TÌM NHANH
NGHIÊN TAI
Tác giả: Mộc Điềm
View: 680
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 8
Upload by Coco
Upload by Coco
Upload by Coco
Upload by Coco
Upload by Coco
Upload by Coco
Upload by Coco
Upload by Coco
Upload by Coco
Upload by Coco
Upload by Coco
Upload by Coco
Upload by Coco
Upload by Coco

Lời này không khác gì một tiếng sét đánh ngang tai, một hòn đá khơi dậy ngàn tầng sóng.

 

Trong nháy mắt, ánh mắt của mọi người đều bị hấp dẫn.

 

Lâm Tuế Tuế ngẩng đầu, bất ngờ không kịp đề phòng đối mặt với một đôi mắt cười như không cười.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Cô vội vàng luống cuống tay chân tránh đi.

 

Lục Thành buồn bực cười một tiếng, không rõ ý vị.

 

Bên cạnh, Khương Đình đã quên sạch sành sanh việc ôn tập rồi, bắt đầu gấp gáp hóng hớt: “Anh Thành, cậu định chia tay với Tô Như Tuyết à? Tại sao vậy?”

 

Giọng nói tràn đầy hứng thú, còn vui vẻ hào hứng hơn cả việc chính cô ấy chia tay nữa.

 

Chuyện Khương Đình ghét cay ghét đắng Tô Như Tuyết, ba hàng sau gần như ai cũng biết.

 

Không còn cách nào khác, ai bảo cái người phụ nữ này điên quá điên, không chấp nhận bất kỳ sinh vật giống cái nào tới gần Lục Thành trong vòng ba mét. Trong một khoảng thời gian rất dài, chị ta đều coi Khương Đình là tình địch, khi chạm mặt, thỉnh thoảng còn phải nói những lời lẽ, làm những hành động không ai đoán được. Đúng là quái vật não tàn.

 

Lục Thành dời ánh mắt ra khỏi mặt Lâm Tuế Tuế, nhìn về phía Khương Đình: “Muốn coi trò hay à?”

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“...”

 

Đáp án không nói cũng biết.

 

Ngược lại Lục Thành cũng không tức giận, nhướng mày, không thèm để ý mà nói chuyện: “Không vì sao cả. Phiền phức.”

 

Khương Đình cười mỉa một tiếng, dùng sức hút một ngụm coca lớn.

 

“Anh Thành, chúc cậu chia tay vui vẻ. Người tiếp theo sẽ ngon hơn. Ngực lớn hơn, eo nhỏ hơn, chân dài hơn.”

 

Lục Thành: “...”

 

Cười đùa vài câu.

  

Cuối cùng đã đi vào chủ đề ngày hôm nay.

 

Lục Thành kiên nhẫn có hạn, tính tình cũng không phải có thể dạy một ai, dứt khoát chỉ vào điểm quan trọng: “Đề thi toán lần này chủ yếu ở hình tròn, hypebol, vectơ và số phức, chắc chắn mấy cái này sẽ câu hỏi lớn, còn có hàm số lượng giác thì không có. Dù đề khó thế nào, câu hỏi một phải viết công thức ra, câu hỏi hai phải viết thêm công thức khác hoặc vẽ thêm đường phụ, câu hỏi ba không có thời gian thì bỏ qua. Những dạng khác có thể là đề chọn lọc và điền vào chỗ trống, dãy số và định thức đều là câu hỏi tặng điểm, nhân dịp tối nay đọc sách thêm hai lần sẽ biết.”

 

Anh đặt sách trên bàn, lười biếng dựa vào lưng ghế: “Học thuộc toàn bộ công thức, đạt tiêu chuẩn thì khó chứ lấy một nửa thì ok.”

 

Dư Tinh Đa chậc lưỡi, mở miệng: “Người anh em, hồi thi cuối kỳ lớp mười, lớp chúng ta chỉ có một nửa học sinh đạt tiêu chuẩn. Bảy mươi lăm điểm đã là cao rồi, đừng nói dễ dàng như vậy.”

