TÌM NHANH
NGHIÊN TAI
Tác giả: Mộc Điềm
View: 646
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 11
Upload by Coco
Upload by Coco
Upload by Coco
Upload by Coco
Upload by Coco
Upload by Coco
Upload by Coco
Upload by Coco
Upload by Coco
Upload by Coco
Upload by Coco
Upload by Coco
Upload by Coco
Upload by Coco

“Chuyện thích cậu, từ thiếu nữ ngây thơ đến tương lai. Mỗi ngày đều đáng giá.” - Nhật kí của Lâm Tuế Tuế.

 

-

 

Trong văn phòng, chủ đề dần dần kết thúc.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Lâm Tuế Tuế đứng yên một lúc lâu, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

 

Gõ cửa, nhẹ nhàng chào hỏi rồi đi đến bên cạnh Lý Tuấn Tài.

 

Đúng như dự đoán.

 

Lý Tuấn Tài mang bảng điểm ra, nhìn chằm chằm trong chốc lát, buồn rầu gõ gõ ngón tay trên mặt bàn.

 

Chầm chậm lựa lời, hỏi cô: “Trò Lâm này, thầy thấy điểm mấy môn tự nhiên của trò không tốt lắm. Nói thầy xem, việc đuổi kịp tiến độ học tập khó khăn chỗ nào sao?”

 

Lâm Tuế Tuế lúng ta lúng túng: “Dạ… Dạ.”

 

Lý Tuấn Tài cười rộ lên, nói: “Trò đừng khẩn trương. Nếu có vấn đề về việc học thì cứ hỏi thầy cô bạn bè. Trò xem trò đi, môn Vật lý này sao không thấy tới văn phòng tìm thầy?”

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“...”

 

Cô không nói nên lời.

 

Trên thực tế, Lâm Tuế Tuế cũng từng đến tìm thấy cô hỏi các vấn đề sau khi tan học.

 

Nhưng bây giờ, thậm chí cô còn không dám tới văn phòng thầy cô giáo, sợ thầy cô biết được việc này, nhìn cô bằng ánh mắt tò mò thương hại.

 

Hoặc là, có một phần ngàn khả năng, cô nghe thấy chuyện của Trương Mỹ Tuệ thì cô phải làm sao bây giờ.

 

Cảm giác này, thật sự không chấp nhận nổi.

 

Lý Tuấn Tài thấy cô rũ mắt, không nói gì, cũng biết tính tình Lâm Tuế Tuế nhạy cảm nên không ép buộc cô.

 

Nghĩ ngợi một chút, ông ấy nói giọng thoải mái tự nhiên nhất: “Dù sao nền tảng cũng khá chắc, thầy xem bài của trò rồi, còn hỏi giáo viên Toán và giáo viên Hóa, trò học công thức và dạng cơ bản rất tốt nên đều có điểm ở những câu này, thành tích tiếng Anh và Ngữ văn cũng rất tốt, nhìn thấy trò rất cố gắng. Trò Lâm, lần sau phải cố gắng hơn nhé.” 

 

Trong giọng điệu ôn hòa của Lý Tuấn Tài, hai má Lâm Tuế Tuế ửng đỏ.

 

Những câu hỏi cơ bản lấy điểm đều dựa vào việc học thuộc khô khan, còn có ngày đó Lục Thành dạy lại.

 

Cô không thông minh lắm, không thể suy một ra ba.

 

Từ góc nhìn này, kém một trời một vực với thiên tài như Lục Thành.

 

Lý Tuấn Tài không làm khó cô: “Được rồi, về lớp tiếp tục tự học đi.”

 

“Dạ, tạm biệt thầy.”

 

Lâm Tuế Tuế lên tiếng, xoay người rời đi.

 

……

 

Trở lại lớp học.

 

Dường như sự náo nhiệt thảo luận về tiết mục đã biến mất, lớp học không còn ầm ĩ nữa, rất im lặng, thỉnh thoảng có vài tiếng nói khẽ.

 

Điều này dẫn đến, chỉ cần một tiếng bước chân nhỏ cũng nghe thấy dễ dàng.

 

Lâm Tuế Tuế do dự nửa giây ở ngoài cửa, ngược lại lựa chọn cách khiêm tốn đi vào bằng cửa sau.

 

Lục Thành còn nằm sấp ngủ.

