TÌM NHANH
TÔI SỐNG TRONG GIÀU SANG, NUÔI CON, DỰA BIG BOSS
View: 1.503
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 34
Upload by Phú Quý
Upload by Phú Quý
Upload by Phú Quý
Upload by Phú Quý
Upload by Phú Quý
Upload by Phú Quý
Upload by Phú Quý
Upload by Phú Quý
Upload by Phú Quý
Upload by Phú Quý
Upload by Phú Quý
Upload by Phú Quý
Upload by Phú Quý
Upload by Phú Quý

Vừa nghe tin đổ bệnh đã đích thân đến đón, còn phải trả phí lỡ việc để bà xã nghỉ ngơi thêm vài ngày.

Đúng là một trong số ít những người đàn ông giàu có và tốt bụng trên thế gian!

Lúc trước vậy mà bọn còn tưởng cô sẽ ngoại tình.

"Được." Đạo diễn cũng rất sảng khoái: "Nếu có thay đổi gì thì có thể liên lạc với tôi bất kỳ lúc nào. Nếu thật sự không ổn thì chúng tôi lại bổ sung cảnh quay cho cô ấy sau. Hơn nữa hôm nay cô ấy biểu hiện rất tốt, ban giám khảo có lẽ sẽ chấm cho cô ấy hạng nhất, chắc chắn có thể lấy được vé đi thẳng."

Ngụ ý là Dư Dao Dao không tham gia hai trận sau cũng được.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhưng ông tiếc cho screentime của cô, trên người cô tràn ngập những điểm sáng có thể khai thác trong giai đoạn sau.

Trong buổi phát sóng tối qua, cảm giác về đề tài của cô mạnh nhất, rating của chương trình không ngừng tăng lên. 

“Huhuhu…”

Bọn họ nói được một nửa, lại nghe thấy một tiếng khóc nỉ non.

Tiếng khóc này dường như có chút đau lòng, lại có chút khó chịu vô lực.

Mọi người quay đầu lại thì thấy Dư Dao Dao ôm túi rác... khóc một cách rất nghiêm túc.

Nấc một cái, đôi môi đỏ mọng của cô mím lại, nước mắt trong suốt rơi thành hàng.

“Sao vậy chị? Chỗ nào không thoải mái, chị nhịn một chút đi, uống thêm ngụm trà gừng." Nghê Dịch gấp đến độ xoay quanh.

Nhưng chỉ nghe Dư Dao Dao khóc to hơn, nước mắt của cô như thể mở hết công tắc!

“Hu hu, tôi ói hết cơm trưa ra rồi…”

"Chân gà, cá nướng, hức, còn... tôi vừa ăn một... cái bánh pudding mình thích nhất... nôn hết ra rồi." 

Dư Dao Dao khóc rất thảm.

Tiếng khóc này đúng là khóc thật.

Nước mắt nước mũi suýt nữa cùng chảy ra ngoài.

"Một bữa ăn ngon như vậy, tôi lại lãng phí..." 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô rơm rớm nước mắt nhìn chiếc túi ni lông, vẻ mặt này rõ là đau lòng suýt ngất!

Nghê Dịch thật sự muốn rớt cằm, càng miễn bàn những nhân viên công tác khác!

Mọi người còn nhớ trong buổi phát sóng trực tiếp đầu tiên, khi cô đóng vai một người nghèo và nói rằng cô thường xuyên không ăn không đủ no, mọi người đều há hốc mồm.

Ai cũng nghĩ cô đang đóng kịch! 

Chẳng lẽ không phải ư?

Bây giờ thấy cô khóc như mưa, còn nhìn về phía người nhân viên phát cơm hộp kia một cách đáng thương, cái mũi nhỏ đỏ hít hà, tất cả mọi người không khỏi ngây ra.

Mà người phụ trách càng bị cô nhìn đến độ nổi da gà da vịt, như thể hắn vừa bắt nạt một người phụ nữ chân yếu tay mềm, còn là một mỹ nữ.

