TÌM NHANH
TÔI CHỈ NHỚ EM
Tác giả: Hòe Cố
View: 599
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 92
Upload by Chamonix
Upload by Chamonix
Upload by Chamonix
Upload by Chamonix
Upload by Chamonix
Upload by Chamonix
Upload by Chamonix
Upload by Chamonix
Upload by Chamonix
Upload by Chamonix
Upload by Chamonix
Upload by Chamonix
Upload by Chamonix
Upload by Chamonix

Tô Niệm Niệm vốn cho rằng sau khi lĩnh chứng, cô sẽ thoải mái hơn rất nhiều, ít nhất sẽ không bị Bùi Ngôn Khanh nhìn chằm chằm vào cô mọi lúc mọi nơi.

 

Nhưng cô đã nhầm.

 

Thỉnh thoảng, Bùi Ngôn Khanh phải hỏi cô một cách thẳng thắn: "Bùi phu nhân, em thích trang trí kiểu phương Tây hay kiểu Trung Quốc?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Kể từ khi lĩnh chứng, Tô Niệm Niệm đã trở thành một người vô danh trong mắt anh, nhất thời cô còn có ảo giác mình đã 30 mấy tuổi rồi.

 

“Trang trí?” Tô Niệm Niệm nghi ngờ hỏi: “Trang trí cái gì?”

 

Bùi Ngôn Khanh nhìn thấy cô vừa ngơ ngác vừa không có ý thức nhíu mày, "Nhà."

 

 “Muốn mua nhà sao?” Tô Niệm Niệm nhếch môi, vòng vo một vòng, “Anh không có nhà sao? Hay là gần đây có nhiều tiền muốn đầu tư vào bất động sản?”

 

Tô Niệm Niệm nhìn anh và thoáng thấy đôi lông mày đầy ẩn ý của anh.

 

Bùi Ngôn Khanh gõ trán cô, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Là đầu tư vào ngôi nhà mới của chúng ta."

 

 “Nhà mới?” Tô Niệm Niệm sửng sốt, “Mua nhà mới cái gì chứ?”

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhìn thấy ánh mắt có chút nguy hiểm của  Bùi Ngôn Khanh , Tô Niệm Niệm sửng sốt, theo bản năng trả lời: "Cái này cũng đâu gấp đâu nhỉ?”

 

Cô vừa trải qua kỳ nghỉ đông và đang ở trong ký túc xá, ngoại trừ hai cuốn sổ đỏ có thể chứng minh cô là phụ nữ đã có chồng hợp pháp ra, thì khoảng thời gian còn lại cô thực sự không có cảm giác như vậy.

 

Bùi Ngôn Khanh không mất nhiều thời gian để trang trí lại ngôi nhà.

 

Và ngôi nhà mới sẽ là nơi họ sẽ sống trong nhiều năm tới.

 

Tô Niệm Niệm nhất thời chưa chuyển đến.

 

Thấy vẻ mặt nghi hoặc của cô, Bùi Ngôn Khanh nhéo nhéo mặt cô, "Bùi phu nhân, em có cần mỗi ngày anh đều phải nhắc nhở em, chúng ta kết hôn đã kết hôn rồi không?”

 

 “Không, không, không.” Tô Niệm Niệm xua tay liên tục, cô liếc nhìn Bùi Ngôn Khanh, “Anh đã nghĩ đến khi nào tổ chức hôn lễ chưa?”

 

Vâng, một cái hôn lễ!

 

Trong lòng các cô gái, không mặc váy cưới và không tổ chức đám cưới bằng với việc không lấy chồng!

 

"Trong năm nay."

 

 “Hả?” Tô Niệm Niệm mở to mắt.

 

 “Vậy em muốn đến khi nào.” Bùi Ngôn Khanh kéo cô vào lòng, dùng đầu ngón tay thon dài vuốt ve gáy cô, kéo dài giọng nói: “Hả?”

