TÌM NHANH
HÔM NAY VỢ KIẾM CHUYỆN VỚI ANH CHƯA?
Tác giả: Điềm Nhu
View: 8.120
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 6: CHÚNG TA
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min

Edit:Min

"Chậc chậc, nói thật dễ nghe, đây chính là tài sản trước hôn nhân, chẳng liên quan đến em." Kiều Dư An cũng không ngu ngốc đến nỗi đàn ông nói cái gì liền tin cái đó: "Nhưng mà, vẫn là cám ơn anh, nhìn cũng không tệ lắm."

Dù sao cô cũng không bỏ ra đồng nào, không phải là ở không đó sao, cũng không tệ.

Giang Mộ Trì nghe vậy cười nhạo một tiếng: "Cũng không phải cái gì em cũng đều không hiểu." Sự khôn khéo này, làm gì giống như lời đồn bên ngoài kia.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Kiều Dư An lườm anh một cái: "Em đương nhiên không có ngu như vậy."

"Ừm, đi thôi, vào xem." Không ngốc là được.

Từ bên phải nhà để xe đi vào là một cái lối nhỏ, xe vào không được, nhưng xe điện thì có thể.

"Bên này đều là nhà của anh?" Kiều Dư An nhìn thoáng qua, lớn hơn Kiều gia một chút, chỉ có hai người ở dường như có chút lãng phí.

"Là nhà chúng ta." Giang Mộ Trì uốn nắn cô: "Nếu em hài lòng thì ở nơi này, không hài lòng cũng còn có chỗ khác."

"Được được, nhà chúng ta, anh cũng quá so đo đi." Kiều Dư An bĩu môi, người đàn ông này dường như đang biểu thị công khai quyền chiếm hữu, thoáng có chút bá đạo.

"Tôi là sợ em không quen với thân phận này, cha mẹ sẽ không ở chung với chúng ta, em chuyển tới tôi sẽ thuê thêm mấy người làm, chỉ hai người chúng ta ở nơi này."

"Chỗ ở lớn như thế, chỉ hai chúng ta?" Quả nhiên là phú hào!

“Nếu em chê hai người quá cô đơn, chúng ta cũng có thể sớm sinh đứa nhỏ, có nhỏ nơi này sẽ náo nhiệt."

"Xì…" Kiều Dư An run lên một hồi, nhìn Giang Mộ Trì như nhìn quái vật: "Em không muốn có con nhanh như vậy, anh sẽ không bức ép em chứ?" Mới kết hôn liền muốn sinh con, đây chẳng phải là từ một cái hố này rơi vào một hố khác sao?

"Sẽ không, lúc em muốn thì nói." Giang Mộ Trì để tay lên, khóa vân tay liền mở ra: "Tới đây, tôi lưu vân tay của em vào."

Kiều Dư An đi qua, Giang Mộ Trì nắm chặt đầu ngón tay của cô nhấn vào chỗ nhận diện, đây là lần đầu tiên hai người nắm tay, hình như tay Giang Mộ Trì nóng hơn cô rất nhiều.

Sau khi Giang Mộ Trì lưu xong, nhìn thoáng qua đầu ngón tay của cô rồi buông xuống: "Được rồi."

"Vâng, có chìa khóa không?" Kiều Dư An đi vào, bên trong rất rộng rãi, cũng rất sáng, đây là một căn phòng ngoài cùng của tòa nhà, bên ngoài chính là biển, cho nên ánh sáng vô cùng tốt.

"Có một chiếc dự bị, ở chỗ của tôi."

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Được rồi, biết." Kiều Dư An nhìn thấy trên vách tường treo mấy bức ảnh chụp sông núi, nhất thời kinh ngạc: "Đây là tác phẩm của Vân tiền bối?"

Giang Mộ Trì nhíu mày cười khẽ: "Ừm, thế mà em còn hiểu ảnh chụp, nhìn một chút liền có thể nhìn ra?"

"Anh đang xem nhẹ em sao, tác phẩm của Vân tiền bối em đều biết, quay chụp ở nơi nào em cũng đều biết, tấm thác nước này là ở Tứ Xuyên, tấm biển mây này ở Vân Quý, tấm hải âu này là chụp ở Vân Thành, còn có cái kia..."

