TÌM NHANH
TA SỐNG LẠI SAU KHI Ở GÓA
View: 887
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 155
Upload by Phú Quý
Upload by Phú Quý
Upload by Phú Quý
Upload by Phú Quý
Upload by Phú Quý
Upload by Phú Quý
Upload by Phú Quý
Upload by Phú Quý
Upload by Phú Quý
Upload by Phú Quý
Upload by Phú Quý
Upload by Phú Quý
Upload by Phú Quý
Upload by Phú Quý

Trừ lúc buổi trưa ăn cơm ở một tửu lâu trên trấn, nghỉ ngơi ở đó một lúc thì cả ngày nay Hoa Dương và Trần Kính Tông đều ngồi trên xe ngựa.

Bởi vì không có việc gì làm, đọc sách thì sợ lạnh tay nên việc ngồi trên xe đùa giỡn với Trần Kính Tông lại là thú vui tiêu khiển duy nhất của nàng.

Buổi chiều, Hoa Dương ngủ được một giấc khá sâu, khi tỉnh lại, ánh sáng trong xe đã tối hẳn, Trần Kính Tông ngồi ở góc bên phải xe ngựa sửa sang lại y phục.

"Ta làm ồn khiến nàng tỉnh giấc à?"

Trần Kính Tông nhỏ giọng hỏi, hắn cũng mới vừa ngồi dậy.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Mới vừa tỉnh ngủ nên Trưởng Công chúa vẫn còn đang mơ màng, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ hỏi: "Hiện tại là giờ nào rồi?"

Trần Kính Tông: "Trời bên ngoài đã tối hẳn rồi, ước chừng đi khoảng hai khắc nữa là đến nơi."

Hoa Dương ừ một tiếng, dùng tay nắm một góc chăn quấn chặt mình một lần nữa.

Đây là đang tỏ ý muốn chưa muốn rời giường, Trần Kính Tông nhìn về số áo váy trâm cái đang được nàng gấp lại đặt sang một bên thì ngồi xuống bên cạnh, tay trái dựa vào vách xe tay phải sờ vào phần đỉnh đầu bị lộ ra ngoài của nàng: "Ngồi dậy đi, mặc quần áo chải đầu tốn kha khá thời gian, còn phải làm quen với cái lạnh bên ngoài nữa đó, nếu không vừa ra khỏi chăn mà xuống xe ngay thì sẽ dễ bị cảm lắm."

Hoa Dương vẫn hiểu nhưng không muốn rời khỏi cái chăn ấm áp này.

Trần Kính Tông tháo xiêm y của nàng ra: "Ta giúp nàng mặc."

Hoa Dương vẫn không hề động đậy.

Trần Kính Tông cứng rắn bế nàng từ trong chăn ra, dùng tốc độ nhanh nhất mặc từng lớp từng lớp quần áo lên người nàng. Đợi đến khi chiếc áo lông vừa ấm vừa nhẹ màu đỏ hồng được khoác lên người mình, Hoa Dương vẫn còn hơi run vì lạnh. Trần Kính Tông lấy áo khoác của nàng tới cẩn thận bao bọc khắp người nàng, chỉ để lộ ra cái đầu tóc vẫn còn rối.

Mặt của Trưởng Công chúa lập tức đỏ bừng, đôi mắt phượng long lanh ánh nước, bớt đi mấy phần kiêu ngạo của bình thường, thêm vào vài phần lay động lòng người.

Trần Kính Tông sợ nàng đã bị ốm, lòng bàn tay áp lên trán nàng một hồi, khi xác định không nóng thì mới buông tay.

"Nàng yếu như vậy, sau này vẫn nên ngoan ngoãn ở kinh thành qua mùa đông thì hơn." Trần Kính Tông vừa chải đầu cho nàng vừa nói với giọng điệu bất đắc dĩ, đồng thời cũng tự cảm thấy mình phải tu được mấy đời phúc phận thì năm trước mới có thể khiến một tổ tông cành vàng lá ngọc thân thể yếu ớt như thế này có thể vì hắn không ngại gian khổ tới chỗ hắn tòng quân.

