TÌM NHANH
SỔ TAY NUÔI DƯỠNG KIỀU THÊ
View: 2.280
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 16
Upload by Creed
Upload by Creed
Upload by Creed
Upload by Creed
Upload by Creed
Upload by Creed
Upload by Creed
Upload by Creed
Upload by Creed
Upload by Creed
Upload by Creed
Upload by Creed
Upload by Creed
Upload by Creed

 

Chương 16

 

A Âm chậm rãi xoay đầu qua, lẳng lặng nhìn Ký Hành Châm. Một lát sau mới nghi ngờ hỏi: "Hôm nay ở trong lớp thái tử điện hạ bị tiên sinh trách phạt sao?"

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ký Hành Châm nói: "Không có."

 

"Hay là điện hạ phát sinh mâu thuẫn với người khác?"

 

"Làm gì có."

 

"Không có chuyện gì ngoài ý muốn phát sinh?"

 

Ký Hành Châm trầm thấp cười một tiếng: "Dĩ nhiên là không!"

 

Nhìn Ký Hành Châm cười dịu dàng như thế, nghe hắn từ tốn trả lời như vậy, A Âm suy nghĩ mãi không ra rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề.

 

Không bị gì kích động vậy sao mà tự nhiên lại trở nên bình thường thế này? Dịu dàng đến mức dọa người!

 

A Âm cúi thấp đầu tránh khỏi tay Ký Hành Châm, suy nghĩ một chút cuối cùng nói: "Cảm ơn điện hạ."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Ký Hành Châm biết tâm trạng của A Âm đang không tốt thấy nàng khách khí như vậy cũng không nói thêm gì nữa. Chỉ nói đúng một câu "Đi theo ta" rồi bước chân dài đi thẳng.

 

A Âm không muốn đi theo, thử thương lượng: "Điện hạ, nếu chuyện không quan trọng lắm hay là để hôm khác rồi nói?"

 

Ký Hành Châm dừng bước quay đầu lại vừa muốn hỏi A Âm tại sao thì thấy nàng nhíu mày nhăn mặt lúc này mới hiểu ra.

 

Tiểu cô nương được cưng chiều từ nhỏ tới lớn, hôm nay cứ bị Đào Đức Hải "nhìn chăm chú" không dám lơi lỏng, kéo dây cung cả một ngày nhất định là mệt muốn chết rồi.

 

Ký Hành Châm trầm mặc hồi lâu rồi đi tới trước mặt nàng, kéo vạt áo ngồi xổm xuống, chỉ chỉ sau lưng nói: "Lên đây."

 

A Âm không thuận theo lui về đằng sau hai bước hỏi: "Làm gì?"

 

"Ta cõng nàng."

 

A Âm nhìn quanh bốn phía.

 

Bởi vì Ký Hành Châm đã ra lệnh nên cung nữ cùng thái giám không dám đến gần.

 

Giờ phút này chỉ có hai người bọn họ.

 

Sau khi suy nghĩ, A Âm liều mạng lắc đầu: "Chuyện này không được."

 

Nhìn dáng vẻ kiên quyết của nàng, Ký Hành Châm chậm rãi nhíu mày.

 

Đang lúc sắc mặt của Ký Hành Châm sắp trở nên âm trầm thì đột nhiên tiểu cô nương cười tinh ranh. Rồi sau đó nghe nàng nói: "Không bằng người bế ta đi."

 

Ký Hành Châm khựng lại chân mày từ từ giãn ra rồi mỉm cười.

 

"Được." Ký Hành Châm trả lời dứt khoát rồi giang tay ôm nàng nhấc bổng lên, ôm vào lòng.

 

A Âm tựa đầu vào vai Ký Hành Châm úp mặt vào lồng ngực hắn cảm thấy rất hài lòng.

 

Cõng khó chịu lắm nha! Nằm ở trên lưng hắn còn phải tốn sức ôm cổ hắn nữa.

 

Tay đau không muốn.

 

Còn được bế như thế này thì không tốn một chút sức lực, cả người có thể thảnh thơi.

 

Hôm qua Ký Hành Châm đã thề son sắt với nàng nói nàng tuổi còn nhỏ không cần chú ý lễ nghĩa nam nữ, còn nói ôm nàng vào phòng như vậy là chuyện phải làm. Đã như vậy thì hôm nay nàng cứ thuận theo thôi, có mệt mỏi thì cũng là hắn chịu.

 

Huống hồ, ai bảo hắn đoạt đi bảo bối xíu mại của nàng!