Kiều Dư An thuộc như lòng bàn tay, nói từng cái, thậm chí có thể nói ra linh cảm cùng hy vọng trong những bức ảnh đó, Giang Mộ Trì yên lặng nhìn cô, giống như biết phát sáng, trong mắt tràn đầy sự hân hoan, giống như là con nít nhìn thấy kẹo que.

Kiều Dư An kể xong, quay đầu lại phát hiện Giang Mộ Trì lẳng lặng vừa dựa vào tường vừa nghe, một chút không kiên nhẫn cũng không có, lập tức có chút ngượng ngùng vuốt vuốt mái tóc: "Có phải em quá nhiều lời rồi không? Hình như có một chút như vậy, ngại quá." Kiều Dư An nghiêng người sang vỗ vỗ miệng, cô vừa nhìn thấy bức ảnh liền nói nhiều không ngừng, nói nhiều bản tính cũng bại lộ.

"Sẽ không, em rất chuyên nghiệp, nói rất hay." Giang Mộ Trì lộ ra mỉm cười tán thưởng, anh có thể treo mấy tấm tác phẩm ở chỗ này, cũng là có chút thưởng thức, nhưng không có nghĩ đến còn biết thưởng thức hơn anh, cũng càng chuyên nghiệp hơn, nói một cách rõ ràng rành mạch, cô như vậy, giống hình tượng “nữ hoàng ăn chơi” trong lời người khác nói sao?

"Hì hì, cảm ơn, vậy chúng ta lên lầu xem một chút đi." Kiều Dư An vẫn là lần đầu được khích lệ như thế, đột nhiên có chút xíu ngại ngùng, trước đó cô và một đối tượng xem mắt mẹ cô giới thiệu đi xem triển lãm ảnh, kết quả người kia nửa đường bỏ về, cô ở đó đợi anh ta một giờ, sau chuyện này khiến cô không dám lộ ra bản tính thích ảnh chụp với người đi xem mắt nữa.

Ai biết, Giang Mộ Trì nhìn như không thú vị, thế mà lại thích ảnh chụp của tiền bối mà cô thích nhất.

Giang Mộ Trì đi theo ở phía sau, luôn cảm thấy bóng lưng của cô mang theo chút chạy trối chết.

"Lầu ba là phòng ngủ chính, lầu hai có một phòng nghỉ, đi xem một chút?"

"Được."

Giang Mộ Trì đẩy cửa phòng nghỉ ra, để cô vào trước, Kiều Dư An mới xoay người, liền bị chấn động, hai mặt đều là kính, màn cửa kéo ra, ngồi ở bên cạnh liền có thể trông thấy phía ngoài biển cả, còn có chim biển bay lượn qua lại.

"Trời móe, cũng quá đẹp đi!" Kiều Dư An chạy chậm qua, cái loại kích thích thì giác này quá mãnh liệt đi mà, cũng không phải chưa từng nhìn chỗ đẹp hơn, nhưng đây là ở trong nhà, ngẫm lại mỗi ngày chân không bước ra khỏi nhà, mở to mắt liền có thể trông thấy biển cả, hơn nữa còn là hai mặt kính, ánh sáng đẹp đến mức như đang ở dưới mặt trời, ở chỗ này còn có thể nghe thấy sóng biển đập vào bờ, đơn giản chính là hưởng thụ.

Giang Mộ Trì đi theo đằng sau, thật hài lòng về biểu cảm của Kiều Dư An, nhưng mà: "Đã nói không được nói tục." Giang Mộ Trì liếc nhìn cô.

Kiều Dư An giống như đột nhiên nghẹn ngào che miệng lại, vừa rồi quá quá khích động, sau vài giây đồng hồ, Kiều Dư An làm một cái mặt quỷ, cười hì hì chạy ra: "Biết rồi, về sau không nói trước mặt anh."

Giang Mộ Trì không thích nghe lời thô tục cũng là có thể hiểu, dù sao từ nhỏ đến lớn hẳn là cũng không người nào dám ở trước mặt anh nói thô tục đi, nếu không thích, vậy cô liền tôn trọng anh một chút, không nói trước mặt anh là được.

Lên tầng cao nhất, Kiều Dư An mới chính thức thấy rõ ràng mảnh đất này, biệt thự nằm ở vịnh Repulse, giống như là một góc kéo dài từ mặt đất, ba căn biệt thự liền chiếm một góc này, cho nên bên này là bãi biển riêng, cũng tương đối dễ quản lý, thật thật lớn.