 

Không kiêng nể gì như vậy cũng không phải là một ngày hai ngày.

 

Cô len lén liếc gáy Lục Thành vài lần từ sau lưng, mím môi rồi rón rén ngồi lại chỗ ngồi của mình.

 

“... Về rồi à?”

 

Bỗng nhiên tiếng nói nặng nề truyền vào tai.

 

Anh không ngủ.

 

Lâm Tuế Tuế hoảng sợ, ngón tay khẽ run lên: “Ừm… Ừm, về rồi.”

 

Lục Thành đổi đầu sang hướng khác, dùng mặt đối mặt với cô.

 

Nheo mắt lại, nhìn cô mà cười như không cười.

 

“...”

 

Phía trước, đột nhiên Khương Đình cũng quay người lại, tìm cô để nói chuyện, hỏi: “Em gái, anh Tài kêu cậu làm gì thế? Nói về cậu à?”

 

Tâm trạng Lâm Tuế Tuế cũng không tốt lắm, sắc mặt rất kém, nhìn không có tinh thần gì.

 

Nhưng không hoàn toàn là vì thành tích mà còn có một số nguyên nhân khác.

 

Chỉ là cũng không tiện giải thích với bạn tốt nên thuận miệng “Ừm” một tiếng, coi như đồng ý với câu hỏi của cô ấy.

 

Khương Đình hỏi: “Có điểm rồi sao?”

 

“Đúng vậy.”

 

“... Cục cưng đừng buồn mà, lần đầu cậu thi ở trường chúng ta, chắc chắn chưa thích ứng hết, chắc chắn thi cuối kỳ sẽ tốt.”

 

Lâm Tuế Tuế cười cười miễn cưỡng, coi như đáp lại.

 

Bỗng chốc.

 

Cô cảm thấy đầu tóc hơi lỏng.

 

Giơ tay lên như phản xạ có điều kiện, che tóc lại. 

 

Không biết Lục Thành đã ngồi dậy, thong thả tựa lưng vào ghế, cười thấp thành tiếng.

 

Lâm Tuế Tuế sờ sờ tóc đuôi ngựa.

 

Dây chun mất rồi, mái tóc rời rạc xõa xuống.

 

Tóc cô không dài, chỉ dài hơn bả vai một chút, hơn nữa còn rất mềm mại, mái tóc đuôi ngựa chỉ một chùm nhỏ ngăn ngắn, nói “đuôi ngựa” cũng hơi ngắn, hẳn nên xem như là “đuôi gà”.

 

Nhưng cho dù là như vậy, cô gái nhỏ cũng phải cẩn thận sửa sang lại.

 

Có đôi khi, cô sẽ nghiêng một bên tết tóc tám sợi*, lấy sợi chun màu buộc lại rồi chải tóc đuôi ngựa, giống như dải lựa như ẩn như hiện.

 

*八股辫: Mình đoán là tương tự như vậy

 

Chỉ vì lúc này Lục Thành lại thỉnh thoảng liếc mắt một cái.

 

Có lẽ, anh cảm thấy nó hơi dễ thương chăng?

 

Kết quả là người này không chỉ giật tóc đuôi ngựa của cô mà còn tháo nó ra.

 

Giờ phút này, ngón tay Lục Thành cầm sợi dây chun, đang xoay tròn nó.

 

Lâm Tuế Tuế không hiểu lý do nên buộc tóc lại, quay mặt kinh ngạc nhìn anh: “...?”

 

Lục Thành cười nói: “Ngại quá, tiện tay.”

 

“...”

 

Cô tức giận nói chuyện: “... Trả dây chun cho tớ.”

 

Lục Thành nghe lời, đặt sợi dây chun vào lòng bàn tay cô.

 

Lâm Tuế Tuế buộc tóc lung lung rồi để nó rũ sau đầu.

 

Kiểu tóc tết tám sợi đã biến mất.

 

Quá cẩn thận, hiển nhiên người nào đó cũng không quan tâm lắm.

 

Nó làm cho mọi người cảm thấy hơi buồn cười.

 

Hôm nay, có vẻ như không phải là một ngày suôn sẻ.

 

Lục Thành thấy vẻ mặt của cô, hừ cười một tiếng, không nói gì, lại nhẹ nhàng kéo mái tóc đuôi ngựa nhỏ của cô.