 

"Ít nhất..." Tô Niệm Niệm do dự một chút nói: "Anh phải đợi em tốt nghiệp chứ?"

 

Đối mặt với ánh mắt không hài lòng của Bùi Ngôn Khanh, Tô Niệm Niệm nhỏ giọng nói thêm: "Em chưa từng thấy ai tổ chức hôn lễ thời đại học cả."


 

“Còn nữa.” Tô Niệm Niệm ưỡn ngực, “Hiện tại như thế nào thì em cũng là tiểu nữ thần của trường, nếu đột nhiên muốn tổ chức hôn lễ, độ nổi tiếng của em sẽ đột ngột giảm xuống đấy?”

 

 “Nổi tiếng?” Bùi Ngôn Khanh nhéo cằm cô, đôi mắt đen có chút lạnh lùng, “Nổi tiếng cái gì? Ở trường có nhiều người theo đuổi em?”

 

"Không hẳn."

 

Nói đến đây, Tô Niệm Niệm vẫn còn có chút không cam tâm, mặc dù tin tức về xuất thân của cô và việc có một người bạn trai giàu có bí ẩn đã lan truyền vì những sự kiện trước đó và cuộc phỏng vấn trong cuộc thi, nhưng ít nhất nó sẽ không khiến tất cả những người khác giới xung quanh phải bỏ cuộc chứ?

 

Chẳng lẽ sự quyến rũ của cô không thể hấp dẫn những chú chó sữa nhỏ và chó sói nhỏ liều mạng cạy góc tường vì cô sao?

 

Tô Niệm Niệm nghĩ về điều này, tự hỏi câu hỏi này, phồng má và lẩm bẩm: "Những người theo đuổi Ninh Ninh và Ngu Nhạn có thể xếp hàng từ tầng dưới của ký túc xá đến tòa nhà giảng dạy, mà các chàng trai thường tặng quà cho họ nữa."

 

Càng nói, Tô Niệm Niệm càng cảm thấy đáng tiếc, hai tay ôm lấy mặt Bùi Ngôn Khanh, "Sao không có ai đuổi theo em? Tại sao không thể vì sự quyến rũ mạnh mẽ của em mà thử cạy góc tường một lần chứ?”

 

"Ồ." Bùi Ngôn Khanh cười lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng dán chặt vào mi mắt cô, ngón tay nặng nề lướt trên môi, "Cái gì? Còn muốn người ta theo đuổi?"

 

Tô Niệm Niệm nhào vào một bên cổ anh, giở trò lưu manh, "Em mặc kệ, còn trẻ như vậy mà là anh làm em mất đi cơ hội được điên cuồng theo đuổi!"

 

Bùi Ngôn Khanh dùng tay ôm eo cô, vẻ mặt thản nhiên nói: "Bọn họ đến theo đuổi cũng không dám."

 

"Tại sao không dám? Em có hung dữ đâu?"

 

Anh cúi đầu hôn lên môi Tô Niệm Niệm, như thể tuyên bố chủ quyền, "Bởi vì bọn họ không xứng."

 

Tô Niệm Niệm nhìn anh chằm chằm một hồi, sau đó cười nói: "Anh thật đáng yêu."

 

Nói xong, Tô Niệm Niệm tự luyến gật đầu, tự mình tìm lý do: "Đúng vậy, nhất định là như vậy, em cảm thấy anh nói đúng."

 

Tô Niệm Niệm nghĩ rằng chủ đề về đám cưới gần như kết thúc ở đây.

 

Nhưng Tô Niệm Niệm thực sự đánh giá thấp sự kiên trì của Bùi Ngôn Khanh, trong những ngày tiếp theo, bất kỳ chủ đề nào cũng có khả năng bị anh kéo quay lại.

 

Cô ăn chiếc bánh ngọt một cách ngon lành, Bùi Ngôn Khanh: "Thích không? Chiếc bánh này có thể dùng trong tiệc cưới."