 

Trường Trung học số Tám có lớp thi đua, một lớp thi Olympic Toán, một lớp Vật lý, bên trong đều được xem là học sinh giỏi của các học sinh giỏi.

 

Bình thường thi lớn thi nhỏ, ba mươi học sinh đứng đầu trong các lớp đều bị lớp thi đua “bắt cóc”, thỉnh thoảng mới có hai học sinh cùng lớp cùng lọt vào trong đó.

 

Lục Thành được coi là thiên tài không ai sánh nổi nhưng cần phải dành thời gian học thuộc lòng môn văn, hai môn đều bình thường, cơ bản lưng chừng giữa một trăm đến một trăm mười điểm.

 

Người chỉ dựa vào môn tự nhiên để kéo điểm cũng có thể vững vàng chiếm một vị trí trong top hai mươi, hoàn toàn “gánh” được danh hiệu “Học sinh giỏi”.

 

Cho nên, cho dù trắng trợn ngủ trên lớp học, tan học yêu đương thì giáo viên cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua.

 

Đúng là khiến người ta ghen tị đỏ mắt.

 

Dư Tinh Đa tố cáo: “Này, cậu đây là kẻ no không biết cái đói của kẻ đói sao.”*

 

*Xin lỗi mình edit không hay lắm, câu này được hiểu là người sống trong hoàn cảnh tốt không hiểu khó khăn của người khác.

 

Lục Thành cong khóe môi, lười đấu võ mồm với cậu ta: “... Tớ nói xong rồi nhớ kĩ chưa?”

 

Câu hỏi lại hướng về phía Lâm Tuế Tuế.

 

Lâm Tuế Tuế sửng sốt.

 

Trên thực tế, từ sau khi Lục Thành tuyên bố “tuyên ngôn chia tay”, người cô như lạc vào cõi thần tiên.

 

Cô sẽ không ảo tưởng mơ mộng, cảm thấy Lục Thành và Tô Như Tuyết chia tay, mình sẽ có cơ hội gì chen vào.

 

Thứ nhất, tính cách của Lâm Tuế Tuế vốn không chủ động tranh thủ, làm việc cũng nhìn trước nhìn sau, sợ mình làm sai sẽ phá vỡ mối quan hệ hiện tại, khiến nó rơi vào tình trạng càng tồi tệ hơn.

 

Thứ hai là...

 

Sao Lục Thành có thể để ý tới cô chứ.

 

Một chàng trai đi đâu cũng giống như ánh sáng, đối với một kẻ điếc như cô,  hình như là hy vọng xa vời cao không thể với.

 

Huống hồ, không phải Dư Tinh Đa đã nói sớm rồi sao, anh thích cô gái có dáng người đẹp. Cô bình thường như vậy, so với tiêu chuẩn của anh, chỗ nào cũng không đạt.

 

Từ sau khi Lâm Tuế Tuế xác định tình cảm của mình, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nghĩ tới chuyện yêu thầm kia sẽ trở thành sự thật.

 

Bản năng của con người có xu hướng chạy đến cái tốt, né tránh cái xấu.

 

Cô chỉ âm thầm nhìn anh mà thôi.

 

Chỉ hèn mọn mong ánh sáng xa vời của anh có thể chiếu qua khe hở để soi sáng cuộc sống buồn tẻ nhạt nhẽo của cô.

 

Là đủ rồi.

 

……

 

Suy nghĩ quá nhiều, kết quả chính là khi Lục Thành hỏi cô, cô lập tức lâm vào trạng thái mờ mịt luống cuống, cả người cứng đờ.

 

“Hả…”

 

Lục Thành nhướng mày, cố ý nghiêm túc nói: “Xem ra là không ghi nhớ rồi.”

 

Lâm Tuế Tuế xấu hổ đến mức hận không thể chui vào trong đất.

 

Vành tai ửng lên màu hồng nhạt trong nháy mắt.

 

Như vậy, ngược lại làm cho người ta ngượng ngùng đùa tiếp.

 

Lục Thành thở dài, như nhận lệnh ngồi thẳng người, lật lật quyển vở trên bàn, tìm ghi chép của Lâm Tuế Tuế.  