Hoa Dương tay cầm áo choàng, tay còn lại cầm một tấm gương Tây Dương nhỏ bằng một chiếc chén lên soi. Trần Kính Tông vừa mới thắp đèn, trong gương hiện lên rõ gương mặt ửng hồng của nàng cùng với động tác chải đầu ngượng nghịu, không quen tay của Trần Kính Tông.

Đến lúc tóc đã mượt mà, Hoa Dương bảo hắn xuống xe, đồng thời gọi cả Triều Vân và Triều Nguyệt đang ở sau xe tới trước mặt mình.

Trong tay Trần Kính Tông vẫn đang nắm mái tóc dài của nàng, hắn hôn một cái bên vành tai trắng như bạch ngọc của nàng rồi mới thả tay.

Nhìn vào khoảng trống khi hắn xuống xe, Hoa Dương nhìn thấy bên ngoài đang có hoa tuyết bay đầy trời.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Triều Vân và Triều Nguyệt nhanh chóng tiến tới, thuần thục búi tóc cho Trưởng Công chúa, sau đó đeo toàn bộ trang sức lên cho nàng.

Hoa Dương uống một nửa chén nước ấm xong mới vén rèm, nhìn thấy Trần Kính Tông đang đạp chân lên một gò đất trắng tuyết, cách cửa xe khoảng ba bước chân, gió rất lớn nhưng hắn chỉ mặc mỗi một chiếc áo khoác.

Cùng bước ra khỏi chăn như nhau, hắn thật sự không lạnh sao?

Hoa Dương ném cho Triều Nguyệt một ánh mắt.

Triều Nguyệt cười cười cầm lấy áo khoác phò mã gia đang đặt trong xe đưa ra ngoài. Trong lúc này, Hoa Dương đã ngồi vào giữa sạp nhỏ chính giữa xe.

Trần Kính Tông cười nhận lấy áo khoác mặc lên mình.

Xung quanh đều là đồi núi trập trùng, thỉnh thoảng thấy được những bức tường trắng ngói đỏ lúc ẩn lúc hiện, Lưu công công thay mặt An Lạc Trưởng Công chúa dọn dẹp biệt viện đã đứng đón Trưởng Công chúa ở phía ngoài Thang Sơn từ lâu. Lúc này hắn đang cưỡi ngựa đi phía trước dẫn đường.

Màn đêm dần dần buông xuống, đoàn người cuối cùng cũng tới được biệt viện.

Trần Kính Tông đứng ở ngoài đánh giá, diện tích biệt viện của Trưởng Công chúa ở nơi này không hề nhỏ, xây dựng lên trông rất khí phái.

Chu Cát ở nhà cùng với thê tử mới cưới, Ngô Nhuận cũng không đi theo, Trần Kính Tông xuống ngựa, giơ tay đỡ Hoa Dương xuống xe.

Tuyết còn chưa quá lớn nhưng gió cũng không nhỏ, Hoa Dương đầu đội mũ không có tâm trạng đánh giá xung quanh, chỉ vội vàng đi vào theo Lưu công công.

Lưu công công vừa đi vừa nói: "Biệt viện này của Đại Trưởng Công chúa có hai nơi tốt nhất, một nơi tên là Giao Trì Tiên Cảnh, nơi còn lại tên là Nguyệt Cung Vân Vụ, bên trong đã dọn dẹp xong xuôi cả rồi. Đại Trưởng Công chúa nói, hôm nay Công chúa và phò mã muốn ở nơi nào thì ở nơi đấy." 

Hoa Dương: "Cô mẫu bình thường sẽ nghỉ ngơi ở đâu?"