 

Cô nói rằng sản phẩm mùa mới của một thương hiệu nào đó khá tốt, Bùi Ngôn Khanh: "Em có thể chọn váy cưới của thương hiệu này.”

 

Anh thậm chí còn thản nhiên khoe rằng khách sạn Quân Trạch ngày càng nổi tiếng, đã mở thêm một số chi nhánh ở các nước khác, Bùi Ngôn Khanh cũng có thể theo thế trèo lên: "Nếu em thích, hôn lễ sẽ được tổ chức ở đây."


Quá trình này diễn ra chậm và lâu, giống như việc luộc ếch trong nước ấm để đạt được hiệu quả làm ẩm một cách âm thầm.

 

Vào một kỳ nghỉ sau khi khai giảng, hiếm khi cả hai được rảnh rỗi, Tô Niệm Niệm kéo Bùi Ngôn Khanh đi mua sắm, vô thức bước vào tiệm đồ da dụng.

 

Tô Niệm Niệm kéo Bùi Ngôn Khanh  đi mua một đống đồ, trong số đó có những chiếc nam châm gắn tủ lạnh lạ mắt.

 

“Tủ lạnh trong nhà dán đầy nhãn dán rồi.” Bùi Ngôn Khanh siết chặt tay cô, cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

 

Ngôi nhà hiện tại khác rất nhiều so với khi anh sống một mình.

 

Cô ban đầu hơi gò bó, chỉ dán vài miếng dán nhỏ ở một số góc nhỏ, về sau còn vô tư nghịch tủ lạnh và công tắc đèn, thậm chí còn dán mấy quả dâu tây nhỏ lên bàn cạnh giường ngủ.

 

Ban đầu Bùi Ngôn Khanh phản đối, nhưng Tô Niệm Niệm đã tự tin phản bác lại: "Phong cách ban đầu của anh chỉ có thể được mô tả bằng ba từ là quá lạnh lùng."

 

Nói xong, cô nhăn mũi nói thêm: "Nhưng có chỗ nào anh lạnh lùng đâu? Thật là đạo đức giả!"

 

Bùi Ngôn Khanh: "..."

 

Tô Niệm Niệm đã mua rất nhiều nam châm hít tủ lạnh, cô không nghĩ rằng đã có quá nhiều, thậm chí còn muốn mua thêm một số.

 

"Mua nhiều như vậy, đặt ở đâu?"

 

“Không phải còn có nhà mới sao?" Tô Niệm Niệm theo bản năng trả lời.

 

Bùi Ngôn Khanh im lặng một giây, sau đó đột nhiên lấy thêm mấy cái, "Ừm, lấy thêm đi."


Tô Niệm Niệm: “…..”


Hai người đi loanh quanh, Tô Niệm Niệm vô thức kéo Bùi Ngôn Khanh đến khu vực giường ngủ.

 

Bộ drap giường kia thật đẹp, nhìn từ xa đã muốn lăn lộn trên giường.

 

Người bán hàng đứng ở chỗ này, nhìn thấy hai người ánh mắt họ sáng lên, vội vàng tiến lên bán hàng, "Xin hỏi anh và chị, hai người tới đây xem giường tân hôn sao?"

 

 “Vừa rồi chúng em có một sự kiện.” Cô cười chỉ bộ giường màu đỏ đặt bên cạnh, “Mua giường và bốn bộ, tặng cái đệm da này.”

 

Trên thực tế, thứ mà Tô Niệm Niệm thích thú chính là tấm thảm da bò màu xanh nhạt này, hoa văn trên đó sống động như thật, cảm giác vừa ấm vừa mát, trong lòng rất phấn khích!

 

"Em muốn cái này!!!" Tô Niệm Niệm chạm vào miếng da và nhìn Bùi Ngôn Khanh, giọng nói kéo dài.