 

Lại cầm lấy bút, tư thế mười phần hỏi: “Những kiến thức lớn, không nói từng dạng bài, chỉ nói công thức suy luận logic, cậu không hiểu chỗ nào?”

 

“...”

 

Dư Tinh Đa cười quái quái.

 

“Này, này… Không phải chứ, anh Thành, cậu đối xử khác biệt quá đấy. Với tụi tui thì nói đại mấy bài quan trọng, còn với em gái thì cẩn thận hỏi han kĩ quá nha?” Nói xong, còn bắt chước giọng nói của Lục Thành “Em gái, cậu không hiểu chỗ nào thế ồ ồ ồ?”.”

 

Từ sau khi Lục Thành nói, cái tên “Em gái Lâm” không tốt thì Dư Tinh Đa dứt khoát bỏ chữ “Lâm”, gọi thẳng là “em gái” luôn.

 

Lâm Tuế Tuế học sớm hơn một năm, nhỏ hơn tất cả mọi người trong lớp một tuổi, năm nay vừa tròn mười sáu tuổi.

 

Hơn nữa dáng vẻ cô vừa gầy vừa nhỏ, mặt mày nhẵn nhụi mềm mại, nhìn non nớt không chịu nổi.

 

Gọi một tiếng em gái, cũng không biến thái bẩn thỉu lắm.

 

Chỉ là nghe, hơi hơi giống chuyện “nhân em nhận anh” phổ biến ở trường Trung học, rất cổ xưa.

 

“...”

 

“Tạch” một chút.

 

Bị cậu ta trêu chọc, mặt Lâm Tuế Tuế càng đỏ hơn.

 

Ngay cả cổ cũng ửng đỏ.

 

Khương Đình trợn trắng mắt, gấp gáp chửi bới Dư Tinh Đa: “Cậu tưởng mình là gà trống gáy sáng sao? Còn ồ ồ ồ nữa à?”

 

Ngược lại người trong cuộc lại cười rất đơn giản.

 

Không để bụng.

 

Trong mắt Lục Thành giống như ánh sáng rực rỡ, lộng lẫy chói mắt.

 

Liếc qua Dư Tinh Đa một cái, lại nhìn về phía Lâm Tuế Tuế, thờ ơ nói: “Cậu nói người ta là em gái, vậy chúng ta là anh, không nên quan tâm một chút sao? Lão Dư, cậu gọi tớ một tiếng bố, hôm nay tớ ở đây dạy học suốt đêm cho cậu luôn, thế sao?”

 

Dư Tinh Đa đánh một cú lên người Lục Thành: “Nghĩ hay nhỉ!”

 

……

 

Nói như vậy.

  

Lục Thành thật sự nhẫn nại, phụ đạo Lâm Tuế Tuế hơn nửa tiếng.

 

Ngược lại Lâm Tuế Tuế, mặc dù chiếm thời gian của “giáo viên phụ đạo” đỉnh của chóp nhưng trạng thái lại hơi bay bổng, vẻ mặt như hồn bay lên mây.

 

Trăm ngàn lần mới ném câu “em gái” kia ra khỏi đầu, tập trung học những công thức con số.

 

Trời ơi, lòng xuân đâm chồi là trễ nải việc học mà.

 

Thầy cô bố mẹ không nói dối mình mà.

 

Chắc là Lục Thành lười nói, mỗi câu hỏi đều ghi thành mấy dòng ý tưởng ngắn gọn phóng khoáng uốn lượn, cuối cùng lại hỏi một câu có lệ “Đọc hiểu không?”, “Hiểu chưa?” rồi kết thúc.

 

Lâm Tuế Tuế nghĩ mặc kệ ngày mai thi như thế nào thì ít nhất quyển vở ghi chép này cũng đáng để trân trọng mãi mãi.

 

Rất đáng giá  

 

Chớp mắt, gần bảy giờ rưỡi.

 

Sắc trời ngoài cửa sổ đã hoàn toàn tối sầm lại, đen sẫm u tối cả vùng, đè ép trên các tòa nhà cao tầng.

