TÌM NHANH
[FULL _FREE]_KỀ BÊN SÓI
Tác giả: Ngôn
View: 2.482
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 38: Rượu
Upload by Tinh Nguyệt
Upload by Tinh Nguyệt
Upload by Tinh Nguyệt
Upload by Tinh Nguyệt
Upload by Tinh Nguyệt
Upload by Tinh Nguyệt
Upload by Tinh Nguyệt
Upload by Tinh Nguyệt
Upload by Tinh Nguyệt
Upload by Tinh Nguyệt
Upload by Tinh Nguyệt
Upload by Tinh Nguyệt
Upload by Tinh Nguyệt
Upload by Tinh Nguyệt

Chiếu Dã đầy mệt mỏi đi vào nhà, mang theo hơi lạnh của gió đêm.

 

Tay anh cầm hai món bánh ngọt, chỉ bởi vì sau khi Di Di ăn tối xong thuận miệng nói một câu, anh không nói hai lời lập tức đi đến trung tâm thành phố mua, hơn nữa còn không muốn Di Di đi cùng.

 

"Cảm ơn Chiếu Dã." Ánh mắt Di Di phát sáng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Chiếu Dã nhíu mày: "Nói cảm ơn với anh?"

 

Di Di hỏi: "Vậy em phải nói gì?"

 

Chiếu Dã để bánh ngọt xuống, anh cười nói: "Không bằng đến hôn anh một cái."

 

Di Di nhảy bổ vào lòng Chiếu Dã như một chú chim, Chiếu Dã ngạc nhiên lùi về phía sau nửa bước, anh vịn vào bàn để đứng vững.

 

Di Di vịn vào vai Chiếu Dã, đôi môi mềm mại đỏ tươi của cô dán lên.

 

Môi Chiếu Dã rất lạnh, thế nhưng không sao, cô sửa ấm giúp anh là được rồi.

 

Di Di hôn lung tung, họ từng hôn môi rất nhiều lần, nhưng đều là Chiếu Dã làm chủ, cô vẫn không thể học theo được.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lần này Chiếu Dã cố tình không đáp lại, mắt có ý cười nhìn cô.

 

Di Di cảm thấy hành động đó như thể châm biếm cô vậy.

 

Có câu là 'Thà chết sĩ còn hơn sống nhục.', cô không thể để Chiếu Dã xem thường cô về phương diện này được!

 

Di Di tiếp tục dán lên, tiếp tục cọ, răng nanh khẽ cắn đôi môi cánh hoa của anh.

 

Cơ thể Chiếu Dã đều cứng, nhưng môi lại mềm khiến người khác rối tinh rối mù. Di Di giống như nếm thử món bánh ngọt, cô cắn đến nghiện.

 

Anh hé miệng, Di Di vui vẻ vươn đầu lưỡi vào, cô học theo cách Chiếu Dã thường làm, liếm dọc theo môi anh một lượt, sau đó thâm nhập vào lãnh địa của anh.

 

Ánh mắt Chiếu Dã thay đổi.

 

Di Di không nhìn thấy, tay cô cởi áo khoác của anh, sờ mó lung tung bên trong.

 

Cô mặc đồ ngủ mỏng manh, cố ý đè ngực vào Chiếu Dã, giống như đang chơi trò chơi lò xo.

 

Dù sao cô cũng có dì cả là bùa hộ mệnh, Chiếu Dã không thể muốn cô được, Di Di khẽ hôn anh, chơi vui vẻ không hề sợ chết.

 

Làm xong hết thảy, cô còn cầm lấy bánh ngọt định chuồn đi.

 

Nhưng lại bị Chiếu Dã nhanh tay nhanh mắt túm lấy cánh tay, anh đẩy mạnh cô vào phòng ngủ, hai người cùng ngã xuống giường.

 

"Trêu ghẹo xong thì bỏ chạy? Hả?" Âm cuối anh nói cao hơn.

 

Di Di vô tội, chớp mắt nhìn anh, cô cười ha ha: "Anh nói em hôn anh để cảm ơn anh mua bánh ngọt cho em. Chiếu Dã tốt nhất, anh để em ăn một miếng nào."

 

Chiếu Dã cởi dây lưng, anh kéo tay Di Di vào trong quần anh, Chiếu Dã hôn cô, nói: "Làm cho anh bắn, em mới được anh."

 

"Vô liêm sỉ!" Di Di mắng anh.

 

"Di Di tốt nhất." Chiếu Dã bắt chước cách nói chuyện của cô.

 

"Vậy anh mau buông tay em ra trước, anh nắm chặt đau chết mất." Di Di miễn cưỡng đồng ý.

 

"Anh sai rồi." Chiếu Dã nói không hề có thành ý, anh tự cởi quần mình ra, tựa vào đầu giường, bày ra tư thế xin mời.

 

Mặt Di Di đỏ bừng, cô dịch chuyển về phía Chiếu Dã với tốc độ như rùa.

 

Chiếu Dã nhẹ nhàng trêu chọc nói: "Thảo nào rùa lại chạy thắng thỏ."

 

Di Di nhìn Chiếu Dã đầy tức giận, cô vươn móng vuốt về phía anh, quỳ gối bên cạnh chân anh.