 

Nhân viên bán hàng: "Xin lỗi chị, cái này không bán lẻ ạ."

 

Nghe vậy, Bùi Ngôn Khanh khẽ đảo mắt, nhếch môi nói: “Không bán lẻ sao?” Anh đưa mắt nhìn chiếc giường tân hôn màu đỏ tươi, “Cái này nhất định phải mua à?”

 

"Vâng thưa anh."

 

Bùi Ngôn Khanh nhìn vẻ mặt buồn hiu của Tô Niệm Niệm, cười nói: "Xin lỗi, tôi tạm thời không dùng đến giường tân hôn."

 

Anh vươn tay, như muốn kéo cô gái nhỏ dậy, "Đi thôi."

 

Tô Niệm Niệm ôm thảm da không buông: "Không, không được đi!"

 

"Ai nói không cần giường tân hôn? Anh không muốn tổ chức hôn lễ sao?" Cô mở to hai mắt tròn xoe nói: "Anh không muốn giường tân hôn sao? Không phải anh ngày nào cũng bảo muốn tổ chức hôn lễ sao?”

 

Khóe môi Bùi Ngôn Khanh nhếch lên thành một nụ cười, trên mặt lộ ra vẻ áy náy, "Không phải chờ em tốt nghiệp sao?"

 

Tô Niệm Niệm cắn môi, "Không đợi, còn đợi cái gì nữa?"

 

"Dù sao sự nổi tiếng của em cũng đang giảm dần, có tổ chức hôn lễ hay không cũng không có ai đuổi theo em."

 

Thấy mình đã đạt được mục đích, Bùi Ngôn Khanh cố hết sức kìm nén khóe môi nhếch lên, trực tiếp lấy thẻ từ trong ví ra đưa cho nhân viên bán hàng, "Thanh toán hóa đơn."

 

Nhân viên bán hàng không ngờ đơn hàng lớn như vậy lại thành công dễ dàng như vậy, anh ấy nhận lấy gật đầu rồi lon ton chạy đi: "Bây giờ em đi đặt hàng cho anh!"

 

Ngay khi người bán hàng rời đi, Bùi Ngôn Khanh đã ôm Tô Niệm Niệm lên giường.

 

Tấm khăn trải giường màu đỏ tươi tôn lên làn da trắng nõn của cô gái nhỏ, khiến cô trở nên xinh đẹp.

 

 “Anh đang làm gì vậy?” Tô Niệm Niệm hướng ngoài cửa sổ trong suốt liếc nhìn vài cái, “Ảnh hưởng không tốt đâu.”

 

 “Anh muốn nhìn thấy em nằm trên giường tân hôn trước.” Bùi Ngôn Khanh mỉm cười và thì thầm vào tai cô.

 

Mặt Tô Niệm Niệm đỏ bừng, quay đầu lại nhỏ giọng nói: "Anh thật phiền phức."

 

 “Nghỉ hè tổ chức hôn lễ hả?” Bùi Ngôn Khanh nhích lại gần, hơi thở hai người giao hòa với nhau.

 

Bây giờ đã là tháng tư, Tô Niệm Niệm ngồi ở trên giường lắc lắc hai chân, có chút rối rắm, "Có vội vàng quá không?"

 

 “Không vội.” Bùi Ngôn Khanh vuốt ve gò má của cô, đầu ngón tay đặt ở trên gò má đỏ bừng của cô, “Ngoại trừ cô dâu, tất cả đều đã chuẩn bị xong.”

 

Những gì Bùi Ngôn Khanh nói là sự thật.

 

Bởi vì Tô Niệm Niệm đã sớm phát hiện ra cả Bùi gia đã chuẩn bị sẵn sàng.

 

Cô vừa đồng ý tổ chức đám cưới vào kỳ nghỉ hè một giây trước, nhưng chỉ trong vài phút sau Lăng Tịnh đã gửi cho cô một số kế hoạch tổ chức cho ngày cưới, một số công ty lập kế hoạch đã cung cấp dịch vụ.