 

Lục Thành giơ ngón tay lên, đặt bút xuống rồi đứng lên: “Nhìn hiểu cơ bản sẽ không đứng chót lớp. Được rồi, đi đây.”

 

Bỗng nhiên, quyển vở của Lâm Tuế Tuế trở thành “hàng thượng hạng”.

 

Các bạn học đều cầm điện thoại tới chụp ảnh.

 

Miệng cô giật giật, ngẩng đầu nhìn anh, mở miệng nói nhỏ: “... Cám ơn cậu, Lục Thành.”

 

Lục Thành đang muốn cất bước rời đi.

 

Nghe thấy giọng nói của cô, quay lại, lông mày hơi nhướng lên.

 

“Không có gì.”

 

Anh nhìn từ trên cao xuống, vươn tay rồi vỗ nhẹ lên đỉnh đầu Lâm Tuế Tuế.

  

Động tác nhẹ nhàng như lông vũ.

 

Dừng một chút, lại cười như không cười bổ sung một câu: “Ngày mai cố lên nhé… Em gái.”

 

Một câu đơn giản.

 

Lại khiến trái tim Lâm Tuế Tuế lún sâu hơn một đoạn

 

Rung động, lại rung động, cho đến khi chìm đắm hoàn toàn.

 

 

Hai ngày

 

Ngày thi hỗn loạn

 

Lâm Tuế Tuế cảm thấy mỗi một môn đều giống như đang nằm mơ, sau khi dừng bút cô cũng quên mất mình đã viết đáp án gì, thật khiến người ta bối rối không thôi.

 

Cũng may, chưa phải là kỳ thi tuyển sinh Đại học.

 

Cuối cùng, tiếng chuông nộp bài vang lên, Lâm Tuế Tuế thu dọn bút thước linh tinh các thứ rồi xách cặp sách ra khỏi phòng thi.

 

Chờ vài phút ở cổng tòa nhà giảng dạy.

 

Khương Đình chạy như bay ra, thở hồng hộc chạy đến bên cạnh cô.

 

“Chờ, chờ lâu phải không… Hồng hộc… Giám thị phòng tớ, hồng hộc, là bà ma nữ chủ nhiệm lớp mười hai, nhất định phải để cho tụi tớ chờ bà ấy đếm bài thi xong, niêm phong túi đề thi mới xong mới cho ra về… Ôi, làm giống như thật…”

 

Lâm Tuế Tuế cười cười, không nói gì, lấy chai Mirinda trong túi cho cô ấy.

 

Thành công cắt chủ đề này.

 

Khương Đình nói cảm ơn, vội vàng kéo nắp lon, uống một ngụm lớn, sảng khoái thở dài một tiếng.

 

Bình tĩnh vài giây, mới hỏi chuyện chính: “Lát nữa có đi hát với tụi tớ không? Chỉ có bảy tám người trong lớp mình thôi, có thể còn có mấy người bạn trong đội bóng rổ của anh Thành, cũng là trường mình.”

 

Kỳ thi kết thúc thì trực tiếp tan học, về sớm hơn bình thường mấy tiếng đồng hồ.

 

Làm cho tâm tư học sinh xôn xao ngay lập tức, tốp năm tốp ba tổ chức hoạt động.

 

Lâm Tuế Tuế do dự một chút: “Nhưng mà, mai còn phải đi học…”

 

Khương Đình cười nói: “Không lâu lắm đâu, chỉ ba tiếng thôi, lại ăn một bữa lẩu với nhau, về nhà muộn hơn bình thường hai tiếng. Hơn nữa, hôm nay không có bài tập về nhà, không làm mất thời gian cậu ngủ sớm nghỉ sớm đâu.”

 

“...”

 

Lâm Tuế Tuế chần chừ một lát.

 

Rốt cuộc là không chịu nổi sự hấp dẫn của “Lục Thành”, ỡm ờ đồng ý đi chơi.


 

nửa đẩy nửa tại chỗ đuổi theo bước chân.

 

KTV bên cạnh khu vực Ngũ Giao Xương*, đi bộ không quá mười phút, cũng không cần phải tổ chức bắt taxi, trực tiếp hẹn gặp nhau ở cửa.

