TÌM NHANH
SELENE TRONG LÒNG ANH
Tác giả: Thử Ninh
View: 148
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 60: Phạm quy
Upload by Roja
Upload by Roja
Upload by Roja
Upload by Roja
Upload by Roja
Upload by Roja
Upload by Roja
Upload by Roja
Upload by Roja
Upload by Roja
Upload by Roja
Upload by Roja
Upload by Roja
Upload by Roja

Phạm quy.

 

Thật sự quá mức phạm quy.

 

Tuy rằng thiếu niên đang đánh đàn guitar, nhưng căn bản không có nhìn dây đàn, khuôn mặt lại treo nụ cười xán lạn, vẫn luôn nhìn về phía cô.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Có thể là bởi vì quá lạnh, chóp mũi cũng bị đông lạnh đến đỏ bừng, làm cho giọng nói vốn dĩ trong sáng thêm phần khàn khàn mềm mại, giống như hương vị của kẹo mềm.

 

[Sự ngây thơ của em, anh muốn trân trọng, nhìn thấy em bị uất ức, anh sẽ đau lòng.]

 

Có thể bởi vì khi Trần Lạc Xuyên cười rộ lên giống như ánh mặt trời ngọt ngào, trong đám người thường xuyên phát ra một hai tiếng cười ngắn, một đám người trên mặt mang theo sự trêu chọc thiện ý nhìn qua chỗ cô đang đứng.

 

Độ ấm trên mặt lại lần nữa nhanh chóng nóng lên, mắt Giang Tuyết Huỳnh nâng lên, cố gắng hít sâu một hơi.

 

Chỉ mới một ngày thời gian ngắn ngủi, cô đã liên tục bị Trần Lạc Xuyên bạo kích rất nhiều lần.

 

…Nhưng mà, Trần Lạc Xuyên hát bài hát này là có ý gì?

 

Tròng lòng giống như đã nứt ra một cái khe hở nhỏ, một mầm cây nhỏ không nhịn được ló đầu ra, yên lặng nảy mầm.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Chẳng sợ là trong đầu đang có một thanh âm nói cho cô là đừng suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng vẫn không có tác dụng gì.

 

Nữ sinh bên cạnh đã mở điện thoại ra bắt đầu ghi hình.

 

Ghi hình ghi hình, nữ sinh quay đầu trêu chọc bất thình lình: “Chị gái nhỏ, bạn trai của chị thật đẹp, đối xử với chị cũng tốt, em quay video này cho bạn bè em xem chắc là sẽ không xâm phạm quyền chân dung của bạn trai chị chứ?”

 

Nữ sinh ngọt ngào cười rộ lên, nhưng nói chuyện lại như pháo liên châu, căn bản là không cho cô có cơ hội xen mồm, chờ nữ sinh nói xong một chuỗi dài, Giang Tuyết Huỳnh mới tìm được thanh âm của chính mình.

 

“Người này không phải-----” cô giải thích theo bản năng,

Nữ sinh giống như hiểu lầm cái gì, một bộ biểu tình “Tôi biết, tôi biết”, “Có phải hay không còn rất xấu hổ?”

 

Lời bài hát đã đến đoạn cao trào.

 

[Anh chỉ sợ bản thân quá yêu em

 

Anh không dám lại quá gần em

 

Anh sợ mình không có gì có thể cho em

 

Yêu em cũng yêu cầu một dũng khí rất lớn.]

 

Đây là một bài hát xưa không bao giờ lỗi thời, nữ sinh ở một bên ghi hình cũng không nhịn được mà ngâm nga hát theo.

 

Cô đã mất đi cơ hội để giải thích, cũng đột nhiên mất đi ý muốn giải thích.

 

Chắc là không còn có lời ca nào có thể càng phù hợp với tâm thái bây giờ của cô.

 

Giang Tuyết Huỳnh nhẹ nhàng mím môi, mắt nâng lên, tập trung tinh thần mà nhìn thiếu niên trước mặt.

 

Một khi đã như vậy, vậy thì hãy cho cô trầm luân một lần chút đi.

 

Ngay hôm nay lúc này.