 

Ngoài những thứ này ra, sau đó Lăng Tịnh còn gửi thêm một vài file mb, cô click vào xem thì thấy đó là một bản thiết kế trang trí nhà mới, bên trong là mẫu do mấy công ty thiết kế gửi đến, bảo cô chọn phong cách giống như trong hình, giống như là hoàng đế chọn thê thiếp của mình.

 

Cuối cùng, Lăng Tịnh cũng nói thêm một câu: [Ồ, Niệm Niệm, tại sao con lại đi mua một bộ ga với lão tam rồi? Năm ngoái mẹ và chị cả, chị dâu con đã bàn bạc mua mấy cái rồi. 】

 

【Nhưng tự mua cũng không sao, đổi cũng vậy thôi. 】

 

Tô Niệm Niệm sửng sốt, cô sẽ không tin là nó không được lên kế hoạch và tổ chức trước.

 

Cô đang nói chuyện với Lăng Tịnh, nhưng cô không biết rằng điện thoại của Bùi Ngôn Khanh cũng đang đổ chuông.

 

Đây là một nhóm chat nhỏ có tên là ‘Biệt đội chiến đấu cho hôn lễ”.

 

Sợ Sở Ninh không đủ kín miệng, tất cả các thành viên nữ của Bùi gia ngoại trừ cô ấy đều ở có trong nhóm, một số người hổ trợ cho Bùi Ngôn Khanh, và cuối cùng đã giúp anh lên ngôi được rồi.

 

Bùi Ngôn Duyệt: 【Chị nói mà, luộc ếch trong nước ấm là có hiệu quả nhất. 】

 

Trình Cẩn: 【Thật! Chỉ cần nhắc thêm vài câu, con gái sẽ mềm lòng và ghi nhớ trong lòng. 】

 

Bùi Điềm: 【Sahua Sahua Sahua~ Một bước gần hơn để trở thành một cô gái rải hoa rồi】

 

Bùi Ngôn Khanh cuối cùng lại khoe khoang lên,  theo cách làm của Bùi gia, khoe khoang sự giàu có và hạnh phúc như Bùi Huân.

 

Bùi Ngôn Duyệt: 【Tổ tiên phù hộ cho em. 】

 

Trình Cẩn: 【Chúc mừng. 】

 

Bùi Điềm: 【Rải hoa. 】

 

Bùi Ngôn Khanh: […]

 

Tô Niệm Niệm không kịp để nói với gia đình về việc đám cưới đột ngột được tổ chức sớm như vậy.

 

Đối với gia đình cô, tiệc cưới vô cùng trọng đại, đây sẽ là tín hiệu cho dư luận biết, còn rất nhiều điều cần phải bàn bạc kỹ lưỡng và các thủ tục cần phải tuân theo.

 

Tô Niệm Niệm gọi cho Tô Diệm trước.

 

Đến gần trưa, bên kia vừa mới tỉnh lại.

 

Quả nhiên, cuộc sống của một người không có người yêu thật nhàm chán.

 

 “Anh.” Giọng nói của Tô Niệm Niệm rất ngọt ngào, “Anh mới tỉnh à?”

 

 “Anh bị cô đánh thức đây.” Giọng nói của Tô Diệm còn say ngủ, kiên nhẫn nói: “Làm sao vậy?”

 

"Em sắp kết hôn."

 

 “Hừ.” Tô Diệm cười lạnh một tiếng, ngữ khí trở nên chua ngoa: “Không phải kết hôn sớm rồi sao, còn nhớ rõ đường về sao?”

 

 “Không, không.” Tô Niệm Niệm nuốt nước bọt, “Nghỉ hè, chúng em sẽ tổ chức hôn lễ.”

 

Đột nhiên có một sự im lặng.

 

Đột nhiên, bíp bíp tắt điện thoại.


 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)