 

Lần này, động tác rất nhẹ nhàng, dây chun cũng không bị tháo ra.

 

……

 

Buổi sáng có bốn tiết.

 

Các giáo viên lần lượt phát kết quả và thứ hạng thi giữa kỳ.

 

Ở các trường tư lập như trường Trung học số Tám, mọi người đều phấn đấu vì nền giáo dục thi cử, về cơ bản sẽ không những cân nhắc những quyền riêng tư hoặc sự xấu hổ của học sinh, bảng xếp hạng điểm số công khai minh bạch, giúp học sinh dễ dàng quan tâm và cạnh tranh.

 

Lâm Tuế Tuế cẩn thận lắng nghe một chút.

 

Toán và Lý đứng cuối lớp, Hoá có khá một hơn một chút, có thể miễn cưỡng nằm ở giữa.

 

Nhưng nếu xếp vào xếp hạng của lớp thì chỉ coi là học sinh kém.

 

Điều này hoàn toàn trái ngược với học sinh thi được một trăm bốn bảy, một trăm bốn tám điểm đang ngủ say bên cạnh.

 

Thứ tài năng này, vừa sinh ra đã khiến người ta lo lắng.

 

Lâm Tuế Tuế thở dài một tiếng, cũng học theo dáng vẻ Lục Thành, nằm trên bàn nhắm mắt ngủ.

 

Giờ nghỉ trưa.

 

Hầu hết các học sinh còn đang ăn trong canteen, trong lớp cũng không có mấy người.

 

Lục Thành và Dư Tinh Đa một trước một sau vào lớp học, ngay từ ánh mắt đầu tiên đã thấy vẻ mặt rầu rĩ ủ rũ của cô.

 

Bước chân dừng lại, chậm một chút mới trở về chỗ ngồi của mình.

 

“Bùm…”

 

Một tiếng động nhỏ.

 

Lâm Tuế Tuế cảm thấy có một cơn gió thoảng qua tai, ánh sáng lớp học bị gì đó cản lại nên cô mở mắt ra. 

 

Bảy tám chiếc hộp lớn nhỏ chất đống trước mắt cô, hầu hết đều có hình dáng bằng phẳng, bên ngoài còn gói bằng giấy gói quà, buộc ruy băng giống như quà được người nào đó cẩn thận chuẩn bị.

 

Cô trố mắt nhìn rồi ngồi dậy.

 

Thận trọng và không thể tin được hỏi: “Đây là… cho tớ sao?”

 

Lục Thành thờ ơ nhướng mày: “Ừm.”

 

Bỗng nhiên Lâm Tuế Tuế cảm thấy như trong mơ.

 

Lục Thành có ý gì vậy ta?

 

Vì sao lại tặng cô nhiều quà như vậy?

 

Chẳng lẽ… Chẳng lẽ…

 

Chẳng lẽ giống như suy nghĩ của cô, thậm chí cô cũng không dám nghĩ tới, đè chặt nó xuống đáy lòng, giống như một giấc mộng hoang đường.

 

Nếu nói bất kì chuyện gì cũng có thể trở thành phép lạ.

 

Chắc chắn là, tớ thích cậu, cậu cũng thích tớ.

 

Điều này có khả năng không?

 

Cô không thể không nhìn chằm vào Lục Thành.

 

Lục Thành không nhận ra sự chờ mong của cô thiếu nữ, lười biếng nói chuyện: “Buổi sáng không nên tháo tóc cậu, cậu cứ ăn kẹo và chocolate này đi.”

 

Kẹo?

 

Chocolate?

 

Lâm Tuế Tuế còn chưa hỏi, Dư Tinh Đa đã nghiêng người về phía trước chủ động giải thích thắc mắc của cô.

 

“Em gái đừng khách sáo nha, đều là mấy cô gái thích anh cậu đưa tới đây, để xem… À, hình như là quà Giáng sinh thì phải? Dù sao một năm bốn mùa các cô kia đều tặng hết, nếu cậu không ăn thì vứt thùng rác, đừng có gánh nặng.”

 

Cậu ta cười “He he” vài tiếng rồi bổ sung một câu: “Anh cậu muốn dỗ dành cậu vui vẻ đấy.”

 

“...”

 

Cô hiểu ngay lập tức.