 

Dù sao Trần Lạc Xuyên cũng không nghe thấy đối thoại của cô với nữ sinh này sao?

 

Thời gian tốt đẹp luôn là ngắn ngủi, rất nhanh, khúc nhạc đã đến đoạn kết, đến khi một cái âm phù cuối cùng cũng tiêu tán trong gió tuyết, Trần Lạc Xuyên đứng dậy đưa đàn guitar trả lại cho nghệ sĩ đường phố.

 

Nghệ sĩ đường phố cười đi đầu vỗ tay.

 

Mà Trần Lạc Xuyên ở trong đám người đang vỗ tay, ba bước thành hai bước, nói cười rạng rỡ mà đi tới phía cô, ý cười rất quen thuộc, đuôi lông mày khẽ nhếch, có vài phần tự tin bồng bột.

 

“Như thế nào?”

 

Cách một thời gian ngắn ngủi lúc sau Giang Tuyết Huỳnh mới tìm về suy nghĩ của chính mình.

 

Trong lòng bang bang nhảy, cô nỗ lực đón nhận tầm mắt của Trần Lạc Xuyên, mười phần nghiêm túc nói: “Như thế nào lại đột nhiên muốn hát bài hát này.”

 

Trần Lạc Xuyên: “Lúc đi ra vừa vặn nghe được trung tâm mua sắm đang phát, nên thuận tiện đánh bài này, làm sao vậy, không thích?”

 

… Thì ra chỉ là bởi vì trung tâm thương mại đang phát bài hát này.

 

Cô không thể nào khống chế được sự mất mát của chính mình, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có.”

 

Trần Lạc Xuyên liếc mắt nhìn cô một cái, như là cảm nhận được cái gì, đột nhiên tiến đến trước mặt cô.

 

Khuôn mặt tuấn tú này đột nhiên phóng đại, không thể nghi ngờ là mang đến chấn động khi tiến đến trước mặt mình, Giang Tuyết Huỳnh theo bản năng lùi lại nửa bước.

 

Giây tiếp theo, lại vì biểu tình trên mặt Trần Lạc Xuyên mà giật mình.

 

Không biết vì cái gì mà thiếu niên đột nhiên thu liễm ý cười, hơi hơi nhíu mày lại, thoạt nhìn bộ dáng thực lãnh đạm.

 

Trong khi cô đang kinh nghi bất định,

 

Trần Lạc Xuyên đột nhiên vươn một bàn tay về phía cô.

 

Đây là… ý muốn đập tay?

 

Giang Tuyết Huỳnh có chút không quá xác định mà nhìn, nhưng mà vẫn đem lòng bàn tay nhẹ nhàng đụng lên.

 

“Give me five!”

 

Lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm nhau.

 

Lúc này Trần Lạc Xuyên mới giơ lên khóe môi hơi mỏng, lộ ra một mạt ý cười tươi đẹp, như tuyết đầu mùa, trời đất hồi xuân, xuân về hoa nở,

 

Giọng nói hơi mỉm cười cũng giống như một dây đàn đang rung,

 

“Lúc này mới đúng.”

 

-

 

Sau khi đi ra quảng trường, Trần Lạc Xuyên ngăn lại một chiếc xe taxi đưa cô trở về trước,

 

Tới cửa tiểu khu, hai người dọc theo ánh sáng nhạt của đèn đường chậm rãi đi vào phía trong.

 

Giang Tuyết Huỳnh nhịn không được nhẹ nhàng cuộn đầu ngón tay vào, còn có thể cảm giác được nhiệt độ trên mặt vẫn chưa biến mất.

 

Có thể là nhìn ra được cô có chút khẩn trương, Trần Lạc Xuyên rất săn sóc mà chủ động dẫn dắt đề tài, giọng nói mỉm cười, giống như mang theo một chút trêu cợt: “Hình như vừa rồi tôi nhìn thấy cậu đang nói chuyện, đang nói chuyện gì, chẳng lẽ là đang nói tôi đánh đàn không dễ nghe?”

 

“!”

 

“Sao có thể!” Cô không hề nghĩ ngợi mà nhanh chóng phản bác!

 

Trần Lạc Xuyên: “Ha ha ha.”

