TÌM NHANH
DƯ ÂM
Tác giả: Trần Vị Mãn
View: 4.360
Chương trước Chương tiếp theo
CHƯƠNG 9. TỎ TÌNH
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC

Quả đúng như dự đoán của Du Âm, hôm sau mẹ Thẩm liền kéo Du Âm lại bắt đầu kể lể chuyện Tôn Ngọc Lâm. Từ chuyện đời xưa đến đời nay, thao thao bất tuyệt mà kể.

Những lời này Du Âm không biết đã nghe được bao nhiêu lần rồi.

Buổi sáng cô đã hạ sốt, chỉ là đầu vẫn còn choáng một chút, toàn thân không có sức lực. Thẩm Trị cho cô lựa chọn hoặc là hôm nay xin nghỉ ngơi hoặc là đem cô đi bệnh viện. Nhưng mà cô cương quyết nhất định lên làm việc cũng không thèm gặp bác sỹ. Bây giờ nghe mẹ Thẩm nói chuyện bỗng dưng cảm thấy vô cùng buồn ngủ.

"Không phải hôm nay mẹ có hẹn đi làm tóc sao?" Thẩm Trị làm như vô tình ngang qua nhắc nhở bà.

"À, tí nữa thì quên mất." Mẹ Thẩm hơi giật mình, nhìn đồng hồ đeo tay một cái rồi lại nói: "Vẫn còn sớm, không vội."

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thẩm phu nhân đương nhiên không nhìn sắc mặt người khác mà nói chuyện nên không phát hiện ra tinh thần Du Âm có chút không được tốt.

Mẹ thật là không đáng yêu một chút nào, Thẩm Trị bất đắc dĩ phải nói: "Mẹ nhìn Du Âm xem, hình như hôm nay em ấy không khỏe thì phải."

Nghe Thẩm Trị nói như vậy mẹ Thẩm mới chú ý liền phát hiện vẻ mặt Du Âm đúng là không tốt thật: "Tiểu Âm à, con đang bị bệnh sao?"

"Thưa phu nhân con không sao đâu."

Mẹ Thẩm dường như không nghe thấy câu trả lời của cô liền lớn tiếng gọi: "Mời bác sỹ Hứa tới đây nhanh."

Mẹ Thẩm tính tình hấp tấp lại làm mọi chuyện bận rộn lên. Bà đưa Du Âm về phòng cũng ngồi đó đợi bác sỹ đến rồi bắt đầu oán trách: "Con bé này thật không khiến người ta hết lo lắng, không khỏe trong người cũng không nói."

Du Âm chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi nghe.

Bác sỹ Hứa là bác sỹ gia đình nên rất nhanh đã tới Thẩm gia. Sau khi xem xét triệu chứng liền kê đơn thuốc nói rằng chỉ là cảm mạo thông thường thôi, không có gì đáng ngại.

Mẹ Thẩm dặn dò Du Âm cố gắng nghỉ ngơi nhiều một chút, hai ngày này không muốn nhìn thấy cô làm việc, nếu không bà sẽ tức giận.

Du Âm đồng ý mẹ Thẩm mới rời đi.

Không còn ai ở đây nên Thẩm Trị liền bước vào: "Em vẫn là nghe lời mẹ anh nhất."

Anh nói lời này cũng không biết là có ý gì. Du Âm vẫn đang giận anh cố tình nói mẹ Thẩm để ý cô thế nên cô xoay mặt không thèm nhìn anh.

Thẩm Trị ngồi xuống một bên giường, giúp cô đắp chăn thật kỹ rồi nói: "Em ngủ đi."

Cuối cùng lần này cô cũng ngoan ngoãn nghỉ ngơi.

________________________________

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hai ngày sau Du Âm hoàn toàn khỏi bệnh mới được cho phép làm việc lại như bình thường.

Đã một thời gian không gặp, Cao Lãng lại ồn ào đi tới nhà họ Thẩm.

"Thẩm Trị, ngày mai là sinh nhật của Thanh Hề, tớ muốn tặng cô ấy một bất ngờ."

"Ừ." Thẩm Trị thờ ơ thả một tiếng cho có.

"Đừng đọc nữa, đừng đọc nữa, đi, mau đi giúp tớ chuẩn bị bất ngờ nào!" Cao Lãng chụp lấy quyển sách trên tay Thẩm Trị rồi lôi anh đi ra ngoài.

Bị một tên đàn ông lôi lôi kéo kéo, Thẩm Trị ghét bỏ hất tay cậu ta ra.

