TÌM NHANH
NỮ PHỤ TÌM ĐƯỜNG CHẾT RỚT TUYẾN RỒI
Tác giả: Chu Nguyên
View: 1.251
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 48
Upload by I.Majesty
Upload by I.Majesty
Upload by I.Majesty
Upload by I.Majesty
Upload by I.Majesty
Upload by I.Majesty
Upload by I.Majesty
Upload by I.Majesty
Upload by I.Majesty
Upload by I.Majesty
Upload by I.Majesty
Upload by I.Majesty
Upload by I.Majesty
Upload by I.Majesty

Những ký ức đó là sự thật sao? Nếu nó là sự thật, logic kia lại có vấn đề. 

Giang Kiều chắc chắn không mang thai, cô ta vào đoàn làm phim lâu như vậy, ngày nào cũng đập đánh quăng ngã. Còn về chuyện giữa Giang Kiều và Lục Bắc Nghiêu có gì đó hay không, chuyện này cô cảm thấy suy nghĩ của mạnh hiểu khá có lý, tại sao Giang Kiều lại không yêu quý danh tiếng của mình như thế chứ? Mục đích của Giang Kiều vẫn luôn rất rõ ràng, cô ta muốn nổi tiếng nên sẽ không thực sự ở bên cạnh một người đàn ông đã có bạn gái, đây là hành động tự huỷ hoại tương lai.

Xào cp là một chuyện, xào cp sẽ có fans của bộ phim chống đỡ, mọi người vẫn còn mang theo bộ lọc kính của phim. Còn trên thực tế, nếu hai người thực sự ở bên nhau thì Giang Kiều sẽ là người thứ ba- Kẻ bị người người xua đuổi. 

Tin tức này là giả, phi logic, nhưng lúc đó Chu Tây đang ở trên bờ vực suy sụp tinh thần và nó đã trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà. Ham muốn sinh tồn khiến cô tưởng tượng ra giữa Lục Bắc Nghiêu và Giang Kiều là tình yêu đích thực? Còn cô là nữ phụ của vở kịch?

Vậy cô của bây giờ là ai?

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Tây Tây?” Dì Đổng ở trong điện thoại khóc đủ rồi, nhẹ nhàng gọi cô: “Con còn ở đó sao?”

“Vâng, dì.”

“Con có khó chịu ở đâu không? Muốn đến bác sĩ kiểm tra không? Không phải dì nói con có bệnh, con đừng nghĩ nhiều, chỉ là để bác sĩ kiểm tra một chút cho mọi người yên tâm.”

“Con bị di truyền căn bệnh của mẹ con đúng không?” Chu Tây có một suy nghĩ táo bạo, cô mím môi dưới, đôi môi khô khốc: “Chứng tâm thần phân liệt? Đã được chuẩn đoán chính xác chưa?”

“Tây Tây, có phải con khó chịu ở đâu không?” Dì Đổng dè dặt nói: “Con đừng nghĩ nhiều, suốt bao nhiêu năm qua, còn không uống thuốc nhưng vẫn tốt đấy thôi, chuyện này không ai lừa con cả. Con hãy lạc quan lên một chút, ngày ngày vui vẻ thì sẽ không có chuyện gì cả. Thật đấy, con tin dì đi. Chuyện này có thể kiểm soát được, chỉ cần không chịu bất cứ kích thích gì, cả đời này con đều có thể sống bình yên vui vẻ như vậy?”

Cho nên Chu Tây muốn gì, Chu Khải Vũ cũng sẽ cho cô không giới hạn.

“Bây giờ dì sẽ đến đó ngay.” Dì Đổng kiên quyết nói: “Dì lái xe một buổi tối là có thể đến nơi rồi.”

“Không cần đâu dì, con thực sự không sao cả, con chỉ nghĩ đến mẹ con thôi.” Chu Tây nói: “Bên con còn có việc, sau khi xong việc con sẽ gọi điện cho dì, dì đừng băn khoăn nữa. Dì chăm sóc bố giúp con, khoảng chừng một tháng nữa là con quay xong rồi, sau khi quay xong con sẽ đến bệnh viện kiểm tra.”

Chu Tây cúp máy, do dự một chút, cô gọi điện cho Lục Bắc Nghiêu. 

Điện thoại di động của Lục Bắc Nghiêu đã tắt máy, tạm thời không thể kết nối được, Chu Tây đặt điện thoại xuống, Tần Di đi đến gõ gõ vào cột nhà: “Còn có thể tiếp tục được không? Nếu không được thì chị sẽ nói với đạo diễn.”