 

Nghĩ đến những lời nữ sinh kia vừa nói, Giang Tuyết Huỳnh dừng nửa nhịp, nhiệt độ trên mặt vừa mới biến mất lại một lần nữa nóng lên.

 

Nên nói sao?

 

Lúc này cơ thể lại nhanh hơn một bước so với đại não.

 

Không biết là ấp ủ ý tưởng gì, cô hạ thấp mắt, ra vẻ bình tĩnh nói: “Bọn họ cho rằng cậu là bạn trai của tôi.”

 

Nói xong câu đó cô thật sự không dám nhìn phản ứng của Trần Lạc Xuyên,

 

Sẽ thật ngạc nhiên sao?

 

Sẽ để ý một chút sao?

 

Quả nhiên Trần Lạc Xuyên ngẩn ra một chút.

 

Nhưng cách nửa giây, lại giống như căn bản là không có nửa giây, lại chợt rất tự nhiên hỏi: “Vậy cậu nói như thế nào?”

 

Đây là một phản ứng ở bên trong dự kiến,

 

Thoạt nhìn Trần Lạc Xuyên không có bị lời nói mang chút mập mờ này ảnh hưởng.

 

Kiềm chế xuống sự mất mát không rõ trong nội tâm.

 

“Đương nhiên là tôi nói phải.” Cô âm thầm nói dối.

 

Cũng không thể nói là nói dối, bởi vì nữ sinh kia không cho cô có cơ hội để giải thích.

 

“Nói tới, vì cái gì cậu không yêu đương?” Cô nâng mắt lên , nỗ lực bảo trì ngữ khí nhẹ nhàng tự nhiên.

 

“Vì sao lại hỏi như vậy?” Bước chân Trần Lạc Xuyên dừng lại, trong mắt tràn ra sự kinh ngạc nho nhỏ.

 

Giang Tuyết Huỳnh: “Bởi vì cảm thấy nam sinh giống như cậu----”

 

Không nghĩ tới còn chưa nói xong, đã bị Trần Lạc Xuyên dành trả lời: “Giống như có một khuôn mặt tra nam yêu sớm có phải hay không?”

 

Giang Tuyết Huỳnh: “….”

 

Có thể là do bị sự khiếp sợ trên khuôn mặt cô chọc cười, Trần Lạc Xuyên lại một lần nữa không nhịn được mà nở nụ cười.

 

“…” Có buồn cười như vậy sao!

 

“Khụ khụ khụ, xin lỗi.” Trần Lạc Xuyên nhanh chóng khụ vài tiếng, mới thực sự nghiêm túc mà nhìn về phía cô: “Thật ra…”

 

“Thật ra, hiện tại tôi không có ý tưởng muốn yêu đương.”

 

Cậu trả lời quá dứt khoát, Giang Tuyết Huỳnh có chút không đuổi kịp ý nghĩ của Trần Lạc Xuyên, theo bản năng mà thuật lại một lần: “Chỉ như vậy?”

 

Chỉ đơn giản như vậy sao?

 

Trần Lạc Xuyên: “Chỉ như vậy, chỉ đơn giản như vậy.”

 

Giang Tuyết Huỳnh: “…”

 

Trong khoảng thời gian ngắn cô thế nhưng không biết phản ứng như thế nào. Không nói được là may mắn hiện tại cậu không có đối tượng mập mờ, vẫn là mất mát hiện tại cậu không có đối tượng mập mờ, bao gồm cả cô.”

 

Cô cũng không phải đối tượng chờ cậu lựa chọn.

 

“Cái kia…” Cô nhìn về phía mặt đất,

 

“Tinh dã dứa---”

 

Trần Lạc Xuyên: “Ân?”

 

Giang Tuyết Huỳnh: “Cô ấy không phải sao?”

 

Hỏi ra tới.

 

Đơn giản hơn so với dự đoán.

 

Vốn dĩ cô cho rằng ít nhận cũng muốn chuẩn bị tâm lý hai ba lần, nhưng lời nói đến miệng, lại nói ra dễ như trở bàn tay vậy.

 

“Cậu nói Phi Phi sao?” Trần Lạc Xuyên giống như bị lời nói của cô làm cho lắp bắp kinh hãi, thoạt nhìn càng kinh ngạc.