 

*Wujiaochang là một khu vực có trung tâm bùng binh ở quận Yangpu, Thượng Hải, Trung Quốc do đó có tên như vậy. Nó được chia đôi bởi Đường vành đai giữa cắt thẳng phía trên bùng binh. Đây là một trong mười trung tâm kinh doanh được chỉ định ở Thượng Hải. 

 

Hai cô gái nói nói cười cười, dẫm lên ý thu, nhanh chóng tới nơi.

 

Ba cô gái khác đã đến KTV, còn các chàng trai thì không thấy bóng dáng đâu.

 

Khương Đình gọi điện thoại cho Dư Tinh Đa.

 

“Ừm” vài tiếng, mắng mấy câu thô tục rồi nhanh chóng cúp máy.

 

Cô ấy giải thích cho tất cả mọi người: “Mấy người họ đi chơi bóng rổ trước, chắc là năm sáu phút gì đó mới tới đây. Chúng ta vào phòng trước đi, kệ họ đi.”

 

Nói xong, cô ấy đi tìm nhân viên phục vụ.

 

Có nhiều học sinh đến Ngũ Giao Xương lắm, kiểm tra KTV không nghiêm ngặt, cũng không kiểm tra chứng minh nhân dân, trực tiếp sắp xếp phòng bao cho bọn họ.

 

Các cô gái theo nhân viên đi vào phòng.

 

Sau khi TV ca nhạc được mở lên, mọi người chạy “phần phật”* đi chọn bài hát, người nào người nấy hùng hổ cầm micro* hát hò.

 

*Từ tượng thanh của tiếng gió.

*Phiên âm là Mài bà, có hai nghĩa: 1 là một người hát karaoke rất hay có thể hát rất nhiều bài thuộc nhiều thể loại; 2 là dùng để chỉ người vừa hát karaoke vừa cầm micro, bài nào cũng dám hát, có thể phối khí và hát bài mình không biết, đó là một từ ngữ mang tính xúc phạm. (Nguồn: Baike baidu)

 

Âm nhạc vang lên.

 

Bầu không khí cực kỳ sôi nổi.

 

Lâm Tuế Tuế không nhúc nhích, ngồi vào một vị trí bên cạnh, lặng lẽ chìm trong ánh sáng ảm đạm.

 

Cô kéo đàn mười năm, vẫn luôn học nhạc cổ điển, không liên quan gì đến nhạc pop.

 

Tất nhiên, ngoại trừ Châu Kiệt Luân trong tháng này.

 

Quan trọng là, cô không chắc mình hát có hay hay không, tự nhiên cũng không dám biểu diễn trước mặt nhiều người như vậy, chỉ có thể ngồi làm nền, làm một bông hoa treo tường tốt.

 

……

 

Mười phút sau.

 

Cửa phòng bị đẩy ra, vài chàng trai cao lớn nối đuôi nhau đi vào.

Nghe có người đang hát, lập tức cổ vũ reo hò huýt sáo.

 

Lục Thành là người cuối cùng vào cửa.

 

Lâm Tuế Tuế ỷ vào vị trí hẻo lánh của mình, rốt cuộc lấy hết can đảm, không kiêng nể ai để đánh giá anh.

 

Có lẽ vừa mới vận động qua, ngực anh lúc lên lúc xuống, tần suất hô hấp rất nhanh. Khuôn mặt bị ánh đèn KTV nhuộm thành màu nhạt, có cảm giác đẹp trai tài giỏi làm người ta mất hồn mất vía của thiếu niên.

 

Lâm Tuế Tuế cắn môi dưới, đi theo ánh mắt anh, từng chút từng chút đi về phía mình…

 

“...?!”

 

Trong chớp mắt, Lục Thành đã đi tới bên cạnh cô.

 

Hai người đối mặt với nhau.

 

Không quá nửa giây, Lâm Tuế Tuế đã cúi đầu như điện giật.

 

Lục Thành buồn bực cười một tiếng, giọng nói hơi khàn khàn, hỏi cô: “... Ở nơi ồn ào như vậy, có đau tai không?”

 


 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)