Chiều nay còn có một cảnh quay, bây giờ Chu Tây căn bản không thể rời đi, bộ phim này rất gấp gáp, ngày nào cũng đốt một đống kinh phí, hiện tại tiến độ của diễn viên đang rất chậm. Nhất định phải quay xong trong vòng ba tháng, nếu kéo dài tiến độ, đoàn làm phim sẽ bị tổn thất nặng nề.”

Trong xã hội này, mỗi người đều có vị trí thuộc về mình, đều phải có ý thức trách nhiệm cơ bản.

Chu Tây đưa điện thoại cho Tần Di, không tắt máy: “Nếu Lục Bắc Nghiêu gọi đến đây, chị hãy trả lời anh ta, để lại địa chỉ, tối nay em muốn gặp mặt với anh ta.”

Tần Di  lập tức nhíu mày, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi: “Gặp mặt với anh ta?”

“Tôi không muốn giải thích.” Chu Tây nói: “Tôi có thể không giải thích được không?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tần Di nhún vai, cất điện thoại đi: “Cô tự do.”

Chu Tây xoay người trở về, xung quanh có các fans thăm ban đã cầm điện thoại chụp hình, bên này là khu vực phong tỏa, bọn họ không thể đến đây. Nhưng khi nhìn thấy Chu Tây, có một cô gái đã hét lên: “Tây tỷ.”

Chu Tây ngẩng đầu nhìn về phía đó, có người chụp ảnh, Tần Di lập tức bước lên chắn trước mặt Chu Tây, sợ có người cố ý chụp hình ảnh xấu xí của Chu Tây rồi bôi đen, hơn nữa bây giờ đoàn làm phim cũng chưa công bố ảnh có liên quan đến hiện trường, rất dễ tạo thành leak phim.

Chu Tây vẫy vẫy tay về phía đó rồi đi vào đại điện.

Đối diện trước tiếp với Giang Kiều, Giang Kiều đang cầm một chai nước nói chuyện với Hồ Ứng Khanh, quay đầu lại nhìn thấy Chu Tây, cô ta dừng bước, nhìn Chu Tây mấy giây. 

Buổi chiều, bầu không khí oi bức, Giang Kiều mặc một bộ đồ cổ trang màu trắng, mái tóc dài buông xõa. Trong cảnh quay này, cô ta vừa mới mất đi đứa con nên mặc đồ ngủ.

“Tây tỷ.” Giang Kiều đưa nước đến, chai nước vẫn chưa mở ra, đã đông lạnh thành một cục đá, bên ngoài chai nước được bao phủ bởi những giọt nước, chắc là vừa mới lấy từ trong tủ lạnh ra.

“Cảm ơn.” Chu Tây cầm lấy nước, bàn tay chạm vào cảm giác lạnh lẽo, nước thấm ướt bàn tay. 

“Đắp mắt, tiêu sưng.” Giang Kiều chỉ chỉ vào mắt tiêu sưng, cô ta không thích Chu Tây, nhưng khi nhìn thấy Chu Tây gào khóc, những người có mặt ở hiện trường khó có thể kìm nén xúc động.

Diễn xuất trong phim lâu như vậy, tất cả mọi người đều đã tiến vào cốt truyện, giữa cô ta và Hoàng hậu không có thù hận trực tiếp, cô ta chỉ coi trọng quyền lợi, đúng lúc Hoàng hậu đang ở vị trí kia. Trong chốn thâm cung này, tất cả mọi người đều là vật hi sinh, không có người chiến thắng.

“Cảm ơn.”

Tần Di vội vàng cầm khăn bao bọc lấy chai nước lạnh lẽo rồi đắp lên mắt Chu Tây, lúc nãy vừa mới khóc quá nhiều, hai mắt hơi sưng lên.

Giang Kiều nâng cằm liếc nhìn Tần Di một cái rồi xoay người rời đi.

Tần Di rất ít khi nhiều chuyện, không hề có bất cứ hứng thú vào đến chuyện giữa các minh tinh với nhau. Tiêu Thần trả cho cô ta hai mươi ngàn tệ một tháng để cô đến đây chăm sóc Chu Tây, ánh mắt cô ta đều đổ dồn lên người Chu Tây.

