TÌM NHANH
Gả Cho Anh Trai Đại Nhân
Tác giả: Đại Bao Tử
View: 3.223
Chương trước Chương tiếp theo
032 Cô là món quà sinh nhật hai mươi tuổi tốt nhất của anh.
Upload by Tây Quan
Upload by Tây Quan
Upload by Tây Quan
Upload by Tây Quan
Upload by Tây Quan
Upload by Tây Quan
Upload by Tây Quan
Upload by Tây Quan
Upload by Tây Quan
Upload by Tây Quan
Upload by Tây Quan
Upload by Tây Quan
Upload by Tây Quan
Upload by Tây Quan

Du Linh còn nhớ đến buổi tối ngày hôm đó, bên trong phòng ngủ tối tăm mà rộng lớn, rèm cửa được thêu hoa văn thủ công bằng những sợi tơ màu đen cũng không kéo căng, một chút ánh sao xuyên qua khe hở của rèm cửa sổ, chiếu vào trong căn phòng của tiếng thở dốc không ngừng.

 

Trên chiếc giường rộng lớn,  ngón tay của người đàn ông rút ra từ trong cơ thể Du Linh, đã cởi quần áo trên người của anh và cô xuống.

 

Du Linh mở đôi mắt lờ mờ hiếu kỳ, nhưng lại trong veo, nhìn cơ thể của anh trai, cô đã rất lâu không trần trụi với anh như vậy rồi.

 

Dường như chỉ là một thời gian ngắn không gặp, cơ thể của Kỳ Lạc đã xảy ra sự thay đổi rất lớn, dáng người của anh trở nên cao lớn, sống lưng trần trụi vân da rõ ràng, ánh sao chiếu trên bờ vai rộng và vòng eo hẹp của anh, nhưng rõ ràng nhìn thấy trên làn da của anh, đã thấm một lớp mồ hôi.

 

Mười sáu tuổi rồi, mặc dù Du Linh vẫn sống rất ngây thơ, nhưng ý thức nam nữ khác biệt đã bắt đầu nảy sinh muộn, cô ngồi dậy muốn rời đi, nhưng bị anh trai đẩy một cái trở lại trên giường.

 

Anh vuốt ve cô, ngoại trừ cảm thấy sợ hãi, một chút khoái cảm cô cũng không có.

 

Sau đó anh đè lên trên người cô, bên trong phòng có mùi rượu nhàn nhạt, quần áo từng cái rơi rớt lộn xộn đặt trên mặt đất đã lót thảm dày.

 

Du Linh suy đoán có phải anh trai đã say rồi không? Không phải cô rất rõ anh muốn làm gì, chỉ mơ hồ cảm thấy như vậy không ổn, nhưng lại không dám hét lên, sợ khiến cho người  lớn dưới lầu chạy lên.

 

Điều này chắc đã dung túng cho sự can đảm của Kỳ Lạc, trong sự chống cự không tiếng động của cô, anh mạnh mẽ tách hai chân trắng nõn nhỏ mảnh của Du Linh ra, đem bụng dưới nóng như lửa, chen vào trong cơ thể cô từng tấc từng tấc một.

 

Du Linh mới mười sáu tuổi, trên nét mặt xinh đẹp của thiếu nữ, cô cau mày có chút đau đớn, cắn môi, nghiêng đầu, ánh mắt đau đớn nhìn về phía rèm cửa sổ, rơi trên khe hở được hé ra một chút kia.

 

Có một giọt nước mắt theo khóe mắt của cô rơi xuống, ẩn vào sợi tóc trải trên chiếc gối, mái tóc đen dài, tôn lên ánh sao, hiện ra sắc mặt trắng bệch khác thường của Du Linh.

 

Trong nháy mắt cô đột nhiên hiểu một chuyện trong cái chớp mắt này, người đàn ông dùng bộ phận sinh dục từng chút chen vào trong cơ thể cô, không phải ai khác, chính là anh trai của cô.

 

Con trai nhà dì cả ruột của cô, anh họ của cô, Kỳ Lạc.

 

Hai người họ không thể làm chuyện như vậy, đây là điều không đúng, là không hay.

