TÌM NHANH
HOA HỒNG KHÔNG TÀN ÚA
View: 542
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 12: Quán cà phê
Upload by Roja
Upload by Roja
Upload by Roja
Upload by Roja
Upload by Roja
Upload by Roja
Upload by Roja
Upload by Roja
Upload by Roja
Upload by Roja
Upload by Roja
Upload by Roja
Upload by Roja
Upload by Roja

[Muốn làm thân với tôi?]

 

Phía bên kia, Cố Dao Tri đang ôm gối ôm trong lòng, ngồi tựa vào thành giường, sau khi nhắn hai tin này cô mới bất giác nhận ra giờ đã khuya.

 

Cô cứ tưởng muộn thế này rồi, có lẽ Chu Hạ sẽ không đọc tin nhắn.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Nào ngờ mấy giây sau, cô đã nhận được tin nhắn trả lời.

 

Cô cầm điện thoại lên, nhìn chằm chằm vào hàng chữ cuối cùng mà mình gửi đi, tuy sẽ bị coi là nói xấu sếp người ta nhưng cô thực sự không tìm được lý do nào khác.

 

Dù sao lúc ở KTV tối nay, thỉnh thoảng Đường Nam cũng nói chuyện với Bùi Trì, thái độ trả lời của anh vẫn khá ôn hòa nhưng khi anh tình cờ nhìn về phía cô thì lạnh lùng không sao kể xiết.

 

Cố Dao Tri cảm thấy không nên bàn chuyện ở công ty thì hơn, đỡ phải gặp Bùi Trì.

 

Chắc anh cũng không muốn gặp lại cô.

 

“...”

 

Cô chờ một lát, tin nhắn trả lời xuất hiện trong khung chat, lời ít ý nhiều.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Mười giờ sáng.”

 

Cô mỉm cười, lập tức nhắn lại: “Vâng.”

 

Sáng sớm hôm sau, ánh nắng xuyên qua khe hở của rèm cửa chiếu vào phòng, sau khi rời giường, Cố Dao Tri trang điểm nhẹ rồi ra ngoài.

 

Vào tháng năm, nhiệt độ ở thành phố Lăng tăng rất nhanh, còn chưa vào hè mà không khí đã hơi nóng bức rồi.

 

Cô đã xem dự báo thời tiết, hôm nay cô mặc một chiếc váy sơ mi màu trắng chiết eo, cổ áo hơi mở để lộ xương quai xanh xinh đẹp, tóc buộc đuôi ngựa hơi cao, trông vừa nhẹ nhàng vừa thoải mái, rất thích hợp với thời tiết này.

 

Đến cửa khu dân cư, cô giơ tay vẫy taxi.

 

Sau khi xe dừng, cô phát hiện bên cạnh cô có một anh chàng trông như sinh viên cũng vẫy xe cùng một lúc với cô.

 

Taxi vừa khéo đỗ lại giữa hai người, chàng trai kia giật mình nhìn về phía cô, cậu ta hơi lắp bắp bảo: “Chị... Chị lên xe trước đi.”

 

Cố Dao Tri có hẹn nên gật đầu với cậu ta rồi lên xe.

 

Cô vừa lên xe, chàng trai kia bỗng giữ cửa xe, cúi xuống hỏi: “Cho em hỏi chị đi đâu thế ạ? Nếu tiện đường...”

 

Cố Dao Tri nói địa chỉ cho cậu ta biết, sau khi nghe xong, cậu ta khẽ cắn môi dưới: “Vậy thôi ạ.”

 

Sau khi xe nổ máy, tài xế là một người đàn ông trung niên, ông ấy nhìn người ngồi ở ghế sau qua gương chiếu hậu, cười ha ha hỏi: “Cô là người địa phương à.”

 

Cố Dao Tri mỉm cười: “Là người bản địa ạ.”