Vì thế Giang Kiều đụng phải một khuôn mặt không cảm xúc, tự cảm thấy không thú vị, người bên cạnh Chu Tây đều quái thai giống như Chu Tây. 

“Cô đây là muốn “xào” với bạn trai cũ của người ta xong lại định “xào” với cô ấy sao?” Một giọng nói biếng nhác mang theo hương vị của thiếu niên vang lên ở phía trước: “Hút khô máu luôn nhỉ?”

Giang Kiều ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tô Thần Nghiêm đang dựa vào trên lan can, trang tay cầm theo một câu quạt lên, trên đó ghi mấy chữ nhân nghĩa đạo đức, hờ hững quạt gió, trong đôi mắt hẹp dài ẩn chứa sự châm chọc.

Tô Thần Nghiêm sở hữu ngoại trình trắng trẻo sạch sẽ, rất giống con người, nhưng lời nói lại không giống con người chút nào.

“Cút.”

“Cô diễn cút cho tôi xem nào, để tôi xem xem nên cút như thế nào nào.”

Giang Kiều khinh thường ngước mắt nhìn lên bầu trời, xoay người rời đi, tối nay còn phải diễn một cảnh tình cảm với Tô Thần Nghiêm, thứ chó má này, nếu không phải Giang Kiều chuyên nghiệp thì bây giờ cô đã cầm lấy chậu hoa dưới chân đập vào trán anh ta rồi.”

Đúng là không nên đến tìm Chu Tây, cho dù cô khóc đến chết thì có liên quan gì đến mình đâu?

————

Trong quá trình quay phim buổi chiều, cảm xúc của Chu Tây đã ổn định hơn nhiều rồi, không còn để mất kiểm soát nữa. Bảy giờ tối kết thúc công việc, Chu Tây thay quần áo xong liền đi ra khỏi phòng thay đồ, Tần Di đưa điện thoại cho cô: “Anh ta gọi đến đây vào lúc năm giờ, để lại địa chỉ cho em rồi.”

Chu Tây cầm lấy điện thoại di động: “Bây giờ đến đó luôn.”

Tần Di nhìn Chu Tây, cuối cùng vẫn không nói gì. Cô ta cảm thấy Chu Tây không hề khoa trương giống như những gì Tiêu Thần nói, Chu Tây làm việc rất có chừng mực.

Địa điểm cuộc hẹn là một nhà hàng Quảng Đông cực kỳ hẻo lánh, là phong cách của Lục Bắc Nghiêu. Mặt tiền cửa hàng đã cũ kỹ lỗi lời, nếu không nhìn kỹ thì hoàn toàn không thể nhận ra đây là một nhà hàng. Chu Tây đeo khẩu trang, khoác chiếc áo khoác lớn của Tần Di lên người, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Tiểu Phi, Tiểu Phi đột nhiên mở to mắt: “Tây tỷ?”

Chu Tây nhìn về phía này, Tiểu Phi hung hăng ho khan một tiếng, cảm thấy ánh mắt này của Chu Tây cực kỳ xa lạ: “Bắc ca đang ở tầng hai.”

Chu Tây lên lầu, toàn bộ nhà hàng không có một bóng người, có lẽ đã được bao trọn.

Trên tầng hai chỉ có một phòng riêng, Chu Tây đẩy cửa đi vào thì nhìn thấy Lục Bắc Nghiêu đang đứng trước cửa sổ sát đất hút thuốc. Lục Bắc Nghiêu mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cổ áo lỏng lẻo, chiếc quần dài màu đen phác họa đôi chân dài thẳng tắp. Anh dụi tắt điếu thuốc, mở cửa sổ thông gió ra, trong bóng tối, khuôn mặt anh tuấn của anh càng trở nên nghiêm nghị.

Chu Tây cảnh giác nhìn về phía cửa sổ, Lục Bắc Nghiêu nhận ra suy nghĩ của cô, giải thích: “Bên ngoài là góc chết, không chụp được đâu.”

Lục Bắc Nghiêu xoay người kéo ghế ra ngồi xuống, ánh mắt đen nhánh vẫn nhìn chằm chằm vào Chu Tây, bàn tay thành tạo rót nước, yết hầu khẽ nhúc nhích: “Nhà hàng Quảng Đông này rất ngon, khi quay Tướng quân, đạo diễn đang đưa anh đến đây ăn.”

Chu Tây trở tay đóng cửa lại, kéo ghế ra ngồi xuống: “Tôi hỏi anh một chuyện, hỏi xong tôi sẽ đi ngay.”