 

Vai và cánh tay của Ký Hành Châm mặc dù không vạm vỡ nhưng lại rất có lực. A Âm nằm ở trong lòng Ký Hành Châm hết sức an ổn, thỏa thích nằm một hồi đã thiêm thiếp ngủ.

 

Lúc này Ký Hành Châm nói: "Đợi lát nữa đến nơi ta đưa cho nàng một bộ cung tên mới rồi sẽ dạy cho nàng cách giương cung." Suy nghĩ lại thì thấy hiện tại A Âm đang mệt mỏi liền sửa lời: "Không thì ngày mai cũng được."

 

Trong lúc mơ màng A Âm lắc đầu nói: "Thường ngày việc học của điện hạ nhiều như vậy, người đâu có rảnh. Nếu ta còn làm trì hoãn thời gian của người nữa thì thấy rất có lỗi."

 

Sắc mặt Ký Hành Châm có chút khó coi.

 

Nhưng mà tầm mắt của A Âm không thấy được.

 

Qua hồi lâu A Âm nằm trong lòng Ký Hành Châm ngủ ngon lành. Nàng cảm thấy chỉ mới ngủ có một lát thôi, mà khi tỉnh dậy đã thấy mình đến bên ngoài một cung điện xa lạ.

 

Nơi này cảnh trí cực đẹp không giống với chỗ ở của A Âm, rộng rãi hơn, cũng vì vậy mà càng thanh nhã.

 

Ký Hành Châm đi vào trong bằng con đường nhỏ. Dọc bên đường là rừng trúc, có con đường sỏi uốn quanh không nhìn thấy điểm cuối. Trong rừng trúc có dòng sông nhỏ bắt ngang, nước chảy róc rách, mặt nước chở mấy cánh hoa trôi theo dòng nước.

 

A Âm thích nơi thanh tĩnh và đẹp đẽ này, vui mừng hỏi: "Đây là nơi nào?"

 

"Cảnh Hoa Cung." Ký Hành Châm thấy nàng thích thú, khóe mắt cũng đầy ý cười hỏi lại: "Thích không?"

 

Đây là lần đầu A Âm đến Đông cung nghe câu hỏi của Ký Hành Châm, nàng theo bản năng gật gật đầu nói: "Thích."

 

"Vậy thì tốt." Ký Hành Châm vui vẻ nói.

 

Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào bên trong. Còn chưa đi đến cuối con đường sỏi thì từ xa xa A Âm đã trông thấy một dáng người tương đối quen thuộc.

 

Quách công công.

 

Đây chính là tâm phúc của Thịnh Nghiễm Đế ngày thường đều đi theo bên cạnh Hoàng thượng, một tấc cũng không rời. Truyền lời, tặng đồ linh tinh là chuyện nhỏ tự có người bên cạnh xử lý đều không tới phiên Quách công công đi làm.

 

A Âm chợt ý thức được một vấn đề.

 

Hoàng thượng ở chỗ này!

 

A Âm giùng giằng muốn nhảy xuống.

 

Buồn cười.

 

Khi nàng khi dễ Ký Hành Châm nếu như bị phụ thân Hoàng đế của hắn nhìn thấy thì không phải chuyện đùa đâu.

 

Ai ngờ A Âm càng giãy giụa Ký Hành Châm càng ôm nàng chặt hơn.

 

Ký Hành Châm khí lực lớn còn nàng thì yếu. Hai bên giằng co một lúc cuối cùng kết thúc bằng thất bại của A Âm.

 

Vì vậy thời điểm A Âm nhìn thấy Thịnh Nghiễm Đế chỉ có thể rúc vào trong lòng Ký Hành Châm lúng túng cười vấn an với hoàng thượng.

 

Ký Hành Châm ôm nàng hành lễ: "Nhi tử bái kiến phụ hoàng."

 

A Âm khẩn trương khô khan nói: "Thỉnh an hoàng thượng! Hoàng thượng vạn phúc kim an!"

 

Ngoài dự liệu của A Âm chính là Thịnh Nghiễm Đế không tức giận, ngược lại còn tự mình bế nàng từ trong ngực Ký Hành Châm ra đặt nàng ngồi xuống ghế bên cạnh mình.

 

"Nghe nói A Âm đã từng đọc sách?" Thịnh Nghiễm Đế cười nói: "A Âm đọc cho trẫm nghe xem."

 

A Âm nghiêm chỉnh ngồi xuống trả lời rõ ràng.

 

Thịnh Nghiễm đế gật đầu tán thưởng không dứt: "Tiểu cô nương xinh đẹp lại rất hiểu chuyện." Rồi quay sang A Âm hỏi: "A Âm thích nơi này sao?"

