo cô lại. Sau đó Hứa Thanh Không và cô cùng ngồi xuống giữa hành lang tam giác.

 

Dư chấn chỉ kéo dài mười mấy giây nhưng đối với Hạ Kinh Thiền thì nó dài như cả thế kỷ vậy.

 

Cô siết chặt tay áo Hứa Thanh Không, cũng cảm giác được anh đang bảo vệ mình.

 

Sau khi dư chấn lắng xuống, thế giới tĩnh lặng trở lại. Lúc này tiếng ồn dưới sân thể dục đã lan lên cả khu ký túc xá, mọi người đều bị trận động đất quấy rầy khỏi giấc mơ đẹp.

 

Hạ Kinh Thiền ngẩng đầu lên nhìn Hứa Thanh Không.

 

Dù ở bất cứ thời điểm nào hay ở bất kỳ góc độ nào thì khuôn mặt anh cũng đều đẹp ba trăm sáu mươi độ không góc chết.

 

Mái tóc đen cắt ngắn gọn gàng, đôi mắt lạnh nhạt như cơn gió thổi qua cánh đồng hoang.

 

Anh thả cô ra rồi hỏi nhỏ: "Có bị thương không?"

 

"Không." Hạ Kinh Thiền vẫn chưa hết hoảng hốt trả lời: "Chúng ta mau xuống dưới thôi, ở trong này quá nguy hiểm."

 

"Ừ."

 

Vừa rồi ngủ được một giấc nên trạng thái tinh thần của Hứa Thanh Không đã ổn định hơn rất nhiều. Anh đáp lại một câu rồi đi xuống tầng với cô.

 

Bỗng nhiên một bàn tay nhỏ bé mềm mại hơn thò ra cầm lấy tay anh.

 

Hứa Thanh Không cụp mắt nhìn thì thấy cô đang vô thức dắt anh xuống, hành động tự nhiên cứ như là... Cứ như là bọn họ đã quen biết nhau từ lâu rồi vậy.

 

Sau khi xuống dưới tầng, Hạ Kinh Thiền mở cặp sách lục lọi rồi lấy một chai dầu thơm ra đưa cho anh: "Trên sân thể dục nhiều muỗi lắm, cậu dùng cái này đi."

 

"Không cần đâu."

 

"Vất vả lắm cậu mới ngủ được một giấc, nếu bị muỗi làm phiền thì tội ác của nó lớn lắm đấy." Hạ Kinh Thiền nhét chai dầu thơm vào tay anh: "Tôi nói thật, cậu cầm lấy rồi tìm một chỗ nghỉ ngơi cho khoẻ đi. Mất ngủ thật sự là một chuyện khiến người ta khó chịu."

 

Nghe câu nói chân thành của cô, trong lòng Hứa Thanh Không chợt thoáng rung động. Lần này anh đón nhận ý tốt này.

 

Hạ Kinh Thiền nhìn theo bóng lưng gầy gò dần đi xa của thiếu niên một hồi rồi gọi với theo đằng sau: "Hứa Thanh Không, có tôi ở đây, tôi sẽ không để cậu có cơ hội tự tử nữa đâu."

 

Hứa Thanh Không nghiêng người quay lại nhìn cô.

 

Cô gái phía sau giơ tay lên với anh rồi mỉm cười: "Sau này ngày nào tôi cũng sẽ tới chơi với cậu."

 

Hứa Thanh Không không nói gì, chỉ có đôi chân là khựng lại chừng mấy giây rồi lại tiếp tục lạnh lùng bước đi.

 

...

 

Lúc Hạ Kinh Thiền trở lại sân thể dục thì các bạn đều đã tỉnh giấc cả rồi, vẫn còn đang xôn xao vì cơn dư chấn lúc nãy.

 

Cô trở lại bên chiếu của mình. Tô Mỹ Vân cũng đã tỉnh lại. Thấy cô về, cô ấy vội vàng kéo cô ngồi xuống cạnh mình rồi lo lắng hỏi: "Vừa rồi tớ tìm mãi chẳng thấy cậu đâu, còn tưởng cậu xảy ra chuyện gì rồi nữa chứ!"

 

"Tớ về ký túc xá lấy chai dầu thơm, nơi này nhiều muỗi quá."

 

"Thế dầu thơm đâu?"

 

"Ặc, không lấy được."

 

Hạ Kinh Thiền không muốn kể chuyện Hứa Thanh Không tự tử cho quá nhiều người.

 

Hai cô gái báo bình an cho nhau rồi ngồi nói chuyện thêm một lúc sau khi sống sót sau tai nạn. Tô Mỹ Vân ôm ngực nói: "Bỗng nhiên tớ có cảm giác như ngày tận thế ấy. Cậu nói xem trận động đất này có đưa chúng ta đi luôn không nhỉ?"

 

Một nữ sinh khác trong ký túc xá là Kiều Kha nghe vậy bèn nói như thật: "Trước đây tớ đọc trên mạng thấy có người nói rằng người Maya đã từng tiên đoán ngày 21 tháng 12 năm 2012 là ngày tận thế đấy."