Lưu công công: "Đại Trưởng Công chúa thường hay nghỉ ngơi ở Giao Trì Tiên Cảnh."

Hoa Dương nói: "Vậy chúng ta sẽ ở Nguyệt Cung Vân Vụ."

Lưu công công mỉm cười dẫn đường cho bọn họ.

Trần Kính Tông ghé vào bên tai Hoa Dương nói: "Cái tên này thật sự xứng với nàng."

Hoa Dương trừng mắt liếc hắn.

Đi được một đoạn đường, phía trước xuất hiện một tòa nhà lớn. Thật ra tòa nhà này không có gì quá ngạc nhiên nhưng nó lại được vây quanh bởi một dòng suối nước nóng nối liền nhau, từng làn khói mờ trôi nổi trong không khí, kết thành một thể với bông tuyết đang rơi khiến nơi này mờ ảo như đang lạc vào tiên cảnh giữa chốn nhân gian, quả thực rất giống với Nguyệt Cung hiện thế.

Kể cả người có kiến thức rộng như Hoa Dương cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động, không tự chủ được mà thả chậm bước chân.

Nàng quay qua nhìn Trần Kính Tông.

Ấy thế mà Trần Kính Tông vẫn bình tĩnh, vẫn bày ra dáng vẻ cho dù Hằng Nga có xuất hiện từ trong làn suối này hắn vẫn có thể bình tĩnh như vậy.

Bắc qua suối nước nóng là một cây cầu đá, đoàn người đi qua cây cầu này là tiến vào Nguyệt Cung Vân Vụ.

Bước vào cửa thứ ba của tòa nhà, Lưu công công đã sắp xếp cho tám nha hoàn ở nơi này, có điều Hoa Dương lại mạng theo bốn nha hoàn hai lớn hai nhỏ rồi nên tám nha hoàn bên này của cô mẫu chỉ cần phụ trách việc quét dọn nơi này.

"Trưởng Công chúa, Phò mã chậm rãi nghỉ ngơi, phòng bếp lập tức dọn bữa tối lên."

Sau khi Lưu công công sắp xếp xong xuôi thì biết ý xin lui.

Triều Vân dẫn tám nha hoàn ra ngoài thông báo những quy định nghiêm ngặt khi phải hầu hạ Trưởng Công chúa trong mấy tháng tới.

Triều Nguyệt thì ở bên trong trải giường chiếu.

Trần Kính Tông: "Ta ra đằng sau xem thử nhé?"

Hoa Dương biết hắn đang muốn tìm suối nước nóng rành diêng cho hai người họ tắm, nàng chỉ nhắc nhở hắn phải chú ý thái độ của mình, đừng để bị kinh ngạc quá mức khiến nha hoàn cười chê.

Hắn lập tức cho nàng một ánh mắt "Nàng yên tâm đi".

Sau khi tách khỏi Hoa Dương, Trần Kính Tông đi tới hậu viện.

Bên này xây một tòa núi giả, cao thấp đan xen, với một người có chiều cao như hắn cũng khó có thể nhìn thấy tình hình phía bên trong núi.

Đi dọc theo một con đường nhỏ tĩnh lặng bên sườn núi giả, Trần Kính Tông đi hơn nửa vòng mới thấy được phía trước sáng hơn, trước mặt hắn xuất hiện một cái ao ngập tràn sương mù. Bên bờ ao toàn bộ đều dùng những hòn đá được mài trơn nhẵn mô phỏng theo hoàn cảnh tự nhiên, phía bắc của ao là một mảng trúc màu xanh rì, phía đông và phía tây đều trồng một gốc mai cổ. Hai gốc mai này rõ ràng là được người di dời đến đây, ngọn cây đều vươn mình về phía giữa ao, những cành cây dài nhất còn đan lẫn vào nhau.

Chắc là do bên này ấm hơn nên có rất nhiều nụ hoa mai đỏ đã nở rộ, cũng có một ít cánh hoa rơi vào trong ao, gợn theo sóng nước trôi nhẹ.