"Giang Mộ Trì, nếu như chúng ta ở nhà này, khoảng cách đến bãi đỗ xe có phải có chút xa hay không? Mỗi ngày đi đường khá mệt."

Giang Mộ Trì sửng sốt một chút, đã rất lâu rất lâu không nghe thấy có người gọi đầy đủ anh tên, dường như anh cũng quên tên của mình.

Sau đó hững hờ tới gần Kiều Dư An: "Nếu em là không thích, có thể cải biến một chút."

"Không cần không cần, em có con lừa nhỏ, em có thể để con lừa nhỏ ở nhà xe, sau khi xuống xe cưỡi con lừa nhỏ về nhà."

Gió trên mái nhà thật to, tóc dài màu nâu của cô bị thổi tới bờ vai Giang Mộ Trì, Giang Mộ Trì nhìn thoáng qua, mặt mày ôn nhu, nghe cô nói lại không hiểu: "Con lừa nhỏ là cái gì?"

Kiều Dư An nhíu mày nhìn anh một cái, gặp quỷ: "Điều này cũng không biết? Giang tổng cũng quá không biết thường thức đi? Con lừa nhỏ chính là xe điện, em có một chiếc xe điện màu hồng, còn có một chiếc xe điện màu lam, như vậy, màu lam liền để anh cưỡi." Kiều Dư An vô cùng hào phóng mở miệng.

"Tôi sẽ không cưỡi." Giang Mộ Trì chưa từng dùng xe điện, từ nhỏ đến lớn đi ra ngoài cũng có người đưa đón, sau khi trưởng thành tự mình mua xe, lại càng không có cơ hội tiếp xúc.

"Không phải chứ ha ha ha, anh thế mà không biết cưỡi xe điện?" Kiều Dư An tựa ở trên lan can cười to, trên thế giới này thế mà còn có người không biết cưỡi con lừa nhỏ, suy nghĩ nửa ngày, lại nghĩ tới tính cách của Giang Mộ Trì, liền cũng bình thường trở lại: "Được rồi, không có việc gì, em sẽ không kỳ thị anh, em sẽ dạy anh."

Kiều Dư An nháy mắt mấy cái, một bộ dáng lão đại gia vỗ vỗ bờ vai của anh, ngược lại là rất muốn sờ đầu của anh, đáng tiếc không đủ cao.

"Anh yên tâm, rất dễ học, đi theo em, mang anh tung tăng dạo phố." Ban đêm cưỡi con lừa nhỏ đi ra ngoài hóng gió biển ăn đồ nướng uống bia không phải quá thoải mái ư!

Giang Mộ Trì liếc qua cái tay khoác lên trên bả vai anh, móng tay vẫn là màu đỏ, ngón tay mềm mại, để anh liên tưởng tới búp măng, hầu kết nhấp nhô lên xuống, tiếng nói thay đổi: "Được."

Gió lớn như vậy, Kiều Dư An không có phát hiện cái gì khác thường, còn đang âm thầm vui thế mà cũng có thứ Giang Mộ Trì không biết, xem ra cũng không phải cái gì cũng biết nha.

"Đi thôi, xuống dưới, bên này gió quá lớn, tóc em loạn hết cả lên rồi." Kiều Dư An cảm thấy giờ phút này khẳng định mình giống một người điên.

Từ biệt thự ra, Kiều Dư An lại đi trên bờ cát một vòng, vừa vặn mang giày sandal, vất giày lên liền xông ra, hận không thể tiếp xúc thân mật cùng hải âu, Giang Mộ Trì mang giày da, đứng tại chỗ chờ đợi.

Nhìn Kiều Dư An chơi vui, nụ cười tùy ý, trong lúc bất tri bất giác, anh cũng bị lộ ra nụ cười, ở cùng với Kiều Dư An, tâm tình luôn luôn vô cùng tốt, không hề cảm giác cuộc sống ngột ngạt, giống như là đóng chặt cửa sổ gian phòng đột nhiên mở cửa sổ ra, ngoài cửa sổ một cỗ gió xuân thổi vào, thổi vào trong lòng, cắm rễ sinh trưởng.

Ngay cả chính Giang Mộ Trì đều không có phát hiện, nụ cười mấy ngày nay cộng lại còn nhiều hơn trước đây.