 

"Thật hay giả vậy?"

 

"Bây giờ cả thế giới đều đang đồn kìa, xem tình hình hiện tại thì có vẻ như là thật."

 

"Má ơi, vậy chẳng phải chúng ta chỉ còn sống được bốn năm nữa thôi sao? Lúc ấy tớ mới tốt nghiệp đại học chưa đầy một năm."

 

"Đúng thế, tớ còn chưa có bạn trai nữa, còn chưa giàu nữa, cũng chưa ăn hết đồ ăn ngon trên đất nước mình. Hu hu hu, không muốn chết đâu."

 

Hạ Kinh Thiền vừa gãi nốt muỗi đốt vừa dùng góc độ Thượng Đế nói: "Yên tâm, tớ dám chắc với mọi người là ngày 21 tháng 12 năm 2012 chẳng có chuyện gì xảy ra cả."

 

"Sao cậu biết?"

 

"Bởi vì tớ đến từ tương lai."

 

Thấy dáng vẻ nghiêm túc như đúng rồi của cô, Tô Mỹ Vân cũng phối hợp diễn nhiệt tình: "Oa, bạn Hạ Kinh Thiền, bạn đến từ tương lai vậy chắc chắn bạn biết dãy số trúng thưởng vé số đợt tiếp theo nhỉ?"

 

"Ặc, vấn đề này nằm ngoài phạm vi hiểu biết của tớ rồi." Hạ Kinh Thiền đáp: "Tớ hay chú ý đến những việc lớn tầm cỡ quốc gia thôi, ba cái chuyện vé số nhỏ nhặt này không để ý."

 

Nói vậy nhưng trong lòng cô bắt đầu vò đầu bứt tai hối hận không thôi rồi.

 

Nếu biết trước mình sẽ có cơ hội xuyên không thì trước đây cô đã nhớ kỹ dãy số trúng thưởng của từng kỳ vé số từ năm 2008 đến giờ rồi.

 

Tô Mỹ Vân cười hỏi tiếp: "Vậy để tớ hỏi chuyện liên quan đến bản thân tớ nha. Cậu nói xem tương lai tớ sẽ thành người thế nào? Tớ sẽ có một người chồng vừa giỏi vừa thương tớ chứ?"

 

Hạ Kinh Thiền nhìn cô ấy rồi cười đáp: "Cậu á hả? Cậu sẽ trở thành một cô gái xinh đẹp khoẻ mạnh, tự do và độc lập. Trong tương lai, thành công của một cô gái hoàn toàn không phụ thuộc vào việc cô gái đó có lấy được một người chồng tốt hay không. Bọn họ thường đặt sự nghiệp của bản thân lên hàng đầu, còn tình yêu chỉ là gia vị cuộc sống thôi."

 

Tô Mỹ Vân thở dài: "Cậu nói hay ghê."

 

Bạn cùng phòng Kiều Kha lại chen vào: "Tớ vẫn khá quan tâm đến vé số trúng thưởng đấy ha ha ha, giàu trong một đêm mới là lối thoát cuối cùng cho cuộc sống chứ!"

 

"À đúng rồi, chia sẻ cho các cậu một con đường làm giàu nhé! Các cậu có thể đi xin chữ ký của Hứa Thanh Không, các nhiều càng tốt."

 

Hạ Kinh Thiền ra vẻ bí ẩn tiết lộ: "Tương lai cậu ấy sẽ trở thành một cầu thủ MBA sáng giá, chữ ký của cậu ấy thường được đưa đấu giá toàn cầu đấy! Nhân lúc bây giờ cậu ấy đang là bạn đại học của chúng ta, mau đi xin chữ ký đi! Tốt nhất là xin luôn mấy trăm mấy nghìn chữ về cất sau này làm giàu."

 

"Cậu nói Hứa Thanh Không hả?"

 

"Đúng vậy."

 

"Thôi bỏ đi, nói chuyện với cậu ta còn khó hơn trúng số nữa."

 

"Đến nỗi đó luôn hả?"

 

"Chứ sao! Trường mình có nhiều nữ sinh thích cậu ta lắm nhưng chưa một ai thành công nói chuyện được với cậu ta cả. Hứa Thanh Không phớt lờ tất cả mọi người, cũng chẳng thèm quan tâm người ta có lúng túng xấu hổ hay không. Thế nên nữ sinh nào muốn theo đuổi cậu ta thì đều phải chuẩn bị trước một trái tim sắt đá." Kiều Kha nhún vai: "Dù sao thì tớ cũng không làm được."

 

Hạ Kinh Thiền nghĩ đến việc chỉ trong vòng một ngày hôm nay mà anh đã muốn tự sát tận hai lần.

 

Tính tình anh lầm lì ít nói, thường hay đắm mình trong đại dương tâm trạng của bản thân, hoàn toàn không muốn trao đổi gì với thế giới bên ngoài.