 

A Âm thầm nói nơi này là Đông cung, là nơi ở của thái tử điện hạ, bệ hạ tự dưng hỏi nàng có thích không làm gì? Người hỏi nhầm rồi, nàng cùng với nơi này đâu có liên quan nhau.

 

Thay đổi suy nghĩ hoặc giả là Bệ hạ hỏi nàng có thích ở trong cung hay không? Dù sao thì hiện tại nàng cũng đang ở trong cung làm thư đồng của tam công chúa.

 

Cho nên A Âm nói: "Dạ thích! Tất cả mọi người đều rất hòa thuận. Ở đây được ăn ngon, được vui chơi và còn có tiên sinh tốt nhất nữa."

 

Nghe thấy tiểu cô nương trả lời đúng mực, Thịnh Nghiễm đế cười vang nói: "Tốt! Tốt! Thích là được. Mặc dù trong cung so với bên ngoại không thú vị bằng nhưng về sau dần dần sẽ quen thôi."

 

Hoàng thượng đứng dậy vỗ vỗ vai Ký Hành Châm nói: "Thường ngày con hãy dẫn A Âm đi tham quan nhiều hơn. Du gia chịu thả người vào cung là việc khó có được đừng có để con bé lẻ loi, buồn chán."

 

Ngẫm thấy nhi tử cũng không biết ẩn tình bên trong, bọn nhỏ còn nhỏ có một số việc không nên biết quá sớm thì tốt hơn nên Thịnh Nghiễm Đế giải thích thêm: "Thân là biểu ca con nên quan tâm chăm sóc A Âm nhiều hơn."

 

Ký Hành Châm đáp lời: "Phụ hoàng yên tâm nhi tử đã biết." Rồi bước đến bên cạnh A Âm nắm lấy tay nàng.

 

Thiếu niên dáng người cao ngất khí độ lỗi lạc, thiếu nữ trắng trẻo đáng yêu và thông minh lanh lợi.

 

Cả hai đứng chung một chỗ rất thuận mắt.

 

Thịnh Nghiễm đế gật đầu cười, dặn dò thêm một số việc rồi mới rời đi.

 

Lúc này Ký Hành Châm đột nhiên nói: "Phụ hoàng, A Âm vừa mới đến hoàng cung còn rất nhiều khóa học chưa theo kịp. Con tính từ giờ sau thời gian học sẽ chỉ thêm cho nàng, phụ hoàng thấy thế nào?"

 

Thịnh Nghiễm đế xoay người lại nhìn Ký Hành Châm.

 

Ký Hành Châm giải thích: "A Âm nói sợ trì hoãn việc học của nhi thần nên nhi thần đòi dạy cho nàng, nàng không chịu."

 

Đến lúc này Thịnh Nghiễm đế mới hiểu được vì sao Ký Hành Châm cố ý nhắc tới chuyện này, mặt giãn ra, cười nói: "Nếu sau giờ học con có thời gian thì đương nhiên là được." Rồi quay sang nói với A Âm: "A Âm không cần khách khí với thái tử ca ca. Đều là người một nhà, quá mức câu nệ thì ngược lại, quá xa lạ."

 

A Âm vừa nghe thấy bốn chữ "Thái tử ca ca" liền cảm giác răng mình ê buốt nhưng mà Hoàng thượng đã lên tiếng, nàng không có cách nào từ chối chỉ có thể nặn ra một nụ cười đồng ý.

 

Ký Hành Châm ở một bên cười nhạt ung dung nhìn một màn này, cho đến khi bóng dáng Thịnh Nghiễm Đế biến mất mới kéo ghế ngồi xuống bên cạnh A Âm. Rót cho A Âm một chung trà, xong Ký Hành Châm gọi tiểu thái giám Vân Phong bảo hắn đi một chuyến đến Vĩnh An Cung.

 

"Ngươi đi thăm dò xem bên mẫu hậu có gì bất thường không?" Ánh mắt Ký Hành Châm đăm chiêu nhìn vào chung trà, giọng nói giảm tới mức nhỏ nhất: "Không được kinh động đến phụ hoàng, mẫu hậu và những người khác. Cứ bí mật thám thính là được."

 

Vân Phong lĩnh mệnh rời đi.

 

A Âm thăm dò hỏi: "Điện hạ đang lo lắng cho Hoàng hậu nương nương sao? Nhưng mà đã xảy ra chuyện gì?"

 

Ký Hành Châm tránh ánh mắt của A Âm không đáp, chỉ đẩy chung trà đến trước mặt nàng nói: "Uống trà."