Cuối cùng hắn chỉ có thể kiên trì nói một câu: "Còn dư lại ba phần cơm hộp, hay là, cô mang về... ăn?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn khóc lóc của Dư Dao Dao lập tức thay đổi.

Như được mặt trời chiếu rọi, bừng sáng!

Một giây trước đau đớn bao nhiêu, một giây này cô vui mừng bấy nhiêu!

Rõ ràng nước mắt cô còn đang rịn quanh hốc mắt, nhưng đôi môi đỏ mọng đã nhếch lên.

Thậm chí, đến bàn tay ôm túi nilon cũng vội vàng duỗi ra.

“Là đùi gà thơm nức mũi à? Hay là thịt kho tàu óng ánh?”

Cô nói xong rồi làm động tác nuốt nước miếng.

Sắc mặt cô vẫn vô cùng tái nhợt, nhưng trong mắt lại lấp lánh ánh sáng.

Ở đây lặng ngắt như tờ, nhưng rất nhanh, đã có người phá lên cười.

Tổng đạo diễn nhịn không được bật cười: "Mặc kệ là cái gì, cô cứ cầm đi! Nếu ngày mai cô không đến, tôi sẽ nhờ người đưa cơm hộp đến phòng khách sạn của cô, chỉ cần cô ăn được, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!"

Dư Dao Dao lập tức ngừng khóc, tiếng nấc nghẹn cũng không còn.

Cô đưa tay ra nhận hộp cơm nhưng bất ngờ khựng lại giữa không trung.

Suy nghĩ một lát, cô cười tủm tỉm, giơ một bàn tay.

“Tôi muốn năm phần.”

Thẩm Nghị Sùng lập tức nhíu lông mày. 

“Tôi không được khỏe nên chỉ ăn một phần, một phần cho Dịch Dịch nhỏ bé, một phần cho Thẩm Lâm, ông xã của tôi nữa… lợi hại lắm, hai phần lận~”

Khuôn mặt vô cảm của Thẩm Nghị Sùng nháy mắt nứt ra. Anh ngạc nhiên nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô 

Còn phần cho anh nữa?

Lợi hại lắm là thứ quỷ gì?

Tổng đạo diễn lại cười: "Sức ăn của ông chủ Thẩm tốt thật đấy.”

Dư Dao Dao nghiêm túc gật đầu: "Tối nay anh ấy phải làm việc chân tay, vất vả lắm, ngày mai anh ấy ăn nhiều để bù.”

Tổng đạo diễn ngạc nhiên, nhưng lập tức cười to, đàn ông ai mà không hiểu!

"Được, được, người phụ trách nhớ rồi!”

Thẩm Nghị Sùng: "..." 

"Đừng nói bậy bạ." 

Thẩm Nghị Sùng tức giận mở miệng, bàn tay to trực tiếp ấn lên gáy cô.

Làn da cô mềm mại mịn màng, xúc cảm như tơ lụa, chạm vào như vậy khiến anh nhất thời hơi mê muội. 

Nhưng chỉ trong giây lát, Dư Dao Dao ngẩng đầu lên, nở một nụ cười trong sáng với anh.

“Em biết rồi, phần cho con trai chúng ta nữa. Nhưng thằng bé ăn cơm ở nhà trẻ, dễ tiêu hóa hơn.”

Khuôn mặt vốn đen kịt của Thẩm Nghị Sùng lập tức bay biến đâu hết.

Tính ra vẫn đáng tin cậy hơn lúc trước, còn biết nghĩ đến con trai.

Dư Dao Dao thấy anh mỉm cười, nhưng nụ cười đó biến mất quá nhanh, cô còn tưởng mình nhìn nhầm.

Nhưng cô nghe được giọng nói của anh trầm thấp ấm áp hơn bình thường rất nhiều,

"Em có triệu chứng nôn mửa, trước khi khỏi bệnh, hãy ăn cháo với con cho dễ tiêu hóa.”

"Cám ơn đạo diễn, chúng tôi không lấy cơm hộp."

Dư Dao Dao bỗng mất đà, ngây ngẩn cả người.

Sét đánh giữa trời quang!