Trần Kính Tông đi dọc bờ hết một vòng rồi lại quay trở về bờ phía nam, lúc này hắn chỉ cảm thấy toàn thân hừng hực, chỉ hận không thể ngay lập tức ôm Trưởng Công chúa tới đây ngâm mình cùng nhau.

Ở căn phòng phía trước, Hoa Dương vừa mới rửa mặt rửa tay, đang trang điểm lại.

Rèm cửa đột nhiên bị vén lên, Trần Kính Tông đã quay trở lại.

Hoa Dương thấy mặt hắn hơi đỏ, lo lắng hỏi: "Ngươi trúng gió lạnh à?"

Mùa đông người vừa mới tỉnh ngủ rất dễ bị cảm lạnh, mà mặt đỏ chính là bệnh trạng thường hay thấy nhất.

Trần Kính Tông bỏ qua câu hỏi mà nói: "Bên kia đã đưa cơm tới rồi, chúng ta ra ăn đi."

Hoa Dương cũng rất đói bụng, buổi trưa ăn cơm ở tửu lâu đó đồ ăn rất bình thường, có thể nói là khó nuốt.

Lưu công công tự mình dẫn theo mấy tiểu thái giám mang cơm tối lên, dù không được đại Trưởng Công chúa dặn dò nhưng hắn cũng sẽ xem đôi phu thê Trưởng Công chúa như chủ tử của mình mà phục vụ.

"Tiết trời giá rét, nô tài tự ý chuẩn bị vài bình rượu trái cây cho người, người có muốn nếm thử không?"

Lưu công công cầm lấy bình rượu tinh xảo đang đặt trong ấm giữ nóng ra cười tươi roi rói.

Hoa Dương nhìn vẻ mặt của hắn nói: "Nửa chén là được rồi."

Chén rượu vốn dĩ không quá lớn, nếu rót nửa chén thì nàng có thể uống được ba ngụm.

Lưu công công cười tủm tỉm rót rượu.

Hoa Dương cho bọn hắn lui xuống, cả đêm nay cũng không cần tới nữa.

Bữa tối vô cùng thịnh soạn, Hoa Dương ăn đến mức vô cùng vui vẻ, Trần Kính Tông cũng đã ăn no bụng, rượu cũng đã uống hết một bình.

Sau khi ăn xong, Hoa Dương khoác thêm một lớp áo choàng đi ra đằng sau xem ao nước nóng với Trần Kính Tông.

Tuyết rơi càng ngày càng lớn nhưng gió thì đã ngừng thổi, ao nước nóng được bao quanh bởi một tầng núi giả càng thêm phần yên tĩnh.

Điều Hoa Dương chú ý hơn cả là nàng rất vừa ý với những trang trí trong ao này của cô mẫu, nhất là hai cây mai nở rộ kia khiến nàng cảm thấy chuyến đi này không hề lãng phí.

Trước mặt nàng là một vùng phong nhã, nhưng bên tai lại đột nhiên có một giọng nói mờ ám: "Khi nào chúng ta mới ngâm nước nóng đây?"

Hoa Dương nhìn hắn: "Ngồi xe cả một ngày rồi, hôm nay ta chỉ muốn ngủ, ngươi cứ tắm trước đi."

Trần Kính Tông: "Ta không có kinh nghiệm, cũng không biết phải ngâm bao lâu, vẫn nên đợi nàng cùng ngâm thôi."

Hai người lại quay lại phòng ngủ.

Phía tây phòng nhỏ cũng có một bể tắm, nơi này chỉ có nước sạch đã được làm ấm, Hoa Dương tắm rửa, lau khô tóc rồi quay lại trong phòng nghỉ ngơi.