Nhìn lên sắc trời cũng không sớm, Kiều Dư An có chừng có mực, chơi một hồi liền trở lại, tâm tình vô cùng tốt: "Đi thôi, đói bụng, chúng ta đi ăn cơm, em phát hiện bãi cát bên này vô cùng sạch sẽ, đi chân trần giẫm lên hạt cát mềm mại, cũng không có những vật khác."

"Bên này có người chuyên quét dọn, vậy em cảm thấy phòng này thế nào, hài lòng không?"

"Rất tốt, vậy cái này đi, em chơi rất vui vẻ." Kiều Dư An vốn cũng không phải là một người bắt bẻ, có người sắp xếp xong xuôi vậy cũng không kén cá chọn canh.

"Được." Giang Mộ Trì mang Kiều Dư An đi ăn cơm, lúc lên xe, Giang Mộ Trì rất tự nhiên mở cửa xe cho Kiều Dư An: "Cảm ơn."

Kiều Dư An cúi đầu ngồi vào, tính toán ra, hai người cũng quen biết ba ngày đi, nhưng là giống như đã rất quen thuộc, quan hệ của hai người cũng xem như là một trong những quan hệ khắng khít nhất trên thế gian, xem ra hai ngày này, không có chút nào hối hận, Giang Mộ Trì làm người cũng không tệ lắm, ga lăng lễ phép, mặc dù khuyết điểm nho nhỏ là không biết cưỡi con lừa nhỏ, nhưng cũng có thể học.

Ăn cơm xong đưa người về, mẹ Kiều ở phòng khách chờ, thấy cô mặc áo thun quần đùi sandal, kém một chút xông qua: "Con ăn mặc như vậy ra ngoài hẹn hò với A Trì?"

"Không phải hẹn hò, anh ấy đưa con đi xem phòng, cách ăn mặc này có cái gì không tốt sao?" Kiều Dư An nhìn trên nhìn dưới một chút, một năm bốn mùa ở Vân Thành đều nóng, một năm bốn mùa cô vẫn là cách ăn mặc này, không thay đổi.

"Đó cũng là lần đầu tiên ra ngoài, con có thể thục nữ một chút hay không, mua cho con nhiều váy như vậy đều uổng phí tiền của mẹ." Cái tính quan tâm lo lắng của mẹ Kiều, nghĩ rằng với tính cách của A Trì làm sao sẽ thích con gái ăn mặc thô thiển như vậy.

"Con cũng cảm thấy vậy, cho nên mẹ già lần sau cũng đừng mua, có tiền còn không bằng trực tiếp chuyển cho con." Kiều Dư An rất tán thành, kỳ thật váy cô cũng mặc, chỉ là những cái mẹ già mua trên cơ bản cô sẽ không mặc, cảm giác quá mức long trọng, không thích hợp đi ra ngoài, quá trói buộc.

"Con nhóc ranh này, muốn tức chết mẹ." Mắt nhìn Mẹ Kiều lấy lại muốn tìm chổi lông gà, Kiều Dư An trực tiếp vọt qua: "Mẹ già thân yêu của con, con lên lầu đi ngủ, ngủ ngon." Sau đó chạy mất.

Mẹ Kiều nghĩ thầm gả đi cũng tốt, với tình trạng này, sớm muộn gì bà cũng sẽ bị tức chết.

Xem phòng rồi, lại không làm hôn lễ, áo cưới gì đó cũng không cần, việc này cũng liền đơn giản hơn, một tuần sau có một ngày tốt, hai nhà liền đặt trước ngày hôm đó mời khách ăn cơm, ngay cả cái này Kiều Dư An cũng ngại phiền phức, nhưng mà dù sao cũng đơn giản hơn hôn lễ rất nhiều.

Buổi sáng đồ của Kiều Dư An được dời đi qua nhà mới, nhưng mà trong phòng vẫn có rất nhiều đồ, rất nhiều thứ đều mua mới, nên đồ trong phòng của cô ở Kiều gia vẫn tràn đầy, mẹ Kiều nói gian phòng này giữ lại cho cô, lúc nào trở về đều được, dù sao cũng cùng trong một thành phố, lái xe nửa giờ là được.

Ban đêm ăn yến tiệc, Kiều Dư An lên xe Giang Mộ Trì, hai người trở về biệt thự vịnh Repulse, lúc sắp đến nhà cô nghĩ, hôm nay có phải cũng coi như là "đêm động phòng hoa chúc" không?

Tác giả có lời muốn nói: Khụ khụ, cũng được.

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)