Cô ngồi yên tại chỗ, được Thẩm Nghị Sùng nâng dậy, túi nilon trong tay bị anh cầm lấy, sốc đến độ không kịp định hình.

Cơm hộp… không còn?

Cháo... ?!

"Không..." 

"Đừng nói nữa, nghỉ ngơi đi." 

Giống như sợ cô lại nôn, Thẩm Nghị Sùng bảo Nghê Dịch đi lấy nước nóng.

Anh không cho cô cơ hội mở miệng nữa, bàn tay to áp sát eo nhỏ của cô rồi tạm biệt nhân viên công tác và các thí sinh.

Nhưng họ vừa rời đi, tổng đạo diễn liền rú lên đầy phấn kích.

“Quay được chưa?”

“Vừa nãy lúc cô ấy nôn mửa, chưa tắt máy đâu nhỉ?”

Vì tiếc đồ ăn bị nôn ra mà khóc, thậm chí nghe được cầm thêm ba phần cơm hộp mà cười, Dao Dao này là danh hài trời sinh đó nha!

Một khi được phát sóng, đó sẽ là điểm siêu sáng cho cả tập!

“Quay được rồi!”

Mấy ngày nay nhiếp ảnh gia họ Trịnh đã sớm biết đôi điều về tính tình của Dư Dao Dao.

Cô thường đến để thực hiện vài thao tác điêu khắc trên cát, hơn nữa trông không giống diễn trò mà thật sự nghiêm túc bắt tay vào điêu khắc trên cát.

Dù là bất cứ lúc nào đi chăng nữa, anh cũng không thể thả lỏng được. Lúc nào cô cũng có thể làm mấy điều kỳ lạ, rất đáng để quay lại đưa tin.

Nói xong, vẻ mặt của ông Trịnh có chút hưng phấn.

"Hai vợ chồng tương tác đi tôi quay một chút."

Bọn họ nói chuyện với nhau, một ông già như ông ấy còn cảm thấy dễ thương nữa là.

Đạo diễn vỗ đùi nói: "Làm tốt lắm!"

Nhưng nhân viên công tác thấy hơi lo lắng: "Không lẽ ông chủ Thẩm định công khai đó chứ?"

"Sợ cái gì chứ, chèn hình vào mặt cho anh ấy!"

Đạo diễn khinh thường lắc đầu.

"Đúng rồi, mau chóng đăng trailer lên weibo chính thức đi! Nhanh nhanh biên tập hậu kỳ đoạn này của Dư Dao Dao đi!"

*

Lúc lên xe, Nghê Dịch cẩn trọng ngồi ở đằng trước, thi thoảng lại đưa đồ ra phía sau xe.

Túi chườm nóng.

Noãn Bảo Bảo.

Trà gừng.

Thậm chí còn có miếng dán hạ nhiệt nữa.

Nhưng ngay sau đó, cậu ta lập tức quay đầu, mắt nhìn thẳng con đường phía trước, hoàn toàn không dám nhìn ra sau.

"Hu hu, em không muốn uống trà gừng đâu, vừa đắng vừa cay, đầu lưỡi rát quá..."

"Nhịn."

"Đừng, em không muốn uống đâu, đau quá... Vậy anh thổi đầu lưỡi giùm em đi."

"..."

Nghê Dịch là cẩu độc thân lớn tuổi, cậu ta muốn nhảy ra khỏi cái xe này ngay lập tức luôn quá.

"Thổi thổi đi nha ~"

"Nuốt xuống, đừng nhõng nhẽo nữa."

"Hả, chồng ơi anh đút cho em uống đi ~"

"..."

"Không đút thì em sẽ nhả ra đấy."

"..."

Nghê Dịch đành phải lấy điện thoại ra, cúi đầu lướt Weibo, quản lý Weibo chính thức giúp Dư Dao Dao.

Nhưng sau đó, cậu ta nhíu mày lại, vẻ mặt tức giận, thậm chí còn lập tức mất kiên nhẫn, chửi thề một tiếng rồi đập vào cửa kính xe.