 

“Tôi cũng đoán thế.” Tài xế nói bằng giọng đắc ý: “Chỉ khí hậu của thành phố Lăng chúng ta mới nuôi dưỡng được cô gái xinh đẹp như thế thôi.”

 

Cố Dao Tri mỉm cười, cúi đầu xem đồng hồ.

 

Cùng lúc đó, trong văn phòng quản lý ở công ty triển lãm.

 

Chu Hạ nhận được một tập tài liệu về triển lãm tranh.

 

Bùi Trì nhìn màn hình laptop, ngón tay lướt trên bàn phím: “Quán cà phê dưới tầng, mười giờ, nói chuyện với cô ấy về một số vấn đề liên quan tới triển lãm tranh.”

 

Chu Hạ thoáng sửng sốt, trả lời: “Vâng ạ.”

 

...

 

Khi Cố Dao Tri đến quán cà phê, Chu Hạ vẫn chưa tới.

 

Cô gọi hai cốc cà phê, chọn một chỗ sáng sủa cạnh cửa sổ và ngồi xuống chờ.

 

Mười phút sau, Chu Hạ bước vào quán cà phê.

 

“Cô chờ lâu không, cô Cố.”

 

“Không đâu, tôi cũng vừa đến thôi.” Cố Dao Tri ôn hòa nói: “Không biết giám đốc Chu thích uống gì, tôi đã gọi loại cà phê “tủ” của quán rồi đấy.”

 

“Cảm ơn.” Chu Hạ ngồi xuống, mỉm cười: “Tôi lớn hơn cô một chút, hay cô gọi tôi là chị Chu Hạ đi, sau này chúng ta vẫn phải thường xuyên gặp nhau, không cần phải quá khách sáo.”

 

“Vâng, vậy chị Chu Hạ gọi em là Tiểu Cố là được rồi.”

 

Chu Hạ cúi đầu lấy tài liệu ra khỏi túi, thật ra cô ấy đang thấy hơi lạ, tại sao Cố Dao Tri lại liên lạc với sếp chứ không liên lạc trực tiếp với cô ấy.

 

Cô ấy nghĩ ngợi rồi cũng không hỏi nhiều, chỉ giở tài liệu ra rồi hỏi: “Em có câu hỏi về chủ đề của triển lãm tranh đúng không?”

 

Cố Dao Tri gật đầu: “Vâng ạ.”

 

Hai người nói về triển lãm tranh một lát, sau khi giải quyết tường tận những chỗ có vấn đề, Chu Hạ chỉnh lại tập tài liệu, nhìn Cố Dao Tri, ngập ngừng: “Tiểu Cố, thật ra chị có chuyện này muốn nhờ em nhưng sợ làm phiền em sáng tác nên không liên lạc với em.”

 

Cố Dao Tri ngước mắt lên: “Chuyện gì thế ạ?”

 

Chu Hạ không vòng vo, nói thẳng: “Thật ra đây là chuyện liên quan tới con gái chị, con bé rất có năng khiếu vẽ, năm nay con bé đã lên cấp hai, chị nhớ em cũng theo học ông Chung Hoài Lễ ở độ tuổi đó nên chị nghĩ đã đến lúc tìm thầy cho con bé rồi.”

 

Nghe thấy thế, Cố Dao Tri cũng hiểu đại khái ý của Chu Hạ, cô mỉm cười: “Chị Chu Hạ muốn cho con theo học thầy em đúng không.”

 

Chu Hạ mím môi, cười: “Đúng thế. Nhưng chị biết với danh tiếng của ông Chung bây giờ, có quá nhiều trẻ con muốn theo học. Hôm nay chị mở lời với Tiểu Cố vì muốn nhờ em giúp đỡ, để ông Chung xem tranh của con gái chị, về phần sau đó... Thì xem ý của ông Chung, em xem...”

 

Cố Dao Tri không hề do dự: “Được ạ, chị Chu Hạ.”