Lục Bắc Nghiêu đặt cốc nước đến trước mặt cô: “Ừ.”

“Anh đã đến bệnh viện vào tháng 4?”

Chu Tây cần phải xác nhận rốt cuộc ký ức của cô đúng hay không? Cô không để tìm được nhật ký điện thoại của cuộc gọi kia nên không thể xác định được cuộc gọi trong ký ức kia là thật hay giả.

Lục Bắc Nghiêu bừng chén trà trên bàn uống một hơi cạn sạch, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào Chu Tây: “Ai nói cho em biết?”

“Có hay không?” Chu Tây hỏi.

Chu Tây tháo khẩu trang xuống, đôi mắt sắc bén trong treo, đó là ánh mắt Lục Bắc Nghiêu hoàn toàn xa lạ. 

“Ừ.”

“Với Giang Kiều?” Chu Tây tiếp tục hỏi.

Lục Bắc Nghiêu nhíu mày: “Sao anh phải đến bệnh viện cùng với Giang Kiều?”

Nói xong, Lục Bắc Nghiêu cảm thấy giọng điệu của mình không tốt lắm, anh hoà hoãn lại: “Chu Tây, anh không có ý phản bác em, anh có thể chắc chắn rằng chuyện này chưa từng xảy ra.”

Chu Tây im lặng.

Lục Bắc Nghiêu lại rót thêm một cốc nước nữa, hôm nay Chu Tây đột nhiên gọi điện thoại cho anh, hai tay anh vẫn đang run rẩy, mặc dù anh biết hoàn toàn không có khả năng nhưng vẫn đang chờ đợi.

“Tây Tây?”

Chu Tây mím môi, đứng lên: “Hôm nay tôi đến đây chỉ để xác nhận với anh những việc này, đã xác nhận xong, tôi đi đây.”

“Chu Tây.” Lục Bắc Nghiêu đứng dậy, anh chống một tay lên bàn, ép buộc bản thân bình tĩnh lại: “Em đã phát hiện điều gì? Em đã đến bệnh viện chưa?”

“Tại sao anh luôn khuyên tôi đến bệnh viện?” Chu Tây ngước mắt lên.

Lục Bắc Nghiêu đứng thẳng người, cần cổ lạnh lẽo kéo dài đến tận xương quai xanh, có vẻ lạnh lùng. 

“Chuyện mẹ tôi qua đời, anh biết không?”

“Biết.”

Chu Tây hít một hơi thật sâu: “Biết từ lúc nào?”

“Lần trước đến thành phố B gặp em, lúc quay về anh đã đến tìm dì Đổng, dì ấy nói cho anh biết.” Nếu Chu Tây đã biết chuyện mẹ mình qua đời, có phải cô cũng đã biết những chuyện khác? Lục Bắc Nghiêu lập tức choáng váng: “Tây Tây, có phải em… Đã biết hết mọi chuyện rồi không?”

“Bệnh của tôi sao?” Chu Tây hỏi.

Không khí yên tĩnh, một lát sau, trong mắt Lục Bắc Nghiêu phiếm hồng: “Tây Tây?”

“Bệnh của tôi là bệnh gì, anh có biết không? Bệnh của tôi là Chu Tây- Người mà anh thích kia đã chết rồi.” Chu Tây nói: “Trong vụ tai nạn xe hơi ngày hôm đó, cô ấy đã chết rồi, cọng rơm cuối cùng đè chết cô ấy chính là những lời ác ý kia, là sự hờ hững của anh đã khiến cô ấy nản lỏng.”

Chu Tây lấy điện thoại mở mục tin nhắn ra rồi ném đến trước mặt Lục Bắc Nghiêu, mặt bàn được làm bằng gỗ đặc, một âm thanh thật lớn vang lên. Chu Tây đứng ở đầu kia của căn phòng để bản thân bình tĩnh lại, cô cảm thấy phải cho Lục Bắc Nghiêu biết rõ những chuyện này: “Lúc đó cô ấy đang phải đối mặt với việc mẹ mình qua đời, bố cũng sắp rời đi. Trên thế giới trống rỗng này chỉ còn lại một mình anh, những lời ác ý và cánh truyền thông vô lương tâm đó đã nghiền nát cô ấy. Bọn họ muốn bán tin tức cho cô ấy, nói rằng anh và Giang Kiều cùng đến bệnh viện, Giang Kiều đã mang thai. Một tin tức bùng nổ, hỏi cô ấy có mua không?”