Âm thanh vang to, Dư Dao Dao nhanh chóng nhìn thoáng qua.

Mặc dù bây giờ cô rất khó chịu nhưng sâu trong lòng cô vẫn còn giữ được tính cảnh giác hoang dại ấy.

Vừa nghe thấy động tĩnh, cái cổ thiên nga của cô lập tức thẳng lên.

"Sao vậy?"

Thẩm Nghị Sùng đè đầu cô xuống, rồi thuận tiện đưa trà gừng đến bên miệng cô.

Anh đã mở lời hỏi thay cô rồi.

Sắc mặt của Nghê Dịch hơi khó coi, cậu ta ngoảnh đầu lại nhìn sắc mặt yếu ớt của cô, cảm thấy khó mà mở lời được.

"Ai gây chuyện?"

Thẩm Nghị Sùng không vui híp mắt.

Nghê Dịch khó xử gật đầu: "Trên mạng đồn rằng Mạnh Hân Nhiễm đã rời khỏi "Sân khấu", nhiều người nói là do chị lợi dụng nhà tài trợ và ông... chủ cho tài nguyên, gây áp lực với cô ấy, cố ý chèn ép bắt cô ấy rời đi để giành chiến thắng."

"Có một đám anh hùng bàn phím bảo chị dùng quy tắc ngầm, còn giả vờ giả vịt làm bộ đáng thương, tối hôm qua chị bị người ta cản lại trước phòng, yểu điệu vậy mà có thể đánh lại một người đàn ông trưởng thành, đúng là..."

"Là gì?"

Dư Dao Dao khó chịu đưa tay muốn đẩy trà gừng ra xa, dời sự chú ý của Thẩm Nghị Sùng.

Nghê Dịch nuốt nước bọt: "Bọn họ nói chị tự biên tự diễn. Chị à, đừng tức giận nhé, kẻo ảnh hưởng sức khỏe... Lát nữa chúng ta đăng Weibo, nói là trong phòng nuôi thú cưng là rắn dọa sợ người ta, vậy thì mọi người sẽ hiểu thôi."

Điểm mù trong video này quả thực đã trở thành tử huyệt để đám anh hùng bàn phím tự nhận là biết suy luận logic nắm thóp cô.              

Ngày hôm qua mấy anh hùng bàn phím này còn đang bị mấy bình luận tích cực khác chèn ép, không ngóc đầu nổi.                

Nhưng bây giờ tin tức Mạnh Hân Nhiễm rút lui khỏi cuộc thi lại được truyền ra bên ngoài, fan của cô ta bắt đầu đào bới lại lịch sử đen tối của Dư Dao Dao.        

Trong nháy mắt bình luận của mấy anh hùng bàn phím lại được đẩy lên top bình luận phổ biến.  

Nghê Dịch cũng cảm thấy miệng lưỡi khô đắng.               

Mấy người trên mạng này đúng là gió chiều nào theo chiều đó.                 

Dư Dao Dao khẽ bĩu môi, cô yếu ớt tựa đầu vào vai Thẩm Nghị Sùng.                

"Không phải lỗi của rắn nhỏ, là do sắc đẹp của chị khiến đối phương sợ hãi mà rút lui.”  

"..."

Khóe miệng Nghê Dịch khẽ giật giật, nhìn về phía Thẩm Nghị Sùng với vẻ bất lực.

Thẩm Nghị Sùng cụp mắt xuống, nhìn cô tựa đầu vào vai mình, anh không nói gì cũng không có đẩy cô ra.                  

Ngược lại anh còn thả lỏng cơ bắp ở bả vai để cho cô có thể tựa thoải mái hơn.             

Anh đưa tay sờ trán cô một cái, có hơi nóng, anh nhíu mày.

"Em không cần lo mấy chuyện này, cứ để phòng marketing của công ty xử lý là được rồi.”               

Dư Dao Dao khẽ ừ một tiếng, cô dồn cả trọng lượng cơ thể lên người anh, thậm chí còn từ từ trượt xuống dưới đùi.             

Sắc mặt Thẩm Nghị Sùng lập tức tối sầm lại.