 

Chu Hạ mừng rỡ: “Vậy tốt quá, cảm ơn em, hôm nào chị mời em bữa cơm nhé.”

 

“Không có gì đâu ạ, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.” Cố Dao Tri nghĩ ngợi rồi đáp: “Thầy em rảnh vào sáng thứ bảy, chị có thể đến văn phòng vào lúc đó.”

 

Chu Hạ vội đồng ý, trong công ty còn có việc, sau khi hẹn thời gian gặp xong cô ấy bèn về công ty trước.

 

Khi sắp đi, Cố Dao Tri nhận được cuộc gọi từ Đường Nam, biết cô đang ở gần công ty Bùi Trì, vừa hay Đường Nam đang ra ngoài gặp khách hàng ở gần đó nên cô ấy hẹn cô lát nữa cùng ăn trưa.

 

Đường Nam: “Đúng rồi Cố Cố, cậu mua giúp tớ một cốc cà phê nhé, đêm qua tớ buôn chuyện với bạn trai khuya quá, giờ vẫn buồn ngủ.”

 

Cố Dao Tri: “Được rồi, cậu chờ tớ ở quảng trường đối diện công ty nhé.”

 

Sau khi cúp máy, Cố Dao Tri đến quầy phục vụ mua cà phê, điện thoại cô đổ chuông hai tiếng, là tin nhắn rác, cô vừa đi vừa cúi đầu xóa.

 

Thấy người ở quầy đang xếp hàng, cô đi xuống cuối hàng.

 

Cô vừa đứng lại, một giọng nói hờ hững đã vang lên: “Này, sao lại chen hàng thế?”

 

Cố Dao Tri nghe thấy thế thì ngẩng đầu, ngừng tay lại.

 

Bùi Trì mặc một chiếc áo khoác màu xám cổ đứng, môi mỏng mũi cao, lông mày đậm và sắc, anh như bất ngờ xuất hiện, cứ thế cúi đầu nhìn cô.

 

Đôi mắt anh đen thẳm, phản chiếu bóng dáng cô trong đó.

 

Sau giây phút hoảng hốt, đến khi hoàn hồn lại, Cố Dao Tri vô thức định nói mình không chú ý, lại phát hiện khoảng cách giữa Bùi Trì và người phía trước anh đủ cho hai người đứng, bèn sửa lời: “Khoảng trống ở giữa lớn quá, tôi tưởng anh không xếp hàng.”

 

“...”

 

Có lẽ cũng thấy mình vô lý, anh nhất thời im lặng.

 

Sau đó, Cố Dao Tri nhận thấy Bùi Trì bỗng rời mắt, từ tốn quan sát cô từ trên xuống dưới.

 

Ánh mắt này của anh khiến Cố Dao Tri thấy hơi khó hiểu, cũng hơi mất tự nhiên. Cô không nhịn được mà cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, vẫn chỉnh tề, không có gì bất thường hết.

 

Trong lúc cô đang khó hiểu, Bùi Trì bỗng mỉm cười: “Vậy giờ cô đã thấy tôi đang xếp hàng rồi, sao vẫn chưa đi.”

 

Anh nhướng mày: “Chẳng lẽ cô muốn làm thân với tôi nên cố tình đứng trước tôi à?”

 

“...”

 

Cố Dao Tri cất điện thoại đi: “Không nhé.”

 

Sau đó cô bước ra sau Bùi Trì.

 

Người đàn ông sở hữu thân hình cao lớn, bả vai rộng, chắn hết tầm nhìn của cô. Cố Dao Tri nghiêng đầu, xem lướt qua các nhãn hiệu cà phê phía trên quầy, sau đó rời mắt, nhìn vào gáy Bùi Trì.

 

Đuôi tóc anh được cắt ngắn, đen nhánh gọn gàng, vì da anh trắng nên trông rất sạch sẽ, tỷ lệ đầu và vai của anh gần như hoàn hảo, cô không nhịn được mà nhìn chằm chằm một lát. Sau khi nhận ra hành vi của mình, cô thầm hoảng hốt, vội cụp mắt.