“Cô ấy có mua không? Tình yêu của cô ấy chỉ là một trò đùa, bản thân cô ấy cũng là một trò đùa.” Chu Tây bật cười, cảm thấy cực kỳ chân chọc: “Cô ấy ra sức bảo vệ anh như vậy, lúc anh ở bên thung lũng, cô đã luôn ở bên cạnh anh, còn lúc cô ấy tuyệt vọng nhất, anh đang ở đâu? Khi những lưỡi dao đó đâm vào người cô ấy, anh đang ở đâu?”

Lục Bắc Nghiêu lật xem từng tin nhắn, tất cả đều tràn ngập ác ý. 

“Tại sao không gọi điện cho anh?” Anh gian nan mở miệng. 

“Bởi vì cô ấy không tin tưởng anh, nguyên nhân là gì chắc anh phải biết rõ đúng không? Mấy năm nay, anh không cho cô ấy điều kiện để tin tưởng anh.” Bây giờ Chu Tây đã có thể chắc chắn suy đoán táo bạo kia, căn bản không có xuyên sách gì cả, chỉ có tâm thần phân liệt. Chu Tây kia đã dùng hết sức lực tự cứu bản thân mình, bảo vệ một nhân cách của cô. Cô đã hoàn toàn thoát khỏi quá khứ và trở thành một người hoàn toàn mới.

Hai người vốn không thích hợp bởi vì Chu Tây yêu đương bi luỵ, lì lợm la liếm, cứng rắn ở bên cạnh nhau và đi đến hiện tại, hai người đều không có kết cục tốt.

Không thể nói rõ ai bi thương hơn ai.

“Xin lỗi.” Lục Bắc Nghiêu cúi đầu, nước mắt bất chợt chảy xuống, anh đứng thẳng người một lần nữa, đôi mắt luôn trong suốt lúc này lại nhuốm màu đỏ tươi, bàn tay đang siết chặt cũng dần dần buông lỏng.

“Anh không cần phải nói với tôi, cô ấy đã biến mất rồi. Tô chỉ muốn nói cho anh biết rằng sau tất cả những gì đã xảy ra, anh là cọng rơm cứu mạng của cô ấy, nhưng đồng thời cũng là cọng cơm cuối cùng đè chết cô.” Chu Tây nhặt điện thoại di động trên bàn lên, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói bằng phẳng không mang theo chút cảm xúc nào: “Lục Bắc Nghiêu, cô ấy theo đuổi anh ba năm, hai người ở bên cạnh nhau bốn năm, cô ấy sẽ không bao giờ quấy rầy anh nữa.”

Lồng ngực Lục Bắc Nghiêu chậm rãi phập phồng, yết hầu lăn lộn, khoé môi anh nhếch lên nhưng lại không thể cười nổi, nước mắt lại rơi xuống từ khoé mắt một lần nữa, anh đè lên bàn chống đỡ lấy bản thân mình: “Tôi buộc ga-ro, mang thai con mẹ nó!”

Đây là lần đầu tiên kể từ khi quen biết Lục Bắc Nghiêu đến nay, Chu Tây nghe thấy anh nói bậy. 

Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, trò gì vậy?

“Anh liên quan gì đến cô ta? Cả đời này anh chỉ có một mình em.” Lục Bắc Nghiêu đột nhiên cảm thấy thật bi ai, trước mặt anh là một Chu Tây hoàn toàn xa lạ. Nguyên nhân Chu Tây bị bệnh là do anh, nhưng anh lại dấu diếm tất cả và nghĩ như thế thực sự có thể gánh vác toàn bộ. Anh quá tự cao tự đại, anh cũng quá tự cho mình là đúng, anh hại Chu Tây, anh và Chu Tây cứ âm kém dương sai như thế: “Tháng tư anh đến bệnh viện một chuyến để kiểm tra sau phẫu thuật, trước đó anh không nói cho em biết là vì bố em nói điều kiện để chúng ta ở bên nhau là cả đời này không có con, anh đã đồng ý rồi. Em muốn có con, anh không biết phải từ chối em như thế nào cả, anh nghĩ sau khi kết thúc hoàn toàn, anh sẽ nói cho em biết anh không có khả năng sinh sản, chúng ta không cần con, chúng ta cứ thế ở bên cạnh nhau cũng khá tốt.”


 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)