 

“Ân…” Lời nói đã nói ra, lúc này cũng không có đạo lý thu hồi, Giang Tuyết Huỳnh nỗ lực nhịn xuống cảm xúc xấu hổ, bình tĩnh mà lên tiếng.

 

Vốn dĩ cho rằng Trần Lạc Xuyên sẽ qua loa, thế nhưng không nghĩ tới cậu còn như có chuyện lạ mà suy nghĩ một chút: “Phi Phi… cậu như thế nào có thể nghĩ như vậy?”

 

“Lúc trước khi chơi game thấy hai người…” Giang Tuyết Huỳnh gian nan bổ sung: “Còn tưởng rằng hai người là một đôi.”

 

“Cậu hiểu lầm.” Trần Lạc Xuyên giải thích: “Ở lớp 11 tôi thật sự không có ý tưởng muốn yêu đương, đại khái muốn đến lên đại học rồi nói sau.”

 

“Vì sao?” Cô truy vấn.

 

“Vì sao…” Liền tính là nói đến đề tài này, thoạt nhìn bộ dáng của Trần Lạc Xuyên cũng rất tự nhiên hào phóng, một chút cũng không cảm thấy ngượng ngùng: “Đại khái là cảm thấy ở lớp 11 sẽ rất khó để cùng nhau đi đến cuối cùng?”

 

“Rốt cuộc còn phải thi đại học, không nhất định có thể cùng nhau thi đậu cùng một trường đại học. Thời điểm học đại học, thời gian càng tự do, người cũng trở nên thành thục hơn, tôi cảm thấy đều phụ trách đối với mọi người cũng là một loại lựa chọn.”

 

“Còn có chính là…”

 

Nói tới đây, bước chân của thiếu niên bỗng nhiên chậm lại, hai mắt nhìn về phía xa. Ý cười trên khóe môi cũng phai nhạt đi.

 

Không giống với Trì Thanh, Trần Lạc Xuyên là mắt một mí. Tuy rằng phần lớn thời gian là giống một mặt trời nhỏ tràn đầy sức sống, nhưng mà khả năng là chính bản thân thiếu niên cũng rất khó phát hiện, khi cậu rũ mắt, hoặc là khi không cười nhìn qua có chút lãnh đạm.

 

“Trước mắt không muốn bị trói buộc đi.” Cậu như đang suy tư gì mà nói.

 

Thấy Giang Tuyết Huỳnh nhận ra tâm ý của Tiền Phi Phi, Trần Lạc Xuyên vẫn là rất kinh ngạc.

 

Cậu không ngốc, liền tính là trì độn, trong khoảng thời gian này ở dưới sự ồn ào của đám người anh Siêu, cũng mơ hồ đoán được Tiền Phi Phi có hảo cảm đối với chính mình.

 

Phần lớn thời điểm, coi như là cậu không thấy được, vẫn bình thường như cũ qua lại cùng anh Siêu, Tiền Phi Phi ở cùng một chỗ với bọn họ, nhưng có chút thời điểm, cũng sẽ có chút cảm thấy… bối rối, nhưng Phi Phi làm chuyện gì cũng sẽ lôi kéo đám người anh Siêu , cậu tìm không thấy cơ hội, cũng không thể ở trước mặt mọi người mà hạ thấp thể diện của Phi Phi.

 

Nhưng mà những lời này, cậu không có khả năng nói với Giang Tuyết Huỳnh.

 

Trên thực tế Giang Tuyết Huỳnh có chút giống với những nữ sinh cậu từng thấy, nhưng cũng không quá giống nhau.

 

Ngay từ đầu Trần Lạc Xuyên cũng cho rằng cô có phải hay không cũng coi trọng gương mặt này của cậu, nhưng sau lại cảm thấy có khả năng cô gái này chỉ xã khủng.

 

Rốt cuộc, toàn bộ danh sách bạn bè của cậu coi cô là cung tốt nhất.