Vận khí của Du Âm hôm nay không tốt lắm bị Cao Lãng đi được nửa đường kéo tay lại kích động mà nói: "Em cũng đi đi, cùng đi với bọn anh, càng nhiều người càng vui. Hôm nay đại thiếu gia đây muốn làm việc lớn!"

Ấn tượng của Cao Lãng trong mắt Du Âm chính là kẻ trời đất đều không sợ. Không biết hôm nay cậu ta lại muốn làm ra chuyện lớn điên cuồng gì nữa.

Thẩm Trị giật lấy tay Du Âm từ tay Cao Lãng rồi nói: "Đi chung đi, ra ngoài đổi không khí một chút."

Tiện thể mượn hai tên ngốc đó che mắt một chút để không khiến người khác nghi ngờ.

___________________________________

Chuyện đại sự kinh hỉ trong miệng Cao Lãng chính là đi tỏ tình.

"Ngày mai là sinh nhật mười tám tuổi của Thanh Hề, mười tám tuổi là có thể nói chuyện yêu đương rồi."

"Tớ muốn thổ lộ với cô ấy dưới ánh trăng, pháo hoa, hoa tươi cái nào cũng không được thiếu!" Cao Lãng vung tay loạn xạ: "Còn có các cậu nữa, tớ muốn tất cả mọi người đều được chứng kiến cảnh tớ tỏ tình với Thanh Hề!"

Cái gọi là tất cả mọi người của Cao Lãng hiện tại chỉ có Du Âm cùng Thẩm Trị. Du Âm nhìn Cao Lãng, rõ ràng là tướng tá cậu ta cũng không tệ nhưng đầu óc hình như có hơi bất thường.

Thẩm Trị đã quá quen với bộ dạng này của cậu ta.

Thời gian lúc này vẫn còn sớm, Cao Lãng tinh thần phấn chấn, tràn đầy hứng khởi kể với Thẩm Trị về kế hoạch của cậu ấy. Buổi tối cậu ta muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho Thanh Hề, đợi đến đúng giờ đó Thẩm Trị sẽ đưa Ứng Thanh Hề tới địa điểm đã được sắp xếp. Tất cả mọi người phải vào đúng vị trí, khi Thanh Hề vừa đến cậu sẽ đốt pháo hoa thâm tình mà thổ lộ tiếng lòng của mình trong tràng vỗ tay chúc phúc của mọi tất cả mọi người.

Nghe xong, mặt Thẩm Trị liền đen lại.

Cao Lãng hiển nhiên sớm đã chuẩn bị tất cả mọi việc. Một xe hoa tươi cùng pháo hoa rất nhanh đã được cửa hàng đưa tới. Những người giúp việc trong biệt thự bắt đầu bận rộn trang trí lại biệt thự và chuẩn bị đồ ăn cho bữa tiệc tối nay. Thỉnh thoảng Cao Lãng sẽ đến xem xét, chỉ đạo việc bố trí ra sao. Cậu ta đem Du Âm đặt lên trên bàn ăn nói: "Tiểu Âm Âm, nhiệm vụ của em hôm nay là nếm kỹ mấy món ăn hôm nay cho thật ngon."

Nói xong cậu ta liền lôi kéo Thẩm Trị về phòng vừa đi vừa nói: "Người anh em, đi, giúp tớ chọn một bộ quần áo thật bảnh bao nào."

______________________________________

Trời vừa chạng vạng tối đã có mấy người theo hẹn mà đến. Cao Lãng một thân soái khí ngời ngời đứng ở cửa đón khách, cười tươi tới độ giống như đây là lễ mừng thọ của Thọ Tinh, đặc biệt vui mừng. Khổ một cái là Thọ Tinh thật sự vẫn chưa xuất hiện.

Lúc Thẩm Trị đi tìm Du Âm thì cô vẫn còn đang ăn thử, ăn đến mức sắp no căng rồi.

"Cô bé ngốc, em ăn nhiều vậy à?"

Anh kéo cô từ trên ghế xuống, miệng Du Âm vẫn đang nhai thịt, đợi nuốt xong cô mới trả lời: "Mấy đầu bếp cứ bắt em ăn thử."

Đầu bếp nhớ lời dặn dò của Cao Lãng, mỗi món ăn đều đem lên cho Du Âm nếm thử. Tuy là lượng đồ cần thử ít nhưng lại rất nhiều món, cô cũng không từ chối mà tiếp tục ăn thử.

Thức ăn quả thật rất ngon, trong miệng Du Âm vẫn còn đọng lại hương vị của mấy món ăn.

Thẩm Trị cầm khăn tay lau đôi môi bóng loáng của Du Âm rồi nắm tay cô nói: "Đi thôi, anh dắt em đi dạo cho tiêu cơm."