 

Muốn để anh mở cửa trái tim trước đã khó nay càng khó hơn.

 

Tô Mỹ Vân nói với vẻ sâu xa: "Tớ khuyên các cậu nên tránh xa cậu ta ra một chút, đừng thấy người ta mặt đẹp dáng đẹp nhiều giải thưởng mà muốn theo đuổi. Cậu ta... Không phải người hiền lành gì đâu."

 

Thấy có vẻ như Tô Mỹ Vân biết chuyện gì đó, Hạ Kinh Thiền vội vàng hỏi thăm: "Có chuyện gì xảy ra hả?"

 

"Cậu ta bị rối loạn lưỡng cực." Tô Mỹ Vân nói như thật: "Chẳng phải khoảng thời gian trước đã xảy ra chuyện đáng sợ đó sao?"

 

Hạ Kinh Thiền đoán chuyện mà cô ấy nói có liên quan đến người anh em mà Trần Phi nhắc đến.

 

"Tớ có nghe nói nhưng mọi chuyện là sao vậy?"

 

"Một tháng trước có một nam sinh muốn cạnh tranh học bổng với Hứa Thanh Không nên đã chạy đến nhà cậu ta điều tra. Lý do là vì nam sinh kia nghe nói mẹ cậu ta kinh doanh nên muốn chụp ảnh chứng minh cho trường thấy hoàn cảnh gia đình của Hứa Thanh Không không hề, không xứng được nhận học bổng."

 

"Làm vậy thật quá đáng." Hạ Kinh Thiền tức giận nói: "Học bổng thì xét dựa trên thành tích chứ có phải hoàn cảnh gia đình đâu. Cậu ta làm vậy là xâm phạm quyền riêng tư của người khác!"

 

"Sau đó chuyện kỳ quái đã xảy ra." Tô Mỹ Vân nói với vẻ bí ẩn: "Sau khi đến nhà Hứa Thanh Không về, nam sinh kia đổ bệnh nặng rồi nghỉ học luôn, trạng thái tinh thần cũng rất bất ổn, cứ như bị doạ sợ vậy."

 

"Hả?"

 

"Thế là tất cả mọi người đồn đoán có phải Hứa Thanh Không đã đánh cho cậu ta một trận hoặc đe dọa gì cậu ta rồi không, nếu không sao tinh thần cậu ta lại bất ổn đến mức phải nghỉ học như vậy."

 

Tô Mỹ Vân xoa xoa cánh tay nổi đầy da gà của mình: "Nói chung là rất lạ. Trường chúng ta thì không công bố sự thật mà cứ che che giấu giấu. Sau chuyện này, có rất nhiều người trong trường gặp phải Hứa Thanh Không là đi đường vòng, không dám chọc vào cậu ta."

 

Hạ Kinh Thiền bịt miệng.

 

Thế nên... Trần Phi nói anh bị điên là vì chuyện này sao?

 

"Nếu Hứa Thanh Không thật sự làm người khác bị thương thì hẳn là trường phải kỷ luật cậu ấy chứ." Hạ Kinh Thiền nói.

 

Tô Mỹ Vân nhún vai: "Người ta là thiên tài của Học viện Công nghệ thông tin mà, hơn nữa còn dùng cái danh thủ khoa tự nhiên xã hội để vào đây. Cậu ta mới vào trường được một năm đã gom về cho trường đủ loại giải thưởng quốc tế. Trường mình nâng cậu ta như nâng trứng ấy chứ, dù có chuyện xảy ra thật thì cũng sẽ bao che cho cậu ta thôi."

 

Hạ Kinh Thiền lắc đầu một cái: "Tớ cảm thấy không phải vậy đâu. Nếu cậu ấy thật sự nguy hiểm như vậy thì trường sẽ không cho cậu ấy tiếp tục ở lại đây nữa. Chắc chắn là trong chuyện này có hiểu nhầm gì đó."

 

Tô Mỹ Vân nhìn Hạ Kinh Thiền với ánh mắt mờ ám: "Hạ Hạ à, cậu nói giúp cậu ta nhiều vậy có phải thích cậu ta rồi không?"

 

Hạ Kinh Thiền mím môi nghĩ đến người đàn ông che ô cho mình giữa trời mưa to, nghĩ đến cảnh anh dịu dàng đưa khăn giấy cho mình rồi nhìn mình bằng ánh mắt chăm chú hỏi có muốn anh ký tên cho không.

 

Cô không chối mà chỉ nói nhỏ: "Tớ đã nhìn thấy dáng vẻ tốt đẹp nhất của cậu ấy..."

 

Hạ Kinh Thiền đã từng thấy dáng vẻ gọn gàng đẹp trai nhất của Hứa Thanh Không. Đó là khoảnh khắc anh được người mê bóng rổ trên toàn thế giới đưa lên đỉnh cao của giới thể thao.

 

Rất ít người biết được quá khứ hỗn loạn và bừa bãi của Hứa Thanh Không.

 

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì Hạ Kinh Thiền vẫn tin anh.

 

...


 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)