 

A Âm không nhận trà mà cứ chăm chú nhìn Ký Hành Châm.

 

Hai người giằng co hồi lâu cuối cùng Ký Hành Châm bại trận, than nhẹ một tiếng nói với nàng: "Nàng uống trà trước đi, đi học cả ngày nay rồi. Lúc nãy lại đi một đoạn đường xa như vậy chắc bây giờ khát nước rồi."

 

Hắn nâng chung trà kề sát bên môi A Âm, nói: "Nếu nàng ngoan ngoãn uống trà ta sẽ nói với nàng."

 

A Âm nghe thế nào cũng cảm thấy lời này giống như là đang dụ dỗ trẻ con. Nhưng Ký Hành Châm đã nhượng bộ đến bước này, nàng cũng đang khát. Hắn đã đồng ý nói cho nàng biết thì nàng nên uống thôi.

 

Ký Hành Châm cũng không giải thích nhiều chỉ nói giản lược: "Phụ hoàng sẽ không vô duyên vô cớ mà đến chỗ của ta."

 

Nghe câu này A Âm liền hiểu ra.

 

Ký Hành Châm cảm thấy chắc là bên Du Hoàng hậu đột ngột phát sinh chuyện gì đó nên Thịnh Nghiễm đế mới sang đây xem hắn.

 

Du Hoàng hậu là người rất tốt A Âm rất thích hoàng hậu.

 

Nghĩ có thể Hoàng hậu đã xảy ra chuyện, A Âm đặt chung trà xuống bàn, nhảy xuống ghế nói: "Điện hạ muốn đi thăm nương nương sao? Ta và người cùng đi thôi!"

 

"Không được." Ký Hành Châm thở dài nói: "Nếu mẫu hậu muốn cho ta biết thì đã sớm cho người đến báo với ta. Còn bây giờ ở trong cung từ trên xuống dưới một chút tiếng gió cũng không có, chắc là do phụ hoàng và mẫu hậu muốn giấu chuyện này."

 

Ký Hành Châm nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy mây bay lúc thì yên bình lúc thì cuồn cuộn, nhẹ giọng nói: "Bánh bao, ta với nàng đi tập bắn cung đi?"

 

Thiếu niên tướng mạo anh tuấn lúc này trên khuôn mặt lại nhiều thêm một phần u sầu, vẻ anh tuấn càng trở nên đặc biệt.

 

A Âm dõi mắt nhìn theo Ký Hành Châm chốc lát, cuối cùng gật đầu đồng ý.

 

Ký Hành Châm chậm rãi quay đầu lại cười với nàng rồi đưa tay ra.

 

A Âm chậm rãi tiến lên cầm tay Ký Hành Châm để cho hắn dắt đi.

 

Lúc hai người đi ra ngoài, Ký Hành Châm phân phó công công Kính Sơn đi lấy đồ hắn đã chuẩn bị xong trước đó, cùng với cung tên, đưa đến cho A Âm.

 

Không lâu sau Kính Sơn quay lại dâng vật trong tay lên cho A Âm xem.

 

Đó là một cây cung xinh đẹp kết hợp giữa gỗ tử đàn và bạc. Cung làm bằng gỗ tử đàn vừa nhẹ lại chắc phía trên có đồ trang trí bằng bạc. Thân cung chạm khắc hoa văn rồng bay, bạc ở khúc trên cũng là hình rồng.

 

Cung này cùng với cây cung trước đó Ký Vi đưa cho nàng kích thước không khác nhau lắm nhưng lại nhẹ hơn, tinh xảo hơn.

 

A Âm nhìn thấy yêu thích không thôi, cầm lên xem không muốn buông tay. Chất gỗ nhẵn mịn âm ấm hiển nhiên là đã từng được dùng qua nhiều năm, xúc cảm cực tốt.

 

"Đây là cung tên trước kia điện hạ sử dụng sao?" A Âm hỏi.

 

"Ừ." Ký Hành Châm nói: "Đây là cung tên phụ hoàng ban cho ta lúc ta vừa bắt đầu học."

 

"Hoàng thượng ban cho?" A Âm vội vàng trả lại cho Ký Hành Châm.

 

"Không sao." Ký Hành Châm đặt lại cung tên vào trong tay A Âm nói: "Nếu như ta đưa cho người khác thì phụ hoàng sẽ tức giận nhưng nếu là tặng cho nàng thì phụ hoàng sẽ không để ý đâu."

 

A Âm không tin.

 

Ký Hành Châm bắt buộc nàng phải nhận.