 

Rất có thể, sau khi tin Lục Thành chia tay với Tô Như Tuyết, không có cái nhìn chằm chằm lu dấm của Tô Như Tuyết, mấy cô gái bắt đầu ngo ngoe rục rịch và gửi đủ thứ quà tặng.

 

Anh mang tới tặng cô, xem như là mượn hoa cúng Phật* sao?

 

*Câu này có nghĩa là mượn hoa của người khác dâng cúng Phật. Câu này có hai ý, ý xấu là chê bai tham lam, xảo quyệt, ý tốt là chỉ sự khiêm tốn, không muốn lấy tất cả công về mình.

 

Từ buổi sáng, khi Lâm Tuế Tuế tình cờ nghe chuyện Lục Thành mắc bệnh tim thì đã thầm thề, tuyệt đối sẽ không bao giờ hiểu lầm bất kì sự thiên vị nào của anh nữa, sẽ không rung động mà không được phép nữa.

 

Lục Thành quá tốt quá tốt.

 

Tốt đến mức cô ảo tưởng.

 

Nhưng chắc chắn anh không ngờ rằng một số hành động ngẫu nhiên của mình lại khiến cô nghĩ về anh như vậy.

 

Lâm Tuế Tuế đã nghiền ngẫm các hoạt động tâm lý của Lục Thành, nhưng cô vẫn không thể ngăn được trái tim mình.

 

Chỉ có thể ngây ngốc nhảy xuống vực sâu ngàn trượng.

 

……

 

Nửa ngày không thấy ai nói chuyện.

 

Lục Thành liếc vẻ mặt của cô, nhíu mày: “Không thích sao?”

 

Lâm Tuế Tuế tỉnh dậy sau cơn ngây người, vội vàng lắc đầu: “Thích. Nhưng mà… Dù sao đây cũng là quà người ta tặng cậu…”

 

Mỗi một món quà đều là tấm lòng của một cô gái.

 

Gọi là “bạn bè” thì làm sao buông tay giẫm đạp chứ.

 

Chuyện bạn gái mới cũng không biết là thật hay giả…

 

Lục Thành: “Không sao, ăn đi. Nếu có tấm thiệp thì vứt đi.”

 

Lâm Tuế Tuế do dự một lát.

 

“Cảm ơn nhé.”

 

Cuối cùng, cô cẩn thận cất những hộp chocolate đi.

 

Lục Thành ngăn lại, chỉ đạo: “Mở một hộp đi.”

 

Cô nghe lời làm theo, mở hộp giấy trên cùng.

 

Bên trong là một hộp Ferrero, tám viên.

 

Ngoài ra còn có tấm thiệp nhỏ nhét trong hộp.

 

Lục Thành dùng hai ngón tay cầm tấm thiệp rồi ném nó vào thùng rác.

 

Tiếp tục chỉ đạo: “Ăn một viên đi.”

 

Lâm Tuế Tuế ngoan ngoãn làm theo.

 

Viên kẹo Ferrero rất to, nhét hẳn vào trong miệng làm hai má phồng lên phúng phính, khi nhai trông càng ngớ ngẩn ngơ ngác.

 

Lục Thành cười cười.

 

Cô bé ủ rũ cả ngày, không biết lúc sáng bị mắng té tát như thế nào rồi.

 

Tuy điểm không cao nhưng cô vẫn mỉm cười dịu dàng, có thể khiến người ta cảm thấy vui vẻ hơn.

 

Sau đó, anh mới tìm cớ chọc cô bé một chút.

 

Vốn muốn xuống canteen mua đồ ngọt - Mấy cô bé đều thích mấy thứ đó mà, nhưng tìm mãi cũng không thấy cái nào ngon, trong tay cũng không có thứ gì nên tạm thời chỉ nghĩ ra cách này.

 

Mắt thấy Lâm Tuế Tuế lấy sách giáo khoa của mình ra như thường lệ và bắt đầu xem lại.

 

Chậc.

 

Ngoan quá.

 

Ngoan đến muốn mạng người ta luôn.

 

Bỗng dưng Lục Thành cảm thấy, có lẽ khi mình ngủ trưa, sẽ ngủ yên bình một chút.

 

Thế mà âm thanh lật sách cũng khiến người ta cảm thấy nhẹ nhàng.

 


 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)