 

Dưới lầu truyền đến tiếng người lớn trong nhà đang chơi mạt chược, còn lại mấy anh em họ khác đang xem ti vi, chơi trò chơi cãi nhau ầm ĩ vô cùng náo nhiệt trong phòng khách Kỳ Gia.

 

Nhưng Du Linh đang ở trong phòng ngủ của anh trai, bị anh họ ruột đè xuống giường, làm tan nát cơ thể cô.

 

Đau đớn là điều chắc chắn, nhưng Du Linh lúc đó lại cảm nhận được một loại sợ hãi và nhục nhã nhiều hơn.

 

Cô đã hỏng mất rồi, Kỳ Lạc đã làm với cô một chuyện, một chuyện không thể làm giữa anh em.

 

Hôm đó là sinh nhật hai mươi tuổi của Kỳ Lạc, người lớn trong nhà cùng với anh, chị, em có quan hệ khá gần với Kỳ gia trong dòng họ, đều đến chúc mừng sinh nhật Kỳ Lạc.

 

Dưới lầu lại không có một ai phát hiện người được chúc mừng - Kỳ Lạc, đã không thấy nữa.

 

Đương nhiên, người thường ngày không thể nào thích náo nhiệt như Du Linh cũng không thấy đâu rồi, đó là hiện tượng bình thường, không ai cảm thấy Du Linh không có mặt là kỳ lạ.

 

Cho nên liệu có người sẽ lên lầu tìm anh trai không?

 

Bọn họ đi vào nếu nhìn thấy anh trai và cô đang làm chuyện thế này thì làm sao?

 

Du Linh rất sợ, cô sẽ bị người lớn đánh chết mất.

 

“Chuyên tâm một chút.”

 

Người đàn ông trẻ tuổi cắn lấy trái tai của Du Linh, giọng điệu có chút không vừa lòng, bàn tay to của anh nắm chặt cái mông nhỏ trắng nõn mềm mại của cô, giống như nhận ra được sự phân tâm của Du Linh, bấu lấy mông cô, bên dưới ưỡn ra, cả gốc cắm vào trong cơ thể Du Linh, hít thở nặng nề nói:

 

“Quá chặt rồi, bảo bối, em còn quá nhỏ.”

 

Cô bị đâm đến cả người co rúm, đau đớn khắp người giống như bị bổ ra, cô không nhịn được khóc ra tiếng, lại sợ các họ hàng dưới lầu nghe thấy, chợt cắn chặt môi, đem tất cả tiếng kêu đau đớn nuốt vào trong cổ họng, nhắm mắt khóc nức nở.

 

Âm thanh này nghe ra thì giống như tiếng rên rỉ vậy, mặc dù đau đớn, nhưng làm cho người đàn ông nằm trên người cô phát điên rồi.

 

Không qua bao lâu, người đàn ông mượn rượu làm càng thật sự là chịu đựng không nổi nữa, bắt đầu túm lấy cô gái nhỏ dưới người chậm rãi bắt đầu chuyển động.

 

Du Linh bị làm rất đau, trong đau đớn khó hiểu lại cảm giác có chút kích thích khác biệt, anh trai luôn đối với cô rất tốt, đè dưới người đối xử như vậy, lại cảm thấy như cả thế giới đã sụp đổ rồi.

 

Cô tuổi còn quá nhỏ, chịu không nổi đả kích như vậy, trong lúc anh trai không ngừng đâm rút cô, Du Linh rơi vào trong một làn sóng sắc dục mà chính mình cũng không cách nào hiểu được, tiếp đó dần dần mất đi ý thức.

 

Đêm đã khuya, các họ hàng ở dưới lầu vẫn nói cười đùa giỡn, âm thanh của ti vi, pha lẫn tiếng xoa mạt chược của người lớn, loáng thoáng truyền vào trong phòng.

 

Trong căn phòng tối om, Kỳ Lạc vẫn ra vào trong cơ thể Du Linh, bắn rồi, lại cứng, bắn rồi, lại cứng.

 

Cuối cùng ngay cả bản thân cũng không biết, anh mượn cảm giác say rượu, làm em gái bao nhiêu lần.

 

Bất kể cô có hiểu biết hay không, đêm hôm đó cô là của anh, sau này cô cũng chỉ có thể là của anh.

 

Cô là món quà sinh nhật hai mươi tuổi tốt nhất của anh…


 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)