Trần Kính Tông tắm rửa xong, bày bát hoa sen ra, mắt nhìn về phía Trưởng Công chúa đã nằm trên giường, hắn thẳng tay ngâm hẳn năm bao vào, chuẩn bị trước vẫn hơn.

Nửa đêm, Hoa Dương ngủ rất ngon, thế nhưng sau đó có lẽ do ban ngày đã ngủ ở trên xe rồi, rạng sáng, cũng không rõ là khi nào, Trần Kính Tông bên cạnh hơi động đậy, Hoa Dương cũng tỉnh theo.

Nàng mới vừa trở mình thì Trần Kính Tông đã lập tức ôm lấy nàng, hôn vào bên tai nàng, thở gấp.

Hoa Dương: "... Đừng nói là chàng vẫn luôn thức đấy nhé?"

Trần Kính Tông: "Không đến mức đó, chỉ là tỉnh giấc sớm hơn nàng một lát thôi."

Hoa Dương im lặng.

Trần Kính Tông: "Ta muốn đi ngâm suối nước nóng."

Toàn thân Hoa Dương bắt đầu nóng lên.

Trần Kính Tông lấy chăn bọc cả người nàng lại: "Để ta ôm nàng đến đó."

Hoa Dương: "Đợi đã! Ta khát, lấy cho ta chén nước."

Trần Kính Tông lập tức buông nàng ra, chạy đi lấy nước. Khi Hoa Dương đang uống nước thì hắn đã chạy tới nơi rửa mặt cẩn thận đánh răng.

Hoa Dương: ...

Sau khi mặc xong xiêm y, nàng cũng tới đó đánh răng rửa mặt.

Tóc dài của nàng bị rối, cho dù biết lát nữa kiểu gì cũng ướt nhưng Hoa Dương vẫn lấy lược chải một lần. Lúc này Trần Kính Tông bưng bát hoa sen ra ngoài.

Đợi đến khi Trần Kính Tông trở về ôm luôn Hoa Dương ngồi vào trong lòng.

Hoa Dương hơi căng thẳng.

Trần Kính Tông nói: "Yên tâm, sẽ không có ai tới đây đâu."

Hai bên cửa lớn của hậu viện đều có thể khóa lại từ bên trong, đề phòng hạ nhân không thành thật trong nhà sẽ tới đây rình coi khi chủ nhân ngâm nước nóng.

Hoa Dương tận mắt nhìn Trần Kính Tông khóa cửa nhưng tim vẫn đập loạn lên.

Trên thuyền ít nhất có có mui thuyền che đi, chứ bề mặt của ao nước nóng không hề có cái gì.

Trần Kính Tông ôm nàng đi dọc hành lang, trên đường hắn đã chuẩn bị đặt vài cái đèn lồng từ trước, ánh sáng nhẹ nhàng nhu hòa chiếu sáng bầu trời ngập tràn tuyết rơi, khắp tòa núi giả đều như được phủ một lớp chăn trắng xóa.

Đi được tới ao nước nóng, Trần Kính Tông không cho Trưởng Công chúa có cơ hội nhăn nhó, vèo cái đã đã cởi áo khoác ra giúp nàng.

Nàng lập tức như một chú cá chép thành tinh bơi về phía một gốc cây mai, ánh sáng bên đó có vẻ hơi tối.

Mới bơi được một nửa, từ xa đã nghe thấy tiếng xuống nước cực lớn, Hoa Dương giật mình quay lại nhìn, ở trên bờ hay trên mặt nước không hề có bóng người.

Thế nhưng có tiếng bọt nước rất nhỏ, mặt ao chỉ còn lại những sương mờ ẩn hiện.

Hoa Dương bơi nhanh hơn.

Đúng lúc tay nàng chuẩn bị chạm tới bên bờ được lát những viên đá trơn nhẵn, phía sau lưng bỗng nhiên có tiếng động, ngay sau đó, một người đàn ông từ dưới nước ngoi dậy, xoay nàng lại nâng lên.


 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)