 

Đằng trước không có nhiều người xếp hàng, thoắt cái đã đến Bùi Trì.

 

Anh gọi một cốc cà phê có tên khá đặc biệt, vì nó bị giới hạn về số lượng nên lúc này đã được bán hết.

 

Bùi Trì chống tay lên quầy, ngón tay chỉ vào menu mấy lần, hình như đang phân vân.

 

Giây sau đó, anh bỗng ngước mắt, quay đầu nhìn ra sau rồi bước sang bên cạnh một bước: “Tôi xem lại đã, cô gọi trước đi.”

 

Cố Dao Tri nghe thấy thế thì bước lên hai bước.

 

“Một cốc Latte đá, cảm ơn.”

 

Giọng cô khi nói chuyện rất dịu dàng, khi cô cười khẽ, đường nét ở má và cằm cô trông rất mềm mại, khiến cô gái nhận món không khỏi nhìn cô thêm mấy lần.

 

Vì Bùi Trì vẫn đang đứng cạnh, sau khi gọi món xong, Cố Dao Tri vẫn cụp mắt, nhìn chằm chằm vào menu, không hề nhìn sang bên cạnh.

 

Lúc này, một người mẹ trẻ bế con bước tới bên cô, nói bằng giọng xin lỗi: “Cô ơi, tôi có việc gấp phải đi nhưng con tôi cứ nhất quyết đòi ăn kem ly, tôi có thể gọi trước cô không ạ?”

 

Cố Dao Tri đã gọi món nhưng Bùi Trì thì chưa, cô suy nghĩ rồi nói: “Xin lỗi, trước tôi vẫn còn một người, cô có thể hỏi anh ấy xem sao.”

 

Bùi Trì đang đứng gần như ngay sát bên cô.

 

Đương nhiên anh cũng nghe thấy lời của người mẹ kia, khi cô ấy nhìn sang, Bùi Trì gật đầu đầy thân thiện: “Không thành vấn đề.”

 

Sau khi người mẹ kia gọi một ly kem sữa nguyên chất, cà phê của Cố Dao Tri cũng được làm xong, cô nhận lấy túi, mỉm cười với nhân viên phục vụ theo thói quen rồi quay sang, lập tức đối diện với ánh mắt Bùi Trì.

 

Cô cảm thấy nếu nói tạm biệt với anh thì không phù hợp lắm.

 

Nếu nói bye bye thì lại thân mật quá.

 

Cô nghĩ ngợi rồi dứt khoát nói cảm ơn anh, dù sao anh cũng đã để cô gọi cà phê trước.

 

Cô không cười nữa, nhìn về phía anh, nói bằng giọng nghiêm nghị và khách sáo: “Cảm ơn.”

 

Bùi Trì cụp mắt, trong ánh mắt anh khi nhìn cô lóe lên cảm xúc khó hiểu, phía bên kia, kem ly đã được làm xong, đứa bé cầm kem trên tay, bập bẹ cười với Bùi Trì: “Anh ơi, cảm ơn anh ạ.”

 

Bùi Trì nhìn ra sau Cố Dao Tri, khẽ mỉm cười: “Không có gì.”

 

Sau đó anh lại liếc sang cô rất nhanh, như thể ảo giác vậy.

 

Ngay sau đó, Bùi Trì vươn tay xoa đầu đứa bé trước mặt cô, hỏi một câu khó hiểu: “Bé à, em thấy anh hung dữ không?”

 

“...”

 

Đứa bé lắc đầu: “Không hung dữ ạ.”

 

Bùi Trì: “Em biết tại sao anh không hung dữ không?”

 

Sau đó anh nói tiếp: “Vì em cười với anh, nên anh...”

 

“Không hung dữ với em.”

 


 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)