 

Cuộc chiến về tôn nghiêm, không thể để thua được!

 

Tay cô chạm vào mép quần lót, kéo mạnh nó xuống, vật kia lập tức bật ra, bật vào cổ tay trắng nõn của Di Di.

 

"..."

 

Sự can đảm cố gắng mới khơi dậy được bỗng biến mất hết trong nháy mắt, tay cô run rẩy, cô nghĩ thầm rằng rùa thắng thì kệ rùa thắng đi...

 

Cô cúi đầu cầm lấy côn thịt, dưới ánh đèn sáng trưng, vạch đen và tím đan xen với nhau hiện ra rất rõ ràng.

 

Di Di thấy vậy thì hoảng sợ, cả người đều giật giật, vật thể trong tay lại lớn hơn.

 

Di Di hơi hồi hộp, còn thân dưới của Chiếu Dã thì đau đớn bởi vì bị nắm chặt, nhưng cô không mở miệng nhắc nhở, anh thích bị cô nắm chặt như vậy.

 

Cô bất động, Chiếu Dã đang chịu đựng nói: "Em như vậy anh sẽ không bắn được."

 

"Anh chờ em một chút."

 

Di Di chạy ra ngoài, ba phút sau thì cô quay về.

 

Cô choáng váng nhìn Chiếu Dã, đôi mắt cô đỏ hoe, cô còn nấc lên vài cái.

 

Chiếu Dã ngửi thấy mùi rượu, rồi anh lại nhìn ánh mắt mờ mịt của Di Di, đây là uống bao nhiêu...

 

Di Di chỉ uống nửa chai, cô như được tăng thêm sức mạnh, rất sảng khoái, cũng không đến mức say thật.

 

Người rụt rè uống rượu để lấy can đảm, bây giờ cô chỉ muốn đánh nhanh thắng nhanh, cô tấn công ngay lập tức.

 

Di Di cầm lấy gậy thịt của Chiếu Dã, cô tìm kiếm hai bao tinh hoàn phình ra của anh rồi ấn mạnh một cái.

 

"Fuck..." Đây là lần đầu tiên Chiếu Dã chửi thề, suýt nữa thì anh bị cô bẻ gãy.

 

"Hả?" Di Di làm sai, cô mơ mơ màng màng nói xin lỗi: "Rất xin lỗi, rất xin lỗi."

 

"Em xin lỗi…" Cô kéo dài giọng, nhẹ nhàng vuốt ve cây gậy cứng của anh, giống như đang trấn an Tiểu Chiếu Dã.

 

Cô sờ khiến Chiếu Dã rất thoải mái, anh kéo người cô xuống hôn, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, anh còn nếm được mùi rượu.

 

Anh đã quên chuyện mình từng kháng cự rượu, anh càn quấy liếm môi cô nhiều lần.

 

Di Di cười ngây ngốc, động tác tay cũng nhanh hơn, cô cũng nói nhiều hơn, cô hỏi anh: "Như vậy được chứ?"

 

Chiếu Dã khẽ hôn cô, giọng khàn khàn nói: "Có thể nhanh chút nữa."

 

Di Di làm theo, cô ngạc nhiên nhận ra thứ lửa nóng trong lòng bàn tay lại thô to hơn, cô bĩu môi nói: "Không cầm được."

 

Chiếu Dã gợi ý: "... Dùng hai tay."

 

"À, đúng vậy!"

 

Hai tay Di Di đều hoạt động, cô di chuyển đến khi cổ tay không còn cảm giác, cô oán giận một câu: "Sao anh còn chưa bắn?"

 

Chiếu Dã hỏi: "Muốn ăn sao?"

 

"Muốn." Di Di tưởng rằng anh hỏi muốn ăn bánh ngọt không, cô trả lời ngay không cần suy nghĩ.

 

Di Di thấy dáng vẻ không đứng đắn của anh mới nhận ra, cô đỏ mặt khiển trách anh: "Ăn cái đầu anh đó!"

 

"Lại đây."

 

Di Di đến gần.

 

Chiếu Dã vén áo ngủ của cô lên, anh ngậm một khối tuyết trắng mềm mại ước chừng một bàn tay vào miệng, tay kia thì nắm lấy tay Di Di cùng di chuyển.

 

"Khẽ, khẽ thôi."

 

Không biết bảo tay anh khẽ thôi, hay bảo miệng anh.

 

Nhưng thế nào đi chăng nữa, Chiếu Dã cũng sẽ không nhẹ nhàng lại. Ngược lại, anh dần tăng thêm lực, mút viên đậu đỏ ướt đẫm.

 

"Đau." Đầu vú của Di Di run rẩy, tay vô thức siết chặt.

 

Linh hồn của Chiếu Dã như sắp bay ra khỏi cơ thể, tay trượt lên trượt xuống nhanh chóng thêm mấy chục lần, cuối cùng chất lỏng trắng đục cũng bắn ra tay cô.

 

Di Di thấy thỏa mãn khi đã làm xong việc, cô nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh rửa tay để chuẩn bị ăn bánh ngọt.

 

Chiếu Dã nhìn chằm chằm bóng lưng cô, anh có hơi đăm chiêu nghĩ: Rượu quả thật là một thứ đồ tốt.


 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)