 

Nghĩ đến người thiếu niên u buồn vừa nãy, động tác phản đối của A Âm ngừng lại cuối cùng không từ chối nữa, thuận theo nhận lấy.

 

Trong mắt Ký Hành Châm tràn đầy vui vẻ.

 

Lúc này mặt trời sắp sửa xuống núi, nhiệt độ bắt đầu xuống thấp.

 

Ký Hành Châm thì không sao, nhiều năm học võ nên hắn không sợ lạnh. Còn A Âm thì cảm thấy cả người lạnh buốt, bảo Cẩm Bình quay về lấy áo choàng cho mình.

 

"Không cần phiền toái như vậy đi tới đi lui mất thời gian cũng đã học xong rồi." Ký Hành Châm vừa nói vừa cho người đem áo choàng của hắn tới khoác lên cho nàng.

 

Vóc người Ký Hành Châm cao lớn nên áo choàng của hắn vừa dài vừa rộng. Khoác lên người của nàng bao bọc cả người nàng ở bên trong, vạt áo còn kéo lê dưới đất.

 

A Âm không chịu mặc áo choàng của Ký Hành Châm, thấy như vậy sẽ làm bẩn vạt áo của hắn, kiên quyết muốn cho người về lấy áo.

 

"Nàng khách khí như vậy làm gì!" Ký Hành Châm nhìn nàng muốn cởi áo choàng ra, sắc mặt lập tức đen lại giọng nói cũng không vui: "Chẳng lẽ là vì nàng không muốn mặc y phục của ta?"

 

A Âm thầm nói người này thật không nói lý lẽ! Áo choàng của hắn to như vậy nàng mặc có vừa không? Quay đầu đi nhìn bụi cỏ xanh biếc ở bên cạnh, yên lặng không để ý đến hắn nữa.

 

"Được rồi! Được rồi! Nàng cứ khoác đi cần gì để ý nhiều lễ nghi như vậy." Ký Hành Châm lại tiến lên khoác áo cho nàng: "Bẩn thì cứ để nó bẩn đi, không quan trọng bằng chuyện nàng bị lạnh."

 

Dưới tình hình như thế, cả người A Âm lọt trong áo choàng, chỉ hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng tinh như ngọc.

 

Ký Hành Châm nhìn một hồi rồi cười kéo nàng vào ngồi ở trong đình bên cạnh, cũng không nhắc lại chuyện học kéo cung nữa. Cung tên đã đưa cho nàng hôm nay, nàng cũng đã mệt mỏi, hai người ngồi trò chuyện cùng nhau là được rồi.

 

Không lâu sau Vân Phong đến bẩm báo chuyện mình dò la được với Ký Hành Châm.

 

"... Nô tài cũng không thám thính được nhiều chỉ biết là xế chiều hôm nay Vương đại nhân có đi đến Vĩnh An Cung hơn nửa canh giờ mới lui ra."

 

Vương đại nhân là thái y, ông đến cung của Hoàng hậu không cần nghĩ cũng biết tất nhiên là do thân thể của Du Hoàng hậu phát bệnh.

 

Ký Hành Châm siết chặt hai tay hỏi: "Mẫu hậu hiện tại thế nào?"

 

"Đã không có việc gì sau khi Vương đại nhân rời đi Mạnh Thục phi từng đến Vĩnh An Cung thỉnh an nương nương, nương nương đã gặp Mạnh Thục phi."

 

Lúc này Ký Hành Châm mới thả lỏng cho toàn bộ cung nhân lui ra. 

 

Lúc này Kính Sơn đi vào viện tiến lên bẩm báo: "Điện hạ! Từ công tử tới."

 

Ký Hành Châm ngẩn ra sau đó mới nhớ ra người Kính Sơn nói là ai liền giới thiệu với A Âm: "Người này là thư đồng phụ hoàng mới tìm cho ta, ngày mai sẽ tới đi học cùng ta. Lúc trước đã nói hôm nay sẽ vào cung gặp mặt không nghĩ hắn lại tới muộn như vậy."

 

A Âm thuận miệng đáp lại đang muốn cùng hắn nói rõ ràng chuyện kia thì tầm mắt nhìn ra bên ngoài đình đúng lúc thấy được người đang đi đến.

 

Nhất thời hai mắt nàng sáng lên, đứng bật dậy, cất giọng hô: "Từ ca ca! Sao huynh lại tới đây?"

 

Nhìn trên mặt tiểu cô nương không chút nào che giấu sự mừng rỡ, Ký Hành Châm mím chặt môi, mắt phượng híp lại chậm rãi nhìn theo tầm mắt của nàng.

 

Rất tốt!

 

Từ, ca, ca...

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)