Du Âm cúi đầu xuống để che đi khuôn mặt ửng hồng vì ngại ngùng của mình.

Anh nắm tay cô, bước đi chậm rãi không quá nhanh cũng không quá chậm dưới hoàng hôn mà hướng về phía khu rừng nhỏ. Du Âm đang ngại ngùng cũng không để ý anh đang dẫn cô đi đâu, còn chưa kịp định thần đã bị anh đè lên một thân cây, hô hấp nóng hổi phả nhẹ lên mặt cô. Thân thể Du Âm mềm mại run rẩy, ngón tay anh khẽ vuốt dọc cánh môi cô vừa hỏi: "Thức ăn có ngon không?"

"Ngon…Ăn…"

"Vậy để anh nếm thử xem." Vừa dứt lời anh liền chặn đứng môi cô.

_________________________________________

Hơn một tháng trôi qua, Cao Lãng gần như quên mất Lý Nhiễm là ai. Hôm nay không biết tên hỗn đản nào đã đưa cô ấy tới chỗ này, vừa nhìn thấy nụ cười trên mặt Lý Nhiễm khuôn mặt Cao Lãng bỗng chốc cứng đờ.

Lý Nhiễm lắp bắp tới gần cậu ta nói nhỏ: "Cao Lãng, tớ có việc muốn nói với cậu."

"Tới rừng cây nhỏ rồi nói."

Cao Lãng chỉ nói một câu như vậy rồi làm ngơ cô ấy. Ánh mắt Lý Nhiễm quẫn bách, rất nhanh liền biến mất khỏi tầm mắt cậu ta.

Cao Lãng hơi tức giận, trong lòng thầm chửi bậy, trách bản thân lúc đó tinh trùng lên não mới gây ra phiền phức thế này. Lần trước rõ ràng cậu đã tìm cô ta nói rõ ràng rồi nhưng hôm nay lại không mời mà tới, thật sự là cao da chó (*) gỡ không ra mà.

(*) Đại ý là bám theo không buông tha, tương tự như câu "Dai như đỉa" ấy.

Ngày hôm nay Cao Lãng tuyệt đối không thể để cho bất cứ kẻ nào tới làm hỏng chuyện được. Cũng may Ứng Thanh Hề còn chưa tới, Cao Lãng bừng bừng lửa giận mà đi về phía rừng cây nhỏ.

"Cô rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Chẳng phải lần trước đã nói rõ ràng rồi sao, hai chúng ta từ nay không liên lạc hay gặp mặt nữa, hôm nay cô tới đây là có ý gì?"

Lý Nhiễm giống như bị tát một cái thật mạnh, ấm ức đến đỏ cả mắt, vừa khóc nức nở vừa nói: "Tớ không phải cố ý đến đây, nhưng thật sự là có chuyện phải tìm cậu, tớ…"

"Lý Nhiễm, lúc đầu tôi còn cho rằng cô không phải hạng người như vậy. Xem ra là tôi đã hiểu lầm cô rồi. Có phải lần trước tôi không trả tiền cho cô nên bây giờ cô mới không biết xấu hổ chạy tới đây không?" Cao Lãng trực tiếp cắt ngang lời nói của cô.

Lý Nhiễm ngẩng đầu nhìn cậu ta, cảm giác không thể tin vào mắt mình.

"Nói đi, cô muốn bao nhiêu?" Cao Lãng mặt mày chán ghét, giọng nói có ý khinh thường: "Tôi sẽ không thiếu tiền cô, cô cho một con số đi, tôi lập tức chuyển cho cô."

Vẻ mặt Lý Nhiễm kinh ngạc tới cực độ, tinh thần chưa thể khôi phục lại. Cao Lãng thấy cô từ nãy giờ vẫn không nói gì liền châm chọc: "Tôi biết đó là lần đầu tiên của cô, nhưng nghĩ ra một cái giá khó đến vậy sao? Tôi cho là cô đã suy nghĩ kỹ càng mới quyết định như vậy? Sao hả? Bây giờ cảm thấy thiệt thòi rồi nên muốn đòi thêm tiền?"

"Tôi không phải tới đây tìm cậu để đòi tiền!" Lý Nhiễm hét lên một câu rồi chạy đi, giống như phía sau lưng có quái vật đang đuổi theo cô.

Cao Lãng cũng không muốn quan tâm vì sao cô ta lại tới đây tìm cậu. Cậu chỉ cần xác định một chuyện rằng hôm nay sẽ không có ai phá hỏng kế hoạch của cậu. Về sau có thời gian sẽ từ từ xử lý cái đống phiền toái này, thế là cậu ta điều chỉnh lại vẻ mặt tươi cười rồi trở về.