Sắc mặt của Nghê Dịch cũng vô cùng đặc sắc, cậu lập tức sợ hãi quay đầu lại!             

Đầu của Dư Dao Dao bây giờ có hơi choáng váng, nhưng vẫn không quên dặn dò chuyện chính, trong lúc thiếp đi vẫn còn lẩm bẩm một cách mơ màng.                

"Nhớ phải cho em…"

"Đăng ảnh?"

Khóe miệng Thẩm Nghị Sùng giống như cười như không cười.

Cái miệng nhỏ của Dư Dao Dao khẽ nhếch lên.

"Ừ…"

"Còn có..."

Cô giơ bàn tay mềm nhũn của mình lên, khẽ chạm vào cằm của Thẩm Nghị Sùng.

"Đừng vì em mà tốn tiền thuê thủy quân mắng mấy người này nữa… một ngày nào đó, mấy người họ cũng sẽ chuyển từ anti-fan thành fan… của em thôi.”             

"Sau này… đều là người một nhà."

Nghê Dịch ngồi ở ghế trước nghe thấy vậy thì dở khóc dở cười.                  

Chị gái của cậu ta thật sự rất tự tin.

Về phần Thẩm Nghị Sùng, chiếc cằm lạnh lẽo cứng rắn của anh bị lòng bàn tay nóng bỏng của cô nhẹ nhàng chạm qua, cổ anh bỗng chốc trở nên cứng đờ, đáy lòng bỗng nhiên nóng bừng lên.          

Đợi đến khi anh cụp mắt xuống thì thấy cô đã mơ màng ngủ thiếp đi.            

Khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì bị ốm mà trở nên trắng bệch, mất đi lớp son đôi môi đỏ mọng cũng trở nên tái nhợt.        

Đôi mắt xinh đẹp nhắm nghiền lại cũng làm thiếu đi vẻ thanh tú, lanh lợi của mấy ngày qua.           

Bàn tay chai sạn của anh khẽ chạm vào gò má cô.        

Cảm nhận được nhiệt độ cùng với hơi thở của cô, anh khẽ nhướng mày.       

"Được."

Khi xe chạy đến khách sạn, bác sĩ gia đình đã đợi sẵn ở đó.

Bác sĩ nhanh chóng làm kiểm tra cho cô, kết luận được đưa ra đến cả Nghê Dịch cũng có thể đoán được là gì.        

Cô bị cảm, bác sĩ kê cho cô một đơn thuốc rồi dặn Dư Dao Dao nằm nghỉ ngơi trên giường.           

… 

Mà ở bên kia, bánh bao nhỏ được chú Thẩm Lâm đón về từ nhà trẻ, vốn dĩ cậu nhóc còn muốn nhanh chóng đi đến đón mẹ tan làm nhưng lại nhận được tin dữ là mẹ cậu bị ốm, suốt cả đoạn đường trở về khách sạn gương mặt của bánh bao nhỏ vẫn luôn căng chặt .             

Vừa mở cửa, bánh bao nhỏ đã nhìn thấy Dư Dao Dao đang nằm truyền nước ở trên giường, cô nằm đó không hề nhúc nhích.  

Cậu nhóc đi vào nhưng cô lại không có phản ứng gì.    

Không giống với mấy ngày trước, cô sẽ nhìn cậu nhóc, còn cười với cậu, còn nói bảo bối đến đây…         

Bánh bao nhỏ lập tức cụp mắt xuống, gương mặt lộ ra vẻ nghiêm túc.

"Ba, chờ con lớn lên, ba hãy ly hôn với mẹ đi."

Câu nói này khiến cho Thẩm Nghị Sùng khẽ nhướng mày.         

Nghê Dịch và Thẩm Lâm khẽ trợn mắt, trong chốc lát không dám thở mạnh.             

Nhưng bánh bao nhỏ lại bĩu môi trông rất không vui, cậu nhóc mở miệng nói ra lời tuyên bố mạnh mẽ thứ hai!                 

"Sau này con sẽ cưới mẹ!"


 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)