 

Kỳ thật thời điểm khi cậu cùng những người khác phái ở chung, tuyệt đối sẽ không có “biên giới cảm” giống như hiện tại, nhưng cảm giác cùng Giang Tuyết Huỳnh ở bên nhau rất kỳ quái, rất nhẹ nhàng cũng rất tự tại, hơn nữa còn rất thú vị. Hơn nữa bởi vì là một người xã khủng, vừa thấy chính là trong đầu suy nghĩ rất nhiều, luôn nhịn không được mà trêu đùa cô.

 

Trêu đùa một chút liền đỏ mặt.

 

Vẽ mặt hồng giống như là một con cá nóc đang hư trương thanh thế, ra vẻ nghiêm trang, tự nhiên trấn định cũng rất thú vị.

 

… Lớp 11 không nghĩ yêu đương, thì ra là như thế này.

 

Giang Tuyết Huỳnh hơi giật mình, cảm thấy chính mình giống như đã hiểu,

 

Cho tới nay cô đều cảm thấy kỳ thật Trần Lạc Xuyên không dễ tiếp cận giống như biểu hiện bên ngoài. Trần Lạc Xuyên rất thanh tỉnh, cũng rất lý trí, EQ cũng rất cao, muốn nắm giữ được người như vậy cũng không dễ dàng, hôm nay có thể thám thính ra được những tin tức này cũng xem như là niềm vui ngoài ý muốn.

 

Chỉ trong thời gian chốc lát cũng đã đi tới dưới lầu, cô xoay người, muốn cởi ra áo khoác trên người trả lại cho Trần Lạc Xuyên.

 

“Cậu khoác lên đi,” Trần Lạc Xuyên thấy thế, chủ động đem áo khoác đẩy trở về, mở miệng cự tuyệt cô: “Chờ lần sau gặp lại trả tôi là được.”

 

Khoảnh khắc đầu ngón tay chạm nhau, Giang Tuyết Huỳnh đột nhiên bất động.

 

Trần Lạc Xuyên có chút không rõ nguyên nhân: “Làm sao vậy?”

 

Cậu rủ xuống mí mắt hơi mỏng xem cô, khóe môi phiếm ý cười sạch sẽ thường thấy.

 

…Tay của cậu bị đông đến rất lạnh.

 

Nguyên nhân bởi vì đem áo khoác cho cô mặc sao?

 

Trong lòng Giang Tuyết Huỳnh nổi lên một tư vị không rõ, rất muốn nói cái gì đó, còn không có chờ cô nghĩ xong,

 

Đúng lúc này, một tiếng nói trong sáng như muốn làm băng tan ngọc nát bỗng nhiên vang lên.

 

“Giang Tuyết Huỳnh.”

 

Tiếng nói này quen tai giống như từ trong giấc mơ truyền đến,

 

Giang Tuyết Huỳnh giống như bị người đánh một gậy, trong lúc nhất thời có chút không hồi phục lại tinh thần, hoàn toàn ngơ ngẩn ra, theo bản năng mà quay đầu nhìn lại.

 

Bởi vì quá mức quen thuộc, cô cơ hồ là không cần tốn quá nhiều sức lực đã lập tức phân biệt được nơi phát ra thanh âm.

 

Dưới bóng ma của chung cư phụ cận, một người thiếu niên đang bình tĩnh mà đứng.

 

Không biết đã đứng ở nơi đó bao lâu, làn da tái nhợt đến dọa người, mí mắt đơn bạc đến nỗi có thể thấy rõ mạch máu màu xanh nhạt,

 

Môi mỏng mà mềm, bị đông lạnh đến nỗi mất đi huyết sắc.

 

Một thân áo gió màu đen thắt eo, trên mái tóc đen đọng đầy bông tuyết linh tinh,

 

Lông mi của thiếu niên nhàn nhạt cụp xuống, trong chớp mắt đã đứng ở trước mặt cô cùng Trần Lạc Xuyên.

 

Lại không nhìn cô.

 

Lông mi hơi nhấp nháy, hai mắt thiển sắc cơ hồ không mang theo bất luận cảm xúc gì, lạnh như băng mà đối diện với tầm mắt của Trần Lạc Xuyên.

 

“Buông tay.”

 

Gằn từng chữ một, như là trút xuống vụn băng.

 

Nhưng giọng nói lại đang phát run.


 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)