"Anh…Buông em ra được rồi." Đợi khi bọn họ đều đi hết, Du Âm mới lên tiếng nhắc nhở. Vừa rồi có người đi tới, Thẩm Trị liền ôm cô trốn ở phía sau cái cây nên mới không bị phát hiện.

Anh có chút không muốn buông Du Âm ra.

Chuyện vừa rồi nghe được hai người đều không nói một lời nào.

_____________________________________

Ứng Thanh Hề thong thả đến trễ nhưng lẽ dĩ nhiên là cô ăn mặc rất lộng lẫy. Cô ấy mặc một chiếc váy trắng nhỏ nhắn trông như một nàng công chúa xinh đẹp.

Thấy cô từ trên xe bước xuống, Cao Lãng liền kích động chạy tới trước mắt cô ấy:

"Thanh Hề, cậu đã tới rồi."

"Ừ." Ứng Thanh Hề nhẹ nhàng trả lời. Cô ấy cảm thấy khó có dịp nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng khác với mọi khi lúc này của Cao Lãng.

Tên ngu ngốc Cao Lãng này chẳng biết giữ bí mật một chút nào cả. Kế hoạch của Cao Lãng đều bị Tôn Miểu kể hết cho Ứng Thanh Hề biết, nói là nếu cô ngại mất mặt thì không cần phải tới làm gì.

Cô suy nghĩ một lúc vẫn quyết định tới.

Đám người Tôn Miểu bất đắc dĩ lắc đầu, cô nương này đúng là không sợ mất mặt.

Mọi người vây quanh Ứng Thanh Hề, Cao Lãng tự mình đẩy bánh sinh nhật ra nhẹ nhàng hát: "Happy birthday to you…happy birthday to you…happy birthday to you…"

Đây không phải lần đầu tiên Cao Lãng tổ chức sinh nhật cho cô ấy nhưng lại là sinh nhật đáng nhớ nhất.

Sau khi thổi đèn cầy rồi cắt bánh, tất cả mọi người đều chơi vui vẻ nhưng lại không thấy bóng dáng Cao Lãng ở đâu. Ứng Thanh Hề đương nhiên là biết Cao Lãng đang làm gì nhưng trong lòng vẫn có chút mong chờ.

"Cô gái này quả thực là nghĩ một đằng nói một nẻo, luôn miệng nói ghét nhưng cơ thể lại rất thành thật." Tôn Miểu cười cười, đi tới trêu chọc cô.

"Cậu đừng nói bậy." Tâm tư của con gái không thể nói ra như vậy được.

Đúng lúc này Thẩm Trị đi tới nói là muốn tìm Ứng Thanh Hề có chút việc. Sau đó anh đưa cô ấy lên thư phòng ở lầu trên.

Ứng Thanh Hề đi theo Thẩm Trị lên cầu thang, từng bước từng bước cực kỳ chậm chạp. Lên đến thư phòng, Thẩm Trị cũng không làm gì chỉ nói với cô ấy: "Cậu ở đây đợi với tớ một lát đi."

Nói xong liền tùy tiện tìm một cuốn sách rồi ngồi lên ghế sô pha giết thời gian.

Nếu Cao Lãng nghe được anh ấy nói như vậy khẳng định là sẽ mắng cậu ta không đáng tin cậy.

Ứng Thanh Hề cũng không để ý tới Thẩm Trị làm gì, cũng không cảm thấy có gì là vội vàng hay hoảng loạn cả.

Bên kia Cao Lãng cảm giác tim sắp nhảy vọt khỏi cổ họng rồi, sắp xếp mọi người vào vị trí xong xuôi mới nhắn "Ok" cho Thẩm Trị.

Thẩm Trị nhận được tin nhắn liền cất điện thoại nói với Ứng Thanh Hề: "Đi thôi, Cao Lãng nói muốn gặp cậu."

Ứng Thanh Hề không lập tức đứng dậy, tim cô ấy đang đập loạn xạ. Cô ấy muốn bản thân mình phân tâm một chút, nhìn theo hình dáng của Thẩm Trị mà đứng lên. Bọn họ từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, hiểu biết rõ ràng lẫn nhau, cũng là vì chuyện sắp phải đối mặt nên cô cũng hiếu kỳ mà hỏi Thẩm Trị: "Thẩm Trị, không biết sau này cậu sẽ thích cô gái thế nào nhỉ?"

"Tớ đã gặp được rồi." Thẩm Trị trả lời.

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)